14 giờ 33 phút giờ Bắc Kinh, ngày 6 tháng 4 năm 2012.
Lục Vi
khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm đồng nghiệp mới với vẻ mặt đầy
cảnh giác. Dạ Ly vẫn cúi gằm mặt, cẩn thận xem xét cuốn sách về điều lệ
của công ty, giống hệt một cậu học sinh tiểu học đang ngoan ngoãn, chăm
chỉ học bài, thi thoảng lại làm bộ làm tịch cau mày suy nghĩ.
“Haizz, quy định về chế độ nghỉ lễ Thanh niên, kỷ niệm phong trào Ngũ Tứ[1] tôi không hiểu lắm, chị Vi Vi, chị có thể giải thích cho tôi được không?”
[1] Phong trào Ngũ Tứ: phong trào đấu tranh rộng lớn của sinh viên, học
sinh, công nhân, thị dân, tầng lớp trí thức Trung Quốc, vì nổ ra đúng
vào ngày 4/5/1919 nên được gọi là phong trào Ngũ Tứ.
Nhìn tập
văn kiện được đẩy đến trước mặt mình, Lục Vi chỉ tay vào trang giấy, nói một cách khó chịu: “Anh không biết chữ à? Quy định chế độ nghỉ lễ Thanh niên mùng 4 tháng 5 là dành cho những nhân viên có độ tuổi từ hai mươi
tám trở xuống, năm nay anh đã quá hai nghìn tám trăm tuổi chưa vậy?”
Dạ Ly xấu hổ, đưa tay sờ lên mũi, nũng nịu cười nói: “Đáng ghét, chị Vi Vi thật là thích nói đùa, em đây so với chị cũng chẳng hơn kém nhau là
bao.”
Chị Vi Vi, chị Vi Vi…
Lục Vi cảm thấy ghê tởm bởi
những từ ngữ xưng hô buồn nôn này, quan trọng hơn là, ai thèm một lão
quái vật không biết đã sống bao nhiêu năm này gọi là “chị” cơ chứ! Lục
Vi nén tiếng thở dài, một lần nữa tự nhắc bản thân phải thật bình tĩnh,
sau đó mới chậm rãi mở miệng, nói: Có phải dạo này anh nhàn rỗi quá nên
sinh ra nhiều chuyện phải không? Cửa hàng thú cưng của anh ế lắm sao? Do khủng hoảng tài chính nên anh phải tiếp tục chơi trò Cosplay này hả?
Sắm vai phóng viên nhí cho một tạp chí nhỏ bé này à?”
Dạ Ly nhíu mày, nhếch miệng, hắng giọng nói: “Cô xem, cô lại hiểu sai tôi rồi. Tôi thực sự muốn đến công ty này làm việc, hơn nữa Trình Tổng, ông chủ của
cô lại nhiệt tình mời tôi gia nhập đấy chứ, tôi còn mua cả cổ phần ở đây nữa kìa.”
Lục Vi kiềm chế cơn kích động để không lật tung bàn
làm việc của mình lên, thầm rủa: “Nhiệt tình mời cái quái gì! Ai mà biết tên Dạ đốn mạt nhà anh đã dùng quỷ kế gì để vào được công ty này chứ!
Chẳng lẽ anh lại muốn tiếp cận để bức bách tôi nữa sao? Hay là muốn tôi
phải đến cửa hàng thú cưng kia làm việc không công thì anh mới hả lòng
hả dạ hả?” Nghĩ đến việc này, Lục Vi quay mặt “hừ” lạnh một tiếng: “Dạ
đốn mạt, anh không cần bày mưu tính kế nữa đâu, tôi nhất định sẽ không
để anh đạt được mục đích! Bây giờ bổn cô nương đây không muốn tháo bỏ sợ dây đỏ này nữa, tôi cứ muốn đeo nó như thế đấy, sao nào?”
Nghe
thấy vậy, Dạ Ly bật cười khanh khách. “Vậy mỗi khi đi làm cô phải cẩn
thận hơn một chút, cẩn thận ở trong này cũng gặp phải những thứ bẩn
thỉu, dơ dáy đấy nhé! Ai da, không biết nếu cô xin phép Trình Tổng cho
phép dẫn theo thú cưng đi làm, để Nam Huyền bảo vệ cô thì Trình Tổng sẽ
phản ứng ra sao nhỉ?”
Dạ Ly nói xong, ngón trỏ chỉ lên không
trung vẽ một vòng tròn, rồi chỉ thẳng xuống mặt đất, gật đầu, cất cao
giọng: “Cô không nghe nhầm đâu, chính là chỗ này!”
Lục Vi giật mình, nói: “Anh nói thế là sao?”
Dạ yêu nghiệt lắc lư cái đầu, không thèm để ý, tiếp tục lên tiếng: “Tôi
thành thực nói cho cô biết, Trình Tổng mời tôi đến đây thực chất là… hi
hi, làm phóng viên cái gì chứ, đó chẳng qua chỉ là vỏ bọc thôi, công
việc thực sự của tôi là giữ cho nơi này được yên ổn.”
Vi Vi nhìn dáng điệu giả thần giả quỷ của Dạ Ly mà không thèm lên tiếng, mặc kệ anh ta tiếp tục diễn trò.
Dạ Ly húng hắng, cất giọng trầm bổng, du dương tiếp tục mê hoặc: “Nửa
tháng trước, trong lúc đi thang máy, Boss của cô, Trình Tổng đã gặp phải một số chuyện rất khó giải thích… Tối hôm đó, ông ta tăng ca đến mười
rưỡi, sau khi xử lý xong công việc thì đi thang máy rời khỏi công ty như mọi ngày. Nhưng khi ông ta vừa đặt chân vào thang máy thì đã có một
người phụ nữ đứng ở trong đó tự bao giờ. Mái tóc dài mềm mại, làn da
trắng như tuyết, vóc dáng đẹp mê hồn… Ông ta không kiềm chế được liền
liếc mắt nhìn trộm cô gái đó mấy lần, nhưng đúng lúc ấy, trong thang máy đột nhiên… Cô gái xinh đẹp đó đột nhiên biến thành một con yêu quái tóc dài, túm chặt lấy cái cổ béo múp của Trình Tổng!”
“Mẹ ơi!!!”
“A… a!”
Câu chuyện đang đến hồi gay cấn thì một giọng nữ lanh lảnh bất giác xen
vào, Lục Vi nhát như thỏ đế bất chấp tất cả hét toáng lên. Sau khi không còn sợ hãi, cô mới phát hiện ra Điền Hân đang đứng ngay sau Dạ Ly, liền vô cùng phẫn nộ.
“Mẹ ơi, Tiểu Hân Tử! Cậu không có việc gì làm
hay sao mà đột nhiên lại xuất hiện ở đây, còn cố tình không phát ra
tiếng động nữa chứ! Có phải cậu muốn dọa chết mình không?!”
Điền Hân vừa tiếp tục cắn miếng khoai sấy trên tay vừa “hừ hừ” lên tiếng:
“Dọa chết cậu cũng đáng! Bây giờ Lục Vi cậu ngày càng khác thường rồi,
không còn giống tính người gì cả. Tớ chính thức thông báo cho cậu biết,
tình nghĩa chị em thân thiết giữa chúng ta bấy lâu nay đã bị rạn nứt.
Cậu biết rõ Trình mập và chị Tống ra ngoài bàn công chuyện, Lương sư phụ thì nghỉ bệnh, cả công ty chỉ còn lại ba người chúng ta. Thế mà hai
người lại ngồi đây kể cho nhau nghe những chuyện kích động như vậy, thú
vị như vậy, hơn nữa lại là chuyện ma quỷ mà trong đó Trình mập thủ vai
nam chính. Sao các người không gọi tôi chứ hả! Còn nữa, Lục Vi, haizz,
tay cậu rốt cuộc đang đặt ở chỗ nào trên người Tiểu Ly vậy?”
Lục Vi vừa trải qua cơn sợ hãi quá độ lúc này mới từ từ cúi xuống nhìn, quả nhiên thấy bàn tay của mình do quá căng thẳng nên đã vô thức bám chặt
bào đùi của Dạ Ly, cách vị trí… mấu chốt nhất kia… không xa lắm. Cô vã
mồ hôi hột, lặng lẽ rụt tay về, còn Dạ Ly thì trưng ra vẻ mặt thẹn
thùng, ánh mắt nhìn cô như muốn nói: “Nếu cô muốn tiếp tục chà đạp thì
tôi cũng không để bụng đâu”. Càng khiến cô bực chết đi được.
Nhưng đáng hận nhất là, cảm giác lúc đặt tay lên đùi anh ta lại… thích vô cùng. (= =)
Tiểu Hân Tử, cậu quản nhiều chuyện như vậy làm gì, còn thản nhiên chen vào
giữa câu chuyện của chúng tôi?! Sau khi kéo ghế ngồi xưống, khuôn mặt
Điền Hân tràn ngập vẻ háo hức, nói: “Tiểu Ly, anh kể tiếp đi, chuyện ma
không thể chỉ kể một nửa rồi dừng lại được, bằng không tối nay chúng sẽ
đến tìm anh tính sổ đấy. Đoạn nào tôi chưa được nghe thì anh kể lại một
lần nữa đi, ha ha ha.”
Vi Vi ôm mặt, nói: “Trời ơi, hãy đưa tôi ra khỏi đây!”
Dạ Ly nhìn Điền Hân rồi nháy mắt mấy cái, sau đó bắt chước giai điệu của
Chuyến tàu cuối lúc nửa đêm[2] tiếp tục kể câu chuyện ma quái còn đang
dang dở của mình: “Ngay khi cánh cửa thang máy vừa khép lại, bên trong
đột nhiên tối đen như mực… Hóa ra là mất điện! Trình Tổng… Á, Trình mập
thầm nghĩ không thể để mất phong độ trước mặt mỹ nữ được, thế nên ông ta bình tĩnh nói: “Không sao… không sao đâu!” Rồi ông ta lập tức ấn vào
nút báo động cầu cứu bên ngoài, có vẻ như mạch điện đã bị hỏng. Nhưng
không ngờ cô gái đó còn bình tĩnh gấp mấy lần Trình mập, cô ta lạnh lùng cất tiếng cười. Tiếng cười quỷ dị đến đáng sợ, vang dội khắp buồng
thang máy chật hẹp. Trình mập sờ soạng, lần mò nút báo động nhưng sờ tới sờ lui, ngón tay chỉ chạm được vào cánh cửa titan lạnh lẽo, tựa như
không hề có cái nút nào như thế. Điều quái quỷ nhất là ngay cả bốn bức
tường thang máy ông ta cũng không thể chạm vào, dường như trước mặt ông
ta lúc đó chỉ là một không gian vô bờ bến. Điện thoại, cặp tài liệu của
ông ta cũng không cánh mà bay.
[1] Một chương trình kể chuyện ma quỷ, liêu trai của Đài truyền hình tỉnh Tứ Xuyên.
Đúng lúc này, Trình mập cũng có chút hoảng loạn, ông ta cất tiếng gọi cô gái kia nhưng đối phương không đáp lại dù chỉ là một tiếng động. Ông ta
càng lúc càng sợ hãi, chỉ còn biết ngồi thu mình một chỗ. Một giờ, hai
giờ… Không biết đã bao lâu trôi qua, thang máy bỗng vang lên tiếng “ting ting” quen thuộc, cuối cùng cũng mở ra. Bên ngoài đèn đuốc vẫn sáng
trưng, thang máy cũng hoạt động bình thường, dường như tất cả những
chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác. Nhưng khi Trình mập quay lại nhìn mới
phát hiện ra… trong thang máy trống không, ngoài ông ta ra không hề có
người nào khác. Ông ta lo sợ nơm nớp đưa tay lên nhìn đồng hồ, so với
lúc ông ta bước bào thnag máy cùng lắm cũng chỉ một, hai phút trôi qua,
nhưng rõ ràng ông ta đã ở trong đó những mấy tiếng đồng hồ cơ mà…”
Nghe đến đây, Lục Vi nuốt nước miếng cái “ực”, nổi da gà. Cô chống tay xuống bàn, cố trấn tĩnh đứng lên, nhưng lại phát hiện chân mình như sắp nhũn
ra. “Toàn những chuyện bậy bạ! Tôi… tôi đi lấy nước.” Vi Vi quay người
nhưng hồi lâu sau vẫn không thấy cử động, một lát mới quay lại, do dự
nói: “Ồ, hay là Tiểu Hân Tử, cậu đi cùng mình đi… Đi!” Mặc dù máy lọc
nước cách bàn làm việc của cô mấy bước chân nhưng nghĩ đến phòng khách
tối mờ, cửa ra vào lại chỉ khép hờ, cô chợt thấy vô cùng hoảng sợ.
Nhưng đợi mãi vẫn không thấy Điền Hân có phản ứng gì, cô ấy ngập ngừng một
lát rồi đột nhiên vỗ tay, hét to: “Ôi, Dạ Ly, anh kể chuyện ma thật
truyền cảm! Không nghe quả là đáng tiếc. Nào nào, kể tiếp một câu chuyện nữa đi!”
Lục Vi bám chặt vào băng ghế, thiếu chút nữa thì ngã lăn xuống đất.
Dạ Ly nhướng mắt, nghiêm túc nói: “Chuyện tôi kể không phải là chuyện ma,
đó là chuyện có thật. Sau khi trải qua chuyện này, kỳ thực Trình mập
không để tâm lắm vì ông ta vẫn luôn tự lừa gạt chính mình đó là do áp
lực tinh thần quá lớn nên sinh ra ảo giác, cho đến Tết Thanh minh lại
xảy ra một chuyện nữa.”
“Đủ rồi!” Lục Vi bất giác gào lên. “Trong giờ làm việc mà các người lại đi nói chuyện phiếm, hơi quá đáng rồi ấy!”
Điền Hân nghe thấy vậy thì ngước nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lục Vi bằng
ánh mắt khinh bỉ, nói: “Cậu còn nói mình ư? Tháng trước ngày nào cậu
cũng xin về sớm khiến mình phải giúp cậu tìm đủ mọi lý do để xin phép
chị Tống kia mà. Tiểu Ly, anh không cần để ý tới cô ấy, cô ấy chính là
một con quỷ nhát gan, anh cứ kể tiếp đi, hi hi!”
Dạ Ly làm bộ nghiêm túc nhìn sang phía Lục Vi, nói: “Chị Vi Vi, chị thực sự không sao đấy chứ?”
“Ai da, không sao đâu! Nếu cô ấy sợ thì có thể ra phòng khách mà ngồi,
không nghe thấy mình nói gì là được mà.” Lục Vi vô cùng đau khổ, cả văn
phòng chỉ còn lại ba người, sao cô có can đảm đi đến chỗ không người
chứ!
Dạ Ly mỉm cười đắc ý, kéo dài giọng bắt đầu câu chuyện thứ
hai: “Không bao lâu sau thì đến Tết Thanh minh, Trình mập nhận được lời
mời của nhân tình, bảo ông ta đến thành phố A chơi mấy hôm. Đương nhiên, chắc các cô cũng biết, ở nhà ông ta còn có một bà vợ la sát nữa, nên
ông ta phải nghĩ cách để bình dấm chua đó không nghi ngờ.
Đầu
tiên ông ta đến công ty, lấy máy bàn trong phòng làm việc gọi cho vợ,
nói là phải tăng ca, sau đó ông ta để kênh máy kiến cho người khác không thể liên lạc được. Sau khi hoàn tất mọi việc, ông ta chuẩn bị rời khỏi
công ty, đúng lúc đó, trong phòng làm việc đột nhiên truyền đến tiếng gõ bàn phím lách cách. Theo phản xạ, ông ta nhìn về phía phát ra tiếng
động, chợt thấy… máy tính không hề cắm điện nhưng trên màn hình lại sáng rõ, hiển thị một hàng chữ lớn: “Lừa gạt phụ nữ sẽ không thể có kết cục
tốt đẹp.”
Điền Hân im lặng, hai tay chống má nói với giọng đầy ngưỡng mộ: “Đó nhất định là một nữ quỷ tốt, có tình có nghĩa!”
Dạ Ly liếc mắt nhìn Lục Vi, tổng kết: “Nghe nói, hôm đó Trình tổng sợ chết khiếp, phải bò ra khỏi phòng làm việc, còn không dám quay lại đóng cửa. Sau đó, ông ta mới gọi cho Lục Vi, bảo cô đến khóa cửa đấy.”
Cả người Lục Vi run rẩy, đứng ngây ngốc một chỗ. Không sai… Trong dịp Tết
thanh minh vừa rồi, đúng là có một hôm Trình Tổng gọi cho cô, bảo đến
công ty khóa cửa. Lúc đó, cô còn thắc mắc sao Trình Tổng lại bất cẩn đến quên không khóa cửa, bây giờ nghĩ lại…
“Anh đừng có nói bừa, hôm đó tôi không hề thấy ở đây có điều gì kỳ lạ cả.”
Dạ Ly xua tay, nói: “Cô không nhớ sao? Ở khu nhà hình ống, tôi đã nói
những gì với cô? Lúc trước không thấy không có nghĩa là về sau cũng
không thấy.” Nói xong, Dạ Ly lại ghé sát vào tai Lục Vi thì thầm: “Huống chi, bây giờ có sợi dây đỏ kia thì cái gì cô cũng có thể trông thấy
hết…”
Lục Vi run rẩy, răng va vào nhau lập cập, không thốt nên
lời. Quả nhiên tên Dạ tai họa này và Conan[3] rất giống nhau, đi đến đâu là ở đó xảy ra chuyện chẳng hay ho gì.
[3] Tên nhân vật trong bộ truyện tranh nổi tiếng của Nhật Bản – Thám tử lừng danh Conan.