Trên hành lang tầng mười của tòa nhà thương vụ, 19 giờ 5 phút tối.
Lục Vi rụt rè, thận trọng núp sau lưng tên “thú cưng” ngốc nghếch, mỗi lần
nhích thêm một bước là trái tim cô lại đập loạn. Cảm giác như sắp đến
ngày tận thế, cuối cùng Vi Vi không nhịn được nữa bèn lên tiếng: “Nam…
Nam Huyền, hay là… chúng ta về nhà đi?” Quay đầu nhìn dãy hành lang sâu
hun hút, Lục Vi nuốt nước miếng, lần thứ n + 1 cảm thấy hối hận vì đã
gọi Nam Huyền đến công ty để điều tra.
Trước đó hơn mười phút,
hai người họ còn đang bàn cãi kịch liệt về vấn đề Thần Long ăn khoai tây chiên có bị tiêu chảy hay không thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài
truyền đến một tiếng kêu thảm thiết. Lục Vi kinh hãi, bất giác đánh rơi
chiếc dĩa trên tay. Ra khỏi văn phòng, tên “thú cưng” ngốc nghếch dẫn
chủ nhân rẽ sang con đường phía đông, trước mặt là khu nhà vệ sinh.
Cổ nhân từng nói, nhà vệ sinh là nơi tối tăm, ẩm thấp nhất nên thường tập
trung những thứ không được sạch sẽ, Lục Vi nghĩ vậy liền run rẩy túm
chặt lấy tên “thú cưng” ngốc nghếch đang đứng trước mặt, nói: “Nam
Huyền, tôi nói thật đấy, chúng ta đi về thôi!”
Tên “thú cưng”
ngốc nghếch nghe thấy vậy liền quay đầu lại, nhìn Lục Vi đã sợ đến mức
răng va vào nhau lập cập, trầm ngâm một lát rồi kiên định lắc đầu:
“Không được! Tối nay mà không bắt được nó thì cô sẽ còn lo lắng không
yên, đã một tuần nay, không đêm nào cô được ngủ yên rồi.” Huống chi, lúc này Nam Huyền đã mơ hồ cảm nhận được mùi hương của kẻ chủ mưu… mùi
hương giống hệt mùi trên nắm tóc mà Vi Vi đưa cho.
Nghĩ đến đây, Nam Huyền chăm chú nhìn vào bên trong khu nhà vệ sịnh, mùi hương đích
xác tỏa ra từ nơi này, không thể nào sai được.
Lục Vi cắn răng
nói: “Nhưng tôi… tôi thực sự…” không thể hành động một mình được, nếu
bây giờ rời xa tên “thú cưng” ngốc nghếch này thì không biết cô sẽ gặp
phải những chuyện kinh khủng gì nữa, nhưng nếu cứ bám theo Nam Huyền đi
bắt thứ đó… Lục Vi nhìn trời, không kìm nổi lòng mình liên tưởng đến
cảnh tượng bên trong nhà vệ sinh:
Cánh cửa vừa khép lại, giữa
bồn cầu tỏa ra một làn sương trắng âm u đến kỳ dị, cô và Nam Huyền lần
mò, tìm kiếm bóng dáng của “cái thứ đó”. Cô lơ đãng quay đầu nhìn lại,
thần hồn nát thần tính thế nào lại trông thấy một chiếc bóng áo trắng
nhẹ nhàng lướt qua, nhìn kĩ mới thấy đó là một cô gái có mái tóc dài
quét đất thướt tha, yểu điệu, trên khóe môi đang nở một nụ cười vô vùng
lạnh lẽo. Thấy Lục Vi có thể nhìn thấy mình, cô ta giơ cánh tay đẫm đìa
máu về phía trước, bàn tay còn cầm một nắm tóc màu đen, cất tiếng cười
quỷ dị, nói: “Tóc của ta, ngươi có thích không?”
A… a… a!
Lục Vi hét lên ba tiếng, bưng mặt khóc nức nở. “Tôi nhất định không vào
trong đó đâu, không đi là không đi!” Cho dù đã có tên “thú cưng” ngốc
nghếch kia bảo vệ nhưng cô cũng không muốn cùng “mỹ nữ tóc dài” đó face
to face[1].
[1] Mặt đối mặt.
Nam Huyền đành thở dài, nói: “Để tôi đưa Vi Vi xuống dưới rồi tôi lại lên tiếp.”
Lục Vi nghe anh ta nói vậy thì sắc mặt càng trở nên trắng bệch, cô bỗng nhớ đến câu nói của Tiểu Hân Tử trước kia: “Trong đêm tối, nhất định không
được tách nhau ra để hành động một mình, vì cho dù bạn có an toàn về đến nhà thì cũng không thể biết chắc rằng đồng sự của mình có về nhà an
toàn hay không?”
Như thế này không được, như thế kia cũng không
xong, trong lúc Lục Vi đang đắn đo suy nghĩ thì tên “thú cưng” ngốc
nghếch kia đã nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, cùng lúc đó, một luồng hơi ấm
từ sợi dây đỏ trên tay cô dần bao trùm toàn bộ cơ thể. Vi Vi ngẩng đầu,
khẽ thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc, những tia sáng đỏ hồng ấm áp từ
sợi dây tỏa ra, theo luồng hơi nóng quấn quanh người cô rồi lan tỏa khắp bầu không khí.
Tên “thú cưng” ngốc nghếch nói: “Thế này thì sẽ không sao nữa,cô xuống dưới đợi tôi trước đi!”
_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách chờ đợi_ _ _ _ _
Vi Vi không dám đi xuống một mình, đành quay về văn phòng chờ đợi. Nhưng
vừa bước đến trước cửa văn phòng, đầu cô lại như muốn nổ tung.
Cánh cửa kính lớn vốn được khóa chặt giờ lại mở toang. Trong phòng, đèn đuốc sáng trưng, dường như Lục Vi còn nghe rõ tiếng gõ bàn phím lách cách.
Khóe miệng cô run rẩy, không lẽ… vị “nữ hiệp” mà Trình Tổng gặp phải lần trước không ở trong nhà vệ sinh mà đang có mặt trong văn phòng của cô
hay sao?
“Không, không thể thế được! Có lẽ là ai đó trong công
ty để quên đồ nên quay lại lấy chăng?” Vi Vi tự trấn an bản thân, bất
giác sờ vào sợi dây đỏ trên tay, cảm thấy an tâm phần nào rồi mới cẩn
trọng bước vào văn phòng. Sau đó, để an toàn, cô còn lấy chiếc ghế gần
đó chèn vào cửa, đề phòng tình thế cấp bách có thể nhanh chóng chạy
thoát ra ngoài.
Sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Lục Vi hít một hơi thật sâu rồi từ từ bước đến phòng làm việc.
“Tiểu Hân Tử? Chị Tống? Là mọi người sao?”
Không có tiếng trả lời, ngay cả tiếng gõ bàn phím ban nãy cũng biến mất.
Vi Vi cắn chặt môi, vừa tiếp tục đi về phía trước vừa lẩm bẩm một mình:
“Không sợ, không sợ, không có chuyện gì đâu! Huống chi…” Đến trước bàn
làm việc của mình, Lục Vi đang lẩm bẩm bỗng nhiên im bặt…
Máy
tính của cô đang mở, trên màn hình phát ra những tia sáng mờ ảo như vừa
có người dùng nó. Trong phút chốc, ngay cả khi tất cả mạch máu trong cơ
thể đều dồn lên não bộ, Lục Vi cũng không thể nói rõ được rốt cuộc cô
đang sợ hãi hay hoảng loạn. Theo phản xạ, cô với lấy chiếc ô trong góc
phòng, răng lợi va vào nhau lập cập: “Ai? Ra đây mau!!”
Là kẻ trộm? Hay là có kẻ điên rình mò? Hay là…
Không có tiếng đáp cũng không có bất kỳ thứ gì nhảy ra, trong văn phòng rộng
lớn nhường này chỉ còn lại một vẻ yên tĩnh đến lạnh lẽo, cả người Vi Vi
bất giác đổ mồ hôi. Nép vào một góc, cô đưa mắt nhìn khắp phòng, chỉ
thấy cửa gian chứa đồ lộ ra một khe sáng mờ nhạt. Cô nhớ rất rõ lúc cô
và Nam Huyền mở cửa văn phòng, đích thân cô đã kiểm tra kĩ lưỡng từng
gian phòng và cẩn thận đóng hết cửa ra vào lẫn cửa sổ, nhưng lúc này,
trong gian chứa đồ lại hắt ra một tia sáng mờ ảo, không lẽ… bên trong đó có người?
Vi Vi thở dốc một hơi, giơ cao chiếc ô ra trước mặt,
từng bước từng bước tiếp cận gian chứa đồ. Trong không gian u tối, tất
cả các cánh cửa đều khóa chặt, chỉ có một cánh cửa có thể mở ra và đó là cánh cửa kinh khủng nhất. Cô vẫn luôn thắc mắc có kẻ nào lại ngốc
nghếch không quay người bỏ chạy mà lại chọn lựa vừa la hét vừa cố gắng
kéo cánh cửa đó ra?
Nhưng lúc này, cô dưởng như đã hiểu được,
càng rơi vào những thời khắc sợ hãi con người càng không điều khiển được bản thân mình, bàn chân dường như không nghe theo sự điều khiển của trí não mà bị chính sự hiếu kỳ dẫn dắt, cứ như vậy, từng bước từng bước đến gần. Giơ cao chiếc ô, cuối cùng Lục Vi cũng tiến sát đến cánh cửa, hít
một hơi thật sâu, dồn hết dũng khí mở cửa ra…
“A a…!”
“Đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!”
“Nam Huyền, Nam Huyền…”
“Ô ô ô, đừng đánh, đừng đánh nữa. Tôi sai rồi!”
“Nữ vương tha mạng, tha mạng! Đau đau!”
…
Sau một hồi hỗn loạn, đèn điện trong phòng được bật sáng trưng, Vi Vi nhìn
tên xấu xa vừa bị mình đánh, trợn mắt há miệng… Dạ Ly đang ngổi xổm
trong góc, trên mặt vẫn còn những vết bầm do bị cán ô đánh trúng. Mái
tóc rối bù, cổ áo dường như cũng vừa bị xé rách.
Vi Vi líu lưỡi nói: “Tại sao lại là anh? Chẳng phải anh đi công tác cùng Trình Tổng sao?”
Tên Dạ đại họa vẫn giữ nguyên tư thế nửa ngồi nửa quỳ dưới sàn cầu xin tha
thứ, vẻ mặt vô cùng đau khổ, nói: “Đi công tác thì không thể về trước
được à? Vừa nghe nói cô bị quấy rầy là tôi lập tức về đây ngay, đúng là
làm ơn mắc oán mà, hu hu. Cô đánh tôi đau quá!”
Lục Vi nhìn thấy điệu bộ tinh quái của Dạ Ly thì không khỏi cảm thấy nghi hoặc, nhướng
mi nói một câu đánh trúng vào yếu điểm của anh ta: “Cho nên… việc đầu
tiên anh làm khi trở về chính là đến văn phòng kiểm tra máy tính của
tôi, xem mấy ngày qua tôi sống thế nào sao?”
Vi Vi cố ý nhấn
mạnh từ “sao” ở cuối câu, vốn định đùa giỡn tên Dạ đại họa này thêm lát
nữa nhưng mới nghe đến đây, trong nháy mắt, anh ta đã co rúm lại, sợ hãi thu mình vào trong góc.
“Tôi làm như thế vì…” Chưa nói hết câu, hai người đã nghe thấy một tiếng nổ lớn, quay đầu nhìn lại, tên “thú
cưng” ngốc nghếch kia đã đứng trước mặt Lục Vi từ bao giờ.
“Vi Vi!”
Lục Vi biết Nam Huyền nghe thấy tiếng gọi của cô nên đã quay lại, anh ta
vội vàng đứng chắn trước mặt cô, nói: “Không sao, không sao, tôi sớm đã
nghi ngờ có kẻ trộm mà, quả nhiên là Dạ Ly.”
Dạ yêu nghiệt nghe vậy thì híp mắt cười, nhìn Nam Huyền, chào hỏi: “Lâu rồi không gặp!”
Lục Vi liếc mắt khinh thường, quay đầu vỗ vai tên “thú cưng” ngốc nghếch để trấn an, nhưng bàn tay vừa chạm vào người Nam Huyền, cô đã lập tức cau
mày lại.
Cô nhìn mẩu thủy tinh nhỏ trên tay mình. “Đây là…”
Tên “thú cưng” ngốc nghếch thấy thế, vội vàng nhặt mảnh thủy tinh vỡ dính
trên đầu ngón tay Vi Vi, xác định chắc chắn ngón tay ngọc ngà không hề
có vết thương nào mới yên tâm lên tiếng: “Cẩn thận không bị thương đấy!”
Lục Vi im lặng, đột nhiên nhớ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng khác: có
vẻ như, dường như, đại loại là vừa rồi, lúc tên “thú cưng” ngốc nghếch
này bước vào còn kéo theo một tiếng nổ lớn… giống tiếng kính rơi vỡ.
“Nam… Huyền… Anh có thể nói cho tôi biết vừa rồi anh làm thế nào để vào được đây không?”
Tên “thú cưng” ngốc nghếch suy nghĩ một hồi, tỏ vẻ khó hiểu, nói: “Tôi chạy thẳng vào.”
Lục Vi: “…”
Dạ Ly: “Ha ha ha, chúc mừng! Tiểu Vi Vi, cô lại phải đền tiền cho công ty rồi.”
_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách gặp rắc rối_ _ _ _ _
Trong cái rủi cũng có cái may, vì cửa mới chỉ được mở một cánh nên tên “thú
cưng” ngốc nghếch chỉ phá hỏng một cánh còn lại. Trong giờ phút này, Vi
Vi hoàn toàn không còn tâm trí đâu mà để ý tới “câu chuyện kỳ quái về
mái tóc đen” kia nữa. Cô đưa hai tay chống trán, suy nghĩ đến việc ngày
mai không biết phải ăn nói với lão Trình ra sao. Đúng lúc này, tên Dạ
đốn mạt vừa cười trên nỗi đau khổ của người khác kia đã kịp thời đưa ra ý kiến: “Cô có thể nói là cô đang tăng ca thì bỗng có một tên cướp xông
tới. Hắn dùng búa đập vỡ cửa kính, sau đó làm nhục cô. Ồ, mọi người nghe thấy vậy nhất định sẽ cảm thấy cô thật đáng thương, không ai còn truy
cứu trách nhiệm nữa đâu.”
Lục Vi trợn mắt nhìn tên Dạ đại họa, khinh bỉ không thèm đáp lại.
Tên Dạ đại họa tiếp tục chế nhạo: “A! Hoặc cô cũng có thể nói, nhân viên
cửa hàng KFC đến giao hàng cho cô bị cận thị, lúc anh ta bước vào không
để ý là có cửa kính, vừa đụng một cái, cánh cửa đã vỡ vụn ra.”
Lục Vi thực sự không thể chịu nổi cái miệng ồn ào của Dạ Ly, giận dữ nói:
“Anh cho rằng cái cửa này làm bằng giấy sao? Chỉ cần đụng một cái là có
thể vỡ vụn ra chắc? Dạ đốn mạt…”
“Ai da, cô không cần phải tức
giận như thế!” Dạ Ly cắt ngang câu nói của Lục Vi, cười gian trá. “Thực
ra, tôi vẫn có một cách khác.”
“Cách gì?”
Dạ Ly ghé sát vào tai Lục Vi, thì thầm: “Chính là nói… cô không biết gì hết.”
“Không biết sao?” Lục Vi ngập ngừng một chút, chợt bừng tỉnh. Đúng vậy, chẳng
phải công ty đang xảy ra biết bao chuyện quỷ dị sao? Hơn nửa lão Trình
còn tận mắt trông thấy, cô chỉ cần nói lúc mình tăng ca, cửa kính bỗng
nhiên vỡ vụn, bản thân cô cũng không rõ tại sao lại như thế!
Dạ
Ly vuốt cằm, ra cái vẻ “trẻ con thật dễ dạy bảo”, tiếp tục nói: “Bản đại sư đây cũng có thể giúp cô dàn xếp với tên Trình mập kia, nhưng phải có điều kiện.”
Vi Vi ôm ngực không nói, ánh mắt dò xét đối phương. Cô thừa biết tên Dạ đốn mạt này sao có thể làm việc không công cho
người khác được chứ?
Dạ Ly: “Cô đến cửa hàng thú cưng làm việc giúp tôi.”
Vi Vi thở hắt một hơi, vỗ vỗ trán, bất lực lên tiếng: “Cửa hàng đó chẳng
lẽ còn thiếu người sao? Tại sao một ông chủ như anh lại luôn nghĩ đến
tôi? Tôi đến đó để giúp anh thúc đẩy việc kinh doanh hay giúp anh trừ
yêu diệt quỷ?”
Dạ Ly bĩu môi nói: “Nếu cô đến thì Nam Huyền cũng sẽ đến, chẳng phải lúc đó cửa hàng của tôi sẽ có thêm một chân lao động miễn phí nữa sao? Hô hô, trước khi nghĩ đến việc có thể thúc đẩy kinh
doanh thì trước tiên đã có thể tăng thêm nhân công rồi, chậc chậc…” Dạ
Ly nhìn trời, nghĩ đến một tương lai xán lạn mà thèm khát, một lát sau
mới lại tủm tỉm cười, nói: “Nói ra mới nhớ, chẳng phải ban nãy Nam Huyền đã lần theo dấu vết đến khu nhà vệ sinh sao? Thế nào rồi? Cậu có thu
hoạch được gì không?”
Nghe xong những lời này, tên “thú cưng”
ngốc nghếch nãy giờ vẫn ngơ ngác không biết đang nghĩ gì bỗng nhiên giật mình, cụp mắt suy tư hồi lâu rồi lắc đầu nguầy nguậy. Dạ Ly thấy thế
thì nhíu mày, trên khuôn mặt thoáng ẩn thoáng hiện một nét cười mờ nhạt.
“Ồ, xem ra đối phương có vẻ rất giảo hoạt. Ngay cả chiếc mũi linh nghiệm nhất trong tam giới của Tiêu đồ cũng đành bất lực.”
Bị khiêu khích, Nam Huyền ngẩng đầu, đôi mắt chợt sáng long lanh, điệu bộ
như muốn nói gì đó xong lại thôi. Vi Vi thấy vậy thì tim đập thình
thịch, nhưng cuối cùng Nam Huyền vẫn lắc đầu, nói: “Không có, tôi không
thể tìm ra nó.”
Vi Vi nghe Nam Huyền nói vậy thì im lặng nhìn thẳng vào Dạ Ly đang đứng đối diện, tâm tư như mặt nước hồ phẳng lặng.
Haizz! Nam Huyền ngốc nghếch, quả thực là anh không hề biết nói dối! Đôi tai
ửng hồng xinh xắn và đôi mắt dáo dác bất định kia đã hoàn toàn phản bội
anh rồi.
Có… một con mèo… dơ bẩn…