Hôm sau, Dạ Lạc giữ đúng lời hứa, thả Dạ Ly và Lục Vi đi. Trên tầng cao
nhất, Vi Vi đứng trước cánh cửa lớn, do dự không dám bước lên, không
ngừng quay đầu nhìn lại.
Bà tám Khuyên Khuyên thấy vậy, chẳng
thèm để ý đến tâm sự của Lục Vi, uể oải bò lên đầu Nhạc Linh, than thở:
“Dạ đại nhân còn nói là cạnh tranh công bằng ư? Xem ra, giữa Nam Huyền
và Dạ đại vương thì cô ta rốt cuộc vẫn thiên vị em ruột mình hơn. Nếu
không thì tại sao không để Tiểu Long ngốc nghếch đi cùng chúng ta về?”
Nhạc Linh đưa ngón tay trỏ lên môi, khẽ “suỵt” một tiếng ra hiệu im lặng,
đưa mắt nhìn ra bên ngoài, sau khi chắc chắn không có ai để ý mới khẽ
cất giọng: “Cô có muốn sống nữa không đấy? Cái gì cũng dám nói ra! Tôi
nói cho cô biết, Lạc đại nhân còn ghê gớm gấp vạn lần Dạ đại vương ấy
chứ! Hừ! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lạc đại nhân đúng là hơi thiên
vị em trai mình… Cô ta ép Vi Vi và Dạ Boss kết hôn, chẳng phải là ngang
nhiên công bố Nam Huyền đã bị knock-out hay sao?”
Tương Ảnh kiêu ngạo vẫn đứng im ở một bên cạnh, khóe miệng lại khẽ nhếch lên, để lộ
một nụ cười quỷ dị. Khuyên Khuyên thấy vậy, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi cười
cái gì?”
“À…” Tương Ảnh tỏ vẻ thoải mái, nói: “Tôi muốn nói, với yêu lực của Lạc đại nhân và Dạ Ly thì những gì các người vừa nói không
thể qua nổi tai họ.”
Sau nửa giây yên lặng, trên cỗ xe nghê phượng ngũ sắc đột nhiên nổi lên một trận cười lớn, tiếng tranh cãi ầm ĩ một góc trời…
Khuyên Khuyên: “Tiểu Long ngốc nghếch đượng nhiên là bị knock-out rồi! Dạ đại
vương của chúng ta là ai chứ! Một người anh tuấn phi phàm, phong lưu
phóng khoáng, khí chất ngời ngời, ai gặp cũng yêu, hoa thấy hoa nở như
vậy, Nam Huyền là cái gì mà dám so sánh với Dạ đại vương của chúng ta?
Ôi chao, quả thật Vi Vi vớ được món lời to rồi!”
Nhạc Linh: “A
ha ha, đúng thế, đúng thế! Nam Huyền vừa đần vừa ngốc, sao có thể sánh
được với Dạ Boss, cho dù hắn có về cùng chúng ta thì Vi Vi cũng không
bao giờ chọn hắn. Sớm muộn gì Vi Vi cũng nhận ra Dạ Boss tốt nhất, tuyệt nhất, mạnh nhất!”
Khuyên Khuyên: “Dào ôi, mạnh nhất ư…? Ngươi đã nếm thử chưa?”
…
Dạ Lạc và Dạ Ly đứng cạnh nhau, đã nghe thấy hết những lời phát ra từ hai
cái loa phóng thanh phía dưới. Thấy em trai nhăn trán tỏ vẻ khó chịu, Dạ Lạc đưa tay che miệng, khúc khích cười nói: “Ai da, thật là đáng
thương! Ta già như vậy rồi mà vẫn bị đem ra châm biếm, từng này tuổi rồi mà vẫn phải nhọc lòng suy nghĩ cho cậu. Suy cho cùng, vì không đành
lòng nhìn cậu chịu thiệt thòi nên ta mới bị bọn họ mắng là bất công.”
Dạ đại họa vẫn không rời mắt khỏi Lục Vi đang đứng ngoài cửa, hờ hững hỏi: “Quả đúng là không công bằng, nhưng tôi hỏi chị, chị thực sự thiên vị
tôi như thế nào? Nam Huyền đâu rồi?”
Dạ Lạc nghiêng đầu, dung mạo yêu kiều càng thêm xinh đẹp dưới ánh mặt trời. “Cậu hỏi vậy là có ý gì?”
“Có ý gì sao?” Dạ đại họa “hừ” lạnh một tiếng, không mảy may xúc động trước bộ dáng vô tội của chị mình. “Chị cố ý không cho cậu ta đến là muốn
trong lòng Lục Vi lưu luyến không rời, khiến nửa đời còn lại tôi phải
sống mà không thể ngẩng đầu lên được đúng không?”
Dạ Lạc phì cười. “Xem ra lòng tốt không được báo đáp rồi, vậy cậu muốn tôi phải làm thế nào đây?”
Dạ đại họa khẽ nheo mắt, cất cao giọng nói: “Tôi lấy vợ, chị là người nhà, cũng nên bày tỏ chút lòng thành đi chứ?” Nói xong, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Dạ Ly. Lục Vi cũng quay lại, chăm chú nhìn anh ta,
thầm nghĩ: “Dạ đại họa, bệnh cũ của anh lại tái phát rồi sao? Ngay cả
tiền của chị anh, anh cũng lừa gạt được cơ à?” Bỗng nghe thấy Dạ Ly nói
rành rọt từng từ: “Tôi muốn một món đồ làm của hồi môn.”
“Cậu muốn cái gì?”
“Nam Huyền.”
Nghe thấy tên của Tiểu Long ngốc nghếch, Lục Vi bất giác tròn xoe mắt, nhìn
thẳng vào Dạ Ly, liền bắt găp đôi mắt đen sẫm, sâu thẳm ấy cũng đang
chăm chú nhìn mình. Lục Vi im lặng, quay mặt sang chỗ khác. Dạ Lạc nghe
thấy thế, đưa tay che miệng khẽ cười, ghé sát tay vào tai Dạ Ly thì
thầm: “Cậu không hối hận đấy chứ?”
Dạ Ly nhíu mày. “Để Tiểu Long ngốc nghếch đi theo chị, tôi mới thực sự hối hận cả đời. Còn nữa, chẳng phải chị giỏi nhất là thuật đọc tâm sao? Lẽ nào chị không nhận ra cậu
ta một lòng một dạ muốn ở bên Lục Vi?”
Dạ Lạc thở dài. “Gặp lại
Nam Huyền thật không dễ dàng gì, ai ngờ đứa trẻ đó trưởng thành rồi thì
trong lòng lại nhớ nhung người khác…”
Dạ đại họa khinh bỉ nói:
“Nếu biết có ngày gặp được người mình thực sự yêu mến thì trước đó, Nam
Huyền gặp phải một chủ nhân vô trách nhiệm, chỉ biết ăn chơi như chị
đúng là đại họa tám đời nhà cậu ta. Không cần nhiều lời vô ích nữa, rốt
cuộc chị tặng của hồi môn này cho tôi hay không?”
Giọng nói của
hai chị em nhà nọ mơ hồ chuyền đến tai Lục Vi khiến trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cắn chặt môi, suy nghĩ… Nếu Nam Huyền thực
sự có thể quay về cùng họ…
Hình ảnh ôm hôn Nam Huyền nơi hành
lang âm u, tĩnh mịch tối qua như một thước phim quay chậm, từ từ hiện
lên trước mắt Lục Vi, hai gò má bất giác đỏ ửng. Để che giấu cảm xúc của mình, cô ngượng ngập ngẩng lên, đúng lúc nhìn thấy bờ môi mọng đỏ của
Dạ Lạc khẽ mở. Cô ta chậm rãi nói: “Nam Huyền là người của tôi, nói tặng cho cậu là tặng ngay được sao? Không tặng!”
Dạ Lạc dứt lời, mọi hy vọng của Lục Vi bỗng tan thành bọt nước. Đang ủ ê cúi đầu, lại nghe
Dạ Lạc uyển chuyển nói: “Nếu có tặng thì cũng phải tặng cho một chủ nhân có trách nhiệm. Cô nói có phải không, Vi Vi?”
Nghe thấy những
lời này, Lục Vi ngẩng đầu nhìn Dạ Lạc với vẻ khó hiểu. Dạ Lạc nhanh
chóng thu lại nụ cười duyên dáng, nghiêm nghị nói: “Nam Huyền là con
trai cưng của Thần Long, vốn không nên làm nô lệ, chỉ là cơ duyên khéo
trùng hợp nên mới cùng tôi kết tình chủ tớ. Sau này, Thần Long đại nhân
biết chuyện Nam Huyền đi theo tôi nhưng lúc đó chuyện cũng đã rồi, ông
ta buộc phải chấp nhận để cậu ta ở bên cạnh tôi để học phép thuật và tu
dưỡng đức hạnh. Tôi không phải là người thầy tốt, càng không phải là chủ nhân tốt. Tôi vốn từng cân nhắc chuyện đợi Nam Huyền trưởng thành, năng lực tu luyện khá rồi sẽ trả cậu ta về Long quốc, nhưng hiện tại xem
ra…”
Dạ Lạc ngừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Lục Vi, tôi giao Tiểu Long ngốc nghếch cho cô, cô có bằng lòng không?”
Lục Vi giật mình, cắn chặt môi, cúi xuống. Mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn
về phía cô, ai nấy đều vui mừng, hớn hở. Những tưởng Lục Vi chắc chắn
gật đầu đồng ý, nào ngờ cô buồn bã lên tiếng: “Tôi không đồng ý!”
Dạ đại họa líu lưỡi: “Tiểu Vi Vi, cô có nghe rõ chị tôi nói gì không vậy? Cô…”
“Tôi nghe rất rõ.” Lục Vi ngắt lời Dạ Ly, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào
Dạ Lạc, bình thản nói: “Tôi nói tôi không đồng ý. Dạ Lạc đại nhân, như
cô nói đấy, Nam Huyền vốn không nên làm nô bộc hay đầy tớ, tôi và anh ta đã chung sống với nhau một thời gian dài nhưng tôi chưa bao giờ coi anh ta là sủng vật. Anh ta là bạn của tôi, là một cá thể độc lập, không
phải sủng vật của ai cả.”
Khuyên Khuyên đột nhiên “chít chít”
vài tiếng, thở dài, nói: “Thế là xong rồi, cho nên mới nói tôi ghét nhất bộ não chết dẫm đó mà. Vấn đề không nằm ở cách xưng hô mà là Nam Huyền
thực sự không quan tâm tới những đắn đo, suy nghĩ đó của Vi Vi.”
Nhạc Linh chêm vào: “Lẽ nào Vi Vi thực sự không muốn Nam Huyền cùng trở về?”
Đừng bên này, khóe môi Dạ Lạc vẫn giữ nguyên nụ cười quỷ dị, nhẹ nhàng cất tiếng: “Cô đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Lục Vi cắn răng, nhớ lại ánh mắt trong trẻo của Tiểu Long ngốc nghếch, oán
hận gật đầu: “Tôi không cần anh ta làm sủng vật, vĩnh viễn không!”
“Lục Vi!” Dạ Ly lên tiếng, đang muốn ngăn cản Vi Vi, chợt thấy chị mình cất
tiếng cười lớn, ngạc nhiên quay đầu, nói: “Chị vui mừng cái gì vậy?”
Dạ Lạc không đáp, chỉ cao giọng nói: “Còn không chịu ra đi à?”
Dạ Lạc vừa dứt lời, một chàng trai trẻ khoác chiếc áo choàng màu đen dài
quá gối từ trong chiếc xe nghê phượng ngũ sắc bước ra. Chàng trai ngập
ngừng giây lát rồi từ từ bỏ chiếc mũ rộng vành xuống, để lộ hàng lông
mày anh tú và chiếc mũi cao thẳng, đó chẳng phải là Nam Huyền sao? Lục
Vi bất ngờ, mở to mắt kinh ngạc, rất lâu sau mới lắp bắp nói: “Đây là…?”
Dạ Lạc đắc ý nhìn thẳng vào ánh măt đầy vẻ nghi hoặc của Lục Vi, thản
nhiên mỉm cười, quay lại nhìn Nam Huyền, nói: “Tôi đã từng nói với phụ
thân của cậu rồi, sau khi cậu trưởng thành, tôi sẽ để cậu rời đi. Bây
giờ, tôi lấy thân phận chủ nhân ra lệnh cho cậu một việc cuối cùng… Giúp tôi tiễn đám người Lục Vi trở về. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu đi
hay ở là do cậu tự quyết.”
Nghe thấy những lời này, Lục Vi mới
hiểu ra, vừa rồi Dạ Lạc cố ý thử thách lòng cô. Với tính cách của Nam
Huyền, nếu như Dạ Lạc thực sự tặng anh ta cho người khác, anh ta cũng sẽ đồng ý sao?
“Nam Huyền…”
Vẻ mặt của Tiểu Long ngốc
nghếch hết sức bình tĩnh, nghe thấy Lục Vi gọi tên mình, anh ta đưa tay
ra, mỉm cười nói: “Lên xe đi!” Ngập ngừng giây lát, anh ta mới ngượng
ngùng nói thêm: “Chúng ta về nhà.”
Nghe thấy câu nói này, Vi Vi hơi ngẩn người, sau đó hiểu ra ý tứ trong câu nói của Nam Huyền, gật đầu, cười nói: “Ừ!”
Dạ đại họa thấy dáng điệu thân thiết, ngọt ngào của Tiểu Long ngốc nghếch
và Lục Vi thì giận dỗi ngồi co lại một góc, phụ họa với Khuyên Khuyên:
“Quá đáng! Tên Tiểu Long ngốc nghếch này thật không coi vị trí chính
thất của ta ra gì!!”
Dạ Lạc đứng bên cạnh hớn hở cười trên nỗi
đau khổ của người khác, thấy Lục Vi đang định leo lên xe, liền vội vàng
gọi lại: “Đợi chút!”
Dạ Lạc kéo Lục Vi đứng sang một bên, nháy
mắt nói: “Dạ Ly và Nam Huyền, tôi đều giao cho cô. Bât luận cô chọn ai
hoặc là chọn cả hai, tôi cũng là trưởng nữ của nhà trai, cô không được
ăn hiếp bọn họ đâu đấy!”
Vi Vi bất giác đỏ mặt, đang muốn nói điều gì đó nhưng Dạ Lạc đã ghé sát tai cô, nói một câu đầy ám muội.
Nghe thấy câu nói đó, khuôn mặt của Lục Vi càng lúc càng đỏ ửng. Dạ Lạc đưa
tay che miệng, cười nói: “Được rồi, mau khởi hành đi!”