19 giờ 52 phút giờ Bắc Kinh, ngày 14 tháng 2 năm 2012.
Lục Vi để tay lên hộp giấy, giữ nguyên tư thế cứng nhắc nửa quỳ nửa ngồi trên sàn nhà, vẻ mặt ngây ngốc nhìn chằm chằm vào vật đang nằm bên trong chiếc
hộp, đầu óc quay cuồng với tốc độ của ánh sáng…
Tuần trước, có
người đã gửi cho cô một tin nhắn đầy vẻ khôi hài như thế này: “Trong
ngày lễ Tình nhân, nếu bạn nhận được một món quà như thế này bạn sẽ làm
gì?” Phía dưới dòng tin nhắn là bức ảnh một cô gái xinh đẹp đang cuộn
tròn bên trong chiếc hộp. Lục Vi phản hồi bằng một câu hỏi cũng hài hước không kém: “Có thể đổi thành một chàng trai được không?”
Hai
tuần trước, mấy chị em rỗi việc tụ họp nhau cũng hỏi Vi Vi tháng Hai tới sinh nhật muốn tặng quà gì, Điền Hân lúc này đã chếnh choáng say, dềnh
dàng cười nói: “Dứt khoát phải kiếm cho cô ấy một anh chàng, phải là
loại cao cấp nhất. Ha ha, đến lúc đó chúng ta chỉ cần đem chìa khóa
khách sạn tặng kèm cho cô ấy là được rồi, ha ha ha!!”
Mấy tuần trước, trước, trước nữa… những lời trêu đùa vô thưởng vô phạt như thế này họ vẫn nói với nhau vô số lần, nhưng mà…
Lần nữa trợn tròn mắt nhìn người con trai khỏa thân đang cuộn mình trong
chiếc hộp, sau khi xác định, khẳng định mình không hề hoa mắt, phản ứng
của cô gái lúc nào cũng ru rú trong xó nhà Lục Vi dù có chậm chạp đến
mấy cuối cùng cũng không thể kiềm chế nổi nữa, bất giác rùng mình ớn
lạnh. Rốt cuộc ai đã biến những lời nói bông đùa kia thành sự thật, đóng gói một chàng trai khôi ngô, tuấn tú như thế làm quà tặng cô?
Buông một tiếng thở dài, Lục Vi khẽ nhắm mắt mặc niệm: “Nhất định là cách mở
của mình không đúng, nhất định là cách mở của mình không đúng…” Vừa nói, Lục Vi vừa đậy nắp hộp lại, sau một hồi chuẩn bị tinh thần mới vận hết
khí lực, một lần nữa mở nắp hộp ra.
Một khuôn mặt hoàn mỹ tựa
như điêu khắc, làn da màu mật ong dường như mới được quét lên đó một lớp dầu vừa đủ làm tăng lên độ sáng bóng, săn chắc, lại thêm những cơ bắp
khỏe mạnh, tráng kiện lồ lộ trên cánh tay, trên bả vai trần trụi như
châm chọc, như khiêu khích.
Ngập ngừng giây lát, Lục Vi ngây
ngốc cười, tự dối mình gạt người, nói: “Trông hình hài, khí chất của
“cậu bé” này quả thực rất giống người thật!” Dứt lời, để chứng thực cho
câu nói của mình, Lục Vi đưa ngón trỏ ra cẩn thận ấn ấn vào người anh
ta, nhưng chính giây phút chạm vào người đối phương, Lục Vi giật mình
một cái, hóa đá tại chỗ.
Có… hơi ấm! Nhiệt độ! Như thế có nghĩa là…
Lục Vi sợ hãi đến mức run rẩy, kinh ngạc liếc mắt nhìn chiếc hộp, cùng lúc
đó, “cậu bé” bên trong cũng tựa hồ thở nhẹ một hơi phản ứng lại.
Lục Vi: “…”
Ngoài cửa sổ, trăng sáng sao thưa. Cẩm Thành giữa tháng Hai vẫn chẳng hề ấm
áp hơn chút nào, những người buôn bán nhỏ lẻ đã lặng lẽ thu dọn hàng
hóa, trở về nhà từ lâu, mấy nhà hàng xóm kế bên cũng đã đóng chặt cửa
nẻo, bên ngoài khu nhà hình ống vẫn là vẻ thanh bình, tĩnh lặng như vốn
dĩ. Nhưng chính trong cái vẻ thanh bình, tĩnh lặng kia, một căn phòng
nào đó đột nhiên phát ra những tiếng thét đinh tai nhức óc. Trước khi
những căn hộ bên cạnh kịp hiểu rõ tình hình thì Lục Vi đã vội vã chạy
như bay ra khỏi nhà.
_ _ _ _ _Tôi là đường phân cách màn kịch đầu tiên_ _ _ _ _
Dưới khu nhà hình ống, Lục Vi chỉ mặc một bộ quần áo ngủ trên người, gió
lạnh thổi qua, đầu óc cô cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Không phải là ảo
giác, tuyệt đối không phải, bưu phẩm đó ngay từ đầu… đã rất kỳ lạ. Hôm
nay sau khi tan ca, giống như mọi ngày, Lục Vi vội vã bắt xe trở về nhà, nhưng vừa đến trước cửa, cô liền nhận được một cuộc điện thoại từ số
máy lạ, giọng nói của đối phương đặc biệt thanh thoát, rõ ràng: “Cưng,
nàng có bưu phẩm.” Cô bị tiếng “cưng” đó làm cho mắc ói, nôn khan một
trận, Lục Vi vẫn mải thay dép, ậm ừ: “Ừm, ừm, vậy bây giờ tôi sẽ xuống
dưới tầng đợi.” Căn hộ Lục Vi thuê nằm trong khu nhà được xây dựng từ
những năm đầu của thập niên 80, lại là khu nhà thuộc dự án mở rộng ở
phía đông thành phố, những dãy nhà xung quanh phần lớn đều đã bị phá dỡ, chỉ còn lại duy nhất một ngôi nhà lụp xụp đứng sừng sững, trơ trọi ở đó khiến nơi này càng trở nên hoang vắng, quạnh hiu. Những nhân viên
chuyển phát nhanh kiêu ngạo, khinh người đều nhất định không chịu bước
lên khu nhà này mà chỉ đi đến con ngõ nhỏ phía trước rồi dừng lại, một
bước cũng không chịu đi tiếp.
Nhưng hôm nay, Lục Vi đứng trong
ngõ đợi đến mười phút vẫn không thấy bóng dáng nhân viên chuyển phát
nhanh nào đi tới, chỉ nhận được thêm một cuộc điện thoại từ số lạ kia.
Lục Vi: “Alô, anh đang ở đâu? Tại sao tôi không thấy anh đâu cả?”
“Ừm, bảo bối! Không cần vội vã, ta vẫn đang trên đường tới.”
“…”
Lần đầu tiên bị một nhân viên chuyển phát nhanh đùa giỡn mà bất lực không
thể giáng trả, Lục Vi cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng nghĩ lại thấy bưu phẩm vẫn còn trong tay người ta nên cuối cùng vẫn quyết định ngậm bồ
hòn làm ngọt, nén giận chờ đợi. Mười phút sau, chuông điện thoại lại
vang lên, không đợi Lục Vi mở miệng, đối phương đã nói: “Cưng, ta đã đến cầu Long Hà rồi!”
Lục Vi lặng người, từ cầu Long Hà đến đây còn cách những ba bốn con đường. Khốn kiếp! Còn lâu mới tới mà đã gọi điện
ầm ĩ làm gì cơ chứ? Nhưng Lục Vi chưa kịp trả lời thì đối phương đã ngắt điện thoại. Sau đó cứ mười phút, nhân viên chuyển phát nhanh lại gọi
điện cho cô một lần, nội dung đều giống y chang:
“Cưng, ta đã đến đầu ngõ rồi. Không, không, nàng không cần xuống dưới đón ta đâu.”
“Cưng, ta đang đứng ở dưới khu nhà rồi. Hi hi, nàng thực sự không cần xuống
dưới đâu, ta sẽ cảm thấy được sủng ái quá mà đâm ra lo sợ mất.”
“Cưng, ta đã đến trước cửa nhà nàng rồi…”
Nghe xong cuộc điện thoại cuối cùng này, Lục Vi bất giác giật mình run sợ,
nhớ đến nhiều năm trước đã từng nghe một câu chuyện ma cũng tương tự như thế này. Nhân vật nữ chính bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại lạ,
đối phương là một cô gái. “Xin chào, tôi là Tuyền Tử, lúc này tôi đang
trên đường đến nhà bạn, hiện tại đã đến ga tàu điện ngầm rồi.”
Một lúc sau. “Chào bạn, tôi là Tuyền Tử, tôi đang trên đường đến nhà bạn, lúc này đã xuống tàu điện ngầm rồi.”
…
Và cuối cùng cũng là câu nói này: “Tôi đang ở trước cửa nhà bạn.” Bất luận nữ chủ nhân có mở cửa hay không thì nữ ma đầu Tuyền Tử vẫn vào được nhà và bắt người ăn thịt… Lục Vi đang nghĩ ngợi lung tung thì bất chợt có
tiếng gõ cửa, cô mím chặt môi, vừa tự an ủi mình đó có thể chỉ là trò
đùa của một nhân viên chuyển phát nhanh vui tính mà thôi, vừa khẽ khàng
mở cửa.
Vì bị bóng tối che khuất, Lục Vi chỉ có thể nhận ra dáng vóc cao gầy của anh chàng nhân viên chuyển phát nhanh, lại thêm cái mũ
lưỡi trai kéo xuống thật thấp khiến người nhìn không thể thấy rõ khuôn
mặt anh ta, nhưng lúc này Lục Vi đã bị thu hút bởi một hộp quà lớn bọc
giấy trắng trên tay anh ta. Cô vừa nhanh tay ký giấy biên nhận vừa tặc
lưỡi hỏi: “Đây là cái gì?” Cô không nhớ mình đã mua thứ lớn như vậy từ
lúc nào, lẽ nào bạn bè đã gửi trước quà sinh nhật đến cho cô?
Anh chàng nhân viên chuyển phát nhanh nở nụ cười kỳ dị, khẽ huýt sáo, liếc
mắt đưa tình, nói: “Ai mà biết được, có lẽ là một thi thể chăng!” Lục Vi đón lấy chiếc hộp, nhẹ đến mức kỳ lạ.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Theo dòng ký ức hoàn hồn trở lại, trong lòng bàn tay Lục Vi đã nhơm nhớp mồ
hôi. Bốn bề vô cùng yên ắng, ngoài ánh đèn đường ảm đạm ra, ngay đến
bóng dáng ma quỷ cũng chẳng có. Lục Vi chống cằm suy nghĩ, nếu như thứ
đồ trong hộp kia thực sự chỉ là một con rối đồ chơi bằng bông thì nhẹ
một chút cũng là lẽ thường tình, nhưng cảm giác vừa rồi, lại còn cả
tiếng thở khe khẽ của người con trai đó, làm sao có thể là giả được!!
Lẽ nào đó đúng là một “xác sống”? Nhưng tại sao lại không có chút trọng
lượng nào? Lục Vi vẫn ở nguyên một chỗ hết đi tới lại đi lui, đang không chú ý thì bỗng cảm thấy túi áo ngủ rung lên bần bật, cầm lên xem, hóa
ra là điện thoại của mình.
“Hả?” Vi Vi nhíu mày, cô nhớ rõ ràng
đã đặt điện thoại lên máy tính rồi cơ mà? Màn hình hiển thị thông báo có tin nhắn mới, Lục Vi mở ra xem, lại là một dãy số lạ, tin nhắn chỉ vẻn
vẹn chín chữ:
“Kỳ hạn đã đến, vật phẩm xin được hoàn trả.”
Vật phẩm hoàn trả? Lẽ nào là ám chỉ “xác sống” đang ở trong nhà kia? Lục Vi thở hắt ra một luồng khí lạnh, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không do dự
nữa, thận trọng ấn ba số – 110.
Khi cảnh sát đến đã là hơn tám
giờ tối. Trong chốc lát, cô không thể nói rõ nguyên do vì sao, chỉ ậm ờ
giãi bày: “Trong nhà có một người đàn ông lạ.” Hai người cảnh sát một
cao một thấp, một béo một gầy liếc nhau một góc bốn mươi lăm độ, rồi lại nhìn Lục Vi trong bộ đồ ngủ mỏng manh đứng co ro cúm rúm giữa trời gió
lạnh, phỏng đoán đây là một vụ án đột nhập vào nhà cướp đoạt tài sản,
sau khi trấn an nạn nhân mấy câu, hai viên cảnh sát nhanh chóng kéo nhau đi lên. Lục Vi không yên tâm, cũng theo họ chạy lên nhà.
Cửa
nhà Lục Vi chỉ khép hờ, từ bên trong hắt ra một vệt sáng mờ ảo. Viên
cảnh sát cao gầy đi trước đạp mạnh cánh cửa, bước vào, nhưng kiểm tra
quanh phòng khách một lượt không phát hiện ra điều gì bất thường. Lặng
lẽ nhìn nhau ngầm ra ám hiệu rồi cả hai cùng xông thẳng vào gian bếp,
mọi thứ vẫn nguyên vẹn, không có bất cứ xáo trộn gì.
Căn hộ Lục
Vi thuê cũng không rộng lắm, chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách,
phòng bếp liền luôn với phòng khách, ngoài chiếc giường đôi được kê
trong phòng ngủ ra thì cả căn nhà không có đồ vật nào lớn hơn, mọi thứ
chỉ cần nhìn qua là đã ghi nhớ. Hai viên cảnh sát cẩn thận kiểm tra từng ly từng tí căn nhà một lần nữa nhưng cuối cùng cũng không thu hoạch
được gì.
Viên cảnh sát vừa thấp vừa béo chau mày nhìn Lục Vi,
nói: “Cô gái, không phải cô đang tự hù dọa mình đấy chứ, có phải cô hoa
mắt rồi không?”
Lục Vi thì thào: “Sao có thể như vậy…” Sau khi
vào nhà, sắc mặt Lục Vi từ xám xịt chuyển sang trắng bệch, ngoài kinh
ngạc vì không tìm thấy “thi thể” đó thì còn có rất nhiều điều kinh khủng khác nữa. Không chỉ người con trai kia bỗng dưng mất tích không để lại
dấu vết mà ngay cả hộp quà lớn vừa rồi cũng không cánh mà bay.
“Vừa rồi hắn ta thực sự vẫn ở trong phòng khách, còn… còn thở nữa.”
Viên cảnh sát cao gầy đưa tay xoa cằm, phỏng đoán: “Có thể hắn đã thừa dịp cô sợ hãi chạy ra ngoài để tẩu thoát rồi?”
“Không thể nào!” Lục Vi trả lời chắc như đinh đóng cột. Khu nhà này không có
cửa sau, hơn nữa trước khi cảnh sát đến, cô chỉ đứng một chỗ ở dưới lầu, cho dù hắn có muốn chạy cũng phải giáp mặt mình ở dưới. Lục Vi càng
nghĩ càng sợ hãi, hai viên cảnh sát lại coi đây là một vụ án trộm cắp
hết sức bình thường, hơn nữa chủ nhà cũng không phát hiện bị mất thứ gì
nên họ chuẩn bị kéo nhau ra về.
“Cũng có thể hắn đã chạy sang
nhà người khác rồi trèo qua cửa sổ, tháo chạy phía sau lưng cô nên cô
mới không biết. Trước tiên cô hãy kiểm tra kĩ lại một lần nữa xem nhà
mình có bị mất thứ gì không rồi ngày mai đến trụ sở cảnh sát trình báo.”
Người còn lại cũng phụ họa: “Đúng, chỉ cần chắc chắn là trong nhà không bị
mất thứ gì, người cũng an toàn thì không sao nữa rồi. Trước khi đi ngủ,
cô nên kiểm tra kĩ tất cả các cửa sổ, cửa chính xem đã khóa cẩn thận
chưa. Giờ chúng tôi đi trước đây. Haizz, thời tiết quỷ quái thế này, vừa tối đã có cảm giác lạnh thấu xương rồi.”
Hai người họ, mỗi
người nói một câu rồi thảnh thơi, nhàn nhã bước ra ngoài, căn nhà lúc
này lại trống trơn, chỉ còn trơ trọi một mình Lục Vi đứng chôn chân tại
chỗ, miệng há hốc, mắt trợn tròn kinh ngạc. Cô không nghĩ cảnh sát nhân
dân thời buổi này lại “phá án” một cách thần tốc đến thế, chỉ cần dăm
câu ba điều liền kết luận mọi việc đã được giải quyết xong xuôi. Nhưng
cho dù Lục Vi có nghìn vạn điều bất mãn, đợi đến lúc cô hoàn hồn lại thì hai viên cảnh sát kia đã biến mất tự lúc nào.