Khi Dạ Ly lái xe đến khu nhà của Lục Vi liền trông thấy một đám người
vây xung quanh cửa nhà cô. Qua cửa sổ xe ô tô nhìn lên tầng hai của khu
nhà, nghĩ đến khuôn mặt ghê gớm, cau có của bà chủ nhà, Vi Vi không kiềm chế nổi, cảm thấy dưới chân như có lửa đốt. Trong khi đó, Nam Huyền vẫn đang phì phò ngủ say ở hàng ghế phía sau.
“Phải làm sao bây
giờ?” Chỉ tay về phía Nam Huyền, Lục Vi lên tiếng hỏi. Dù sao cũng không thể đưa Nam Huyền vào phòng trước mặt bao nhiêu người được.
Dạ
Ly vừa kéo khóa áo khoác vừa nói: “Ờ, cứ để cậu ta ngủ đi. Chỉ cần trong phạm vi năm dặm có mùi hương của cô thì cậu ta sẽ không kích động mà
làm bừa đâu, đến khi cậu ta tỉnh dậy, sẽ tự lên trên tìm cô.”
Lục Vi thấy Dạ Ly bỗng dưng cởi áo khoác, cô bất giác ngồi dịch lại phía
sau một chút, lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Anh lại định giở trò gì vậy?”
“Ai da, bảo bối của tôi ơi, đừng căng thẳng thế chứ!” Vừa dứt lời, trước
mặt Lục Vi, Dạ Ly đã cởi phăng áo khoác, chiếc áo len và quần jeans đang mặc trong nháy mắt cũng không cánh mà bay, thay vào đó là một bộ âu
phục màu đen vô cùng lịch lãm.
“Anh…” Lục Vi chỉ tay về phía Dạ
Ly, tròn mắt kinh ngạc. Ở bên những anh chàng đẹp trai có sức cám dỗ đặc biệt như Nam Huyền, Dạ Ly, Lục Vi cứ tưởng mình đã chuẩn bị tốt tâm lý
để ứng phó nhưng không hề lường trước có lúc anh ta lại chẳng thèm kiêng nể, cứ thản nhiên ở trước mặt cô mà diễn trò “siêu nhân biến hình” như
thế, điều này đã khiến trái tim vốn mỏng manh, yếu ớt của Lục Vi phải
hứng chịu những đòn đả kích nặng nề.
Dạ Ly không thèm để ý tới
sự kinh ngạc của Lục Vi, anh ta giả bộ đáng thương ôm lấy ngực, thầm thì nói: “Thời buổi khủng hoảng kinh tế, vật giá leo thang như hiện nay,
tình hình kinh doanh của cửa hàng không được tốt lắm, cho nên tôi phải
kiêm cả nghề bán thân, hô hô…”
Lục Vi trầm mặc, từ một anh chàng chuyển phát nhanh đến ông chủ cửa hàng thú cưng, giờ lại biến thành một anh chàng ưu tú chốn công sở. Đại ca, nghề chính của anh có phải là
cosplay không vậy?
“Anh hóa trang như thế này, chuẩn bị kiêm nhiệm thêm chức vụ gì nữa đây? Bảo vệ hay là quản lý đô thị?”
“Ừ!” Dạ Ly thản nhiên đáp, kéo gọng kính xuống, không biết anh ta lại kiếm
đâu ra một cặp kính trắng nữa rồi. Mắt kính che khuất những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt phượng, ánh mắt bỗng trở nên vững vàng, điềm tĩnh
hơn nhiều. Dạ Ly lặng lẽ nhìn ngó xung quanh một lát, ngay cả ngữ khí
cũng trở nên trang trọng, trầm ổn hơn. Anh ta vừa mở cửa xe vừa nói:
“Đợi thêm một lát nữa, cô sẽ biết ngay thôi.”
Sau khi hai người
bước vào khu nhà, vừa lên đến tầng hai đã nhìn thấy hàng xóm láng giềng, công nhân xây dựng, ký giả của các tờ báo đang đứng thành một vòng tròn lớn, chỉ có bóng dáng của hai vị cảnh sát kia là không nhìn thấy đâu.
Lục Vi thầm than vãn: “Các chú cảnh sát vì dân mà bận bịu quá!” Ngay sau đó, Lục Vi liền nhìn thấy bà chủ nhà tên Quý Tinh trưng bộ mặt đầy vẻ
hăm dọa, hung hăng bước tới.
Thực ra, căn hộ này là của cháu
trai Quý Tinh, chỉ có điều người chủ nhà này dường như rất bận bịu, tới
nỗi từ khi thuê nhà ở đây, Lục Vi chưa nhìn thấy mặt mũi anh ta ngang
dọc thế nào, vì thế anh ta mới giao toàn bộ căn nhà này cho cô mình toàn quyền quản lý.
Vừa trông thấy Lục Vi, lửa giận trong người Quý
Tinh được dịp bùng phát dữ dội, tựa như muốn xông tới thiêu đốt đến sợi
lông tơ cuối cùng trên người Lục Vi: “Tiểu Lục ơi Tiểu Lục, cô bảo tôi
phải nói với cô thế nào nữa đây? Một người con gái như cô sao có thể vô ý đến như vậy cơ chứ, để kẻ gian lẻn vào nhà mà không hề hay biết. Cô xem tôi mới cho cô thuê nhà được mấy tháng? Vậy mà cô đã để tường nhà bị
phá tan hoang như thế này à! Cũng may mà căn hộ này không phải nằm trên
tầng mái, nếu không, có khi tên trộm đã dỡ cả mái mang đi chưa biết
chừng.
Đúng, người ta cũng có yêu cầu phá dỡ nhưng còn lâu mới
phá, hay là căn nhà này cô thuê rẻ quá, lại còn gần chỗ cô làm việc quá, nên cô không hài lòng! Cho dù có ngàn vạn lý do không hài lòng thì cô
cũng không thể vì thể vì thế mà trút giận lên tường nhà nhà tôi! Cô xem, bây giờ phải làm sao mới được đây, giường cũng đã gãy rồi!!”
Lục Vi liên tục cúi người nhận lỗi, từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng
lên. Phải tức giận đến mức nào thì bà chủ nhà mọi ngày vốn ôn nhu, hòa
nhã, hôm nay lại lớn tiếng mắng cô sa sả như thế? Tinh thần đang treo
ngược cành cây, Lục Vi liền nghe thấy một giọng nam ấm áp vang lên: “Cô
à!”
Vi Vi ngẩng đầu, nhìn thấy người vừa bước đến mà trong lòng
kêu “cộp” một tiếng, giống như buổi sáng trong thang máy, hai gò má bất
giác đỏ bừng một cách đáng ngờ. Đây… chẳng phải đúng như lời người xưa
thường nói “trong họa có phúc” đó sao? Ở đây cũng có thể gặp được Quý
Vân ư?
Quý Vân bắt gặp cái nhìn ngạc nhiên của Lục Vi thì khẽ
gật đầu, dường như đối với anh, cô chỉ là một “người xa lạ quen thuộc”,
không để lại trong anh chút ấn tượng gì. Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng,
nói: “Xin chào, tôi là Quý Vân – chủ nhà. Nghe nói tối hôm qua chính cô
đã báo cảnh sát?”
Dưới cái nhìn trực điện của Quý Vân, Lục Vi ngừng thở một giây, lát sau mới chậm rãi gật đầu, nói: “Vâng…”
“Vậy lẽ ra ngay từ tối hôm qua cô nên cảnh giác hơn mới phải!” Quý Tinh còn
muốn nói thêm gì đó nhưng đã bị cháu trai cắt ngang, nói: “Để đảm bảo an toàn, tôi đã gọi mấy người thợ này đến, trong ngày hôm nay, họ sẽ xây
lại tường và sửa cửa chống trộm cho cô.”
Quý Tinh nghe thấy thế thì vội vã lên tiếng: “Nhưng tiền làm lại cửa chống trộm và xây tường…”
Quý Vân gật đầu: “Cháu sẽ chịu hết mọi chi phí.” Sau khi vấn đề được giải
quyết ổn thỏa, Quý Vân nhìn người đứng phía sau Vi Vi, nói: “Dạ tiên
sinh, ngài đến rồi đó ư?”
Lục Vi lúc này mới nghĩ đến đi cùng
mình còn có cả Dạ Ly, đang định nói gì đó thì Dạ Ly đã đi lướt qua cô
rồi cùng Quý Vân bước về phía hành lang đối diện.
_ _ _ _ _Tôi là đường phân cách không rõ ràng giữa nam chính và nam thứ_ _ _ _ _
Quý Vân nói với Dạ Ly vài câu xã giao rồi cùng Quý Tinh rời đi. Đến khi
không còn nghe thấy tiếng xe của Quý Vân ở dưới lầu nữa, Lục Vi mới nhẹ
nhõm thở phào một tiếng, nhưng rốt cuộc vẫn quay lại trạng thái lo lắng
ban đầu. Những tiếng “Dạ tiên sinh” vang lên bên tai đã thôi thúc máu
điều tra trong người cô.
Một đám người già trẻ lớn bé bỗng chốc chen chúc nhau, vây lấy anh ta, tiếng chào tiếng hỏi ríu rít không ngừng.
“Ồ, anh chính là Dạ tiên sinh vô cùng lợi hại đó sao? Tôi biết anh, chả
trách Quý Vân lại chịu chi tiền mời anh đến. Phải rồi, chúng tôi ở đây
cũng không có vấn đề gì về phong thủy, chỉ có điều thực sự không được
sạch sẽ cho lắm.
“Đúng thế, đúng thế! Anh xem, xung quanh nơi
này đều đã bị phá dỡ gần hết rồi, chỉ còn chừa lại mỗi khu nhà xập xệ
của chúng tôi. Haizz, những người có tiền đều đã chuyển đi hết rồi, chỉ
có mấy lão già không sợ trời, không sợ đất như chúng tôi là vẫn cố bám
trụ lại đây thôi…”
“Anh nhìn xem, lỗ hổng trên bức tường kia
cũng thật kỳ lạ, ở nơi hẻo lánh, nghèo nàn này làm gì có trộm cơ chứ,
nhất định là có một thứ gì đó rất kỳ lạ xảy ra.”
“Đúng rồi,
không hiểu sao anh con trai của Quý gia đó lại có thể mời được thầy
phong thủy đến đây vậy? Nghe nói cha của Quý Vân…”
“Hừm hừm! Đừng nói nữa, đó là một người vô cùng kinh khủng.”
“…”
Bất luận đám người đó có ồn ào nhốn nháo đến thế nào, Dạ Ly vẫn giữ vẻ mặt
bình tĩnh, ung dung, điềm đạm, mọi câu nói của họ anh ta đều… ghi chép
cẩn thận vào một cuốn sổ tay. Cảnh tượng này khiến Lục Vi đứng bên cạnh
không khỏi tròn miệng trợn mắt nhìn anh ta hoàn toàn khác so với trước
kia. Được rồi, Dạ Ly anh thật sự đã thắng. Còn mày, con nhỏ ngốc nghếch
này, mày đúng là coser[1] tuyệt đối, là coser chuyên nghiệp nhất, duy
nhất, chứ không phải là “một trong những…” nữa rồi. Cái tính cách lúc
thì tinh nghịch, nhắng nhít như một đứa trẻ, lúc thì điềm tĩnh nhưng
lòng dạ đen tối đó, nếu không phải là một kẻ tâm thần phân liệt thì sao
có thể mô phỏng giỏi như thế được kia chứ?
[1] Coser: viết tắt
của Cosplay-er, chỉ những người trong hội nhóm cosplay, hóa trang thành
các nhân vật truyện tranh hoặc phim hoạt hình của Nhật Bản.
Nhóm các bà các cô nhao nhao người hỏi người đáp, tranh luận xôn xao một
hồi, cuối cùng cũng hả lòng hả dạ tản đi hết, lúc này Lục Vi mới rảnh
rang để tiếp cận vị “Dạ đại sư” tiếng tăm lẫy lừng này.
“Vừa rồi đám người đó nói anh làm cái gì cũng rất linh, Dạ đại sư, rốt cuộc anh đang làm nghề gì vậy?”
Dạ Ly thong thả rút từ trong túi áo ngực ra một tấm card visit, chân thành nói: “Tại hạ Dạ Ly, mong nhận được sự chỉ giáo!”
Vi Vi dán mắt vào tấm danh thiếp, máu phun trào, trên đó in rõ ràng ba chữ lớn: “Thầy phong thủy.”
“Thầy phong thủy? Anh cho rằng mình đang quay phim cổ trang hay sao! Cái gì
mà “Thầy phong thủy” cơ chứ, gọi là “Thầy bắt ma” có vẻ hợp hơn đấy!”
Dạ Ly ngước mắt nhìn, khóe môi vẫn giữ nguyên nét cười châm biếm, nói: “Cô Lục nên chú ý tới hình tượng một chút, nước miếng của cô bắn tung tóe
khắp nơi đây này. Có điều tôi cũng nên giải thích với cô một chút, thầy
phong thủy là người dựa vào bát quái, những bộ sách như Chu dịch[2] để
lý luận thực tiễn. Người ta có thể dựa vào hướng gió, hướng nước chảy,
địa hình địa thế… để giúp con người lựa chọn hướng nhà, hướng mộ, chọn
ngày tốt, chọn công việc… Còn “Thầy bắt ma” mà cô nói… Ha ha! Đó chỉ là
trò mê tín thôi.”
[2] Chu dịch: sách dành cho phong thủy, xem
quẻ, nó được coi là một phép biện chứng duy vật khá hoàn chỉnh, có logic và không phải mang phạm trù bói toán, mê tín dị đoan.
Lục Vi
nhìn anh ta đầy khinh bỉ, chẳng phải anh chính là cội nguồn của mê tín
sao? Nếu không gặp Dạ Ly và Nam Huyền, có lẽ cuộc sống của cô cứ thế mà
trôi qua trong bình yên, giữa thế giới khoa học lành mạnh và tiến bộ.
Lục Vi hỏi: “Anh thực sự là do Quý Vân mời đến sao? Vậy, anh ấy gọi anh
đến là để…”
Vi Vi còn chưa nói hết, Dạ Ly đã ôm bụng cười sặc
sụa, ranh mãnh và đầy ẩn ý nói: “Cô có hứng thú tìm hiểu những vấn đề
xảy ra ở đây, hay là hứng thú muốn tìm hiểu Quý Vân vậy?”
Nghe
thấy câu này, Lục Vi chợt ngẩn ra, chưa kịp đáp lại, Dạ Ly đã làm ra vẻ
chính nhân quân tử, cự tuyệt ngay: “Thật ngại quá, cô Lục, tôi là một
người rất nguyên tắc trong công việc, đối với những thông tin liên quan
đến khách hàng, tôi không thể tùy tiện tiết lộ cho cô được.”
Lục Vi tức giận nói: “Ai thèm có hứng thú với anh ta chứ, anh đừng có nói
bậy! Anh cũng đừng đứng đây mà tuyên truyền những tư tưởng mê tín dị
đoan của mình nữa, chúng tôi ở đây đều rất tốt, từ trước đến nay không
hề thấy xuất hiện ma quỷ gì cả.” Còn muốn nói chuyện kỳ quái nữa ư,
chẳng phải chuyện kỳ quái nhất chính là Dạ Ly và hộp quà lớn mà anh ta
mang đến hay sao?
“Thật sự không kỳ quái ư?” Dạ Ly cười ngặt nghẽo. “Cô chuyển đến đây mấy tháng rồi mà thực sự không nghe nói tới chuyện gì sao?”
Lục Vi nghẹn họng, nói không nên lời. Ở gần đây thực sự có chuyện gì kỳ lạ
sao? Cách đây hai năm, trong dự án C mở rộng thành phố có kế hoạch cải
tạo khu vực này thành một khu trung tâm thương mại mới. Những người dân
sinh sống ở khu nhà này đều vui mừng ra mặt, chỉ có điều từ đó, ở gần
đây cũng bắt đầu xuất hiện những câu chuyện kỳ lạ…
Người ta đồn
rằng trước đó, mỗi lần đến trước tòa nhà hình ống, những nhân viên chịu
trách nhiệm giải tỏa khu vực này, nếu không bị ngã giáo thì cũng va phải cây, lúc nào cũng cảm thấy như có từng trận gió thổi vù vù và thứ gì đó đang tác yêu tác quái phía sau lưng. Lúc đầu mọi người còn cho rằng
người dân ở đây đang cố ý gây chuyện vì không muốn dời đi nhưng dần dần, họ còn gặp phải những chuyện kỳ quái hơn, thậm chí còn không tìm được
con ngõ dẫn vào khu nhà, càng đi càng lạc, vì thế những lời đồn đại kỳ
lạ kia mới ùn ùn kéo đến.
Có người nói ở đây có thần linh trú
ngụ, không muốn bị quấy rầy nên không cho phép phá dỡ nơi này; có người
lại nói ở đây có oan hồn người chết chưa siêu thoát; cũng có lời đồn
khác là ở dưới khu nhà này có rất nhiều hài cốt muốn phá bỏ hay di dời
không phải chủ nhà tự quyết định mà được. Những lời đồn thổi cứ ám ảnh
mãi đến tận bây giờ. Chủ nhiệm dự án vốn không tin nên hôm đó đã đích
thân đến giám sát công việc, nhưng đáng tiếc, bà ta đã một đi không trở
lại.
Đêm đó, có người phát hiện bà ta đã chết trong con ngõ nhỏ trước khu nhà.
Những tin tức này càng lúc càng lan xa, tam sao thất bản, nghe một đồn mười.
Những công nhân, kỹ sư làm công tác di dời đều phải đi đường vòng, đừng
nói đến việc vào được khu nhà. Đúng lúc ấy, số tiền vốn chính phủ rót
xuống cho việc đền bù giải tỏa lại không đủ, đã khiến toàn bộ dự án bị
đình trệ, chuyện này vì thế mà càng kéo dài, cuối cùng chẳng còn ai hỏi
đến nữa. Người dân sống trong khu nhà thấy những tòa nhà xung quanh đều
đã bị phá dỡ và xây dựng lại nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Chưa
đầy hai năm sau, tòa nhà đó bỗng nhiên tiếng tăm lừng lẫy, dân cư sinh
sống ở đây cũng thưa dần đi.
Trước khi chuyển đến đây, Vi Vi đã
từng được nghe những chuyện này từ chính cái miệng bát quái của Điền
Hân. Từ nhỏ, Lục Vi đã được dạy dỗ phải tôn trọng khoa học, tin tưởng
vào học thuyết vô thần, thế nên cô không tin những chuyện kỳ quái mà
Điền Hân kể và chọn một ngày cuối tuần nhàn hạ mà vui vẻ chuyển đến đây. Thực tế đã chứng minh, mấy tháng sống ở đây, Lục Vi chưa hề gặp chuyện
kỳ quái, hoang đường nào, hàng xóm xung quanh mặc dù thi thoảng cũng thì thầm to nhỏ những tin đồn thất thiệt bên ngoài, nhưng thực ra chính họ
cũng chưa từng trải qua những chuyện kỳ lạ ấy.
Lục Vi nói: “Đây
chẳng qua chỉ là những tin đồn nhảm nhí, vô căn cứ mà thôi, nếu thực sự
nói gặp phải chuyện gì kỳ quái thì đó chính là việc anh đã đưa Nam Huyền đến đây.”
Dạ Ly đưa tay chống cằm, nhìn xuống dưới lầu, ý vị
sâu xa nói: “Bức tường và cửa chống trộm nhà cô đúng là do Nam Huyền làm hỏng, nhưng ngoài những việc đó, xung quanh đây còn rất nhiều những
chuyện khác nữa.”
Lục Vi nghe thấy vậy thì toàn thân bất giác
nổi da gà nhưng vẫn giữ vẻ kiên định, nói: “Dù sao thì cũng mời anh về
cho, tôi rất ổn, từ trước đến nay chưa từng bị ma quỷ gì đó quấy rối.”
Dạ Ly khẽ nhếch môi: “Như vậy, cũng không chắc.”
“Ý anh là sao?”
“Ý của tôi là, trước giờ không bị quấy rối không có nghĩa là sau này cũng vậy.”
Lục Vi cứng họng, đang muốn đuổi anh ta đi thì nghe thấy dưới lầu vọng lên
một tiếng nổ lớn, thầm nghĩ không phải cánh cửa nhà ai lại bị phá tung
đấy chứ. Ngẩng đầu nhìn, chợt thấy khuôn mặt điềm nhiên, bình tĩnh của
Dạ Ly bỗng nhiên trắng bệch, anh ta vừa chạy vội xuống dưới lầu vừa nói: “Nguy rồi, quên mất là Nam Huyền không biết cách mở cửa xe.”
Lục Vi không đuổi theo anh ta mà chỉ đứng trên ban công ung dung nhìn
xuống. Ánh mắt vừa định thần lại, liền nghe thấy một tiếng “rầm” vang
lên, cánh cửa ô tô của Dạ Ly đã bị Nam Huyền đá bay ra ngoài.