(Lao vào Đào cốc. Hai nghìn năm trước.)
Cảnh xuân rạng rỡ, đào
khoe sắc thắm, dòng nước hoan ca, Nam Huyền ngâm mình trong hồ nước
trong xanh, thỏa thích vui đùa. Hắn cứ ngỡ rằng nơi này yên tĩnh, vắng
vẻ, chắc sẽ không có người trần lui tới, nhưng đang vui vẻ đùa nghịch
dưới làn nước mát lành liền nghe thấy từ bên bờ bên kia truyền đến một
giọng nói dịu dàng: “Tiểu ca ca!”
Nam Huyền quay đầu liền trông
thấy một bé gái tóc thắt bím đang chớp chớp đôi mắt đáng yêu nhìn về
phía mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé gái hồng hào như trái đào tiên xinh xắn, đáng yêu trong khu vườn của Vương Mẫu nương nương, nổi bật trên
khuôn mặt dễ thương đó là một đôi mắt vừa to vừa sáng, cánh tay khẳng
khiu và bàn chân thon nhỏ, nhìn dáng vẻ thì có lẽ cô bé chưa đầy bốn,
năm tuổi.
Nam Huyền đứng trong làn nước, thẫn thờ nhìn cô bé,
nghĩ vừa rồi mình hiện nguyên hình rồng vui đùa trong hồ nước, không
biết cô bé đó có nhìn thấy không? Tại sao bé lại không hề cảm thấy sợ
hãi.
Cô bé chắp tay sau lưng, hỏi: “Tiểu ca ca, huynh có trông thấy Hoa Hoa của muội đâu không?”
Nam Huyền khẽ nghiêng đầu: “Hoa Hoa nào?”
“Ha ha, là một con lợn hoa to thế này này, lông nó màu khoang trắng vàng
rất đáng yêu.” Cô bé vừa nói vừa khua chân khua tay, dáng vẻ đắc ý vẽ
lên không trung một bông hoa lớn, Nam Huyền nhìn điệu bộ khua khuắng của cô bé thì gãi đầu bối rối. Một con lợn hoa trắng trắng vàng vàng… có lẽ hắn chưa từng nhìn thấy, nhưng vừa rồi quả thực hắn đã ăn thịt một con
lợn béo nục nịch, vì nuốt quá vội nên cũng không rõ nó có màu trắng hay
vàng.
Cô bé trông thấy bộ dạng ngây ngốc của Nam Huyền liền chu
môi hỏi: “Rốt cuộc là huynh có trông thấy hay không để muội còn đi tìm ở chỗ khác?”
Nam Huyền khó xử, nhìn cô bé chằm chằm rồi lắp bắp nói: “… Không thấy… Ta ăn rồi…”
Vừa dứt lời, Nam Huyền liền nghe thấy từ bờ bên kia truyền đến một giọng nữ lạnh lùng: “Hừm, ăn rồi sao?” Quay đầu lại, hắn liền trông thấy bóng
dáng một tiên nữ đứng thấp thoáng sau lớp sương trắng mờ mịt, mái tóc
dài buông xõa, chiếc khăn nhẹ mỏng manh che khuất một phần khuôn mặt
xinh đẹp, khóe môi anh đào khẽ mỉm cười: “Quả nhiên là bị ngươi ăn mất,
vậy được rồi, ta sẽ bắt ngươi làm sủng vật của ta.”
…
Nam Huyền mở mắt, phát hiện thấy mình vẫn nằm trên giường, còn Lục Vi đang
đắp khăn ấm lên trán anh ta. Thấy Nam Huyền tỉnh lại, Lục Vi vui mừng
khôn xiết: “Nam Huyền? Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, anh thấy đỡ hơn
chút nào chưa?”
Nam Huyền nửa tỉnh nửa mê, chậm chạp ngồi dậy,
hồi lâu sau mới định thần lại được, nghĩ đến việc chủ nhân đã muốn vứt
bỏ mình, anh ta liền tung chăn, bò xuống giường. Lục Vi thấy thế vội
vàng ngăn lại. “Anh làm gì vậy?”
Nam Huyền cúi mặt đáp: “Chính chủ nhân đã từng nói, sủng vật không được phép ngủ trên giường.”
Đây là lần đầu tiên tên “thú cưng” ngốc nghếch này dùng những lời lẽ cứng
rắn như vậy để nói chuyện với Lục Vi, do vừa tỉnh dậy nên điệu bộ cúi
gằm mặt của anh ta không được tự nhiên cho lắm, bộ dạng đó như lộ rõ vẻ
bất lực, cam chịu. Vi Vi im lặng một lúc, cuối cùng không kìm được bật
cười thành tiếng, đưa tay ra sau gáy ra vẻ đầu hàng: “Trong chuyện này
tôi hoàn toàn vô tội, con mèo đó là của Dạ Ly, anh ta chỉ mang nó đến để giúp tôi tìm ra chấp niệm mà thôi. Từ nay về sau… tôi sẽ không nghĩ đến chuyện nuôi thêm thú cưng nữa.”
Vừa dứt lời, Lục Vi liền ý thức được mình lại sơ ý nói sai, cổ họng ngay lập tức uất nghẹn, muốn thu
lại câu nói cuối cùng nhưng đã muộn mất rồi. Nam Huyền vẫn giữ nguyên tư thế cúi gằm mặt, vô hồn nhìn vào một điểm nhưng đôi tai lại đỏ rần, hồi lâu sau Vi Vi mới nghe thấy anh ta lên tiếng, giọng yếu ớt:
“Lạc, tôi nằm mơ thấy… thấy cảnh tượng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, mặc dù người đã quên nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ…”
Lục Vi hít một hơi thật sâu, bắt chước điệu bộ ngây ngô của Nam Huyền, kéo
tay áo anh ta, nói: “Tôi không nhớ thì anh có thể kể lại cho tôi nghe
mà, anh kể cho tôi, tôi sẽ không quên nữa đâu.”
“Thú cưng” ngốc
nghếch quay đầu nhìn Lục Vi, thấy cô nghiêng mặt nhìn mình mỉm cười, nhớ đến giai nhân trong giấc mộng vừa nhăn mặt vừa bước đi, đôi mắt ảm đạm
của anh ta cuối cùng cũng khôi phục được chút thần thái. Nam Huyền ngẩng mặt, nói: “Lúc đó, tôi không cẩn thận ăn mất ma sủng[1] của người,
người nói, không có ma sủng thì sẽ lấy tôi để thế chỗ, còn nói mũi của
tôi rất linh, so với sủng vật trước kia còn lợi hại hơn nhiều.”
[1] Ma sủng: quái vật thành tinh, nuôi làm sủng vật.
“Sau đó thì sao? Tôi bắt anh trở ở thành thú cưng của tôi, anh có đồng ý không?”
“Có!”
Vi Vi chậc lưỡi, quả nhiên là một “thú cưng” thiên hạ đệ nhất ngốc, như vậy mà cũng lập tức… chấp nhận?
Nam Huyền tỏ vẻ yếu đuối, điệu bộ có chút ngượng ngùng, nói: “Vì lúc đó
người nói nếu tôi không đồng ý thì sẽ không đưa quần áo cho tôi.”
“Hả? Như vậy nghĩa là sao?”
Nam Huyền cúi gằm mặt, thận trọng nói: “Lúc đó tôi đang tắm, người lấy quần áo của tôi, còn nói chỉ khi nào tôi đồng ý làm sủng vật thì người mới
trả lại quần áo cho tôi.”
Lục Vi: “…”
Người ta đều nói
giấc mơ thường rất đẹp nhưng sự thực đúng là tàn khốc. Giây phút này, Vi Vi thực sự cảm thấy thực tế đúng là quá trớ trêu!! Có cần thiết phải
độc ác như vậy không? Đây chẳng phải là phiên bản tiêu chuẩn của mối
tình Ngưu Lang – Chức Nữ sao? Không đúng, nên gọi là Ngưu Nữ – Chức Nam
mới đúng. Nam Huyền khẳng định mình chính là chủ nhân của anh ta? Vậy
thì năm đó, mình thực sự… đáng khinh bỉ như thế sao?
Thấy Lục Vi im lặng, Nam Huyền ra vẻ ấm ức, nói: “Vi Vi, có phải bây giờ Nam Huyền
không còn lợi hại như trước nữa, ngay cả chấp niệm cũng không phát hiện
ra, cho nên người mới không thích tôi nữa phải không? Nếu.. nếu tôi cũng giống con lợn khoang đó, bị người khác ăn thịt mất, người cũng không rủ lòng thương xót, đúng không?”
Lục Vi ho khan mấy tiếng, không ngừng lắc đầu, nói:
“Tạm thời chấp niệm kia sẽ không xuất hiện nữa, anh không cần lo lắng. Còn
nữa, Nam Huyền, có chuyện này tôi vẫn luôn muốn nói cho anh biết.”
Hai tai của Nam Huyền rung rung, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Vi Vi lặng lẽ cúi đầu, sau khi hạ quyết tâm mới gằn giọng nói rõ ràng từng từ: “Anh không phải là thú cưng của tôi, tôi cũng không phải chủ nhân
của anh.”
Nam Huyền nghe xong, ánh mắt vừa ánh lên vẻ mừng rõ
đột nhiên tối sầm lại, không gì có thể diễn tả được vẻ buồn bã trên
khuôn mặt ấy. Lẽ nào… chủ nhân vẫn còn chán ghét mình? Cũng đúng, vì sao một nghìn năm trước, sau trận chiến đó, anh ta ngủ lâu như vậy mới tỉnh lại, đúng là anh ta chẳng còn tác dụng gì nữa rồi.
Nam Huyền chớp chớp đôi mắt ướt nhoèn, cúi mặt, đau khổ nhìn chằm chằm đôi bàn tay xinh xắn đang nắm chặt vạt áo mình.
“Nam Huyền, anh hãy nhớ lấy, anh là bạn tôi, em trai tôi, người nhà của tôi, không phải là thú cưng.”
Nam Huyền chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt tràn ngập hai từ “không hiểu”. Lục Vi
lắc đầu, kiên nhẫn giải thích: “Chủ nhân có quyền sai khiến thú cưng, hy sinh thú cưng, thậm chí vứt bỏ thú cưng, còn thú cưng không thể tự mình quyết định bất cứ chuyện gì, chỉ có thể ngoan ngoãn vâng lời chủ nhân,
như thế là không công bằng. Anh là một con người, sống cùng tôi, ăn ở
cùng tôi, cho nên anh là người nhà của tôi, bạn của tôi, không phải hễ
một cái là có thể vứt bỏ như chó, như mèo được, anh hiểu không?
Còn nữa, tôi là Lục Vi. Tôi tốt nghiệp một trường đại học bình thường, là
một nhân viên công sở bình thường không quyền không thế, không phải là
Lạc chủ nhân gì đó của anh.”
Tên “thú cưng” ngốc nghếch vò đầu
bứt tai, rõ ràng anh ta không thể ngay lập tức tiếp nhận những đạo lý to lớn đó của Vi Vi, nhưng anh ta hiểu được một điều, ý của Vi Vi là, bọn
họ không chơi trò chủ nhân, đầy tớ nữa mà sẽ trở thành bạn bè. Nam Huyền khờ khạo hỏi: “Bạn bè có thể ở cùng nhau không?”
Lục Vi gật đầu. “Đương nhiên là có thể.”
“Vậy tôi vẫn có thể đi theo Vi Vi phải không?”
“Có thể.”
Nam Huyền nửa hiểu nửa không nhưng chỉ cần được ở cùng Vi Vi thì cô nói họ
thế nào thì là thế ấy. Nghĩ đến đây, vẻ mặt buồn thảm của tên “thú cưng” ngốc nghếch cuối cùng cũng tươi tỉnh trở lại, đang muốn ôm “người bạn”
Vi Vi vào lòng thì chợt nhớ tới một vấn đề vô cùng quan trọng: “Tôi
không phải là sủng vật nữa, vậy sau này, chúng ta có thể ngủ chung
giường không?”
Lục Vi ngây dại, toát mồ hôi lạnh, thật là hết chỗ nói. “Điều này thì không thể!!”
Nam Huyền không hiểu vì sao Vi Vi đột nhiên lại giận dữ như vậy, buồn bã nói: “Vậy thì làm sao mới có thể được đây?”
Vi Vi kiềm chế không đấm cho Nam Huyền một quả vào đầu, cô hít một hơi,
kiên nhẫn giảng giải cho anh ta bằng những lời lẽ dễ hiểu nhất: “Chỉ có
vợ chồng mới có thể ngủ chung giường, hiểu chưa hả?”
“Ừm…” Tên
quái vật ngốc nghếch giương mắt nhìn trời, bây giờ đã hoàn toàn hiểu
rồi. Thì ra chỉ như vậy mới có thể ngủ chung giường, vậy thì anh ta phải nỗ lực để Vi Vi từ “bạn bè” trở thành “vợ” rồi?
_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách thuyết tiến hóa_ _ _ _ _
An ủi Nam Huyền xong, Lục Vi bắt đầu thực hiện kế hoạch tìm kiếm những lá
thư của Lam Vân Thanh. Bởi cô đã đồng ý giúp đỡ Lam Vân Thanh nên phải
năn nỉ mãi, Dạ Ly mới cho cô thời hạn bảy ngày, anh ta còn tạm thời giam lỏng Lam Vân Thanh trong một vại sành nhỏ đặt ở khu nhà.
Nhưng
mấy ngày liền, Lục Vi đã lục tung mọi xó xỉnh, ngõ ngách trong nhà nhưng không tìm thấy chút dấu vết của những bức thư đó, đang không biết xoay
sở thế nào thì ngày ra hạn phải đóng tiền nhà cũng đến gần. Tiền thuê
nhà của Lục Vi được nộp theo quý, cứ ba tháng lại đóng một lần nhưng
không hiểu vì sao cuối tuần này, Quý Tinh đột nhiên gọi điện đến, nói
Lục Vi cần phải nộp trước cả tiền thuê nhà của quý tới. Bởi đã yêu cầu
quá đường đột, chủ nhà cũng hiểu và thông cảm cho khách thuê trọ, vì thế bà ta đã giảm bớt tiền thuê nhà cho Lục Vi.
Vi Vi mặc dù không
hiểu rõ nguyên do của chuyện này nhưng vừa nghe nói được giảm tiền nhà
thì cô cũng không lên tiếng phản bác nữa. Tuy số tiền nhà được giảm
không nhiều nhưng mấy trăm đồng không phải là tiền sao. Cũng may là tiền công ty thưởng Tết năm ngoái, Vi Vi vẫn chưa tiêu đến, đúng là một công đôi việc. Thứ Bảy đó, cô liền vui vẻ chạy đến nhà Quý Tinh nộp tiền.
Quý Tinh sống trong tiểu khu Phổ Cầm ở cổng Tây, hôm nay Vi Vi đến gần đó
mua sách tiện đường rẽ qua nhà bà ấy. Sau hai tiếng gõ, cửa đã được mở
ra, Lục Vi mỉm cười chuẩn bị chào hỏi, chữ “cô” còn chưa kịp thốt ra
khỏi miệng thì cô suýt đã tự cắn vào lưỡi mình khi trông thấy cảnh tượng trước mắt.
Quý Vân xuất hiện với một chiếc tạp dề hoa nhí, mái
tóc không được chải chuốt như mọi ngày, khuôn mặt đẹp trai có chút phong trần, ống tay áo xắn cao để lộ cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ, nhưng vấn đề trên tay anh đang cầm một chiếc tuốc-nơ-vít.
Lục Vi ngây người, đứng chết lặng tại chỗ quên cả chào hỏi, chỉ mở to mắt trừng Quý Vân.
Tình huống này thực sự ngoài sức tưởng tượng của Lục Vi: một vị luật sư
phong độ ngời ngời lúc này đột nhiên xuất hiện với mái tóc rối bù, còn
khoác một chiếc tạp dề trông thật hài hước, đây thực sự là Quý Vân mà cô quen biết sao?
Vi Vi từng mơ ước có một ngày được nhìn thấy anh trong căn nhà riêng, nhưng cô không nghĩ anh lại xuất hiện trước mặt
mình trong bộ dạng như thế này. Trong đôi mắt cô lúc này, anh không khác gì một công nhân điện nước. Ồ, nhưng là một công nhân điện nước rất đẹp trai, rất cool.
Thoáng chốc, hai người đều im lặng. Trước sự
viếng thăm đột ngột của Lục Vi, Quý Vân cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lắp
ba lắp bắp lên tiếng trước: “Tôi cứ tưởng là cô tôi về. Cô đến tìm bà ấy sao?”
Vi Vi gật đầu, nói: “Tôi đến trả tiền thuê nhà.”
Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng. Lục Vi không dám ngước nhìn khôn
mặt điển trai của Quý Vân, cúi đầu bối rối không biết nên nói gì nữa.
Quý Vân nhẹ nhàng cất lời: “Bình nước nóng nhà cô tôi bị hỏng, tôi vừa
mới sửa xong…”
Hả? Anh đang giải thích với cô sao? Một luật sư
tầm cỡ như anh mà cũng biết sửa bình nước nóng ư? Vi Vi giật mình, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn thẳng vào đối phương. Quý Vân đưa tay che miệng ho
khan mấy tiếng, nói với giọng không được tự nhiên cho lắm: “Cô tôi đi ra ngoài chắc cũng sắp về rồi, cô vào nhà ngồi đợi nhé?”
“Vâng.”
Thừa lúc Lục Vi bước vào, Quý Vân vội cởi chiếc tạp dề, hận không thể xé nó ra thành trăm mảnh ngay lập tức.