Quý Vân ngồi chơi một lát rồi cáo biệt ra về. Khuyên Khuyên thấy khách
đã đi khỏi, không ngớt reo hò đến nỗi quên cả ẩn thân, nhanh chóng lẻn
vào túi quà, bắt đầu “kiểm tra” đồ ăn. Tên “thú cưng” ngốc nghếch vẫn
giữ nguyên bộ dạng ngờ nghệch đến thất thần khiến người khác không thể
biết anh ta đang nghĩ gì.
Vi Vi cho rằng Nam Huyền vẫn còn để ý
đến những câu nói ban nãy của Khuyên Khuyên, liền kéo tay Nam Huyền,
nói: “Nam Huyền, anh cùng tôi ra ngoài ăn cơm đi!”
Trong khu
thương nghiệp, Vi Vi vừa đi vừa nói chuyện với Nam Huyền câu được câu
chăng, vì… cô có nói gì thì đối phương cũng chẳng để tâm. Từ lúc bắt đầu rời khỏi nhà, Nam Huyền vẫn giữ bộ dạng như kẻ mất hồn. Lục Vi càng
thêm kiên định: Nhất định phải nói chuyện rõ ràng với tên “thú cưng”
ngốc nghếch này một lần!
Từ lúc bị Khuyên Khuyên tiêm nhiễm vào
đầu những ý nghĩ không mấy tốt đẹp, tên “thú cưng” ngốc nghếch ngày càng trầm tư. Lục Vi muốn giải thích nhưng lại không biết phải bắt đầu từ
đâu, trong lúc cô còn băn khoăn, không biết nói thế nào thì Nam Huyền
cũng không còn để ý đến chuyện này nữa rồi. Nhưng không thể ngờ Quý Vân
đột ngột đến nhà hôm nay, hành động đó chẳng khác nào đặt một quả bom
giữa trận, cộng thêm con chuột chết tiệt kia châm ngòi nên ngày hôm nay
thực sự không thể để cứ thế trôi qua được…
Vì thế, hôm nay cô
nhất định phải giải thích rõ ràng cho tên “thú cưng” ngốc nghếch kia
hiểu! Lục Vi vô thức nắm chặt năm đầu ngón tay, suy nghĩ đến thất thần,
bỗng cảm thấy Nam Huyền đứng bên cạnh đang ra sức lôi kéo, ngẩng lên,
còn chưa kịp định thần liền trông thấy một nữ phóng viên cột tóc đuôi
ngựa, tay cầm một chiếc micro đang vội vàng đi thẳng về phía cô.
“Xin chào, tôi là phóng viên kênh truyền hình Cẩm Thành, xin hỏi cô có biết
chuyện bộ phim Kế hoạch mai mối đã ngừng phát sóng không?”
Đường Hạ Hy nơi Lục Vi đang đứng là con đường nổi tiếng nhất Cẩm Thành, con
đường này được dành riêng cho người đi bộ, hầu như lúc nào cũng náo
nhiệt, cộng thêm vị trí ở trung tâm thành phố nên có rất nhiều đài
truyền hình, tòa soạn báo thường chạy tới đây phỏng vấn người qua đường. Đã trở thành một thói quen nên người dân thành phố đi qua đây nếu gặp
phóng viên hay nhiếp ảnh gia đang tác nghiệp cũng cảm thấy quen, chẳng e dè gì nữa.
Vi Vi giật mình, gật đầu nói: “Biết một chút.”
Chuyện đó, đài Mã Đồng cũng vừa tuyên bố, nghiễm nhiên trở thành hiện
tượng đáng quan tâm hàng đầu đối với quần chúng, tỷ lệ người xem liên
tục tăng. Các đài truyền hình địa phương đương nhiên cũng muốn thuận gió đẩy thuyền, tiến hành xây dựng những chuyên mục đưa tin về những chuyện kỳ quái trong bộ phim đã ngừng phát sóng đang xôn xao dư luận.
Phóng viên vẫn tươi cười niềm nở, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngây ngô, hiền
lành của Lục Vi, lại thản nhiên nhìn vào ống kính máy quay, không quên
liếc mắt nhìn sang Lục Vi, nói: “Vậy cô có suy nghĩ gì về những chuyện
này không? Cô có tin ma quỷ là có thật không?”
Vi Vi cười khéo: “Có lẽ đó chỉ là một sai sót nào đó trong khâu sản xuất hậu kỳ mà thôi, hi hi.”
“Nếu giải thích như vậy thì tại sao khi kiểm tra những cuộn phim trước đó
lại không thấy bóng ma kỳ dị kia xuất hiện, phải đến lúc chiếu trên
truyền hình mới có thể nhìn rõ hình ảnh đó?”
Lục Vi bối rối,
thầm nghĩ, cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây. Lẽ nào phải nói cho cô
biết là có thứ quỷ quái đó thật ư? Cô phóng viên thấy Lục Vi có vẻ khó
xử liền nhanh chóng chuyển mục tiêu sang Nam Huyền đang đứng ngay bên
cạnh, hỏi: “Ý kiến của anh thì sao? Anh có đồng ý với cách nghĩ của bạn
gái mình không?”
Nghe thấy hai từ “bạn gái”, Lục Vi vô thức ngẩn người, khuôn mặt lạnh lùng của Quý Vân từ từ hiện ra ngay trước mắt.
Bạn gái, lại là bạn gái! Thế giới này rốt cuộc là thế nào đây? Lẽ nào
một nam một nữ đi với nhau đều bị coi là có quan hệ yêu đương hay sao?
Nam Huyền lạnh lùng nhìn cô phóng viên và chiếc micro ở trước mặt, tỏ ra không thèm quan tâm, nói: “Đi thôi!”
Dứt lời, cả cô phóng viên và Lục Vi đều sững sờ, đứng ngây tại chỗ. Bị tên
“thú cưng” ngốc nghếch kéo đi, Lục Vi bỗng ý thức được, nhiệt độ ấm áp
trong lòng bàn tay mình chính là vì… ngay từ lúc bắt đầu phỏng vấn, hai
người vẫn luôn nắm chặt tay nhau… Chẳng trách cô phóng viên kia hiểu
lầm. Hai người họ cứ như vậy, nghênh ngang dắt tay nhau đi trên con phố
hoa lệ, có khác gì hai người đang yêu nhau đâu?
Gió đêm tháng
Năm vẫn còn phảng phất hơi lạnh, hai người tay trong tay bước nhanh trên con đường, dường như trong giây phút này, dòng người và những tòa nhà
cao tầng sừng sững trước mặt đều trở nên mơ hồ, trong đôi mắt họ chỉ còn hình bóng của nhau, cùng ánh trăng lưỡi liềm mềm mại, uốn cong trên
đỉnh đầu.
“Nam Huyền…” Vừa bước thật nhanh, Lục Vi vừa cảm nhận
chút hơi ấm nồng nàn lan tỏa trong lòng bàn tay, hai gò má bất giác đỏ
ửng. Liếc nhìn bóng hình Tiểu Long ngốc nghếch, cô bất ngờ phát hiện,
dưới ánh trăng nhạt nhòa, anh chàng này càng đẹp trai muôn phần. Nhớ đến lần đầu tiên trông thấy Nam Huyền, anh ta đang trần như nhộng nằm trên
giường, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, cô không khỏi trầm mặc, anh ta
không còn là Tiểu Long ngốc nghếch trước kia nữa, mà đã trở thành một
người đàn ông chân chính. Vì sao cô lại không ý thức được rằng anh ta
cũng có lúc phải trưởng thành?
Cuối cùng cũng đến ngã rẽ vào con ngõ nhỏ, Nam Huyền chợt dừng lại. Lục Vi đã đi bộ cùng anh ta hơn nửa
tuyến phố, người cũng đã mỏi nhừ rồi, muốn rút tay về nhưng lại bị đối
phương nắm chặt hơn. Giữa tiếng sấm sét vang dội trong đầu, cô nghe thấy Nam Huyền hỏi: “Vi Vi, có phải cô thực sự thích anh chàng Quý Vân đó
không?”
Anh ta vừa dứt lời, Lục Vi chợt giật mình kinh ngạc, mở
to mắt nhìn chằm chằm vào đối phương. Thì ra, không phải chỉ có cô đang
muốn giải thích, mà Nam Huyền cũng muốn chơi bài ngửa với cô sao? Quý
Vân… Nghĩ đến mối quan hệ trước nay vẫn luôn mập mờ này, Lục Vi không
thể lý giải thái độ của Quý Vân? Vì thế, lúc này cô chỉ biết cúi đầu im
lặng. Quý Vân, rốt cuộc cô coi mối quan hệ này là gì đây? Thần tượng?
Người thầm yêu trộm nhớ?… Chính cô cũng không rõ, chỉ biết rằng mỗi khi
cô chán nản, muốn buông tay thì anh lại xuất hiện, phá vỡ hoàn toàn mọi
toan tính ấp ủ trong lòng cô trước đó. Lần trước, tận mắt trông thấy anh ta và Tùng Dung đi bên nhau, trái tim cô tưởng như đã chết không bao
giờ hồi sinh vì con người lạnh lùng, xa vời ấy nữa, thế nhưng anh lại vô tình mà hữu ý sinh bệnh, rồi cố tình đưa cái hộp nhỏ đựng sợi dây
chuyền và chiếc vòng tay cũ kĩ kia trả lại cho cô.
Không biết
bao nhiêu lần, câu nói trêu chọc của Tiểu Hân Tử cứ lởn vởn bên tai Vi
Vi: “Cố ý để thứ gì đó rơi vào tay đối phương, như vậy mới có cơ hội gặp lại.” Quý Vân đưa lại chiếc lắc bạc đó cho cô là cố tình thật sao? Vậy
nếu như… thực sự là cố ý thì thái độ lạnh lùng của anh với cô là thế
nào?
Đang suy nghĩ vẩn vơ, Vi Vi lại cảm thấy bàn tay mình bị
siết chặt, nhìn lên liền chạm phải đôi con ngươi đen láy, trong suốt như mặt nước hồ không một gợn sóng của Tiểu Long ngốc nghếch, trong lồng
ngực cô bỗng vang lên những tiếng nổ vang rền. Lục Vi, Lục Vi, mày đang
suy nghĩ cái gì đây, thái độ của Quý Vân với mày đã thay đổi như thế
nào? Thời cơ tốt thế này, tại sao không mau dứt khoát nói rõ với Nam
Huyền đi?
Vi Vi khẽ thở dài, chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Nam Huyền nói: “Tôi còn có cơ hội nữa không?”
Anh ta vừa dứt lời thì một đám trẻ con chơi đùa chạy ngang qua. Nhìn ánh
đèn đường rực rỡ, Lục Vi ngây ngốc nhìn thẳng vào khuôn mặt sáng sủa của Nam Huyền, không nói nên lời.
Còn có cơ hội nữa không…
Ngay cả trong mơ, Vi Vi cũng chưa từng nghĩ lời nói này lại có thể thốt ra
từ miệng Nam Huyền. Trong ấn tượng của cô, anh ta chỉ là một đứa trẻ, là em trai, là người thân, nhưng không biết bắt đầu từ bao giờ, mối quan
hệ hồn nhiên, vô tư ấy lại thành ra thế này? Mà cũng không biết bắt đầu
từ bao giờ, cô bỗng không thể trả lời được câu hỏi đơn giản này.
Lục Vi, rốt cuộc trong lòng mày đang muốn gì?
“Nam Huyền… tôi… Anh đột nhiên nói điều này, cái đó… Anh là con của Thần
Long, tôi là một người bình thường, tôi… xin lỗi, lúc này tôi rất bối
rối, tôi không biết phải trả lời ra sao…”
Vi Vi vừa trả lời lộn
xộn vừa chăm chú nhìn vào cặp mắt trong sáng, rạng ngời đang từ từ cụp
xuống đến ủ rũ, ảm đạm của Nam Huyền. Rốt cuộc mình đang làm cái gì, nói cái gì vậy? Hít một hơi thật sâu, Lục Vi còn muốn nói điều gì đó nhưng
trên quảng trường đột nhiên vọng đến tiếng nhạc dịu êm. Trên màn hình
LED thật lớn lại một lần nữa xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp, rạng ngời của Tương Ảnh. Cô ta bật cười khanh khách và đưa ra lời tuyên bố: “Núi Bất
Thanh, tôi đến đây!”
Nam Huyền nghiêng đầu nhìn lên màn hình
lớn, trong chốc lát trở nên trầm mặc. Anh ta không lên tiếng, Lục Vi
cũng không biết phải nói gì, chỉ ngây ngốc đứng bên cạnh. Hồi lâu sau,
cô lặng nhìn yết hầu của Nam Huyền đang khẽ cử động, anh ta nhẹ nhàng
thốt lên: “Vi Vi, chúng ta lên núi Bất Thanh đi!”
“Hả?”
“Đến núi Bất Thanh.” Nam Huyền quay đầu nhìn thẳng vào Lục Vi, trịnh trọng
thành thật nói: “Tôi muốn cùng cô đến núi Bất Thanh.” Có một số việc,
thực sự nên để nó kết thúc.
_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách biến hóa kỳ lạ_ _ _ _ _
“Núi Bất Thanh, đúng như tên gọi của nó, là một nơi không hề có vẻ non xanh
nước biếc, đó chỉ là một ngọn núi vô cùng kỳ quái. Theo truyền thuyết,
nhiều năm về trước, ngọn núi này không có nổi một ngọn cỏ hay một gốc
cây, khắp ngọn núi đâu đâu cũng có nước. Mấy năm sau, nước hoàn toàn
biến mất, tạo thành một ngọn núi băng. Nó chỉ cao hơn mặt nước biển mấy
trăm mét, phóng tầm mắt nhìn ra xa chỉ thấy một màu trắng xóa. Khi đến
đây, cô nên mang theo nhiều nước suối để uống, nước trong tủ lạnh chẳng
mấy chốc sẽ đóng băng cho mà xem.”
Tại cửa hàng thú cưng, Tùng
Dung đang thao thao bất tuyệt miêu tả về núi Bất Thanh qua trải nghiệm
thực tế và cả những tài liệu cô ta đọc được. Hai tay cô ta chống nạnh vẻ rất hài lòng, nhìn Lục Vi đang vểnh tai nghe một cách chăm chú, rồi mới giả bộ ho khan mấy tiếng, hạ thấp giọng nói với vẻ thần bí: “Còn nữa,
truyền thuyết kể rằng… ở đó có con cáo chín đuôi…”
Nhạc Linh xua tay ngắt lời Tùng Dung: “Tôi dám cam đoan, truyền thuyết đó là sai hoàn toàn. Núi Bất Thanh tuyệt đối, tuyệt đối không có cáo chín đuôi.”
Nghĩ đến Nhạc Linh cũng là một loài cáo, Vi Vi trừng mắt, tò mò hỏi: “Vì sao?”
Nhạc Linh nhìn trời nghĩ ngợi, lát sau mới nói: “Ở đó ẩm ướt như thế, nếu
cáo chín đuôi ở lâu sẽ mắc bệnh phong thấp mà chết hết thôi!”
Tùng Dung và Vi Vi cùng ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Từ lúc Nam Huyền nói muốn lên núi Bất Thanh, Lục Vi và Dạ Ly hẹn nhau Chủ
nhật tuần này tập trung ở cửa hàng thú cưng, rồi cùng đi tới núi Bất
Thanh nổi tiếng kỳ quái đó. Nhưng đã hẹn rõ ràng là chín giờ có mặt, mà
bây giờ đã chín rưỡi rồi vẫn không thấy anh ta đâu.
Trong lúc
chờ đợi, tên “thú cưng” ngốc nghếch lại cuộn tròn trên sofa ngủ gà ngủ
gật, còn ba cô gái Lục Vi, Tùng Dung, Nhạc Linh thì ngồi quây quần tán
gẫu về những vấn đề khoa học. Có điều, trong số đó chỉ có duy nhất Lục
Vi là vẫn cảm thấy hoang mang. Cô chống má nhìn Nhạc Linh, hỏi: “Nghe
Tùng Dung nói, lần này cô không cùng chúng tôi đến núi Bất Thanh đúng
không?”
“Ừ!” Nhạc Linh cười hì hì, gật đầu. “Với thân phận là
thần Thổ địa, tôi không được phép rời khỏi khu vực mình cai quản, vả lại vẫn chưa có tin tức gì về Thiên Đầu Phật, không biết là đã bị ai đó bắt được hay vẫn đang ẩn dật ở đâu, cho nên trách nhiệm của tôi là giữ vững trận địa.”
Tùng Dung nghe vậy thì khẽ “hừ hừ” hai tiếng, khoanh hai tay trước ngực đi sửa soạn hành lý. Cô ta thực sự rất hứng thú với
chuyến đi lần này, nói không chừng còn tìm được cơ hội thoát khỏi Dạ ma
vương để về nhà cũng nên.
Nhạc Linh thấy Tùng Dung đã đi khỏi, nhân cơ hội ngồi sát lại gần Lục Vi, lặng lẽ nhét vào tay cô một vật gì đó.
“Hả? Đây là…” Thấy Lục Vi lên tiếng, Nhạc Linh vội vàng đưa ngón tay lên
miệng, “suỵt” một tiếng rồi khẽ nói: “Không được nói cho Boss biết, có
lẽ… đến núi Bất Thanh sẽ phải dùng đến thứ này. Cũng coi như tôi vì…
chuyện cô đã che giấu thân phận thật của tôi mà bồi thường cho cô vậy.”
Nghe thấy những lời này, Lục Vi càng lúc càng cảm thấy hoài nghi, mở to mắt
nhìn Nhạc Linh chằm chằm. Đối phương lại khôi phục dáng vẻ yểu điệu như
lúc trước, mỉm cười ngọt ngào, nói: “Nhớ là đến bước đường cùng mới được mở ra, trong trường hợp còn có thể cứu vãn được thì không nên dùng.”
Những lời này đã minh chứng một cách rõ ràng rằng đây là một cạm bẫy, giống
như chiếc hộp Pandora[1], càng nhắc nhở mọi người không nên mở thì mọi
người lại càng không kìm nổi sự cám dỗ, muốn xem rốt cuộc sau khi mở
chiếc hộp thì sẽ có điều gì xảy ra. Nhưng nhìn thái độ khẩn khoản và
căng thẳng của Nhạc Linh, Vi Vi liền im lặng, đút chiếc túi nhỏ thêu
kiểu chữ thập đó vào ba lô.
[1] Trong thần thoại Hy Lạp, sự tích về chiếc hộp Pandora kỳ bí đã để lại cho nhân gian những điều thú vị và hấp dẫn. Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà các vị thần trên
đỉnh núi Olympus đã tặng cho nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến
thế giới loài người. Nàng Pandora đã được các vị thần dặn kĩ rằng không
được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở
chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kỳ bí đó đã khiến cho
tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… Và chiếc hộp chỉ còn sót lại một chút “hy vọng” mang tên
Pandora cho loài người để họ có thể tiếp tục sống.
“Mẹ ơi, đây
là cái gì?” Tùng Dung đang thu xếp hành lý, đột nhiên nhảy dựng lên,
nhìn chằm chằm vào chiếc túi xách bên cạnh, há mồm trợn mắt kinh hãi.
“Này, cái túi này… biết động đậy!”
Nghe thấy vậy, Lục Vi vỗ vỗ đầu, lúc này mới nghĩ ra một chuyện vô cùng quan trọng. Mở “cái túi biết động đậy” kia ra, Vi Vi cẩn thận nhấc ra một
chiếc lồng, đặt lên bàn, sau đó mới vén tấm vải đen lên, trong phút
chốc, một con chuột nhỏ với thân hình béo mập nhảy ra trước mặt mọi
người.
Nhạc Linh đưa tay lên che miệng, ngắm nghía con chuột nhỏ hồi lâu rồi mới do dự nói: “Đây chẳng phải là tiểu quái Âm Âm mà trước
đây cô đã nhận nuôi sao? Ồ, dường như nó béo hơn trước nhiều rồi đấy.”
Từ khi được Lục Vi nuôi dưỡng, mỗi ngày Khuyên Khuyên không còn phải trải
qua cảm giác lo lắng, hãi hùng như trước đây nữa. Bây giờ, ngoài việc ăn rồi ngủ, còn thêm tật lắm điều nhiều chuyện, châm ngòi ly gián, dạy dỗ
Tiểu Long ngốc nghếch những điều lung tung, bậy bạ, chưa quá nửa tháng,
thân hình vốn gầy gò, xanh xao lúc trước, nay đã trở nên trắng tròn, béo tốt, dưới ánh đèn trong cửa hàng thú cưng, cả thân hình béo núc của nó
dường như phát ra một quầng sáng nhạt nhòa.
Dưới con mắt nhòm
ngó của mọi người, thái độ của Khuyên Khuyên không được dễ chịu cho lắm, nó đang giãy giụa, tìm cách thoát khỏi sợi dây buộc trên người, cái
miệng lắm điều của nó cũng bị bịt lại, chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô vô nghĩa. Đây chính là điều mà người ta vẫn thường nói: “Gặp lại kẻ thù đỏ mặt tía tai”, mỗi lần nhìn thấy Khuyên Khuyên dài lưỡi lắm điều,
biểu cảm của Vi Vi cũng trở nên rất tệ.
Cô “hừ” một tiếng quỷ
dị, cười lạnh, nói: “Cả nhà tôi đều đến núi Bất Thanh nên tôi đành đưa
nó đến gửi ở cửa hàng thú cưng một thời gian.”
Nghe thấy những
lời này, Khuyên Khuyên càng giãy giụa, khóe mắt tựa hồ nhỏ vài giọt nước mắt hối hận, chỉ tiếc là… đã quá muộn. Nhạc Linh thấy ánh mắt Vi Vi vô
cùng sắc bén, cả cơ thể toát ra một luồng khí nặng nề thì bất giác run
rẩy, thầm nghĩ, cũng may Vi Vi không tức giận chuyện mình ngụy trang
thành Lolita lừa cô ấy, bằng không… Nói không chừng kết cục của mình so
với con chuột bạch nhỏ bé kia còn bi thảm hơn nhiều.
Nhạc Linh ngầm hiểu, vuốt cằm, nói: “Ồ, gửi nuôi à? Không có bất cứ yêu cầu đặc biệt gì chứ?”
Vi Vi nghe thấy vậy thì cười vang hai tiếng khiến mọi người ở đó đều nổi
da gà. Cô vỗ vỗ vào vai Nhạc Linh, nói: “Bạn thân, cô hiểu mà!” Chỉ cần
làm sao cho con chuột láo xược này từ nay về sau không dám nói này nói
nọ nữa thì cô biến nó thành câm thành điếc cũng không sao cả!
Nhạc Linh hiểu ý, vui vẻ cười, nói: “Vi Vi, cô yên tâm, khi nào cô trở về…
tôi bảo đảm cô sẽ mãn nguyện!” Khuyên Khuyên nghe thấy những lời nói này thì không giãy giụa nữa, gục đầu vào lồng, ngất lịm.
Khi Lục Vi đã hoàn thành công việc gửi nuôi thú cưng, Dạ đại họa cuối cùng cũng
ung dung, khoan thai xuất hiện. Họ bắt đầu lên xe, phóng tới núi Bất
Thanh.