Như là thanh tỉnh từ trong một
cơn say, đầu óc choáng váng của La Phi trở nên trướng đau gay gắt. Suy
nghĩ của anh cũng giống như một con diều đứt dây, thể xác và tinh thần
vẫn còn trôi nổi ở ngoài phạm vi bản thân có thể kiểm soát.
Không biết qua bao lâu, những lý trí còn sót lại rốt cuộc được tụ hợp
lại lần nữa từng điểm từng điểm một, một dạo đình công cảm thấy hệ thống công tác cũng khôi phục. La Phi có chút mờ mịt mở to mắt nhìn thế giới
sáng chói xung quanh, phảng phất giống như đã cách xa mấy đời.
Đây là nơi nào? Chuyện gì xảy ra? La Phi nỗ lực hồi tưởng. Rất nhiều
mảnh vỡ ký ức nhảy lộn xộn ở trong đầu anh, loại trừ, rốt cuộc cuối cùng lý giải ra được một ít manh mối.
Xuất phát lúc sáng sớm - Đi qua Nhất Tiến Hạp - Đến cửa Thanh Phong -
Cắm trại - Nghỉ ngơi cùng ăn - Đột nhiên xuất hiện tiếng cười, sợ hãi
lan tràn - Dường như rơi vào bóng tối địa ngục, tư duy dần dần mơ hồ, ký ức cũng theo đó dừng lại giữa chừng -
Lòng của La Phi trầm xuống vang lên tiếng “Thình thịch”: Bản thân tuy
rằng phòng bị chặt chẽ, rốt cục vẫn là đứa trẻ đi đường! Lúc này không
kịp suy nghĩ nhiều đến chuyện khác, anh từ bên hông lấy ra một khẩu súng lục, đồng thời hai mắt chăm chú, hướng bốn phía tìm kiếm đồng bạn của
mình.
Tình hình trước mắt khiến tâm tình của anh càng thêm ngưng trọng. Anh
nhớ lại trước khi xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều ở trên bãi sông,
đang chuẩn bị tiếp tục lên đường. Nhưng bây giờ, cũng chỉ có một mình
Nhạc Đông Bắc ngồi yên ở bên phải anh cách đó không xa.
Cái người mập này hoàn toàn không có cảm xúc hung hăng phấn khởi giống
như thường ngày, hai mắt ông ta đăm đăm, thân thể còn đang hơi run rẩy
không tự chủ được.
La Phi tiến lên đỡ lấy bờ vai của Nhạc Đông Bắc, lớn tiếng hô hai câu:“Nhạc tiên sinh, Nhạc tiên sinh!” Thấy đối phương vẫn là một bộ dạng
hoảng hốt, La Phi đưa khẩu súng đến tay trái, dùng sức ngắt vào người
ông ta.
Một lát sau, Nhạc Đông Bắc hình như hơi khôi phục chút thần trí, ông ta
nhìn La Phi, trong ánh mắt vẫn có vẻ đầy hoảng sợ: “Ác ma, ác ma... hắn
đã đến!”
Ác ma? Chân mày La Phi nhíu lên, anh phảng phất lại thấy được cái bóng
đen kia, như một âm hồn từ trong đoàn sương mù đi tới. Còn có cặp mắt đỏ ngầu, một màn cảnh tượng đáng sợ này, đến tột cùng là ảo giác, hay là
hiện thực?
Bỗng nhiên, La Phi chú ý tới gần khóe miệng Nhạc Đông Bắc có vài đường
vết máu khô, trong lòng anh khẽ động, dùng ngón tay cái chà xát ở trên
gò má mình.
Trên đầu ngón tay xuất hiện thứ hình dạng bột có màu đỏ sậm. Không sai,
đúng là vết máu! Những thứ ký ức mơ hồ kia cũng không phải là ảo giác!
La Phi không có thời gian tiến hành đi sâu vào suy nghĩ, việc cấp bách trước tiên là làm rõ tình hình trước mắt.
”Những người khác đâu?” Anh hỏi Nhạc Đông Bắc.
Nhạc Đông Bắc ngẩn người một lát, rõ ràng là đang chỉnh đốn ngay ngắn
suy nghĩ lộn xộn của bản thân, sau đó ông ta lắc đầu: “Tôi không biết,
tôi chỉ nhớ được trong rừng kia truyền ra một trận tiếng cười, chuyện
sau đó giống như ác ma vậy, một mảng mơ hồ.”
Xem ra tình trạng của mình và Nhạc Đông Bắc là giống nhau. La Phi một
bên nghĩ như vậy, một bên xoay đầu lại, nhìn về phía mảnh rừng cách đó
không xa.
Vào lúc này có một người vừa từ trong rừng đi ra, hắn lấy tay che sau ót mình, bước chân lảo đảo, tựa hồ thần trí cũng không phải là rất tỉnh
táo.
La Phi liếc mắt nhìn ra người này đúng là Chu Lập Vĩ, vội vàng tiến lên nghênh đón.
Chu Lập Vĩ cũng nhìn thấy La Phi, ông đứng lại ngay tại chỗ, kinh ngạc
nhìn đúng phương hướng chính mình đi tới, trong ánh mắt một vùng mờ mịt.
”Đã xảy ra chuyện gì? Bọn người Bạch Kiếm Ác đâu?” La Phi vừa đi, vừa vội vàng hỏi.
Chu Lập Vĩ không trả lời, ánh mắt của ông có chút sững sờ, suy nghĩ
không biết bay đi nơi nào. Mãi đến khi La Phi đi tới trước mặt, ông mới
lầm bầm hỏi ngược một câu: “Các người... Các người vừa nãy là thế nào?”
La Phi khoát tay áo một cái: “Vấn đề này hiện tại nói không rõ ràng
được. Ông mau nói cho tôi biết, bọn người Bạch Kiếm Ác đang ở đâu?”
Chu Lập Vĩ lại dùng sức xoa xoa cái ót của mình, khả năng suy nghĩ của
ông tựa hồ cũng vì vậy mà khôi phục một ít, tiếp đó ông đem chuyện hai
người Bạch Kiếm Ác xông vào rừng cây ra sao, làm sao chính mình cũng đi
theo qua, thì lại thế nào gặp phải tình huống đánh lén, hướng La Phi
giảng thuật từ đầu đến cuối một lần.
”Tôi đã trúng đòn kia thoáng cái liền ngất đi. Vừa mới tỉnh lại.” Cuối cùng ông nói như vậy.
La Phi kiểm tra sau ót Chu Lập Vĩ, có một vùng sưng lên rõ ràng, nhưng cũng không có ngoại thương, xem ra là bị vật cùn đánh.
Thương thế này cũng không đáng ngại, ngược lại tiếng kêu thảm thiết ở trong rừng truyền ra khiến La Phi có phần lo lắng.
”Chúng ta vào xem.” Sau một lát trầm ngâm, La Phi đưa ra quyết định này.
Lúc này Nhạc Đông Bắc cũng chạy tới. La Phi cầm súng đi phía trước, ba người cùng nhau đi vào rừng cây u ám.
Trong rừng cây cối cỏ dại mọc thành bụi, căn bản là không có đường để đi theo. Ba người La Phi đối với nơi này vốn là chưa quen thuộc, người dẫn đầu buồn bực xông loạn chẳng những mù quáng, mà còn nguy hiểm. La Phi
đem tay trái giơ lên, ý bảo mọi người dừng bước lại, sau đó anh quát lên đủ để hô to hai tiếng trong không khí: “Trại chủ Bạch! Trại chủ Bạch!”
Tiếng hô này phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Có mấy con chim bị kinh sợ,
từ trong cành lá vỗ cánh rào rào bay qua đỉnh đầu mọi người, tản đi tứ
tán. Một lát sau, tiếng vang truyền đến xa xa, nhưng tiếng hô vẫn không
có lời đáp lại.
La Phi cau mày suy nghĩ chốc lát, quay đầu hỏi Chu Lập Vĩ phía sau lưng: “Ông là bị tập kích ở đâu? Còn có thể tìm đến chỗ đó không?”
”Chắc là có thể.” Chu Lập Vĩ một bên gật đầu, một bên tìm nhìn bốn phía
một phen. Sau đó ông động bước chân, hướng đi đến phía đông nam, hai
người La Phi theo thật sát. Đi ra cách chừng mười mét, Chu Lập Vĩ ngồi
xổm xuống, chỉ vào trên một mảnh đất có vết tích từng bị đè, nói: “Chính là chỗ này.”
La Phi cũng đi tới ngồi xổm, tại vùng vết tích làm trung tâm, tìm kiếm
kỹ càng ra phía ngoài. Rất nhanh, ngay tại chỗ không xa anh đã tìm được
mục tiêu: Một chỗ có vết máu rơi xuống.
Phương pháp này có hiệu quả! Trong lòng La Phi khẽ động, phân phó hai
người đồng bạn bên cạnh: “Các người giúp tôi tìm, nhìn vết máu này là từ phương hướng nào tới.”
Chu Lập Vĩ và Nhạc Đông Bắc lập tức hiểu dụng ý của La Phi, từng người
từ phương hướng khác nhau tìm kiếm xa xa. Trên phương hướng vết máu vừa
nãy, nghiêng về phía tây khoảng chừng một mét, Chu Lập Vĩ tìm được chỗ
vết máu thứ hai.
Tiếp tục tìm dọc theo phương hướng này xuống, vết máu lại xuất hiện liên tiếp, mà khoảng cự ly cách nhau càng lúc càng ngắn, kéo dài suốt tới
hơn bốn, năm mét. Sau đó tựa hồ liền mất đi tung tích.
”Không cần chậm chạp tìm nữa.” Nhạc Đông Bắc đã có chút sốt ruột, đứng
lên nói: “Liền theo cái phương hướng này đi về phía trước là được rồi.”
La Phi lại lắc đầu: “Không, hắn không phải từ phương hướng này tới.”
Nhạc Đông Bắc bĩu môi: “Tại sao lại không phải? Vết máu vẫn ở trên phương hướng này mà.”
”Ở đây xuất hiện nhiều vết máu rỉ hơn một chút, chứng minh lúc hắn đi
tới đây có dừng lại một hồi.” La Phi chỉ tay vào một chỗ vết máu sau
cùng, ánh mắt lại nhìn về phía Chu Lập Vĩ, “Bởi vì hắn phát hiện ông,
hắn lẳng lặng đứng lại, chờ đợi thời cơ. Thời điểm khi ông hoàn toàn đưa lưng về phía hắn, hắn bắt đầu lặng lẽ đi tới gần ông. So sánh vết máu
xung quanh đây, nói rõ là lúc ban đầu hắn bước đi rất chậm rất nhẹ, khi
ông đã tiến vào sau phạm vi công kích của hắn, hắn bất thình lình xông
về phía trước hai bước, cho ông một đòn nặng nề.”
La Phi dùng lời nói miêu tả tình hình lúc Chu Lập Vĩ bị tập kích, cùng
toàn bộ dấu vết lưu lại ở hiện trường ăn khớp như vậy, khiến người ta
phải tin phục.
Chu Lập Vĩ gật đầu trầm ngâm: “Hừm, nói như vậy. Vết máu này chỉ cho
thấy lộ tuyến lúc hắn hành động công kích tôi, cũng không có nghĩa là
hắn đến ngay từ hướng này.”
”Bất quá bây giờ muốn tìm thấy phía hắn hướng về chỗ này cũng không phải là việc khó.” La Phi vừa nói, một bên dùng ánh mắt sắc bén quét nhìn
một vòng trên mặt đất, sau đó anh giữ nguyên tư thế ngồi xổm, duỗi ra
một bước đi đến cạnh phía nam, “Xem, là ở đây.”
Quả nhiên, vết máu biến mất lại đang xuất hiện dưới chân La Phi.
Tiếp tục tìm kiếm hướng cạnh phía nam, vết máu liên tục liền nhau, lại
đi ra ngoài như vậy khoảng bảy, tám mét. La Phi lúc này mới đứng dậy,
ánh mắt kiên định nhìn về phía trước nói: “Bây giờ là không sai, chính
là cái phương hướng này!”
Ba người vượt qua đường đi quanh co hướng về phía nam. Càng đi về phía
trước, địa thế càng trở nên hiểm ác, rừng cây cũng càng dày đặc. Không
lâu sau, một tảng đá lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mắt bọn họ. Ba
người không hẹn mà cùng dừng bước lại, trên mặt cùng hiện ra biểu tình
kinh ngạc.
Sau khi tường đá trải qua lần bị Triệu Lập Văn chém bổ, mặc dù nhánh cây mây lộn xộn, nhưng mười sáu chữ viết màu đỏ thẵm này vẫn xuất hiện
thình lình ở trước mắt:
”Cùng ma song hành, đại hỉ không có gì lo lắng.
Sinh lòng dị chí, vào ngục kinh khủng!”
La Phi cùng Chu Lập Vĩ đều quay đầu nhìn Nhạc Đông Bắc, bọn họ đương
nhiên nhớ được, thời điểm Nhạc Đông Bắc lần đầu tiên tới phòng làm việc
của La Phi, đã từng bày ra mảnh vải đeo đầu của binh lính Lý Định Quốc
lúc đánh trận, vải đầu kia cũng có mười sáu chữ giống như vậy.
Nhạc Đông Bắc nhìn chằm chằm tường đá, vẻ mặt si mê, tiếp đó ông ta thấp giọng đọc mười sáu chữ kia, đi từng bước hướng đến phía tường đá.
Vô số tất cả những con rết lớn nhỏ sát chồng ở cùng một chỗ, tạo thành
chữ viết. Đi tới gần, Nhạc Đông Bắc phát hiện điều bí mật này, ông ta
đầu tiên là ngẩn ra ngạc nhiên, sau đó lộ ra ánh mắt thành kính, đồng
thời đưa tay phải ra, nhẹ nhàng chạm vào trên những “Chữ viết“. Lập tức
có hai, ba con rết bò lên theo ngón tay béo của ông ta.
La Phi và Chu Lập Vĩ ở phía sau ông ta, thấy rõ bộ tình hình này, da đầu đều có chút không cầm được.
Nhạc Đông Bắc lại tựa như không thèm để ý chút nào, ông ta gần như thành kính nhìn những con rết kia, lầm bầm nói: “Các ngươi cũng là đi theo
'Hắn' đến sao?”
Một con rết đột nhiên căng cơ thể, mở rộng miệng cắn ở ngón trỏ ông ta,
xem như là làm câu trả lời. Nhạc Đông Bắc bị đau, kêu “A” một tiếng, vội vội vàng vàng mà xua tay, đem mấy con rết giở trò kia hất xuống trên
đất. Con rết cắn người trùng hợp rơi vào bên cạnh Chu Lập Vĩ, người sau
mặt lộ vẻ chán ghét, nhấc chân giẫm một cái, đã đem nó đạp một cái nát
bét.
”Những con này đều là thứ có linh tính, ông cũng dám giết chết.” Nhạc
Đông Bắc vừa xoa vết thương ngón tay, còn vừa không quên lải nhải vài
câu.
”Linh tính?” Chu Lập Vĩ “Xì” một tiếng cười coi thường, giễu cợt nói,“Không sai, được cắn một cái này đúng là mười phần linh tính.”
Gương mặt Nhạc Đông Bắc cũng nghiêm túc, nghiêm mặt nói: “Nếu như không
phải cùng 'Ác ma' kia tồn tại cảm ứng nào đó, động vật chân đốt bậc thấp này làm sao biết dùng thân thể tạo thành cổ ngữ trên tường đá?”
”Ông là thật không rõ hay là giả ngây giả dại?” Chu Lập Vĩ lạnh lùng
nhìn Nhạc Đông Bắc, ánh mắt sắc bén, “Loại chiêu trò nhỏ này đã từng
xuất hiện hơn hai ngàn năm trước, nhưng giờ lại có người còn có ý đồ
dùng tới nó để đầu độc lòng người.”
La Phi nhìn thấy cụm chữ rết, lúc đầu cũng có chút hoảng sợ, nhưng bình
tĩnh lại suy ngẫm, đã có một ít manh mối, bây giờ nghe Chu Lập Vĩ nói,
anh lập tức chỉ vào tường đá kia hỏi: “Thế nào, trong lịch sử đã từng
thực hiện kiểu phương pháp viết cụm chữ như vậy sao?”
”Năm 202 trước công nguyên, Sở Hán tranh chấp, Lưu Bang đắc thế. Quân
sư của ông ta là Trương Lương lường trước được Hạng Vũ sẽ trốn về phía
hướng sông Ô, ngay sau đó liền phái người đến bờ sông Ô dùng mật ong
viết xuống sáu chữ lớn 'Bá vương tự vẫn sông Ô'. Con kiến ngửi thấy được mùi mật ong, liền tụ qua đó liếm ăn, cuối cùng chen thành một đống chi
chít, thoạt nhìn những chữ kia giống như có kiến bò ra. Hạng Vũ sau khi
nhìn thấy, cho rằng ý trời như thế, càng kiên định quyết tâm hơn, rút
kiếm tự vẫn.” Chu Lập Vĩ chậm rãi nói ra câu chuyện xưa này, rồi hướng
Nhạc Đông Bắc nói, “Chuyện này mặc dù chỉ là dã sử, nhưng ông tự xưng là nghiên cứu lịch sử, lẽ nào lại chưa từng nghe nói đến sao?”
”Con kiến là con kiến, rết là rết.” Nhạc Đông Bắc vẫn không phục, “Con
kiến có thể dùng mật ong dẫn tới, ông cũng nói một chút xem, rết thì
dùng cái gì?”
”Mặc kệ dùng cái gì, biện pháp đều là giống nhau.” La Phi khoát khoát
tay, miễn cho Nhạc Đông Bắc lại tiếp tục dây dưa mơ hồ, đồng thời trong
lòng anh ngầm động: Dùng thứ gì có thể hấp dẫn lượng rết lớn đến như
vậy? Thế này thì kiến thức người bình thường thật đúng là không biết.
Lại liên tưởng đến đủ chuyện trước đây, “Ác ma” Thần bí này tựa hồ đối
với địa thế rừng cây và tập tính sinh vật đều rất quen thuộc.
”Bọn người Bạch Kiếm Ác hẳn là đã tới chỗ này.” Chu Lập Vĩ lúc này có
phát hiện mới, chỉ vào một đống dây leo lộn xộn nói, “Các người xem,
những thứ này đều là mới vừa bị dùng vũ khí sắc bén chém đứt.”
La Phi gật đầu, biểu thị tán đồng đối với phán đoán của Chu Lập Vĩ. Sau
đó anh đưa tay trái ra, muốn kéo qua một cây mây đứt. Chợt thấy trên mu
bàn tay mát lạnh, cũng bắt đầu có một giọt máu rơi xuống.
La Phi bất ngờ ngẩng đầu, chỉ thấy ở đỉnh tảng đá có một mảnh nho nhỏ
nhô ra, giống như mái hiên. Chỗ đó loang lổ vết máu hỗn tạp, đã bị rất
nhiều vết máu nhuộm đến đỏ sẫm!
”Phía trên có tình huống!” La Phi khẽ quát một tiếng, ngón trỏ phải đã
cài nút chốt khóa súng, đồng thời anh rút lui về phía sau hai bước, mở
rộng góc độ quan sát hướng về phía trước. Nhưng đỉnh đá bị cành lá rậm
rạp xanh um che chắn, khó tìm rõ manh mối.
”Cảnh sát La, từ bên kia có thể đi đến phía trên tảng đá.” Chu Lập Vĩ
quét mắt bốn phía một phen, phát hiện bên trái tảng đá có một dốc núi
tựa hồ có thể leo lên, bèn lấy tay thọt La Phi, nhẹ giọng nhắc nhở một
câu.
”Qua xem một chút.” La Phi lập tức đoạt trước mấy bước, nhảy lên dốc núi kia. Thấy hai người Chu - Nhạc cũng theo tới, anh lại quay đầu dặn dò
một câu: “Hai người các người ở phía sau tôi. Nghìn vạn lần phải cẩn
thận an toàn!”
Ba người trước sau đi cùng nhau, từ từ leo lên đỉnh của tảng đá dọc theo dốc núi cao chót vót. Khoảng chừng hai ba phút sau, La Phi động thân
nhảy qua một cái, đã đi tới bên trên tảng đá trước tiên.
Tại đây tạo thành một chỗ bằng phẳng, có vẻ khoảng 10m2. Mọi người đang
đứng ở chỗ bằng một mặt hướng ra bên ngoài sát vị trí ranh giới, muốn
tìm hai người Bạch Kiếm Ác và Triệu Lập Văn.
Ở cạnh tảng đá có mấy cây đại thụ sinh trưởng, đứng tại chỗ này đã chỉ
có thể nhìn thấy cành lá và tán cây dày đặc. Một phần tán cây hướng kéo
dài bên trong, che phủ ở trên chỗ bằng, cũng như là bụi cây thấp bé cắm
rễ ở đỉnh tảng đá. Triệu Lập Văn gục treo ở bên trong những cành lá này, hai cánh tay rũ xuống yếu ớt, vẫn không nhúc nhích, rõ ràng đã chết từ
lâu.
Bạch Kiếm Ác đứng ở nơi cách hơn hai ba bước, thẫn thờ nhìn chăm chú vào thi thể của Triệu Lập Văn. Thoạt nhìn anh ta cũng không bị tổn thương
gì, thế nhưng thần sắc ngẩn ngơ, một bộ dạng hồn bay phách lạc, đối với
La Phi đến hẳn là hoàn toàn chưa phát hiện.
Lúc này hai người Chu - Nhạc cũng lần lượt leo lên chỗ bằng, mắt nhìn
thấy tình hình trước mặt, bọn họ cũng hơi mơ hồ rụt rè, không tùy tiện
tiến lên. Sau một lúc im lặng, La Phi thử thăm dò hô hai tiếng: “Trại
chủ Bạch? Trại chủ Bạch?”
Bạch Kiếm Ác nghe hô hoán, từ từ quay đầu, nhìn về phía ba người cách đó không xa, ánh mắt lờ mờ lại sợ hãi rụt rè. Mặc dù mọi người tách ra chỉ bất quá có 20-30 phút ngắn ngủi, nhưng Bạch Kiếm Ác lúc này, đã gần
giống như người thay đổi hoàn toàn.
Lần đầu gặp Bạch Kiếm Ác, đó là một trại chủ tài giỏi đầy khí phách; Đột biến miếu thần mưa, thì lộ ra một Bạch Kiếm Ác khôn ngoan tung khói mù
dối trá; Cho dù sau khi vào rừng liên tiếp gặp nạn, anh ta cũng vẫn
không chút nào sợ hãi, khá có bản sắc kiêu hùng; thế nhưng bây giờ, ở
trên mình người này, người ta lại chỉ có thể nhìn đến hai chữ: Hiu
quạnh.
Trán anh ta không hề cuốn lên, sống lưng không hề thẳng tấp, thậm chí
ngay cả khóe mắt cũng bỗng nhiên có vài tia nếp gấp. Anh ta đã không còn là trại chủ gì đó, lúc này chỉ là một người dân miền núi lưng đeo gánh
nặng sinh tồn, bụng đầy khổ tâm túng quẫn.
Đến tột cùng là thứ gì, có thể khiến tinh thần một người trong thời gian ngắn ngủi như thế, phát sinh biến hóa to lớn như vậy?
Mang theo nghi vấn này, La Phi chậm rãi đi đến hướng về phía giáp bệ đá.
Ánh mắt Bạch Kiếm Ác ở trên người La Phi chỉ dừng lại chốc lát, sau đó
lại chuyển hướng bụi cây kia, lầm bầm nói: “... Triệu Lập Văn cũng đã
chết...”
Đúng vậy, Triệu Lập Văn cũng đã chết. Mắt cá chân bên phải của cậu ta bị dây leo quấn lấy làm thành vòng dây thừng chặt chẽ, còn vì vậy mà treo
ngược ở trên một nhánh cây vững chắc. Tại cổ họng cậu ta, có một vết cắt đáng sợ, miệng vết cắt kia vừa lớn vừa sâu, khí quản, thực quản, động
mạch chủ ở cổ đều đồng thời bị cắt đứt, máu vẫn đang không ngừng chảy
ra.
Bởi vì thi thể nằm ở tình trạng treo ngược, cho nên máu của toàn thân
người chết gần như cũng nhanh chảy khô. Bề mặt đá phía dưới nổi lên vũng máu lớn lêng láng, dao của Triệu Lập Văn ngâm trong vũng máu.
Không cần Bạch Kiếm Ác phải nhiều lời, La Phi đã có thể đại khái suy
đoán ra tình huống trước sau người chết bị giết hại: Cậu ta ở dưới vách
đá bị trúng mưu kế, cả người bị kéo lên thật cao. .”Ác ma” sớm đã ở trên đỉnh tảng đá chờ cậu ta, Triệu Lập Văn chưa kịp có phản ứng, lưỡi dao
sắc bén đã xẹt qua chỗ hiểm tại cổ họng cậu ta. Thân thể cậu ta chịu lực cùng với lực quay xung quanh, trong quá trình này máu tươi từ vết
thương chảy ra. Ở phía dưới tạo thành một vòng máu rất lớn, văng túng
tóe trong phạm vi xung quanh.
Máu tươi nhất định là cũng văng lên khắp người “Ác ma” sao? Thậm chí vào lúc “Hắn” đi ra khỏi rừng cây, thời điểm đi tới bãi sông, những máu
tươi này vẫn chưa khô cạn.
Lúc thời điểm phát sinh tất cả những chuyện này, Bạch Kiếm Ác đang làm
gì chứ? Vấn đề này hiển nhiên chỉ có chính người trong cuộc mới có thể
trả lời.
”Anh thấy hắn?” La Phi hỏi Bạch Kiếm Ác.
Ai cũng hiểu “Hắn” trong miệng La Phi là chỉ cái gì, lúc này Chu Lập Vĩ
và Nhạc Đông Bắc cũng tiến lên hai bước, vẻ mặt quan tâm.
”Hắn? Đúng vậy... 'Ác ma' kia, tôi đã gặp được hắn...” Bạch Kiếm Ác
dường như chỉ là theo bản năng mà đang trả lời câu hỏi của La Phi, ánh
mắt của anh ta di động, suy nghĩ không biết đã trôi dạt đến nơi nào.
”Thật sao? Anh nhìn thấy hắn? !” Nhạc Đông Bắc lập tức hưng phấn, ông ta có chút mất khống chế mà nắm lấy hai bên cánh tay của Bạch Kiếm Ác,
thanh âm run run hỏi: “Hắn... Hắn là dạng người gì?”
”Hình dáng gì sao?” Hai cánh tay Bạch Kiếm Ác bị Nhạc Đông Bắc siết
chặt, đau buốt hình như khiến cho suy nghĩ của anh ta vận động một lần
nữa, anh ta có chút mờ mịt lắc đầu một cái, “Tôi không nhìn thấy 'Hắn'
có bộ dạng gì hết. 'Hắn' mặc một bộ áo dài màu đen, trên y phục mang
theo chụp mũ, trên mặt cũng phủ miếng vải đen, chỉ lộ ra một đôi mắt.”
”Ánh mắt kia đỏ như máu tươi, có đúng không? Không sai, chính là hắn!”
Nhạc Đông Bắc vừa nói, vừa kích động liếc mắt nhìn La Phi. La Phi hiểu ý tứ của ông ta, như vậy đúng là có một “Người” trước đây không lâu đã
từng xuất hiện ở trong “Ảo giác” của bọn họ.
Tâm tình lúc này của Chu Lập Vĩ tuyệt nhiên lại cùng Nhạc Đông Bắc không giống nhau, ông trừng mắt nhìn Bạch Kiếm Ác, nét mặt nghiêm túc chất
vấn: “Anh đều cẩn thận nhìn được như vậy, tại sao còn có thể để cho hắn
chạy thoát?”
Bạch Kiếm Ác nhếch miệng, tựa hồ muốn cười, nhưng cũng không phát ra
được âm thanh nào. Đó là một loại vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ, sau đó anh
ta nói: “ 'Hắn' muốn đi, tôi căn bản là không có biện pháp nào ngăn cản
được hắn.”
”Vì sao?” La Phi cũng cảm giác được ở khúc này hơi kỳ quái, nhíu mày truy vấn.
”Ba người thủ hạ của tôi đều chết hết. Triệu Lập Văn, là chiến sĩ xuất
sắc nhất trại Nỉ Hoành.” Bạch Kiếm Ác dùng tay chỉ vào bên cạnh cỗ thi
thể kia, thanh âm thay đổi có chút khàn khàn, “Ở trước mặt 'Hắn' Ngay cả chút cơ hội cũng không có. Các người còn muốn tôi phải làm như thế nào? Lẽ nào cũng muốn tôi chết tại rừng rậm này sao? Tôi chỉ đáp ứng làm
người dẫn đường của các người, không phải là tới bán mạng cho các
người.”
”Nhưng anh căn bản là không có làm bất cứ nỗ lực gì!” Chu Lập Vĩ hình
như có chút căm tức, ông nâng tay phải lên, trong tay có cầm một con
dao, “Thứ này là vũ khí của anh, anh lại đem nó nhét vào trên dốc núi!
Lúc thời điểm hắn xuất hiện ở trước mặt anh, anh liền lập tức đầu hàng,
có đúng không? Tôi thật không nghĩ tới, Bạch Kiếm Ác, anh hóa ra là một
kẻ hèn nhát.”
Ban đêm hai ngày trước, lần đầu tiên đối mặt “Ác ma” Phát ra uy hiếp
kinh người, Bạch Kiếm Ác đã từng giương cây dao kia, đối mặt với rừng
cây hắc ám cười lớn ầm ĩ. Nhưng bây giờ, phần hào khí lúc đó tại trên
người anh ta đã không còn sót lại chút gì. Anh ta đối với lời nói trách
mắng chế giễu của Chu Lập Vĩ tựa hồ không thèm để ý chút nào, chỉ là
dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn đối phương, sau đó từ tốn nói: “Ông
không hiểu, tôi không có bất kỳ biện pháp nào có thể phản kháng sức mạnh của 'Hắn'.”
”Phải không?” Chu Lập Vĩ hết sức thất vọng, trái lại nở nụ cười, “Ha ha, có sức mạnh đáng sợ như thế, tại sao 'Hắn' còn phải trốn tránh chúng
tôi, vẫn làm chút thủ đoạn lén la lén lút? Anh để hắn đi, có khả năng,
cũng đem chúng tôi làm tế phẩm cho 'Ác ma' Hay lắm.”
Chu Lập Vĩ lời còn chưa dứt, chợt nghe được tiếng bước chân vang trên dốc núi, lại thật sự có người đi tới.
Mọi người lập tức xoay người hướng mặt lối vào đỉnh đá, La Phi giơ súng, Chu Lập Vĩ đặt ngang dao, không hẹn mà cùng bày ra tư thế phòng ngự đề
phòng.
Một chàng trai vươn mình mà nhảy lên chỗ bằng phẳng, xuất hiện ở trong
tầm mắt của mọi người. Cậu ta khoảng chừng hai mươi tuổi, thân hình
tráng kiện, màu da ngăm đen. Nhìn thấy đám người La Phi, cậu ta hiển
nhiên cũng có chút giật mình, vung tay phải lên, đã thấy một thanh loan
đao sáng loáng kề sát ở phía trước chỗ ngực, đồng thời lớn tiếng nói ra
một chuỗi ngôn ngữ kỳ quái.
”Đừng hiểu lầm. Đây là người Cáp ma tộc!” Bạch Kiếm Ác đang lúc bên
cạnh mọi người giải thích một câu, tiếp đó tự mình đi tiến lên, tiếp cận chàng trai kia lại nói huyên thuyên một phen. La Phi âm thầm gật đầu:
Không sai, ngữ cảm* giọng điệu này đều rất quen thuộc, đúng là ngôn ngữ
Cáp ma tộc mình đã từng nghe qua tại bệnh viện tâm thần Côn Minh.
Chàng trai một mặt nghe Bạch Kiếm Ác nói ra, một mặt dùng ánh mắt nhạy
bén nhìn đám người La Phi, địch ý đã tản đi rất nhiều. Sau cùng cậu ta
gật đầu, xoay người lại đi tới cạnh rìa chỗ bằng, hướng về phía dưới
tảng đá lớn tiếng hô câu gì đó. Phía dưới tảng đá lập tức có người đáp
lại, thì ra cậu ta còn có đồng bạn. Một lát sau, lại có bốn gã đàn ông
leo lên tường đá. Cũng cùng một dạng giống như chàng trai vừa rồi, bọn
họ đều có một thân cường tráng, mặc áo gai ngắn màu đen, trên trán cũng
quấn khăn màu đen. Chỉ có một người đằng trước, ở tóc mai và bên thắt
lưng đều có ánh sáng trắng lấp lánh, cũng đeo không ít trang sức bạc
tinh xảo.
Chàng trai vừa rồi lúc này đã thu đao lùi ở một bên, nhưng ánh mắt lại
vẫn luôn theo sát người đàn ông đeo trang sức bạc, vẻ mặt thậm chí là
cung kính.
Bạch Kiếm Ác tiến lên một bước, tay phải đặt ở phía trước ngực, gật đầu thi lễ, sau đó kêu một tiếng: “Đại nhân An Mật.”
Người đàn ông kia nhận ra Bạch Kiếm Ác, nét mặt có vẻ khá là kinh ngạc,
sau khi đặt tay lên ngực trả lại một lễ, hỏi: “Trại chủ Bạch, anh tại
sao lại ở chỗ này?” Anh ta nói tiếng Hán tuy rằng giọng nói cứng ngắc
thiếu chuẩn, nhưng cũng coi như là lưu loát.
Bạch Kiếm Ác biểu hiện ngưng trọng, giơ tay lên hướng chỗ đám người La
Phi chỉ chỉ, trả lời nói: “Chúng tôi cũng là vì ác ma 'Hang kinh khủng'
mà đến.”
Người đàn ông chợt đổi sắc mặt, tiếp đó anh ta thay đổi ngôn ngữ Cáp ma
tộc, đối Bạch Kiếm Ác truy hỏi đến chuyện gì đó. Bạch Kiếm Ác cũng dùng
ngôn ngữ Cáp ma tộc đáp lại, lúc đầu hai người vẫn đang một hỏi một đáp, về sau dần dần trở thành Bạch Kiếm Ác là người đang giải thích, mà
người đàn ông thì ở một bên tập trung lắng nghe, chỉ thỉnh thoảng mới
chen vào hỏi một đôi lời.
Lần đối thoại này gắn liền với thời gian rất dài, chắc là Bạch Kiếm Ác
đang đem nguyên nhân hậu quả khiến bọn họ đi đến hang kinh khủng nói cặn kẽ một lần. Người đàn ông Cáp ma cau mày, càng nghe vẻ mặt càng lo âu,
trong thời gian đó cũng không thường ngẩng đầu nhìn đám người La Phi một chút, chú ý trong ánh mắt rất nhiều ý tứ hàm xúc dò xét.
Bốn người đàn ông Cáp ma khác tựa hồ cũng là thuộc hạ, bọn họ phân công
đứng ở hai bên, cùng giống ba người La Phi kiên trì chờ đợi, cũng không
nói nhiều.
Cuối cùng, hai người hoàn thành cuộc nói chuyện, tiếp đó Bạch Kiếm Ác
dẫn trước, đám người Cáp ma tộc hướng đi tới chỗ vị trí La Phi đang chờ. Đến gần, Bạch Kiếm Ác chỉ vào người đàn ông đeo trang sức bạc đứng ở
đầu tiên, giới thiệu: “Đây là thủ lĩnh Cáp ma tộc, đại nhân An Mật.”
La Phi ít nhiều đã đoán ra được thân phận của người đàn ông này, lúc này bắt chước động tác của Bạch Kiếm Ác lúc trước, mỉm cười hướng người này chào một cái, đồng thời đánh giá tỉ mỉ anh ta.
Đã thấy người thủ lĩnh Cáp ma tộc tên là An Mật, tuổi tác khoảng chừng
trên dưới ba mươi tuổi, vóc dáng so với La Phi hơi cao một chút, thân
hình to lớn nhưng không béo tốt, màu da hơi đen, mắt kiếm lông mày rậm,
trong thần sắc rất tự nhiên lộ ra một luồng khí khái hào hùng.
Nhìn thấy La Phi chủ động chảo hỏi, khóe miệng An Mật hơi nhếch lên
trên, lộ ra biểu tình vui vẻ. Nhưng anh ta cũng không có lập tức hướng
La Phi chào lại, mà là trước tiên đi tới trước thi thể của Triệu Lập
Văn, quỳ một chân trên đất, cúi xuống thật sâu.
Bốn người tùy tùng cũng theo thủ lĩnh làm ra động tác đồng dạng. Bạch
Kiếm Ác thấp giọng hướng đám người La Phi giải thích: “Cáp ma tộc kính
trọng người chết, nhất là dũng sĩ chết trận.”
La Phi gật đầu, tỏ ra là đã hiểu. Chu Lập Vĩ lại lạnh lùng quăng cho
Bạch Kiếm Ác một cái liếc mắt, tựa hồ đối với biểu hiện hèn nhát lúc
trước của anh ta vẫn canh cánh trong lòng.
Lúc này bọn người Cáp ma tộc huyên thuyên trong miệng không biết nói
những gì, sau đó từng người đưa ngón trỏ tay phải ra, nhúng một ít máu
dưới vũng máu ở trong thi thể, đặt vào trong miệng.
”Bọn họ cho rằng linh hồn của con người bám vào ở trong máu. Uống máu
của người chết trận, liền có thể có được dũng khí và sức mạnh của hắn.”
Nghe được lời nói này của Bạch Kiếm Ác, La Phi không khỏi nhớ lại cái
bình máu kia, xem ra Cáp ma tộc quả thực đối với máu người, phó thác tôn kính không giống như bình thường.
Sau khi cảm thấy an ủi được người chết, An Mật đứng dậy, ánh mắt lần
lượt đảo qua từ trên thân của ba người La Phi, tiếp đó dùng Hán ngữ cứng nhắc nói: “Ác ma là kẻ địch của chúng tôi. Tất cả mọi người đều là bằng hữu, bây giờ, xin mời theo tôi đi 'Hang kinh khủng'.”
Chú thích: +Ngữ cảm: Trong giao lưu ngôn ngữ chỉ sự phản ánh thói quen sử dụng, giải thích sự biểu đạt của ngôn ngữ