Bởi vì Yến Xích Phi bỗng nhiên xuất hiện tình huống đặc thù, toàn bộ đội ngũ tạm thời dừng lại, tại chỗ tiến hành nghĩ ngơi hồi phục, cùng đợi Yến Xích Phi.
Tiêu Hùng tựa vào trên càng xe, nhìn Yến Xích Phi đứng bất động giống như một người gỗ, trong ánh mắt có vài phần kinh dị, thậm chí có vài phần cảm giác ngớ ngẩn.
Mình và hắn chỉ nói vài câu, đã làm Chiến Thánh võ giả lại một lần cảm ngộ, từ đó có thể lại thăng cấp, nhưng mình vẫn hồn nhiên không rõ tình trạng gì, vấn đề của mình cùng không được giải quyết nửa phần.
Sự tình cùng quá không thể nói gì....
Yến Xích Phi đờ đẫn ba giờ, Tiêu Hùng mẫn tiệp cảm giác thấy, trên người Yến Xích Phi có thay đổi mà khó dùng lời để miêu tả, giông như một con trùng đang cố gắng thoát xác thành một con bướm xinh đẹp, vô thanh vô tức, nhưng lại lặng yên cố gắng chuyển biến.
Khi Kim Cương Ma Lang chiến hồn trên người Yến Xích Phi, lại xuất hiện trên người y, hơn nữa hoàn toàn dung hợp trên người y, khó phân đôi bên, Yến Xích Phi bay lên không vốn dĩ có ba cái kim hoàng sắc giống như quyền đầu đại quang cầu, nhưng bây giờ trên không lại xuất hiện một hư ảnh, hơn nữa hư ảnh này không ngừng biến đổi rõ ràng hơn.
Yến Xích Phi quả nhiên thăng cấp !
Chiến Linh võ giả có được kim sắc Chiến Hồn, một khi trở thành Chiến Thánh võ giả, kim sắc Chiến Hồn sẽ cùng nhân hòa hợp nhất thể, người sẽ là vị trí trung tâm của kim sắc chiến hồn, mỗi một động tác đều cùng một nhịp thở với kim sắc chiến hồn, kim sắc chiến hồn giống như khôi giáp bảo vệ võ giả Chiến Thánh, đồng thời giống như Vũ khí bén nhọn nhất.
Ngoài ra trên đầu võ giả Chiến Thánh còn xuất hiện kim hoàng sắc quang cầu, mỗi một kim hoàng sắc quang cầu đại diện cho một thực lực nhất trọng, giống như trên đầu Yến Xích Phi vốn dĩ là ba kim hoàng sắc quang cầu, đại diện cho thực lực Chiến Thánh tam trọng của y, đến này đang từng bước hình thành kim hoàng sắc quang cầu thứ tư, có nghĩa y đang từng bước tiến vào cảnh giới Chiến Thánh tứ trọng.
Những Chiến Thánh võ giả trên đầu xuất hiện kim hoàng sắc quang cầu được trở thành kim quang chiến hồn, mỗi kim quang chiến hồn đều có thể rõ ràng nhìn thấy huyết mạch chiến hồn hư ảnh, giống như kim quang chiến hồn trên đầu Yến Xích Phi, trên bề mặt mỗi quang cầu đều rõ ràng có thể thấy một đầu Kim Cương Ma Lang uy mãnh, quang ảnh đó thật vô cùng, nhìn nó rất sống động.
Kim quang Chiến Hồn không chỉ có thể đề cao sức chiến đấu của võ giả, khi nguy hiểm có thể thiêu đốt, khi thiêu đốt võ giả Chiến Thánh sẽ thu được thực lực nâng cao cực đại, đây giống như biện pháp uống rượu độc giải khát, bởi vì dù có thể trong thời gian ngắn nâng cao sức chiến đấu, nhưng thiêu đốt đi kim quang chiến hồn sẽ không thể khôi phục, nói cách khác thực lực sẽ giáng thấp.
Kim quang Chiến Hồn còn có thể trong nháy mắt phóng ra năng lượng hoàn toàn, cùng chính là tự phát, tự phát là trong nháy mắt phóng thích, cho nên uy lực càng lớn, nếu nhiều kim quang chiến hôn cùng nhau tự phát, vậy lực sát thương càng kinh người, cùng chính vì như thế, một khi trở thành võ giả Chiến Thánh, thông thường mà nói, đối thủ nếu không mười phần nắm chắc thì không dám bức tử một gã chiến thanh, vì có thể làm đối phương tự phát chiên hồn, đồng quy vu tận.
Trên đầu Yến Xích Phi, kim quang chiến hồn thư tư đang chậm rãi hình thành, một hơi thở vô cùng hung mãnh, bao phủ trong vòng một dặm, may mà hơi thở này dù làm tất cả mọi người cảm thấy tim đập nhanh, miệng khô lười khô, kinh hoàng bất an, nhưng mà không có bất kỳ tính công kích gì.
Tiêu Hùng trong lòng âm thầm kinh hãi, Chiến Thánh võ giả quả nhiên không hỗ xưng là thánh, chỉ cần là một hơi thở, đã đạt tới bước khùng bố như vậy, vậy Yến Xích Phi càng lợi hại hơn sao?
Trên Chiến Thánh võ giả là võ giả Chiến Thần???
Bên thân Yến Xích Phi bỗng nhiên trống rỗng sinh thành một cỗ khí lưu, khí lưu hướng về bốn phía phóng ra, cùng lúc đó, Yến Xích Phi cuối cùng cũng mở mắt.
Vào sát na mở mắt, Tiêu Hùng dường như nhìn thầy hai đạo tia chớp kinh người, dù trong mắt Yến Xích Phi tia điện lóe lên rồi biến mất, nhưng tích tắc đó cảm giác kinh người làm Tiêu Hùng nhớ măi không quên.
Chẳng qua Tiêu Hùng trước đây từng trực tiếp đối mặt với Tiêu gia trưởng lão, còn có Tiêu gia gia chủ, cùng lãnh giáo qua uy lực liếc mắt của Tiêu gia gia chủ, cho nên, Yến Xích Phi hào quang trong mắt dù kinh diễm nhưng so với Tiêu gia gia chủ vẫn còn kém xa.
Yến Xích Phi nằm quyền đầu của mình, nhẹ nhàng vung một chút, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, lại ngẩng đầu, khi nhìn Tiêu Hùng, trong ánh mắt mang vài phần cảm kích.
“Mộc huynh đệ, lần này ngươi giúp đỡ ta.... Ta lại thiếu ngươi một món nhân tình....”
Tiêu Hùng nhún nhún vai, rất là bất đắc dĩ cười nói: “Việc này, chính ta cũng mơ hồ, là ngươi tự mình cảm ngộ tất cả, ngay cả ta cũng không biết giúp ngươi cái gì.”
Yến Xích Phi ha ha cười nói: “Một đao, đoạn thủy lưu, phá hư quy tắc, chỉ có hiểu được quy tắc, mới có thể phá được nó, ta vẫn trói buộc mình trong các quy tắc của bản thân, lại không hiểu quy tắc thật ra cùng có thể phá hủy... không có ngươi nêu lên, ta sao có thể có cảm ngộ hôm nay, đột phá hôm nay, đối với ta về sau cùng rất có lợi, không đơn giản chỉ là một lần thăng cấp”.
Tiêu Hùng mở ra hai tay nói: “Được rồi, vậy tính là ta giúp ngươi một lần, chỉ là lần giúp đỡ này thật sự có chút diệu kỳ”.
Yến Xích Phi thành thật nói: “Cường giả dạy ngươi tu luyện, tuyệt đối là một võ giả rất ghê gớm”.
Yến Xích Phi cùng Thác Bạt Xảo Vân biết được thân phận thật của Tiêu Hùng, tự nhiên không để ý câu chuyên bịa đặt thân thế trước đây của Tiêu Hùng, Tiêu Hùng nói cho bọn họ dù trước đây là bịa đặt, nhưng tu luyện Nguyệt thần tiễn là sự thật, cùng thật sự có một cường giả dạy mình, chỉ là ông đã mất mà thôi.
Tiêu Hùng cũng không có nói dối, Tiễn Si vốn dĩ đã không còn nữa.
Thực lực Yến Xích Phi nâng lên một tầng, đối với Tây Hoang yêu tộc, đối với toàn đội ngũ, đối với Tiêu Hùng đều là chuyện tốt, dù sao Yến Xích Phi biết được thân thế Tiêu Hùng, lần này cùng lần trước, cũng đều co lòng giúp đờ, Tiêu Hùng vì để gặp mẫu thân, cô thân tiến vào yêu tộc, những chuyện đó làm Yến Xích Phi nhìn Tiêu Hùng với ánh mắt vô cùng tán thưởng.
Đội ngũ lại tiếp tục tiến về trước, Yến Xích Phi sánh bước cùng Tiêu Hùng, và hắn nói ra mình vì những lời của Tiêu Hùng mà dẫn tới cảm ngộ.
Nghe các cảm giác của Yến Xích Phi, Tiêu Hùng cùng có cảm giác mở rộng tầm mắt.
Đối với nhất đao đoạn lưu thủy, Tiêu Hùng tựa như mơ hồ bắt được một ít, chỉ là cái này cần tiến vào Hư nghĩ không gian tiến hành tu luyện thực chiến nhiều lần mới có thể đạt được kết quả.
Thành Phi Nguyệt, quốc đô Linh Nguyệt hoàng triều.
Tường thành nguy nga cao ngất, ước chừng cao gần tám trượng, toàn bộ do đều từ các khối đá vô cùng rắn chắc xếp ngay ngắn, toàn bộ tường thành vượt qua năm trượng, xưng gọi Hùng thành.
Thác Bạt Xảo Vân sớm đã phái người đi trước thông báo, cho nên đội ngũ vừa mới đến cửa thành, đã có quan viên ra đón, sau đó đưa toàn bộ đội ngũ đến một viện lớn ngoài hoàng cung, trong viện ở giữa có một hồ nhỏ, men theo xung quanh tiểu hồ là một tiểu lầu, nghe nói nơi đây là nơi Linh Nguyệt hoàng triều tiếp đãi quan viên các nơi tới vương triều làm việc.
Tây Hoang yêu tộc ở trong hoàng triều địa vị có chút đặc thù, bọn họ thuộc phạm vi quản hạt của Linh Nguyệt hoàng triều, nhưng trình độ rất lớn, lại là tự lực tự cường, tương đối độc lậ, giống như ủng binh tự trọng phiên vương, nhưng Tây Hoang yêu tộc bị toàn bộ yêu tộc xem thường, cùng chính như vậy mới hình thành cục diện độc đáo hiện nay.
Tây Hoang yêu tộc thuộc Linh Nguyệt hoàng triều, nhưng có thể có được thế lực của mình, quân đội của mình, nhưng không thể ly khai cuộc sống ở mảnh đất cực tây Tây Hoang yêu tộc.
Tiêu Hùng từ giây phút đặt chân đến thành Phi Nguyệt, tâm tình kích động vô cùng, hắn không thể chần chờ được muốn đi Lung linh tháp để gặp mẫu thân.
“Các ngươi đường xa mà đến, xin mời nghỉ ngơi hai ngày tại đây, chúng ta đã đã bẩm báo bệ hạ tin tức các ngươi tới đây, các ngươi cứ yên tâm chờ đợi bệ hạ triệu kiến”.
Quan viên sau khi chiêu đãi Thánh nữ và an bài mọi thứ liền rời đi, dù thái độ có chút cung kính nhưng Tiêu Hùng từ trong mắt bạn họ vẫn thấy được sự ngạo mạn và chút xem thường rất khó phát hiện.
Xem ra Tây Hoang yêu tộc thật sự không được coi trọng, đến một viên tiểu quan tiếp đãi bình thường, đối với Thánh nữ và trưởng lão Tây Hoang yêu tộc trong lòng cũng có thái độ như vậy.
Vì không muốn gây phiền phức, Tiêu Hùng để Tật Phong ở trong phòng, nếu không để nó bay lung tung ở thành Phi Nguyệt, nói không chừng gây ra nhiễu loạn, thậm chí nói không chừng bị người ta giết chết.
Tiêu Hùng đứng ở cửa sổ, nhìn phương xa, cảm xúc mênh mông.
Bát Giác Linh Lung Tháp ở bên hoàng cung, nơi đây cách Bát Giác Lung Linh tháp không xa, nhưng Tiêu Hùng biết Bát Giác Lung Linh tháp là cấm địa yêu tộc, người thân phận bất minh căn bản không thể tiến vào trong, trừ phi là được cho phép mới có thể tiến vào.
“Ta muốn ra ngoài đi dạo”.
Ánh mắt Thác Bạt Xảo Vân nhìn Tiêu Hùng có chút dị thường, mỉm cười nói: “Ngươi là muốn đi bát giác Linh Lung Tháp sao?”
Tiêu Hùng biết không thể gạt được Thác Bạt Xảo Vân thông minh . gật gật đầu nói: “Đúng, ta biết hiện tại không thể vào, nhưng... ta muốn đi xem thử, cho dù đứng ở xa nhìn cùng được”.
Thác Bạt Xảo Vân nghĩ ngợi nói: “Chi bằng ta đi cùng ngươi”.
Tiêu Hùng nhìn ánh mắt Thác Bạt Xảo Vân , bỗng nhiên nhẹ nhàng cười nói: “Ngươi là sợ ta xúc động gây ra chuyện gì sao?”
Thác Bạt Xảo Vân lắc đầu nói: “Ta biết ngươi sẽ không làm vậy, chỉ là ta cùng muốn ra ngoài đi dạo, nên đi cùng ngươi, như vậy cùng không bắt mắt”.
Tiêu Hùng biết được Thác Bạt Xảo Vân có ý tốt, dù sao có Thánh nữ đồng hành, chính hắn là thủ hộ Thánh nữ, hành vi cũng là bỉnh thường .
“Được, chúng ta đi dạo nào, ta đi hỏi xem Yến Xích Phi có muốn đi hay không...”
Yến Xích Phi cùng Thác Bạt Xảo Vân đều biết được thân phận của Tiêu Hùng, cùng bọn họ đồng hành không cần phải có úy ky gì, huống hồ có Yến Xích Phi cùng đi, an toàn luôn được bảo đảm.
Bất luận yêu tộc này có xem thường Tây Hoang yêu tộc thế nào, nhưng suy cho cùng đây là thế giới dùng vò vi tôn, sư phụ Yến Xích Phi là cường giả siêu cấp không kém Yêu hoàng, đều được mọi người tôn trọng.
Đôi diện với câu hỏi của Tiêu Hùng, Yến Xích Phi vui vẻ đồng ý, ba người kết bạn mà đi, những thần điện hộ vệ vốn dĩ muốn đi theo, nhưng thấy Yến Xích Phi đồng hành, hơn nữa Thác Bạt Xảo Vân cũng cự tuyệt bèn không đi theo.
Ba người rời khôi chỗ ờ, lập tức hướng về Bát giác Linh Lung Tháp mà đi.
Từ dịch quán đến Bát giác Linh Lung Tháp, còn có một khoảng cách khá xa, ba người đều tự ình cười một con ngựa, chỉ là Yến Xích Phi vẫn đi chân trần như trước, đeo thêm một thanh đại kiếm không biết nặng bao nhiêu, tóc vẫn búi lên, trên người vẫn mặc một bộ y phục mòng, ngồi trên ngựa vô cùng thu hút mọi người.
Yến Xích Phi cùng không vì mọi người nhìn mình mà có chút nào không ổn, khuôn mặt bình tĩnh, cơ hồ như bọn họ đi trên đồng tuyết yên tĩnh, Tiêu Hùng trong lòng không khỏi thầm bội phục, chỉ là tâm cảnh này của Yến Xích Phi tuyệt đối không phải người bình thường có thể đạt được.
Có lẽ chỉ Yến Xích Phi mới thật sự có được tâm cảnh này, mới có thể co được thực lực cường đại như vậy.
Nếu không có một trái tim kiên cường, bất luận thê nào cùng khó trở thành cường giả.
“Mẹ, đại thúc kia mặc ít vậy, không lạnh sao?”
Ven đường, một thiếu phụ đang dắt một tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu ở trước quán trang sức lựa chọn đồ trang sức, tiểu cô nương nhìn ba người cười ngựa, trong ánh mắt nhất thời lộ ra vẻ hiếu kỳ.
“A di kia thật đẹp, giống như là tiên nữ ...”
Thiếu phụ quay đầu, nhìn ba người đang cười ngựa, vội vàng kéo tiểu cô nương, không để nó tiếp tục nói, ba người này vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, nếu noi gì chọc giận bọn họ, có thể bị phiền phức.
Tiểu cô nương thanh âm thực trong trẻo, bọn Tiêu Hùng nghe rất rõ ràng, Tiêu Hùng quay đầu nhìn thoáng qua Thác Bạt Xảo Vân, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Thác Bạt Xảo Vân cũng hé miệng cười khẽ: “Tiểu cô nương này thực đáng yêu”.
Tiêu Hùng cười nói: “Bởi vì nó nói cô xinh đẹp sao?”
Thác Bạt Xảo Vân liếc xéo Tiêu Hùng: “Chẳng lẽ ta không xinh đẹp sao?”
Tiêu Hùng nhất thời không nói gì, chỉ cười hắc hắc, không hề tiếp lời, bên cạnh Yến Xích Phi nghe hai người đấu vò mồm, cùng nhếch môi thản nhiên tươi cười.
Trên đường rất nhiều người, ba người bọn Tiêu Hùng cười ngựa đi rất chậm, ba người cùng không có gì vội vã, vừa xem xét sự phồn hoa của hoàng thành vừa nhỏ giọng trõ chuyện.
Rồi đột nhiên, dồn dập tiếng chân truyền vào trong tai ba người , đồng thời vang lên những tiếng kêu kinh.
“Ngựa nổi chứng!”.
“Mau tránh ra!”.
Tiêu Hùng vừa quay đầu đã nhìn thấy phái sau có một đám cười ngựa, chạy đầu tiên là một con đại tuấn mã màu đen , trên ngựa là một thanh niên quần áo quý giá, đang liều mạng lôi kéo dây cương, nhưng căn bản không ngăn được con đại mã tiếp tục chạy về trước.
Những nơi con đại mã chạy tới, một đám người ngựa ngã nhào, gây nên cảnh hỗn loạn trên đường.
Đám người cười ngựa kia bị đám đông ngăn cản, vốn dĩ là đuổi không kịp con đại mã màu đen, con đại mã điên cuồng chạy trên phố, hai mắt đỏ au, nhìn dáng vẻ như xảy ra chuyện gì.
Đám đông hỗn loạn nhìn con ngựa chạy tới, càng hoảng loạn, nhao nhao tìm chỗ tránh, đám người lôi kéo nhau, có người vì hỗn loạn mà té nhào trên đất.