Hiện tại Tiêu Hùng cùng là tiền nhiều như nước, không chút do dự hỏi: "Muốn bao nhiêu tinh thạch, một vạn? Mười vạn?".
Lai Ân lại lắc lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, dù sao ngươi cố gắng đưa
tinh thạch vào trong không gian đi, có dư thì cùng sẽ không lăng phí.".
Tiêu Hùng tu luyện xong Phong Lôi Phủ, tâm tình vô cùng vui sướng, hắn cho
mình nghỉ ngơi một chút, nhưng có nghỉ ngơi thì cũng không phải là không làm chuyện gì, hắn đi tới Bách Thiện Đường.
Từ Bách Thiện Đường
lấy ra một trăm vạn kim tệ, còn cầm đi rất nhiều Dược Thiện thực tài,
sau đó hắn liền rời khỏi Bách Thiện Đường, dù sao hắn chỉ cần tiêu tiền, về phần tính toán tiền bạc, tự nhiên sẽ có người đi làm, hắn không cần
phải quan tâm.
Bây giờ Tiêu Hùng đã là tiền nhiều như nước, đi
vào cửa hàng bán ra tinh thạch, đặt mua năm vạn viên một bậc tinh thạch, dù sao số lượng tinh thạch mà Tiêu Hùng muốn thật sự quá nhiều, ngay cả trong cửa hàng tinh thạch cũng không dự trữ nhiều hàng hóa như vậy.
Tiêu Hùng về đến nhà, liền bắt đầu chế tác Dược Thiện, những Dược Thiện đó
cũng không phải là chuẩn bị cho mình, mà là chuẩn bị cho Tật Phong.
Lúc trước Tiêu Hùng vẫn luôn bận tu luyện, không có thời gian chăm sóc,
quan tâm đến Tật Phong, hiện giờ hơi rảnh rỗi một chút, hắn liền muốn
chế tác cho Tật Phong một ít Dược Thiện để cho nó dùng, có thể làm cho
gân cốt càng thêm mạnh mẽ, xúc tiến quá trình phát dục, khiến nó sinh
trưởng nhanh hơn.
Mỗi ngày Tật Phong đều sẽ từ trong phòng của
Tiêu Hùng bay lên, sau đó trực tiếp phóng lên tới tận trời cao, rồi bay
đến trong rừng cây ngoài thành để săn bắt, có đôi khi còn cầm lấy con
mồi quay trở về, Tật Phong xuất hiện cùng làm kinh động đến một số
người, chẳng qua Vân Thủy Yên đều đã xử lý tốt việc này.
Đã làm
ra ba loại Dược Thiện có thể trợ giúp cho Tật Phong, số lượng cũng không ít, có thể cho Tật Phong ăn thật lâu, hiện tại Tật Phong đã có thể nghe rõ ràng lời nói của Tiêu Hùng, khuyết điểm duy nhất là nó không thể trả lời.
Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau Tiêu Hùng quyết định đi Cuồng Sư Lâm tu luyện, tốc độ tu luyện ở nơi đó nhanh hơn ở bên
ngoài nhiều.
Tiêu Hùng cười ngựa đi về phía Cuồng Sư Lâm, thời
điểm trải qua phố xá sầm uất, lại nhìn thấy trên đường lớn có tiếng ầm ĩ lớn, cộ rất nhiều người ngăn chặn ở trên đường, làm cho đường đi bị
chặn kín rồi.
Tiêu Hùng nhíu mày, xoay người xuống ngựa, lôi kéo
dây cương, vỗ vỗ bả vai một người đi đường hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì,
làm sao lại chặn cả đường đi như vậy...".
Trên mặt người đi đường kia đang xem náo nhiệt có chút hưng phấn, vội vã nói: "Phía trước có
xung đột, nghe nói là vài cái thú tộc nhân cùng một tên đệ tử của Học
viện Cuồng Sư đụng vào nhau, hiện tại cùng đã sắp đánh nhau...".
Tiêu Hùng hơi hơi nhíu mày: "Thú tộc nhân?".
Người đi đường kia gật gật đầu, giải thích: "Nghe nói là đệ tử của Học viện Thái Thản rất nổi danh ở thú tộc thì phải...".
Tiêu Hùng lập tức cảm thấy kỳ quái, đệ tử của Học viện Thái Thản cùng đệ tử
của Học viện Cuồng Sư ở trên đường lại phát sinh mâu thuẫn, còn chút nữa liền đánh nhau?
Đây là chuyện gì?
Ngược lại chính mình đang có chuyện phải hỏi bọn hắn, không bằng nhân cơ hội này hỏi rõ.
Trong lòng nghĩ như vậy, Tiêu Hùng dắt ngựa chen lấn vào bên trong, còn không có hoàn toàn chen vào tới, hắn lại chợt nghe một thanh âm có chút quen
thuộc đang cao giọng quát: "Muốn ta xin lỗi sao, ngươi mơ à, đừng nghĩ
dễ dàng như vậy!
Tiêu Hùng hơi sửng sờ, thanh âm này rất quen thuộc, hình như là... Gia Cát Phong?
Không phải hắn đã rời khỏi học viện đi tu hành rồi sao, người nầy đã trở lại rồi à?
Trong lòng Tiêu Hùng cùng có chút hưng phấn gạt đám người ra, đi tới tận cùng bên trong, quả nhiên nhìn thấy Gia Cát Phong đang khoanh tay, vẻ mặt
không tập trung, ở phía đối diện thì có một đám thú tộc thanh niên.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Hùng nhìn thấy nhiều thú tộc như vậy, mặc dù ở Lam Phong thành cùng có thể có thú tộc ngẫu nhiên xuất hiện, nhưng dù sao
khoảng cách từ Lam Phong thành đến biên cảnh cùng khá xa, bình thường
thú tộc rất ít khi đến Lam Phong thành, nhưng ở những thành thị có
khoảng cách đến biên cảnh rất gần thú tộc, thì đúng là có không ít thú
tộc, thậm chí bọn họ cùng Nhân Tộc sống gần nhau, thậm chí còn có thông
hôn.
Thật ra thú tộc cùng Nhân Tộc cũng không khác nhau nhiều
lắm, nếu xét ở một phương diện nào đó, thân thể của Chiến Linh Vũ Giả
xuất hiện một ít bộ phận đặc trưng huyết mạch ở trạng thái toàn lực thì
cũng không khác gì so với thú tộc, giống Ngưu Tộc, bình thường thân thể
của bọn họ đều rất cường tráng, khác với nhân loại chỉ là mùi của bọn
hắn sẽ hơi to hơn một chút chút, trên đầu sẽ có hai chỗ nhô ra rất ngắn, giống như là một cặp sừng, trên đầu Hồ Tộc thì có một cặp lổ tai đáng
yêu, trên người Hổ Tộc sẽ có vằn vện như hổ.
Nói đơn giản, ở thú
tộc, ngươi chỉ cần liếc mắt nhìn đặc thù bên ngoài thân thể hắn, liền có thể biết được hắn thuộc chủng tộc gì.
Năm Thú Nhân đứng ở đối
diện của Gia Cát Phong, có hai tên Sư Tộc, một tên Hô Tộc, một tên Lang
Tộc cùng một tên Ngưu Tộc, bọn họ đều nhìn chăm chú vào Gia Cát Phong ở
trước mặt, trên mặt đều toát ra vẻ mặt không kiên nhẫn, hình như bất cứ
lúc nào cùng có thể ra tay.
Tiêu Hùng tùy tay đưa dây cương trong tay nhét vào tay một người đang xem náo nhiệt ở bên cạnh: "Giúp ta giừ một tí, cám ơn.".
Người nọ biến sắc, giận dữ quay đầu, lại thấy Tiêu Hùng đang đi về phía giữa
sân, hơn nữa trên người cũng mặc trang phục của Học viện Cuồng Sư, hiển
nhiên cũng là đệ tử của Học viện Cuồng Sư, vẻ giận dữ trên mặt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vài phần vui sướng.
"Gia Cát Phong, đã xảy ra chuyện gì?"
Gia Cát Phong quay đầu nhìn Tiêu Hùng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng không
chút nào che dấu, hai tay đang khoanh trước ngực cùng thả xuống: "Hey,
Tiêu Hùng, rốt cuộc ngươi cùng đã quay trở lại.".
Tiêu Hùng đi
tới, một đấm đấm lên trên vai Gia Cát Phong: "Nghe nói thực lực của
ngươi tiến bộ rất nhanh, nghe nói đã đến Chiến Linh nhị trọng rồi
sao...".
Gia Cát Phong cười hắc hắc, trên mặt có vài phần đắc ý
không chút nào che dấu: "Không, không, không, tin tức ngươi nghe được đã cũ rồi, hiện tại ta đã là Chiến Linh tam trọng võ giả.".
Tiêu
Hùng lặng đi một chút, chợt vừa cười nói: "Không tệ, không tệ, xem ra vì trốn tránh bị ta hành hạ một trận, ngươi đã rất cố gắng, đáng tiếc...".
Gia Cát Phong giống như đã hoàn toàn quên mất đám thú tộc nhân đứng đối
diện đang trừng mắt nhìn hắn căm tức, vô cùng cao hứng hỏi: "Đáng tiếc
cái gì cơ?".
Trên mặt Tiêu Hùng lộ ra vẻ mặt rất tiếc hận: "Đáng
tiếc, đánh cuộc giữa chúng ta, ngươi đã thua rồi, gần đây ta luôn nghĩ
xem, nên cho ngươi đi làm chuyện gì đây, ngươi nói coi, ta nên cho ngươi đi làm chuyện gì đây?".
Ánh mắt Gia Cát Phong đột nhiên trợn tròn, khó có thể tin nhìn chằm chằm Tiêu Hùng: "Ngươi... Đi lên Sư Vương bảng?".
Tiêu Hùng cười tủm tỉm gật đầu: "Tuy ràng bài danh ở phía sau, nhưng mà như thế thì ngươi cùng đã thua rồi.".
Hiển nhiên Gia Cát Phong mới từ bên ngoài trở về, cùng chưa có trở về học
viện, cho nên ngay cả việc lớn như vậy đều không rõ ràng lắm, hắn dùng
ánh mắt vô cùng quái dị nhìn Tiêu Hùng, nếu không phải hắn biết được
Tiêu Hùng chắc chắn sẽ không nói dối, thì hắn chắc chắn sẽ không tin
tưởng chuyện này.
Chuyện này cùng quá nhanh rồi.
Thời điểm Tiêu Hùng tiến vào Học viện Cuồng Sư, mới chỉ là Chiến Hồn ngũ trọng,
tới bây giờ mới trải qua bao lâu, mới không đến một năm, thế nhưng hắn
lại có thể tiến vào Sư Vương bảng!
Gia Cát Phong đang muốn hỏi
cặn kẽ, thì võ giả thú tộc ở đối diện cùng đã nhịn không được nữa rồi,
tên Ngưu Tộc võ giả trong tay cầm đại phủ đứng ở phía trước lớn giọng
quát: "Người đối diện, rốt cuộc ngươi có xin lỗi hay không, nếu như
không xin lỗi, thì đừng trách ta không khách khí.".
Tiêu Hùng nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua tên Ngưu Tộc kia: "Rốt cuộc sao lại thế này?".
Gia Cát Phong khinh thường liếc mắt nhìn đối diện một cái: "Chính bọn nó đi đường không có mắt, đụng vào ta, hết lần này tới lần khác lại nói ta
đụng bpn hắn...".
Tiêu Hùng lập tức không biết nên nói gì, chuyện nhỏ như vậy cùng có thể đứng ở giữa đường cái cãi nhau ầm ĩ như vậy,
làm cho nhiều người vây xem như vậy?
Gia Cát Phong nhìn vẻ mặt
của Tiêu Hùng, tự nhiên cùng biết trong lòng Tiêu Hùng đang nghĩ gì,
khoát hai tay cười nói: “Tuy rằng ta sợ gặp phiền toái, nhưng mà cũng
không có nghĩa là có thể để cho người khác ăn hiếp đúng không.".
Tiêu Hùng không nói gì nhìn đám người đối diện giương cung bạt kiếm, lắc lắc đầu, xoay người đối với thú tộc võ giả ở phía đối diện hỏi: "Các ngươi
là đệ tử của Học viện Thái Thản phải không?".
Vài tên thú tộc kia đồng thời gật đầu, trên mặt đều tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Gia Cát Phong lặng đi một chút: "Học viện Thái Thản, làm sao bọn họ lại tới nơi này?".
Tiêu Hùng cười cười giải thích cho Gia Cát Phong: "Học viện Thái Thản có một đoàn đệ tử đến học viện chúng ta trao đổi luận bàn, từng cái niên cấp
còn phải chọn ra ba học viên cùng bọn họ luận bàn nữa kìa...".
Gia Cát Phong ồ lên một tiếng, bỉu môi nói: "Không có hứng thú gì, nhưng mà bản thân ngươi, đã tiến vào Sư Vương bảng, vậy chẳng phải là ngươi phải đại biểu cho năm nhất xuất chiến hay sao?".
Tiêu Hùng gật gật đầu cười nói: "Đúng thế, đạo sư đã nói với ta rồi, ta có muốn trốn cùng trốn không được rồi.".
Quay đầu, Tiêu Hùng nhìn năm tên thú tộc võ giả bên kia cười nói: "Chỉ là
dọc đường đụng chạm một chút thôi mà, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đâu cần phải căng thẳng như vậy, đây đâu phải là thâm cừu đại hận, mọi người
cười cười bò qua đi, chúng ta xảy ra xung đột, thì cũng không phải là
chuyện hay.".
Năm tên thú tộc võ giả nghe Tiêu Hùng nói vậy cũng
không sai, hơn nữa nghĩ lại cùng thế, đệ tử của hai cái học viện bởi vì
một ít việc vặt ở trên đường mà xung đột, thì đúng là làm mất hình tượng quá.
"Tự giới thiệu trước, ta gọi là Tiêu Hùng, cũng đệ tử của
Học viện Cuồng Sư, đây là bằng hữu của ta Gia Cát Phong, như vậy đi, coi như là mọi người không ưa nhau, ta mời mọi người uống rượu, cùng coi
như là làm quen một chút, quên đi một chút mâu thuẫn nhỏ, các ngươi cảm
thấy như thế nào?".
Gia Cát Phong nhìn Tiêu Hùng có chút kinh ngạc, giảm thấp thanh âm nói: "Không cần phải như vậy, ta không sợ bọn họ.".
Tiêu Hùng cười quay đầu, nhẹ nhàng nói: "Ta còn có chuyện khác phải hỏi bọn hắn.".
Gia Cát Phong ồ lên một tiếng, có chút giật mình vì sự nhiệt tình của Tiêu
Hùng, cũng không nói gì nữa, việc này vốn cũng không là chuyện gì lớn,
hắn là người của Gia Cát Gia, tự nhiên không cần sợ hãi người nào, cho
dù đối phương là đệ tử của Học viện Thái Thản thì cùng như vậy.
Có lẽ là do lời nói hiền lành của Tiêu Hùng, làm cho thú tộc võ giả ở đối
diện bớt lo lắng,tên Ngưu Tộc võ giả kia cùng buông thòng chiến phủ
trong tay xuống, liếc mắt nhìn nhìn Tiêu Hùng: "Ngươi nói thật không?".
Tiêu Hùng nhún nhún vai, mở ra hai tay, cười nói: "Việc này, hình như ta
không cần phải lừa các ngươi làm gì, chẳng lẽ các ngươi còn lo lắng ta ở trong rượu hạ độc hay sao?".
Vài tên thú tộc võ giả nhìn nhau
vài lần, thấp giọng thương lượng vài câu, tên Hổ Tộc võ giả lắc lắc đầu
nói: "Uống rượu coi như xong, việc này cứ như vậy đi.".
"Đừng,
đừng, đừng..." Tiêu Hùng cười tủm tỉm đi tới nói: "Là như thế này, vừa
đúng dịp thế này, hôm nay có chút hiểu lầm, nên thứ nhất là mọi người
quen biết cùng có thể dễ dàng hóa giải, mà chuyện thứ thứ hai là ta cùng có một chút vấn đề muốn hỏi thăm các vị.".
Hổ Tộc võ giả nhíu mày, thoáng có chút cảnh giác: "Ngươi muốn hỏi
cái gì?".
Tiêu Hùng khoát tay cười nói: "Không nên hiểu lầm, là một người bạn của ta,
nhờ ta giúp hắn hỏi thăm một chút bằng hữu của hắn ở thú tộc sinh sống
như thế nào...".
Vẻ cảnh giác trên mặt thú tộc võ giả giảm bớt không ít, hơi hơi suy nghĩ một chút nói: "Được rồi.".
Gia Cát Phong ở bên cạnh cảm thấy kinh ngạc vô cùng, từ khi nào Tiêu Hùng lại co bằng hữu ở thú tộc?
Không phải từ trước đến nay hắn chưa từng tiếp xúc với thú nhân hay sao?
Tiêu Hùng nhận lại ngựa, đi tới một cái tửu lâu cách đó không xa, kêu tiểu
nhị chuẩn bị một bàn hảo tửu cùng thức ăn ngon, nhìn một bàn lớn tràn
đầy rượu và thức ăn có màu sắc và hương vị đều đủ cả, trong mắt vài cái
thú tộc võ giả đều nhịn không được toát ra vài phần tham ăn.
Tiêu Hùng cũng không hề có ý chê cười, trong tam đại chủng tộc, tổng thể mà
nói, nơi mà thú tộc sinh sống là nơi cằn cỗi nhất, phần lớn đều là thảo
nguyên cùng rừng rậm, tuy rằng bọn họ cũng không hề phải đói bụng, nhưng mà so với Hồng Nguyệt mà nói, thì vẫn nghèo khó hơn nhiều, cho dù cùng
là thịt, thì làm sao có thể có nhiều màu sắc hương vị như vậy?
Đồ ăn là thức ăn ngon, rượu là hảo tửu, vài cái thú tộc võ giả ở dưới sự
mời mọc ân cần của Tiêu Hùng, rất nhanh liền bò qua cảm xúc thù địch lúc trước, trở nên nhiệt tình hơn, tuy rằng không đến mức xưng huynh gọi
đệ, nhưng nhìn thái độ của bọn họ, hiển nhiên đã coi Tiêu Hùng như một
người bằng hữu rất ngay thẳng rồi.
Nhìn không khí đã dịu xuống,
Tiêu Hùng mới mở miệng hỏi chuyện mà hắn cần biết: "Đúng rồi, ta muốn
hỏi thăm một người, ước chừng bốn trăm năm trước, thú tộc các ngươi xuất hiện một vị thiên tài dùng chiến phủ, gọi là Mạc Lý Cam, tên hiệu là
Huyết Phủ, hắn tu hành là Phong Lôi Phủ... Người này, các ngươi có biết
không?".
Gia Cát Phong ở bên cạnh mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Tiêu Hùng, thiên tài dùng phủ của thú tộc ở bốn trăm năm trước?
Từ đã, vũ khí của Tiêu Hùng chẳng phải là chiến phủ hay sao?
Vì sao hắn lại hỏi thăm người này, chẳng lẽ hắn và người có tên hiệu là Huyết Phủ này có quan hệ gì hay sao?
Trên mặt năm tên thú tộc võ giả đều toát ra vẻ mặt giật mình, Lang Tộc võ
giả Lang Thiên kinh ngạc nhìn Tiêu Hùng nói: "Chúng ta đương nhiên biết, hắn nhưng là một nhân vật hoành hành cuồng ngạo một thời, nhưng mà sau
này không biết vì sao ở thời kì tráng niên lại đột nhiên biến mất, từ
nay về sau liền không hề xuất hiện lần nào nữa...".
Những tên Thú Nhân võ giả còn lại cũng đều gật đầu, đều đồng ý với lời của Lang Tộc
võ giả Lang Thiên nói, trong mắt vài người đều tràn đầy nghi vấn, hiển
nhiên không biết vì sao Tiêu Hùng lại bỗng nhiên hỏi thăm về người này.
Trong lòng Tiêu Hùng cảm thấy vui vẻ, quả nhiên Phủ Cuồng vốn là một nhân vật vô cùng oai phong.
"Vậy các ngươi có thể nói cho ta biết một chút về Phong Lôi Phủ truyền thừa
được không, hiện tại bọn họ như thế nào, gia tộc của Mạc Lý Cam chắc là
vẫn còn chứ?".
Ánh mắt mọi người càng tỏ ra kì quái, người biết
rõ Tiêu Hùng như Gia Cát Phong lại càng thêm khẳng định, chỉ sợ người có tên là Mạc Lý Cam này, đúng là có quan hệ gì đó với Tiêu Hùng, đương
nhiên, Mạc Lý Cam đã chết đi nhiều năm như vậy, chắc chắn là không thể
xuất hiện trên đời, chẳng lẽ là có di vật hoặc là vũ kỹ tâm pháp gì đó
bị Tiêu Hùng lấy được hay sao?
Gia Cát Phong đã đoán ra tám chín phần mười, nhưng mà ai cũng không có khả năng đoán ra sự thần kỳ của Hư Nghĩ Không Gian.
Lang Tộc võ giả Lang Thiên do dự nhìn thoáng qua Tiêu Hùng rồi nói: "Phong
Lôi Phủ truyền thừa vẫn luôn tồn tại, dù sao Phong Lôi Phủ là do rất
nhiều gia tộc truyền thừa, nhưng gia tộc của Mạc Lý Cam mà ngươi nói đến lại đã xuống dốc rồi, à, đúng rồi, người của gia tộc Mạc Lý Cam, cùng
có mặt trong đội ngũ lần này của chúng ta.".
Tiêu Hùng đột nhiên mở to hai mắt, trên đời thậm chí có chuyện trùng hợp hư vậy sao?