Hàng Long Phục Hổ

Chương 159: Chương 159: Liên Châu Bạo Vũ Tiễn




Hắc Mộc nắm chặt nắm tay, ánh mắt như đao căm tức nhìn Tôn Nhị Lôi, Tôn Nhị Lôi lại không thèm để ý tới sự căm tức của Hắc Mộc chút nào, đối với hắn mà nói, căn bản cùng là không cần bận tâm, chỉ là một nô lệ mà thôi, nếu là một mình chống lại, phỏng chừng Tôn Nhị Lôi chỉ có đường chạy trốn, nhưng mà hiện tại, bên người có nhiều cao thủ như vậy....

Hiện tại điều hắn rất muốn biết đó là người đàn bà góa của Vương gia rốt cuộc ở nơi nào, chuyện Vương gia tuy rằng xong rồi, nhưng mà lại còn phải diệt cỏ diệt tận gốc mới được, hơn nữa hắn không thể quên được nữ tử kia, tuy rằng đã làm người góa phụ, nhưng mà dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, dáng người, làm cho hắn lúc nào cùng mơ mộng, mắt thèm không thôi.

Nguyên bản lần này đi ra chỉ bàn bạc việc tư, nghe nói thời điểm này là thời kỳ sinh sản của Kim Dực Sư Thứu trong Kim Phong hạp cốc, hắn cùng là hốt phát kì ngẫm lại đến xem có thể tìm được mấy khỏa Kim Dực Sư Thứu đản hay không, cầm lại đi đưa cho Mộ Dung Uyển Nguyệt, hắn đã theo đuổi Mộ Dung Uyển Nguyệt từ lâu, chỉ là nữ tử này đối với hắn tựa như trong lòng cùng không hề rung động, làm cho hắn có chút bất đắc dĩ....

Nếu là nữ tử bình thường, hắn đã sớm Bá Vương ngạnh thượng cung, nhưng Mộ Dung Uyển Nguyệt này không chỉ có là người nhà Mộ Dung Linh Nguyệt tứ đại tướng quân, địa vị ở Lạc Nhật tiễn tông, vậy cùng là không thể cường đến, cũng đang nhân như thế, Tôn Nhị Lôi mới chỉ có tìm theo đuổi Mộ Dung Uyển Nguyệt, hy vọng có thể đả động Mộ Dung Uyển Nguyệt.

Hắn chỉ không nghĩ tới lại còn có thể gặp được vui mừng ngoài ý muốn, thế mà có thể phát hiện dư nghiệt Vương gia trước đó đào vong biến mất không thấy, nghĩ tới Vương gia phu nhân, trong lòng Tôn Nhị Lôi đã nóng như lửa đốt, nếu đến bắt, trước khi giết chết, nhất định phải chơi vài ngày....

Trương Mục vẫn thờ ơ lạnh nhạt, nghe hai người đối thoại, đại khái hắn đã nghe rò ràng một sự tình, bỗng nhiên mở miệng nói: “Vị thiếu gia này, chúng ta chi là một đội mạo hiểm nhỏ, không dám tranh chấp với các hạ, lần này tỉm được tổng cộng ba con Sư Thứu đản, dựa theo ước định, hai vị này có thể được đến một viên, chúng ta được đến hai viên, chúng ta nguyện ý đem một trong hai viên của chúng ta đưa cho thiếu gia, chúng ta nói như vậy.... thiếu gia thấy thế nào?”

Hai người Tiêu Hùng cùng Hắc Mộc nhất tề quay đầu, nhìn về phía Trương Mục, trong mắt đã lộ ra sát khí lạnh như băng, Trương Mục lâm trận phản bội, làm hai người Tiêu Hùng cùng Hắc Mộc càng phát ra đổ lên nguy hiểm cảnh giới.

Trương Mục nhìn ánh mắt hai người lạnh như băng, cười khổ một chút, buông tay nói: “Hai vị, ta cùng không có lựa chọn nào khác, ta phải phụ trách đội của ta, chính các ngươi gây ra phiền toái, vậy không thể lôi kéo tất cả chúng ta cùng nhau đệm lưng?”

Tôn Nhị Lôi bên kia nghe Trương Mục bỗng nhiên thẳng thắn nói được ba trứng Kim Dực Sư Thứu, trong ánh mắt không hề che dấu sự tham lam, cười ha ha nói: “Tốt, đủ thượng nói, chỉ cần các ngươi cho chúng ta một viên, các ngươi có thể đi, ta không làm khó dễ nhóm ngươi, đương nhiên, một quả khác các ngươi tự nhiên cùng không quản được, là sao?”

Tiêu Hùng trầm mặc nháy mắt, rồi chậm răi đi qua, đi tới bên người tên võ giả Chiến Hồn cửu trọng kia, chậm răi mở miệng nói: “Trứng Sư Thứu đản ta nên được kia, đưa cho ta!”

Tên võ giả Chiến Hồn cửu trọng kia nhìn nhìn Trương Mục, Trương Mục nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tiêu Hùng, không biết vì sao trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng, nhưng mà đển tình huống này, cùng đã không có lựa chọn nào khác, gật đầu nói: “Cho hắn!”

Tên võ giả Chiến Hồn cửu trọng kia lấy ra một quả trứng Kim Dực Sư Thứu, đưa cho Tiêu Hùng, Tiêu Hùng đem trứng Kim Dực Sư Thứu bò vào Huyết Giới không gian của mình, liếc mắt nhìn bọn chúng một lượt, xoay người đi trở về bên người Hắc Mộc, thấp giọng nói: “Chờ thời điểm bọn chúng giao trứng, phân công nhau phá vây, gặp ở thành Hồng Sam!”.

Thân mình Hắc Mộc hơi hơi chấn động, ánh mắt sáng ngời, chợt hạ thấp giọng cấp tốc nói: “Bọn chúng sẽ không bò qua cho ta, ta sẽ thu hút sự chú ý của chúng, ngươi hãy nhanh chóng chạy trốn.... Chỉ cầu ngươi đến thành Hồng Sam, đi gặp phu nhân của nhà ta”.

Tiêu Hùng khẽ cau mày, nhưng cùng biết lời nói của đối phương là sự thật, cũng không chậm trễ, gật gật đầu nói: “Ngươi hãy cẩn thận, rừng xanh còn đó, sợ gỉ không có củi đun!”

Hắc Mộc gật gật đầu, đối phương nhiều người, tuy rằng hắn có thực lực Chiến Linh lục trọng, nhưng mà cùng không biết còn có thể còn sống sót rời khỏi hay không, thanh niên trước mặt, tuy rằng còn không xác định được có đáng giá phó thác hay không, nhưng mà hiện tại hắn không có nhiều lựa chọn.

“Làm ơn hãy đi tới tiểu viện đó gặp phu nhân của nhà ta một lần”.

Đối mặt với Hắc Mộc lại một lần nữa trịnh trọng nhắc nhở, Tiêu Hùng cùng trịnh trọng gật đầu, tuy rằng hai người mình và Hắc Mộc chỉ đơn giản là quan hệ thuê mướn, nhưng mà hiện tại nước đục lần này đã không thể rời khỏi, hơn nữa chính mình với Lạc Nhật tiễn tông chung quy đều là đối thủ, nay trước tiên chống lại, cùng không có gì khó lường, huống chi toàn bộ bộ dạng của mình đều là ngụy trang, tùy thời có thể biến ảo, cùng không sợ bị người khác nhớ mặt....

Hắc Mộc trịnh trọng dặn dò như thế, hiển nhiên đã muốn ủy thác với ý tứ hàm xúc trước khi chết, mặc kệ mình có chen chân vào ân oán giữa Vương gia và Tôn gia hay không, đi gặp phu nhân một mặt, đem sự tình phát sinh ở nơi này nói cho nàng, nhưng cùng là hẳn là.

Ngay tại lúc này, Trương Mục đã chỉ thị đồng đội của hắn đem nhất chích Sư Thứu đản đặt ở trên đất, sau đó toàn bộ năm người chậm răi thối lui hướng về phía sau, Tôn Nhị Lôi hướng về phía một gã thủ hạ khoát tay, tên thủ hạ kia liền đi đến chỗ quả trứng Sư Thứu, đúng lúc này, Tiêu Hùng thấp giọng quát: “Trốn!”

Hai người Tiêu Hùng và Hắc Mộc không có dấu hiệu gì đồng thời hướng về phía sau chạy trốn đi ra ngoài, ánh mắt Tôn Nhị Lôi bên kia đang chăm chú nhìn vào Kim Dực Sư Thứu đản, bỗng nhiên ngẩng đầu, khoát tay nói: “Đuổi theo, nhất định phải bắt hai người bọn chúng lại!”

Hắc Mộc chạy theo một hướng, Tiêu Hùng cùng chạy đi, hiển nhiên là Hắc Mộc thu hút sự chú ý của bọn chúng nhiều hơn, là thuận tiện để Tiêu Hùng đào tẩu, Tiêu Hùng không có nửa phần do dự, phóng chân chạy vội, tốc độ đã muốn phóng đại đến cực hạn.

Tôn Nhị Lôi phân công mười một người sau lưng, bốn người chạy đuổi theo hướng Tiêu Hùng, bảy người đuổi theo hướng Hắc Mộc, hiển nhiên, tại đây trong mắt những người này, lực uy hiếp của Tiêu Hùng so với chi Hắc Mộc kém hơn rất nhiều, huống chi bọn họ biết rò tầm quan trọng của Hắc Mộc đối với thiếu gia.

Tiêu Hùng cứ thẳng theo một hướng chạy như điên, tiếng người đuổi theo phía sau đã càng ngày càng gần, biết được truy binh đã sắp đuổi tới, hắn nhìn lướt qua cảnh vật chung quanh thật nhanh, hít một hơi thật sâu, đột nhiên tạm thời dừng lại, nhảy lên trên một gốc đại thụ.

Đám người truy bắt gồm bốn người, một người chạy trước ba người theo sau, bốn người tạo thành một hỉnh tam giác đột tiến hướng về phía trước, Tiêu Hùng vừa quay đầu hai chi thiết tiễn đã xuất hiện ở trong tay, một mũi hơi dài, một mũi hơi ngắn, ngửa đầu nhìn nhìn, ánh mặt trời từ trên không trung chiểu xuống xuyên qua lỗ hổng của tán cây tùng, hỉnh thành một khoảng ánh sáng vàng chói trên mặt đất.

Đột nhiên kéo ra Hắc Nguyệt cung, giống như trăng tròn, chiến khí toàn thân điên cuồng trào ra, ngay tại lúc người đầu tiên vừa mới đặt chân vào giữa phiến ánh mặt trời, thiết tiễn thoát dây mà ra, mang theo âm gào thét vô cùng mãnh liệt, nháy mắt xẹt qua các tán lá cây trên không trung, thổi quét lá cây bay đầy trời, hỉnh thành một cái cự long lục sắc, hướng về đầu tên võ giả cầm đầu kia đánh tới, nhanh như thiểm điện.

Tên võ giả kia đang truy kích điên cuồng, lại không nghĩ rằng đối phương cùng dám dừng lại phục kích chính mình, chấn động, cảm nhận được chiến khí dao động mãnh liệt, còn mãnh liệt giống như muốn xé rách hư không phá phong tiếng xé gió, võ giả chấn động, chiến khí toàn thân chen chúc mà ra, phía sau xuất hiện một con man ngưu màu đò Chiến Hồn màu vàng, con mắt màu cam cho thấy người võ giả này thực lực Chiến Linh nhị trọng.

Võ giả ngửa đầu giương mắt, mới nhìn đến một đạo mũi tên nhọn thổi quét phần đông lá cây gào thét mà đến, ánh mắt cùng đã bị hoa vì ánh mặt trời mãnh liệt, thầm nghĩ trong lòng không tốt, không dám tiếp tục nhìn, vội vàng nhắm mắt lại, trong tay lập tức cầm đại chuỳ bát giác giơ lên, trùng trùng hướng về tiếng gào thét của mũi tên nhọn mà tạp đi qua.

Tuy rằng bị ánh mặt trời mãnh liệt làm hoa mắt, nhưng mà nhìn thoáng qua, hắn cùng đã nắm chắc chính xác tốc độ của mũi tên nhọn, đại chuỳ bát giác trong tay cùng đánh trúng chuẩn xác phía trên một mũi tên gào thét mà đến kia.

Tốc độ phản ứng của võ giả Chiến Linh nhị trọng, phản ứng này vô cùng nhuần nhuyễn trong nháy mắt.

Chiến khí nổ mạnh vờ ra mãnh liệt, trong nháy mắt rừng lá cây như là tao ngộ rồi vô hỉnh khí lưu, lập tức bị xé rách thành vô số mảnh nhỏ, người võ giả Chiến Linh nhị trọng này chỉ cảm thấy cánh tay của mình hơi hơi tê dại, trong lòng lắp bắp kinh hãi, một mũi tên thật mạnh!

Thật là cung thủ lợi hại, thế nhưng lợi dụng ánh mặt trời khiến cho mắt mình bị hoa, nếu mình không phản ứng nhanh chóng....

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu hắn, đột nhiên lại cảm thấy có chút không thích hợp, chỉ là hắn còn chưa có phán đoán ra rốt cuộc không thích hợp ở chỗ nào, thì một mũi thiết tiễn vô thanh vô tức lại xuất hiện, trong nháy mắt xỏ xuyên qua Chiến Hồn màu vàng bám trên người hắn, lại xuyên thủng cỗ hắn một cách nhanh gọn.

Sao lại có tới hai mũi tên?

Làm sao có thể vô thanh vô tức, không có một dấu hiệu báo trước nào?

Võ giả này ngã xuống đất rồi quay cuồng trong suy nghĩ, ý niệm cuối cùng.

Tiêu Hùng thở ra một hơi thật sâu, nhảy xuống cây đại thụ, lại lần nữa hướng về phương xa chạy đi không chút do dự, lợi dụng ánh mặt trời cùng tử mẫu tiễn âm ngoan, hắn dùng một chiêu giết võ giả Chiến Linh nhị trọng thực lực xa cao hơn hắn, điều này làm cho Tiêu Hùng cùng cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Nguyệt Thần tiễn, quả nhiên hung hăn!

Phía sau, ba người nhìn võ giả bị mũi tên xuyên qua cổ, sắc mặt âm trầm, trong đó một nam tử cao gầy quát: “Tên thật là lợi hại, đuổi theo, không cần lại phân tán, cẩn thận đánh lén!”

Ba người đồng thời khởi bước, lại lần nữa hướng về Tiêu Hùng đuổi theo, chỉ là sắc mặt mỗi người đều có chút không phục, không thoải mái như trước, một võ giả Chiến Linh nhị trọng, thế mà không ngăn cản được một lần tập kích của đối phương?

Trong ba người bên mình một người là Chiến Hồn bát trọng, một người Chiến Linh nhất trọng, một người Chiến Linh tam trọng, cùng không mạnh hơn bao nhiêu so với người đã chết này, không thể không cẩn thận được, trong lúc người này đang lẩn trốn còn có gan ở lại phục kích, cùng thật to gan, đối phó với người như vậy, đúng là phi thường nguy hiểm.

Nếu tay không trở về như vậy, chắc chắn thiếu gia sẽ vô cùng tức giận.

Ba người cùng tụ lại với nhau, gắt gao chạy theo sau Tiêu Hùng, chạy nhanh theo một đường ở trong hạp cốc.

Tiêu Hùng lại đi vội hai dặm, như lần trước lại không thể thoát khôi truy binh sau lưng, trong lòng càng phát độc ác, lướt qua một triền núi, thấy được một tảng đá, chạy vội đi qua, một cước đạp ở phía trên tảng đá, tảng đá nhất thời quay cuồng một đường, lăn dọc theo triền núi xuống phía dưới, giống như là người đang chạy vội xuống, Tiêu Hùng cùng đã nhanh chóng ẩn nấp ở vào một bên, tay trái gắt gao cầm Hắc Nguyệt cung, tay phải lấy ra ước chừng có hơn mười mũi thiết tiễn đặt ở trước mặt mình.

Ba kẻ truy sát nghe phía sau triền núi phía trước thanh âm cấp tốc đã muốn càng ngày càng xa, trong lòng quýnh lên, chạy vội qua triền núi, quét mắt vừa thấy, lại vừa lúc nhìn thấy một tảng đá đã lăn thật xa.

“Không hay rồi, trúng kế!”

Nam tử cao gầy cầm đầu mặt biến sắc, lớn tiếng kêu lên, giọng nói của hắn vừa mới vang lên, trong không trung đã vang lên tiếng xé gió sắc bén.

Một mũi thiết tiễn....

Không, là một mảng thiết tiễn dày đặc, giống như mưa to, đột nhiên hướng về phía lưng ba người rơi xuống!

Liên Châu Bạo Vù Tiễn.

Từ sau lưng Tiêu Hùng bỗng nhiên phát động cường lực tiễn kỹ Liên Châu Bạo Vù Tiễn mới học gần đây, hơn mười mũi thiết tiễn bị Tiêu Hùng trong chớp mắt, toàn bộ bắn đi ra ngoài!

Liên Châu Bạo Vù Tiễn, không phải chỉ có nhanh, lại còn phải mạnh, càng cần phải chuẩn!

Liên Châu Bạo Vù Tiễn, cũng không phải chỉ cần đem mũi tên trong thời gian ngắn nhất bắn ra, mà là trong thời gian ngắn nhất phải bắn ra nhiều tên nhất, hơn nữa uy lực mỗi một tên cùng không thể giảm bớt, mỗi một tên cắm xuống đều cùng có độ chính xác phòng chừng, có là trực tiếp bắn về phía kẻ địch, có là bắn về phía phương hướng kẻ địch có khả năng trốn tránh....

Thoạt nhìn đơn giản, nhưng mà yêu cầu Liên Châu Bạo Vù Tiễn này thật ra phi thường cao, so với Tử Mau tiễn, Loa Toàn tiễn còn cao hơn nhiều!

Nếu Tiêu Hùng không có tu hành Lựu Thủy tâm pháp, trải qua trường kỳ khổ luyện, tốc độ tuần hoàn chiến khí đã vượt xa võ giả bình thường, cùng căn bản không có khả năng trong nháy mắt phát ra nhiều thiết tiễn uy lực kinh người như vậy.

Hơn mười mũi thiết tiễn bao phủ toàn bộ trong phạm vi một trượng, lưng vài người đã bị tập kích, người người đột nhiên đón đờ, lại nơi nào có thể hoàn toàn ngăn cản được?

Trừ tên võ giả Chiến Linh tam trọng kia ra, thực lực thực lợi hại, ngay trong lúc đó, vù khí trong tay liên tiếp vung lên, liên tục chặn bốn mũi tên nhọn bắn về phía hắn, nhưng mà thân thể lại bị xung lực mạnh mẽ, lập tức lui về phía sau vài bước, cánh tay cùng run lên một chút.

Nhưng hai võ giả kia không có phần thực lực như hắn, hơn nữa đối tượng công kích trọng điểm của Tiêu Hùng cùng là hai gă này, tuy rằng hai gà võ giả đã dùng hết sức mình để ngăn cản, nhưng mà lại vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản, đều bị mũi tên nhọn bắn trúng, một người bị bắn trúng đùi, một người bị bắn trúng bụng, hai gã rên thảm một tiếng, ngã xuống trên đất.

Trên mũi tên đều mang theo chiến khí mãnh liệt, mũi tên găm vào thân thể, chiến khí tàn sát bừa băi tán loạn, tuy rằng hai vết thương cùng đều không phải vết thương trí mệnh, nhưng mà khả năng có thể tiếp tục chiến đấu là không lớn.

Còn lại một đối thủ duy nhất, cũng là đối thủ mạnh nhất.

Võ giả Chiến Linh tam trọng.

Tiêu Hùng cùng không có ý định cùng đối phương giao thủ, lại là xoay người bò chạy, không có chút do dự, không có chút kéo dài.

Tên võ giả Chiến Linh tam trọng kia, nhìn đầy tên trên đất, trong lòng vô cùng khiếp sợ, vừa rồi mũi tên nhiều như vậy, đều là do một mình hắn bắn ra trong thời gian ngắn như vậy sao?

Mỗi một mũi tên nhọn đều mang theo lực đạo mạnh mẽ như thế, mỗi một mũi tên nhọn đều chuẩn xác mà hung hăn như thế....

Đuổi theo, hay là không đuổi?

Từ sau lưng đối phương vừa mới nháy mắt bốc lên dựng lên Cửu dực Thiên Long Chiến Hồn đến xem, thực lực đối phương chỉ còn Chiến Hồn cửu trọng, lấy thực lực Chiến Hồn cửu trọng, thế mà có thể một kích chiếu thành công kích cường đại như thế, công kích đồng thời ba người mà làm hai người bị thương?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.