Nếu tất cả mọi người biết trong nhà của ngươi cất giấu một cái tuyệt thế bảo bối, tất cả mọi người ngăn chặn cửa chính, ép ngươi giao ra bảo
bối, ngươi lại đưa ra một thứ đồ phế phẩm, nói với mọi người, thật ra
bảo bối thật đã bị mất từ mấy trăm năm trước rồi, trong nhà vốn cũng
không có bảo bối mà mọi người muốn có được, thì ngươi có tin hay không?
Người bình thường chắc chắn sẽ đều không tin tưởng, bọn họ sẽ cho rằng ngươi đang nói dối, ngươi không muốn giao ra mà thôi.
Có lẽ Mạc gia là do nguyên nhân này, cho nên không có biện pháp nào giao
ra thanh Linh Binh Trảm Long Phủ kia, bởi vì mặc dù ngươi giao ra rồi,
cũng không có ai tin tưởng, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục buộc ngươi đưa ra
Thần Binh Trảm Long Phủ.
"Nghe nói tình cảnh hiện tại của Mạc gia vô cùng khó khăn, ta có thể giúp đỡ chuyện gì không, sư phụ của ta,
chính là Huyết Phủ Mạc Lý Cam, làm cho người thừa kế của hắn, cùng chính là ta, tận lực trợ giúp con cháu của hắn...".
Ánh mắt Mạc Ngôn
hơi sáng lên, nhưng lại có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Chuyện này
thì ngươi cũng không giúp được gì, vấn đề khó khăn nhất bây giờ cũng
không hề nhỏ...".
Nói tới đây, Mạc Ngôn lại dừng lại, hiển nhiên, nàng cũng không muốn nói cho Tiêu Hùng biết về chuyện này.
Nhưng mà Mạc Ngôn cũng không biết, chuyện mà nàng muốn nói, thì Tiêu Hùng đã sớm đã đoán được.
Tiêu Hùng trầm ngâm một chút, quả quyết nói rằng: "Bằng không như vầy, chờ
học viện các ngươi cùng học viện chúng ta giao lưu xong, ta lại đến thú
tộc một chuyến, đi tới Mạc gia nhìn xem, nghiên cứu rõ hơn, dù sao cùng
là gia tộc của lăo sư, hơn nữa lão sư còn dặn đi dặn lại bảo ta phải
giúp hắn chiếu cố con cháu của hắn, mặc dù thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng ta đà trở thành đệ tử của hắn, thì lời hứa này nhất định
phải phải thực hiện.".
Mạc Ngôn nhìn Tiêu Hùng, có chút chần chờ nói: "Ngươi nói thật sao?"!
Tiêu Hùng khẳng định gật đầu nói: "Đương nhiên là thật, ngươi thấy ta giống như là đang nói láo lắm sao?".
Mạc Ngôn suy nghĩ rồi hỏi: "Ngươi có thể chứng minh cho người khác biết ngươi là đệ tử của Mạc gia Mạc Lý Cam không?".
Tiêu Hùng lặng đi một chút: "Phong Lôi Phủ cũng không thể chứng minh sao?".
Mạc Ngôn lắc lắc đầu nói: "Phong Lôi Phủ chỉ có thể chứng minh ngươi là
truyền nhân của Phong Lôi Phủ, nhưng cũng không thể chứng minh ngươi
chính là đệ tử của Mạc Lý Cam.".
Tiêu Hùng lập tức có chút đau
đầu, là do ngươi không tin ta hay sao, vì sao còn muốn ta hướng người
khác chứng minh thân phận của ta?".
Mạc Ngôn lắc đầu, trên mặt có vài phần chờ đợi, hình như việc Tiêu Hùng có thể chứng minh hắn là đệ
tử của Mạc Lý Cam hay không đối với nàng là chuyện vô cùng quan trọng.
"Ta tin tưởng ngươi, nhưng mà đến lúc đó có lẽ sẽ cần ngươi giúp một ít
chuyện, nhưng mà điều kiện đầu tiên là ngươi nhất định phải chứng minh
được ngươi thật sự là đệ tử của Mạc Lý Cam...".
Tiêu Hùng nhìn bộ dáng Mạc Ngôn có chút vội vàng, trong lòng suy nghĩ về việc nang muốn
hắn giúp đỡ một ít chuyện, rốt cuộc là chỉ cái gì?
Chẳng lẽ là muốn mình ra mặt giúp đỡ chứng minh rằng Mạc gia thật sự không có Thần Binh Trảm Long Phủ?
Tiêu Hùng nhức đầu, Phủ Cuồng ở trong không gian ảo, bất cứ thứ gì trong
không gian đều không thể mang ra, thậm chí sự tồn tại của thứ này cũng
không thể làm cho người khác biết được, vậy thì phải làm như thế nào mới có thể chứng minh được?
Tỉm được thanh Thần Binh Trảm Long Phủ
chân chính kia, sau đó nói cho những người khác rằng chuôi Thần Binh sớm này đã thuộc về mình rồi hả?
Làm như vậy đúng là có thể, nhưng
chỉ sợ sẽ làm cho mình gặp nguy hiểm, vì đoạt được Thần Binh, chỉ sợ
những chi mạch Phong Lôi Phủ khác sẽ không dễ dàng bò qua, hơn nữa chỉ
sợ một ít cường giả thú tộc cùng sẽ không từ bò ý đồ.
"Lão sư truyền thụ cho ta tu luyện Phong Lôi Phủ như thế nào, ngoài ra còn truyền thụ chiến kỹ Phong Lôi Ngũ Phủ...".
Trên mặt Mạc Ngôn toát ra vài phần thất vọng: "Mặc dù Phong Lôi Ngũ Phủ là
vũ kỹ Thiên cấp, cũng không có nhiều người tu hành lắm, nhưng là đó cũng không phải là chiến kỹ độc môn của hắn...".
Tiêu Hùng ngẫm nghỉ, quyết định nói ra chuyện về Thần Binh Trảm Long Phủ, đương nhiên không
thể nói thẳng ra, mà là nói theo một cách khác.
"À, đúng rồi, lão sư nói cho ta biết hắn ném một vài thứ gì đó ở một chỗ, bảo ta đi tìm,
còn nói rằng nếu tìm được thì đó là quà tặng cho ta.".
Vẻ mặt Mạc Ngôn vốn đang thất vọng liền tràn đầy vẻ vui mừng cùng mong chờ: "Ngươi nói cái gì, hắn để lại đồ đạc cho ngươi, ở chỗ nào?".
“Trong hồ Bích Ba.”
Ánh mắt Mạc Ngôn phát sáng lên: "Vậy người đi tìm chưa?".
Tiêu Hùng lắc lắc đầu nói: "Còn chưa kịp đi tìm, lần này ta chuẩn bị đi thú
tộc xem Mạc gia các ngươi cần giúp đỡ gì không, rồi tiện đường đi tìm
vật kia luôn, xem thử rốt cuộc lão sư để lại cho ta thứ gì...".
Mạc Ngôn đột nhiên gật đầu: "Tốt, tốt, hồ Bích Ba cách Mạc gia chúng ta
cũng không phải rất xa, đến lúc đó ta đi tìm với ngươi, nhìn xem rốt
cuộc tổ tiên để lại cho ngươi thứ gì?".
Tiêu Hùng gật gật đầu,
nhưng lại cố ý ra vẻ như vừa nhớ tới chuyện gì, vội nói: "Nhưng mà nói
rõ trước nha, mặc kệ là thứ gì, thì đều là của lão sư cho ta, tuy rằng
hắn là người của Mạc gia các ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là các
ngươi có thể thu lại nha!".
Mạc Ngôn không chút do dự gật đầu nói: "Ta biết rồi, mặc kệ là cái gì, thì đều là của ngươi!".
Tiêu Hùng khẽ thở phào nhẹ nhòm, xem ra Mạc Ngôn cùng chỉ muốn giải quyết
vấn đề gia tộc gặp phải, chỉ cần Thần Binh Trảm Long Phủ xuất hiện,
nhưng lại bị người khác đoạt được, vậy sẽ không hề liên quan đến Mạc gia nữa.
"Tốt, chúng ta một lời đã định, đợi cho đến khi các người rời đi, thì ta sẽ đi cùng với các ngươi.".
Tiêu Hùng trở lại chỗ ờ, đem chuyện gặp Mạc Ngôn kể lại cho Phủ Cuồng, Phủ
Cuồng cảm thấy có chút ngoài ý muốn khi nghe thấy phán đoán của Tiêu
Hùng.
"Chẳng lẽ bọn họ phát hiện ra thứ ta để lại là giả?".
Nhưng mà Phủ Cuồng chợt vừa cười vừa nói: "Thật ra cũng không có gì đáng kinh ngạc, đã qua mấy trăm năm rồi, bọn họ phát hiện ra cùng là chuyện rất
bình thường, nhưng mà không biết bọn họ có biết được người trộm mất Trảm Long Phủ là ta hay không...".
Tiêu Hùng nhún nhún vai cười nói: "Xem ra ta phải đến thú tộc một chuyến rồi.".
Phủ Cuồng ừ một tiếng, vẻ mặt nhớ lại: "Nơi thú tộc sinh sống cùng có rất
nhiều thứ hay, ngươi đi xem cùng tốt, huống chi ngươi còn phải đi tới hồ Bích Ba lấy Trảm Long Phủ nữa.".
Trận thi đấu hữu nghị giữa học
viện Thái Thản cùng Học viện Cuồng Sư được bắt đầu đúng hạn, Tiêu Hùng
nghĩ tới việc chính mình sắp dùng thân phận truyền nhân Phong Lôi Phủ đi vào địa bàn thú tộc, nên quyết định sử dụng Phong Lôi Phủ trong lần thi đấu hữu nghị này.
Tiêu Hùng là đại biểu của đệ tử năm một, thời
điểm đi lên sàn thi đấu, thì bên phía Thái Thản có một gã võ sĩ Lang Tộc đi ra, trong tay cầm theo một cây Lang Nha Bổng thật lớn, trên Lang Nha Bổng có các gai nhọn, nhìn qua có vẻ vô cùng dữ tợn và khủng bố.
Tiêu Hùng lấy ra Đoản Bính Bạc Nhận Phủ, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười bình tĩnh.
Đối thủ của Tiêu Hùng chắc chắn là người nổi bật trong học viện Thái Thản,
thực lực của hắn đã đạt đến Chiến Linh tam trọng, nếu chỉ so thực lực mà nói, thì hắn còn mạnh hơn Tiêu Hùng một chút, nhưng nếu so về sức chiến đấu, thì Tiêu Hùng lại hơn hắn rất nhiều.
Khi Đoản Bính Bạc Nhận Phủ của Tiêu Hùng mang theo tiếng rít của gió mạnh, bay nhanh trong
không khí, thì tất cả các đệ tử, bất kể là đệ tử của Học viện Cuồng Sư,
hay là đệ tử của Học viện Thái Thản, đều thay đổi sắc mặt.
"A, mạnh thật, phủ kỹ của Tiêu Hùng trở nên tốt như vậy từ khi nào!".
"Khi trước khiêu chiến Ngô Đông Hạo để rửa nhục vẫn không có mạnh như vậy,
tới bây giờ mới trải qua bao lâu, làm sao lại thấy giống như hoàn toàn
thay đổi một người khác như thế này!
Ở đây không chỉ có đệ tử,
còn có lãnh đạo học viện, những người này đều là cường giả, khi nhìn
thấy Tiêu Hùng thi triển ra Phong Lôi Phủ, thì trên mặt mỗi người đều là lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, bởi vì bọn họ đều nhận ra, phủ kỹ Tiêu
Hùng đang thi triển hình như hơi giống với phủ kỹ của nổi tiếng nhất của thú tộc là Phong Lôi Phủ.
Làm sao nhân loại lại có thê học được Phong Lôi Phủ của thú tộc?