Tiêu Hùng mở to mắt, nhìn Kim Dực Sư Thứu non từng chút từng chút một đem mảnh võ trứng lớn ăn hết một nửa, sau đó mới lại hài lòng nằm xuống.
Kim Dực Sư Thứu non phát ra những tiếng kêu khe khẽ, thanh âm có chút mềm mại, giống như tiếng kêu của gà con, Tiêu Hùng không vì Kim Dực Sư Thứu non vẫn chưa mở mắt nên rời đi, mà cứ thế đứng bên cạnh nó.
Chim non mặc dù vẫn chưa mở mắt, nhưng nó có thể cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh, khoảng thời gian này cũng là khoảng thời gian thuần phục quan trọng nhất, nếu vì lười biếng thì một chút cơ hội thuần phục cũng không có.
Kì thực thuần phục ma thú, có chút giống với ngao ưng. không chỉ là một kiểu so sánh ý chí, thuần phục ma thú, phải khiến nó tiếp nhận bạn từ trong nội tâm, coi bạn như người bạn mà nó tín nhiệm nhất, thậm chí là người thân, nếu không cho dù thuần phục, ma thú có lực công kích rất mạnh, nếu không thể thật tâm thuần phục, một ngày nào đó, có thể sẽ từ sau lưng công kích bạn...
Tiêu Hùng đã quyết định đầu tư lên con Kim Dực Sư Thứu non này.
Bất luận tỷ lệ thành công là bao nhiêu, nếu đã làm, thì phải nỗ lực làm cho thật tốt.
Tiêu Hùng lấy ra bình thú linh dịch Tây Hoang thần điện điện chủ cho mình, dùng ngón tay chấm một ít, sau đó đặt vào gần miệng Kim Dực Sư Thứu non.
Thú linh dịch tán phát ra một mũi thơm khó có thể kháng cự, đến bản thân Tiêu Hùng ngửi mũi này, cũng có suy nghĩ muốn bỏ vào trong miệng nếm thử.
Thực sự là quá thơm.
Kim Dực Sư Thứu non ban đầu còn không cảm thấy gì, nhưng dần dần hình như cảm nhận được gì đó, giơ miệng tìm kiếm, mổ lên ngón tay Tiêu Hùng, chỉ là động tác mổ này, đối với thú linh dịch mà nói, không có tác dụng.
Tiêu Hùng không vội vàng, để mặc cho Kim Dực Sư Thứu non mổ hết cái này đến cái khác, từng chút cảm nhận mũi vị thú linh dịch, dù sao thời gian cùng còn dài, bây giờ chỉ là cảm giác ban đầu chăm sóc Kim Dực Sư Thứu non mà thôi.
Bản thân bây giờ không phải đang sắm vai "phụ thân" hoặc "mẫu thân" sao, đương nhiên phải hầu hạ đứa con của mình rồi...
Hi vọng mình cuối cùng có thể thuần phục đứa trẻ này, nhìn nó dần dần trưởng thành, cảm giác ấy cũng không tệ, chí ít cho đến lúc này, Tiêu Hùng đã có một chút cảm giác đó.
Nhìn một sinh mạng nhỏ ra đời, đó cũng là một cảm giác kì diệu.
Kim Dực Sư Thứu non từ từ chìm vào giấc ngủ, nhưng Tiêu Hùng thì không, hắn vẫn tiếp tục dùng ngón tay vuốt ve lưng Kim Dực Sư Thứu. để nó quen dần với sự tồn tại của mình.
Thời gian ngủ của Kim Dực Sư Thứu non rất dài, đã ngủ là ngủ suốt một ngày liền, Tiêu Hùng cứ ở bên cạnh nhìn nó, Thác Bạc Xảo Ngọc trong quá trình có đến một lần, nhìn thấy Tiêu Hùng chăm sóc Kim Dực Sư Thứu non, im lặng chào hỏi, rồi đi luôn ra ngoài.
Lúc này, nếu có quá nhiều người có mặt trong phòng, rất dễ khiến cho Kim Dực Sư Thứu non cảm giác hỗn loạn, như vậy càng khó thuần phục.
Dưới tình huống vừa sinh ra đầu có trống rỗng, trong hoàn cảnh phong bế đơn thuần, có thể tương đối nâng cao xác suất thuần phục ma thú.
Tiêu Hùng nỗ lực làm những việc có thể nâng cao xác suất thuần phục ma thú chỉ vì muốn xác suất thuần phục có thể biến cao một chút, cao hơn chút nữa.
Giấc ngủ một ngày, Tiêu Hùng thấy lông tơ trên người Kim Dực Sư Thứu non bắt đầu khô, sau đó trở nên bông mịn, thậm chí trên đối cánh nhỏ của nó, còn nhô ra một hàng đầu lông vũ mềm mềm, mặc dù vẫn chưa có lông vù, giống như con vịt mới bắt đầu mọc lông, có chút xấu xí, nhưng tốc độ biến hóa này, vẫn khiến Tiêu Hùng kinh ngạc.
Không chỉ có vậy, lớp da trần trụi của kim dư sư thứu non cũng bắt đầu chuyển từ màu đò sang màu đen, móng vuốt vốn dĩ mềm mại, cũng đã có vài phần sắc nhọn, mò sư thứu dài hơn không ít, hơn nữa bắt đầu có khoằm khoằm sắc nhọn.
Khi Tiêu Hùng đang vừa vuốt ve Kim Dực Sư Thứu non, vừa cảm thán, Kim Dực Sư Thứu non thức dậy.
Nó nỗ lực mở mắt.
Mắt Tiêu Hùng và mắt Kim Dực Sư Thứu non nhất thời chạm nhau.
Khoảng khắc đầu tiên nó mở mắt, nhìn thấy là mắt Tiêu Hùng, đây là sự trùng hợp rất khó xuất hiện, vì chim non từ lúc sinh ra cho đến khi mở mắt, cần không ít thời gian, muốn căn chuẩn thời cơ, là rất không dễ.
Kim Dực Sư Thứu non hình như cũng rất hiếu kì, không hề di chuyển ánh mắt, một người một chim cứ thế nhìn nhau, đồng thời, ngón tay đáng vuốt ve trên lưng Kim Dực Sư Thứu của Tiêu Hùng cũng không dừng động tác.
Một lúc lâu sau, trong cổ họng Kim Dực Sư Thứu phát ra mấy tiếng kêu non nớt, quay đầu, nhìn bàn tay đang vuốt ve lưng mình, hơi xoay xoay cổ, dùng đầu cọ cọ lên tay Tiêu Hùng, rồi lại phát ra một tiếng kêu khe khẽ.
Kim Dực Sư Thứu non một lần nữa phát động công kích đối với số võ trứng còn lại, rất nhanh số võ trứng còn lại đã bị nó ăn hết sạch, bộ dạng hình như có chút chưa thỏa màn, xoay đầu, kêu lên khe khẽ, dường như muốn nói với Tiêu Hùng, nó vân chưa no.
Tiêu Hùng lấy ra một ít thịt tươi chuẩn bị sẵn trong không gian huyết giới, số thịt này đã được Tiêu Hùng chia thành sợi nhỏ, dực sư thứu mặc dù vẫn rất nhỏ, nhưng dù sao cũng là một trong những ma thú hung mãnh nhất, từ nhỏ đã ăn thịt.
Ngửi thấy mũi thịt tươi, trong mắt Kim Dực Sư Thứu non lộ ra thần sắc hưng phấn, sải bước chạy đến, dưới sự điều khiển của Tiêu Hùng mổ từng sợi từng sợi thịt tươi.
Nghĩ đến thú linh dịch, Tiêu Hùng quyết định lấy những sợi thịt tươi đó nhúng vào thú linh dịch, sau đó đặt trước mặt nó.
Mũi thơm của thú linh dịch, càng kích thích vị giác kim dực sư thú, nó càng mổ nhanh hơn, thinh thoảng còn phát ra tiếng kêu hoan hi, rõ ràng rất sung sướng.
Kim Dực Sư Thứu non sức ăn không nhỏ, chí ít ăn gần hai cân thịt tươi, sau đó mới dừng miệng, ngẩng đầu cọ cọ vào tay Tiêu Hùng, rồi nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Tiêu Hùng đã có chút mệt, nhưng vẫn kiên trì trông nom Kim Dực Sư Thứu non.
Điện chủ cho kiến nghị là, muốn thuần phục Kim Dực Sư Thứu non, tốt nhất trong vòng ba đến năm ngày đầu tiên, hoàn toàn sống một mình với nó, hơn nữa không được ngủ, phải để nó vừa mở mắt đã nhìn thấy mình, kí ức của khoảng thời gian này có thể sẽ không nhớ rò, nhưng cảm giác đó sẽ không bị lãng quên.
Cứ như vậy, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, Tiêu Hùng vẫn kiên trì nỗ lực.
Kim Dực Sư Thứu sinh trưởng rất nhanh, chỉ mấy ngày, nó đã có thân thể không nhỏ, giống như một con gà trống mập, lông tơ trên người nó cũng dần dần mọc dài ra, nhất là những sợi lông vũ trên cánh, đã mang theo hai phần kim sắc.
Mỗi một lần Kim Dực Sư Thứu non ngủ dậy, đều có thể nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Tiêu Hùng, dần dần, sự nghi hoặc trong ánh mắt Kim Dực Sư Thứu non dành cho Tiêu Hùng, hình như đã giảm đi một chút, ỷ lại không ngừng tăng lên, hơn nữa cảm giác thân thiết cũng từng bước tăng mạnh.
Trong lòng Tiêu Hùng cũng hưng phấn vô cùng, không lẽ mình đã thuần phục được nó?
Bắt đầu từ ngày thứ năm, Kim Dực Sư Thứu non đã nhảy ra khôi ổ, đi lại trong phòng, mổ mổ chỗ này, khẩy khẩy chỗ kia, chẳng khác gì một đứa trẻ hiếu kì.
Tiêu Hùng tranh thủ lúc Kim Dực Sư Thứu non ngủ, trốn vào trong không gian hư nghĩ ngủ khoảng hai canh giờ, sau đó lại thức dậy, tiếp tục cùng Kim Dực Sư Thứu chơi trò kiên nhẫn.
Một bình thú linh dịch, đã trong những lần cho ăn giảm bớt, Tiêu Hùng phát hiện Kim Dực Sư Thứu non rất có hứng thú với nó, từ bình thản không phản ứng lúc ban đầu, đến bây giờ chỉ cần nhìn thấy hắn lấy ra bình đựng thú linh dịch, nó liền hai mắt sáng rực chạy đến, cọ cọ, bộ dạng làm nũng đòi ăn.
"Ta thế này có tính là thuần dưỡng thành công không nhỉ?"
Tiêu Hùng nhìn Kim Dực Sư Thứu non đang đập đập hai cánh có chút không vững bay lên bay xuống trong phòng, có chút chờ đợi ngoái đầu, thì thầm hỏi Thác Bạt Xảo Vân ngoài cửa.
Thác Bạt Xảo Vân cười khẽ nói: "Cái này vẫn chưa tính, ngươi phải mang nó ra ngoài, đến nơi có thật nhiều người, nếu nó không bay đi, vậy mới tính là thành công, thông thường chí ít có hơn một nửa số người, đều là thất bại ở bước này".
"Ma thú, bẩm sinh trong người đã có dã tính, sống cùng một người có thể không có vấn đề, nhưng khi đặt nó giữa yêu tộc lạ, loại dã tính này sẽ bộc phát, điều khiển nó rời khôi hoàn cảnh đó, nếu nó có thể khắc phục bản năng thân thể, chứng minh sự ỷ lại hoặc tín nhiệm nó dành cho ngươi, đã vượt qua loại bản năng đó".
Tiêu Hùng gật gật đầu nói: "Được, vậy mai chúng ta sẽ thử".
Ngày thứ hai, Tiêu Hùng mang Kim Dực Sư Thứu non rời khôi phòng, Kim Dực Sư Thứu non đứng trên vai Tiêu Hùng, thinh thoảng lại vỗ vỗ đôi cánh đã mọc ra không ít lông vũ của nó, giữ cho thân thể thăng bằng.
Từ lúc nhìn thấy thần điện hộ vệ đầu tiên, trong ánh mắt Kim Dực Sư Thứu non đã lộ ra vài phần do dự và sợ hãi, còn có địch ý, không tín nhiệm các loại cảm xúc, Tiêu Hùng vội vàng giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Kim Dực Sư Thứu non, giống như vẫn thường làm với nó.
Cảm xúc của Kim Dực Sư Thứu non dần trở nên dịu lại, đầu mũi chân nhẹ nhàng thuận theo cánh tay Tiêu Hùng, di chuẩn hai phần về phía đầu Tiêu Hùng, ánh mắt không giấu nổi thấp thỏm.
Người càng lúc càng nhiều, vẻ bất an trong ánh mắt Kim Dực Sư Thứu càng lúc càng nhiều, đến cuối cùng đã bắt đầu trở nên nóng nảy, đập đập cánh trên vai Tiêu Hùng, hình như muốn giương cánh bay cao bất cứ lúc nào, cho dù Tiêu Hùng vỗ về, cũng không thể khiến cảm xúc nó ổn định.
Trong lòng Tiêu Hùng cũng tràn ngập thấp thòm, vất vả từng ấy ngày, không lẽ vẫn chưa thành công?
"Ba ba..."
Một tiếng chuông dài đột nhiên vang lên, Kim Dực Sư Thứu không thể kìm nén được khống chế trong lòng, xòe cánh, bay đi thật xa, như một con nai nhỏ bị làm cho giật mình.
Tiêu Hùng lấy làm kinh hãi, nhìn con Kim Dực Sư Thứu non đã bay đi, trong lòng tràn ngập thất vọng.
Nó bay rồi, nó bay rồi.
Mình cuối cùng vẫn không thễ thuần phục được nó?
“Ài, đừng buồn, tỷ lệ thành công căn bản đã không cao” Thác Bạt Xảo Vân nãy giờ bẫn lặng lẽ đi theo hắn, bây giờ nhìn thấy Kim Dực Sư Thứu đã bay đi, lại thấy bộ dạng hụt hẫng của Tiêu Hùng, trong lòng đột nhiên có chút xót xa, vô thực tiến lên, thì thầm an ủi: "Đợi sau này chúng ta sẽ lại kiếm thêm một ít trứng Sư Thứu nữa, thế nào cũng thành công".
Tiêu Hùng ngẩng đầu, có chút bất đắc dĩ cười cười, đang định nói gì, thần điện hộ vệ bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảng thốt: "Ô, con chim đó... lại bay về rồi!"
Tiêu Hùng ngẩng đầu, kinh hi nhìn Kim Dực Sư Thứu non đang bay trờ lại, nó đập đập hai cánh nỗ lực bay lượn trong không trung.
Ánh mắt nó vẫn tràn ngập sợ hãi và hoảng loạn, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Hùng, trong ánh mắt ấy lại có thêm vài phần thân thiết phức tạp.
Nó không trực tiếp đáp xuống, mà lượn vòng trong không trung, hình như còn đang do dự, do dự nên rời đi hay nên ở lại.
Trên mặt Thác Bạt Xảo Vân tràn ngập kinh hi, thì thầm nói: "Chim non vẫn có chút quyến luyến người, ngươi mau gọi nó, bảo nó xuống đây, đừng để nó đi nữa, đi nữa khẳng định sẽ không quay về đâu..."
Tiêu Hùng cũng không ngờ Kim Dực Sư Thứu non sẽ quay lại, trong lòng khẽ động, từ trong không gian huyết giới lấy ra mấy sợi thịt tươi, và cả thú linh dịch còn lại không nhiều, dùng thịt tươi nhúng vào thú linh dịch, quơ quơ với Kim Dực Sư Thứu non trong không trung, miệng thổi sáo, thu hút sự chú ý của Kim Dực Sư Thứu non.
Kì thực không cần Tiêu Hùng hấp dẫn, sự chú ý của nó vẫn ở trên người Tiêu Hùng, nhìn thấy Tiêu Hùng giống như mọi ngày lấy thịt tươi cho mình ăn, trong ánh mắt Kim Dực Sư Thứu non lộ ra vài phần hoan hi, có chút căng thẳng liếc nhìn xung quanh, cuối cùng từ trong không trung đáp xuống, trực tiếp trở về trên vai Tiêu Hùng.
Tiêu Hùng trong lòng hoan hi, tay trái giơ ra vuốt nhẹ lên lưng Kim Dực Sư Thứu non, tay phải đưa những sợi thịt tươi ra trước mặt nó, chim non dưới sự vuốt ve của Tiêu Hùng và thức ăn hai tầng mê hoặc, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bỏ qua đám đông xung quanh, bắt đầu vui vẻ hưởng thụ thịt tươi.
Thác Bạt Xảo Vân nhìn cảnh tượng trước mặt, ánh mắt kinh hi, các thần điện hộ vệ và thần điện võ giả xung quanh, trên mặt cũng tràn ngập thần sắc ngưỡng mộ.
Tiêu Hùng - người thủ hộ Thánh nữ quả nhiên cường hãn, có thể thuần phục một con Kim Dực Sư Thứu non!
Kim Dực Sư Thứu trưởng thành rất nhanh, cũng chính là nói, không cần bao lâu, con Kim Dực Sư Thứu non này sẽ trưởng thành, đến lúc đó hắn sẽ có thêm một trợ thủ vô cùng lợi hại.
Xem ra người thủ hộ Thánh nữ này, đúng là không đơn giản, chẳng trách cho dù hắn không phải Tây Hoang yêu tộc, Thánh nữ vẫn kiên quyết lựa chọn hắn làm người thủ hộ.
Mười tám tuổi bước vào Chiến Linh nhất trọng, đánh bại Lạc Tang nhân vật nổi bật trong giới thần điện võ giả thanh niên, thuần phục Kim Dực Sư Thứu non, không bội phục cũng không được.
Tiêu Hùng nhìn Kim Dực Sư Thứu non đang vui vẻ ăn thịt, trong lòng hoan hi vô cùng, lúc này chim non bay đi, trong lòng Tiêu Hùng đã rất hẫng hụt, khoảng khắc nhìn thấy chim non quay lại, trong lòng Tiêu Hùng tràn ngập hoan hi và hưng phấn.
Mặc dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng nhìn Kim Dực Sư Thứu non từ trong trừng nở ra, rồi lại từng chút trưởng thành, cảm giác đó đã rất sâu sắc.
Thác Bạt Xảo Vân mỉm cười nói: "Ngươi làm không tệ, vận khí cũng không tệ, nó hình như đã khắc phục được bản năng sợ hãi chúng ta, nhưng ngươi vẫn phải gia cường liên hệ với nó, để nó coi ngươi như người thân và bằng hữu, trở thành ngươi đáng tin cậy, trong cách huấn luyện này, ngươi có thể bồi dưỡng ký kết ngầm với nó, để nó hiểu ý tứ của ngươi, thậm chí cùng ngươi chiến đấu".
Tiêu Hùng gật đầu nói: "Nó đúng là lớn rất nhanh, mới từng ấy ngày đã lớn bằng từng này, lông vũ cánh đã mọc đủ, có thể bay được rồi..."
"Đương nhiên, chu kì sinh trưởng của Kim Dực Sư Thứu là rất nhanh, từ trứng nở cho đến khi trưởng thành, Kim Dực Sư Thứu chỉ cần một năm thời gian, khi nó còn nhỏ, ngươi cho nó ăn thú linh dịch, tốc độ sinh trưởng của nó sẽ còn nhanh hơn nữa, chỉ cần có đủ thức ăn, ta nghĩ chỉ cần hơn nửa năm thậm chí nửa năm thời gian, là có thể trưởng thành".
Chỉ cần hơn nửa năm, thậm chí nửa năm sao?
Trên mặt Tiêu Hùng tràn ngập chờ đợi, thời gian ngắn như vậy, mà có thể sở hữu một con Kim Dực Sư Thứu có thể sánh ngang cường giả Chiến Linh, cái đó đúng là rất không tệ.