Hàng Long Phục Hổ

Chương 289: Chương 289: tùng lâm kích đấu




Đám người Tiêu Hùng trong tay cầm vũ khí chặt đổ lùm cây trước mặt mà đi về phía trước, bỗng nhiên Tiêu Hùng bỗng nhiên dừng lại quay lại nhìn đám Gia Cát Phong khoát tay áo.

Đám Gia Cát Phong thoáng cái dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác. "Hình như có người”.

Tiêu Hùng thấp giọng nói, bốn người nhất thời đều ngồi chồm hổm xuống.

Dưới tình huống bất minh phát ra tiếng động chính là đem mình bại lộ ở ngoài sáng và trở thành bia ngắm cho người khác.

Gió thổi qua sơn lâm phát ra tiếng vang nhưng trong không khí phảng phất như không có bất luận dị dạng gì. Tiêu Hùng nhíu nhíu mày đầu, chẳng lẽ là mình nghe lầm?

"Đừng nhúc nhích, đợi đã”.

Tiêu Hùng hướng về phía Cao Phi có chút nóng lòng muốn thử khoát khoát tay, thấp giọng nói, Cao Phi mặc dù cơ tâm muốn đi kiểm tra một phen thế nhưng nghe Tiêu Hùng ra lệnh thì cũng không có tái cử động nữa.

Bốn người phảng phất như là bốn tảng đá lẳng lặng ngồi xổm trong bụi cây. Một lúc lâu sau Tiêu Hùng cau mày, trong không khí không có bất luận thanh âm dị dạng nào, lẽ nào vừa rồi mình bị ảo giác?

Thế nhưng không có khả năng, thanh âm kia tuy rằng rất nhỏ, thế nhưng rất thanh thúy, phảng phất như tiếng kim thiết va chạm sinh ra, không phải là âm thanh của ma thú.

Ngay khi Tiêu Hùng cân nhắc biện pháp tái tra xét một phen thì phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận tất tất tác tác, trong lòng Tiêu Hùng rùng mình quay đầu nhìn đám Gia Cát Phong nói : "Chuẩn bị chiến đấu”.

Gia Cát Phong ánh mắt lộ ra thần sắc nóng cháy, người này hiển nhiên bởi vì có khả năng có địch nhân mà vô cùng hưng phấn.

Tiêu Hùng nhìn xuyên qua khe lùm cây thấy xa xa có bảy tám nhân ảnh đang tản ra hướng về bên này chậm rãi đến gần, trong tay mỗi người đều nắm chặt vũ khí tùy thời chuẩn bị chiến đấu.

Tiêu Hùng xuất ra Thôn Thiên Cung, lấy ra một chi cốt tiễn, thấp giọng nói: "Các ngươi ở tại đây đừng nhúc nhích, chờ ta ra lệnh”.

Ba người Gia Cát Phong đều lão lão thật thật gật đầu, bọn họ biết sức chiến đấu của cực mạnh, hơn nữa một thân thủ đoạn ùn ùn, nhất là tại giữa rừng rậm uy lực của cung tiễn phi thường lớn. Tiêu Hùng tu hành Nguyệt Thần Tiễn tự nhiên càng thêm chiếm tiện nghi.

Đối phương nhân số tuy gấp đôi bên mình, hơn nữa nói không chừng thực lực cũng mạnh hơn rất nhiều, dù sao Cao Phi chỉ có Chiến Linh nhị trọng, Đường Tịch Nhi chỉ có Chiến Linh nhất trọng, nếu như chính diện giao phong sợ rằng hai người sẽ gặp tao ương đầu tiên.

Tiêu Hùng lặng yên thay đổi vị trí rồi Tiêu Hùng lúc này mới tỉ mỉ quan sát bóng người đi tới. Đối phương từ từ tới gần, Tiêu Hùng rốt cục thấy rõ mặt đối phương.

Là Yêu Tộc!

Tai dài và nhọn, tinh trí yêu văn. Tiêu Hùng cúi đầu nhặt lên một nắm bùn tiện tay ném đi ra ngoài. Nắm bùn rơi xuống bên trái cách Tiêu Hùng hai mươi thước khoảng va vào một lùm cây phát ra một tiếng phanh.

Thanh âm này không lớn nhưng hết thảy Yêu Tộc võ giả đều nghe được, ánh mắt đồng thời liếc về phía lùm cây phát ra âm thanh, tại trong nháy mắt này, Tiêu Hùng giương cúng không có chút do dự bắn ra.

Cốt tiễn trong nháy mắt xẹt qua khoảng cách mấy chục thước, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt một gã Yêu Tộc võ giả. Tên Yêu Tộc võ giả này đầu vẫn còn nhìn về phía lùm cây bên kia, mặc dù cốt tiễn đến gần người trong nháy mắt hắn đã nhận ra thế nhưng căn bản không kịp phòng ngự chính xác mà chỉ đành vận dụng chiến khí toàn thân, mưu toan ngăn trở đòn công kích này.

Cốt tiễn không có chút dừng lại xuyên qua ngực hắn, xuyên qua tim hắn.

Hắn thậm chí chưa kịp quay đầu lại nhìn rốt cuộc là ai công kích mình thì thân thể đã bị nhất tiễn này hất bay lên rồi nặng nề rơi xuống trong bụi cỏ.

Tiêu Hùng trong chớp mắt lần thứ hai giương cung, một thiết tiễn nữa mang theo tiếng xé gió chói tai lần thứ hai xuất hiện trước mặt một tên Yêu Tộc võ giả gần Tiêu Hùng nhất.

Võ giả kia thực lực cũng không kém, trong nháy mắt cũng đã làm ra phản ứng, chiến khí toàn thân bỗng nhiên kích động rồi hét lớn một tiếng, trường kiếm cấp tốc đảo qua vừa lúc bổ trúng nhất tiễn này, nhất tiễn này nhìn qua uy lực kinh người mà dĩ nhiên bị hắn nhẹ nhàng đánh bay!

Đây là có chuyên gì?

Không đợi hắn có phản ứng thì nhất đạo bóng đen đã dường như thiểm điện vậy xuyên vào cổ hắn. Tử Mẫu Tiễn!

Tiêu Hùng tu hành Nguyệt Thần Tiễn, đã hoàn thành đệ tam giai đoạn sát tiễn, tiễn thuật đại trướng, hiện tại khả năng khống chế đối với tiễn đã vô cùng thành thạo. Chân chính sát chiêu của Tử Mẫu Tiễn là tiễn sau, còn tiểu tiễn phía trước kia nhìn qua uy lực vô cùng lại chỉ là ngụy trang.

Thời gian đầu, Tiêu Hùng khi bắn ra đệ nhất tiễn còn chưa đạt đến cảnh giới cử trọng nhược khinh như vậy, bây giờ Tiêu Hùng đã có thể phát ra một tiễn nhìn qua uy lực vô cùng thế nhưng thực tế không có bất luận uy lực nào. Như vậy khi đối thủ toàn lực phòng bị nhất tiễn này, có thể bởi vì phán đoán sai lầm mà khiến đệ nhị tiễn thành công.

Tiêu Hùng thoáng cái liên tục giết hai người, Yêu Tộc võ giả chấn động, một tên mắt giận dữ hét nói: "Hắn ở nơi nào!".

Tiêu Hùng liên tiếp làm ra hai lần công kích nên những người này đã phát hiện ra vị trí của hắn và toàn bộ vọt tới, nhất là tên võ giả ở giữa, chiến khí toàn thân kích động, kim sắc Chiến Hồn biểu hiện ra thực lực hắn là Chiến Linh thất trọng.

Nhãn quang Tiêu Hùng đảo qua đã nhận ra thực lực của mọi người rồi thân thể từ trong bụi cỏ chui ra chạy về phía đám Gia Cát Phong.

Sáu võ giả nhìn Tiêu Hùng dĩ nhiên một mình, toàn bộ thẳng thắn đuổi đi tới, Tiêu Hùng cũng không có bất luận cái gì dừng lại từ đám Gia Cát Phong bên cạnh biên không xa chạy quá, đám Gia Cát Phong nhìn Tiêu Hùng dẫn mọi người đi tới, mơ hồ đã minh bạch Tiêu Hùng quyết định, ba người đều nắm chặt mình vũ khí, ngừng thở, chờ đợi địch nhân tới gần.

Vừa rồi Tiêu Hùng ra đòn công kích kinh diễm làm cho đám Gia Cát Phong đều trong lòng chấn động mãnh liệt, bọn họ đều biết Tiêu Hùng rất lợi hại thế nhưng không có ngờ tới Tiêu Hùng lại bưu hãn đến trình độ này.

Trong chớp mắt công phu, hai gã Chiến Linh võ giả đều chết dưới tiễn của Tiêu Hùng.

Nhất tiễn xuyên tim, nhất tiễn quán hầu.

Tuyệt đối trí mạng!

Hai gã Yêu Tộc này tuy không phải là thiên tài thê nhưng tuyệt đôi là nhân vật rất giỏi nhưng bọn hắn tại trước mặt Tiêu Hùng căn bản không có bất luận lực hoàn thủ.

Miểu sát!

Hoàn toàn là miểu sát!

Đám Gia Cát Phong sớm kinh lịch qua hung hiểm, cũng biết lần bỉ đấu này tàn khốc thế nhưng khi thực sự xảy ra trước mặt thì mấy người đều có cảm giác tim đập nhanh.

Khi Tiêu Hùng đánh chết hai gã Yêu Tộc võ giả này thì thể hiện phương thức chiến đấu tùy cơ ứng biến và thủ đoạn không chút nào nương tay nào, vô cùng quả đoán, cái này cần có tố chất tâm lý cường đại cỡ nào chứ.

Tiêu Hùng chạy qua đám Gia Cát Phong hơn hai mươi thước bỗng nhiên xoay người rồi mở ra cung, dẫn tiễn. Bạo vũ tiễn!

Lúc này còn lại sáu gã Yêu Tộc võ giả, khi vọt tới cạnh chỗ đám Gia Cát Phong ẩn thân chỉ có hai ba thước thì tiễn của Tiêu Hùng tựa như mưa xối xả trong nháy mắt đem sáu gã Yêu Tộc võ giả kia bao trùm ở trong đó.

Trong sát na, trong sáu gã võ giả lại có ba gã bị thương, ngay khi những người này còn đang chống trả vũ tiễn thì Tiêu Hùng đã quát to nói: "Động thủ!".

Theo tiếng quát của Tiêu Hùng, Gia Cát Phong, Cao Phi và Đường Tịch Nhi ba người từ chỗ trốn bỗng nhiên lao ra, như ba mũi đao nhọn trong nháy mắt sáp tới.

Sáu gã Yêu Tộc võ giả này nhất tâm truy sát Tiêu Hùng, đâu ngờ tới gần trong gang tấc còn có mai phục?

Đám Gia Cát Phong sớm đợi nửa ngày đều tự nhắm đối thủ của mình rồi, ngay khi đối thủ tránh né vũ tiễn ba người công kích ra tựa như thiểm điện vậy, làm cho bọn hắn căn bản khó có thể né tránh.

Tiên huyết bắn tung tóe, ba Yêu Tộc võ giả ngã xuống.

Một võ giả bị Gia Cát Phong một kiếm xuyên tim, Cốt Đao của Cao Phi càng hung hãn trực tiếp xả đối phương từ vai đánh xuống, thiếu chút nữa chém thành hai nửa. Đường Tịch Nhi thì chọn một đối thủ hơi yếu hơn, hai thanh đoản kiếm trong nháy mắt dường như kiếm luân xoay tròn đem hai cánh tay đối thủ chặt đứt, tuy rằng còn chưa chết thế nhưng đã thành phế nhân.

Tám gã Yêu Tộc võ giả thoáng cái đã chỉ còn lại có ba. Ba Yêu Tộc võ giả còn lại trên mặt lộ ra vẻ kinh khủng, từ lúc đối thủ bày ra Cửu Dực Thiên Long và Bạch Hổ Vương Song Thánh thú huyết mạch thì bọn họ đã biết người mình đang đối mặt là ai rồi.

Cuồng Sư Học Viện Sư Vương Bảng bài danh đệ nhất Tiêu Hùng!

Thần sắc tuyệt vọng hiện lên bọn họ không có nửa phần do dự, xoay người bỏ chạy.

Tiểu đội này thực lực kỳ thực cũng không tính toán là nhược, có một gã Chiến Linh thất trọng võ giả và hai gã Chiến Linh lục trọng võ giả dẫn đội thế nhưng mới thoáng cái đã tử thương hơn phân nửa.

Bọn họ cũng không cho rằng đám người mình có thể chiến thắng được Tiêu Hùng. Kẻ truy sát trong nháy mắt biến thành người chạy trốn. Tiêu Hùng nhìn ba người chạy trốn khóe miệng hơi nhếch lên: “Muốn chạy hả”?

Không có cửa đâu!

Tiêu Hùng giương cung tiễn nhắm ngay vào Chiến Linh thất trọng võ giả kia, cả người khí thế đã bỗng nhiên ngưng tụ lại.

Nguyệt Thần Tiễn, sát tiễn!

Khi Chiến Linh thất trọng võ giả kia chạy được hơn mười thước, mắt thấy sẽ tiêu thất tại giữa lùm cây thì Tiêu Hùng nhẹ buông lỏng dây cung ra.

Tên dài phá không, phát ra tiếng huýt gió cường liệt phảng phất như xé rách hư không.

Yêu Tộc võ giả kia thất kinh nhìn lại thì cốt tiễn đã ngay trước mắt. Hắn muốn tránh nhưng phát hiện ra mình căn bản không thể trốn, nhất tiễn này đã hoàn toàn bao phủ lấy hắn!

Hắn mở to hai mắt, chiến khí toàn thân tại trong nháy mắt bạo phát ra, trong tay trường kiếm trọng trọng chém về mũi tên kia. Không thể né tránh, chỉ có liều mạng!

Trường kiếm và cốt tiễn trọng trọng va vào nhau, Yêu Tộc võ giả kinh hãi vì trong tay mình trường kiếm đã nổ lớn mà gãy ra.

Cốt tiễn chỉ hơi dừng lại một chút sau đó liền xuyên qua thân thể hắn.

Hắn nặng nề rơi xuống trên mặt đất, nhìn đuổi cốt tiễn thò ra trước ngực một thước kia mà trong ánh mắt lộ ra vẻ khó có thể tin, đây là tiễn thuật gì, đây là tiễn gì mà dĩ nhiên bá đạo như vậy!

Tiêu Hùng cũng hưng phấn, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Nguyệt Thần Tiễn sát tiễn, uy lực của nó làm cho Tiêu Hùng cũng lấy làm kinh

Nếu như mình lĩnh ngộ được một bước tối hậu của Nguyệt Thần Tiễn là Lạc Thần thì uy lực còn có thể cao đến mức nào nữa. Tiêu Hùng nhìn về phía hai gã Yêu Tộc võ giả tối hậu, trong ánh mắt toát ra vài phần lãnh liệt.

Hai gã Yêu Tộc võ giả đang bị ba người Gia Cát Phong ngăn cản lại, Gia Cát Phong ngăn cản một, Cao Phi và Đường Tịch Nhi cản một. Hai người kia nhất tâm chạy trối chết, bây giờ nhìn thấy Tiêu Hùng dĩ nhiên nhất tiễn đánh chết Chiến Linh thất trọng dẫn đầu thì trong lòng càng kinh hoảng, trên tay động tác càng hoảng loạn. Gia Cát Phong nguyên bản thực lực cao hơn đối thủ, hắn có Thánh thú huyết mạch rồi luyện Thiên cấp tâm pháp, Thiên cấp vũ kỹ mà.

Còn không chờ Tiêu Hùng tới hỗ trợ, Gia Cát Phong đã một kiếm xẹt qua chân Yêu Tộc võ giả kia khiến thân hình đối phương té xuống rồi Cốt Kiếm đã dường như độc xà vậy thoát ra đâm vào trong ngực đối phương.

Yêu Tộc võ giả cuối cùng thực lực chỉ có Chiến Linh tứ trọng, nhìn tất cả mọi người lục tục bị tru sát thì trên mặt đầy vẻ tuyệt vọng.

Hắn cắn răng đánh về phía Cao Phi, vũ khí trong tay trực tiếp bổ về phía Cao Phi nhưng không để ý đến hai thanh đoản kiếm của Đường Tịch Nhi.

Dưới tình huống thắng lợi rồi, Cao Phi đâu cần liều mạng với đối phương chứ?

Dường như cá chạch hắn né tránh khỏi Yêu Tộc võ giả, đoản kiếm của Đường Tịch Nhi liền đâm vào phía sau lưng đối phương sau đó rút ra, kiếm dính máu tươi.

Yêu Tộc võ giả nằm trên mặt đất một tay bị Đường Tịch Nhi chặt đứt, trên đùi lại bị nhất tiễn xuyên thủng, trong ánh mắt tuy rằng tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng thế nhưng vẫn cắn chặt hàm răng không có nửa ý cầu xin tha thứ.

Tiêu Hùng cẩn thận leo lên một cái cây cao to quan vọng một lát, lúc sau mới trở lại mặt đất nói : "Tạm thời xung quanh không có phát hiện gì, bất quá nhanh thu thập chiến trường rồi dời đi thôi”.

Tiêu Hùng ngồi xổm trước Yêu Tộc võ giả trọng thương nói : "Yêu Linh Học Viện các ngươi phân chia tiểu đội thế nào?".

Yêu Tộc võ giả kia cười lạnh nói: "Muốn tra ra tin tình báo sao, mơ mộng hão huyền”.

Tiêu Hùng nhíu nhíu mày đầu nói : "Nói thật đi ta có thể buông tha cho ngươi, lẽ nào ngươi không muốn sống nữa?".

Yêu Tộc võ giả sửng sốt, trong ánh mắt rõ rằng xuất hiện vài phần buông lỏng, nội tâm bắt đầu dao động.

Không ai muốn chết cả. Ngay cả hắn hiện tại đã mất đi song chưởng, sau này cũng là một phế nhân thì sao?

Có hi vọng sống, ai mà không muốn sống sót?

Tiêu Hùng cười cười nói : "Ta nói chuyên giữ lời, song chưởng ngươi đã đứt, đối với chúng ta đã không còn uy hiếp, thậm chí ngươi ngay cả thu thập dược vật không thể, cho nên ta có thể thả ngươi đi".

Yêu Tộc võ giả nửa ngờ nửa tin nhìn Tiêu Hùng nói: "Thì nếu ta nói cho ngươi thì đối với các ngươi cũng vô dụng, tất cả cuối cùng đều phải dựa vào thực lực, trận bỉ tái này các ngươi nhất định thua rồi".

Nhãn quang Tiêu Hùng hơi đổi nói : "Vì sao nói như vậy, ngay vừa rồi, chúng ta nhưng giết bảy người các ngươi, các ngươi nhân số đã giảm đi không ít, nếu như ta lại giết thêm hai đội nữa".

Yêu Tộc võ giả như trước vẫn lắc đầu, trên mặt có vô cùng vững tin nói : "Trừ phi ngươi đem bọn Long Dực kia triệt để đánh bại, bằng không các ngươi nhất định thảm rồi! Thế nhưng đây là chuyên không có khả năng, Yêu Tộc tất thắng!".

"Lý do?".

Tiêu Hùng chăm chú nhìn vào Yêu Tộc võ giả này lạnh lùng nói : "Ngươi muốn nói cho ta đây là các ngươi tự tin hả!

Trong lòng Tiêu Hùng lần đầu tiên thận trọng, Yêu Tộc võ giả này ngay cả đối mặt với tử vong uy hiếp thì đối với thắng lợi của Yêu Tộc vẫn vô cùng vững tin, không có chút dao động. Thậm chí trong ánh mắt hắn có một tia đắc ý, chẳng lẽ là có cái tình huống gì mà đám người mình không biết ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.