Hằng Năm Có Ngày Này

Chương 37: Chương 37: Anh đừng sợ




Edit: Mina

Sao Tuế Hòa lại không hiểu chứ?

Trải qua hai đời, cô đương nhiên biết tính cách vặn vẹo chân chính của một người không phải chỉ dựa vào có đủ vật chất mà có thể thay đổi.

Nhưng cô vẫn muốn thử một lần.

Không phải Tuế Hòa ngây thơ, chỉ là cô nghĩ, trong phạm vi năng lực của mình, cho Cừ Chiêu một cuộc sống tốt đẹp.

Bất luận nội tâm hắn âm u hay là rạng sáng, cô vẫn luôn hy vọng hắn sống quá không tệ.

Tuy nhiên, sự thật chứng minh, ý thức của Cừ Chiêu quá sâu quá mạnh, không phải cô muốn thay đổi là có thể thay đổi.

Tuế Hòa nhìn ra được, cho tới nay, Cừ Chiêu luôn sống mang theo mặt nạ. Từ ban đầu giả bộ đáng thương, đến giả bộ dịu dàng, rồi hiện tại Cừ Chiêu lộ ra một góc bản tính lạnh lùng, chân thật nhất cũng khiến người khác khó chống cự nhất.

Cô biết, nhưng lựa chọn làm như không thấy.

Bởi vì cô không thích Cừ Chiêu, vậy nên kết quả ra sao cũng không vấn đề gì.

Cô cũng không cảm thấy bản thân sống lại một lần nữa phải vì người khác mà sống.

Lúc bản tính lạnh lùng cư xử với người khác, cô còn nghiêm trọng hơn cả Cừ Chiêu.

Mới đầu Tuế Hòa giúp đỡ Cừ Chiêu, chỉ là lấy thân phận của một người ngoài cuộc dưới góc nhìn của thượng đế giúp đỡ hắn, đồng thời cũng giúp chính mình.

Thế nên cô mới rời đi khi bản thân mệt mỏi, tìm cớ mình đã hoàn thành nhiệm vụ để cứu vãn dù trong lòng cô biết rõ tất cả những lạc quan, tích cực của Cừ Chiêu chỉ là biểu hiện giả dối.

Cô thân là một người ngoài cuộc, nếu không có cách nào thay đổi tam quan vặn vẹo của Cừ Chiêu, vậy thì chỉ có thể ra tay từ chính mình. Cô ép bản thân không cần miệt mài nghiên cứu nội tâm biến thái, lướt qua mặt ngoài là tốt rồi, hà cớ gì phải đào khoét trái tim viên kẹo?

Cừ Chiêu thích để cô nhìn thấy túi gói kẹo hoàn hảo, vậy cô không nên xé đi lớp ngụy trang đó. Cảnh mọi người yên bình giả tạo, thật tốt.

Thời gian thử yêu đương, là Tuế Hòa đang dùng phương án thăm dò tiến gần đến điều cố kỵ.

Ai bảo Cừ Chiêu quá nguy hiểm chứ? Cô phải tạo cho bản thân một lớp giáp sắt thật dày mới yên tâm được.

Thử ở bên nhau, Tuế Hòa sẽ biết vì sao Cừ Chiêu đặc biệt với cô, sau đó cô có thể lợi dụng phần đặc biệt này giải quyết rất nhiều vấn đề ăn sâu bén rễ khác.

Cừ Chiêu luôn hỏi cô thời hạn bao lâu, thật ra cô cũng không rõ lắm, cô chỉ muốn nắm lấy quyền chủ động mà thôi.

Cô muốn rời đi thì rời đi, tự do tự tại không quan tâm bất cứ thứ gì, khiến người ta giận sôi, nhưng cô lại vui vẻ, thế nên không sợ hãi.

Bệnh cố chấp đã tới hồi nguy kịch.

Có lẽ cô luôn cư xử bình đẳng với mỗi người, nhưng cũng chỉ dừng tại bước này. Muốn cô vì người khác phiền não? Không có khả năng.

Khuyết thiếu về mặt tình cảm, Tuế Hòa cho rằng về sau cô sẽ cô đơn đến cuối đời.

Nhưng thượng đế vô cùng tốt bụng.

Việc lấy bản thân làm trung tâm lại thích phổ độ chúng sinh Tuế Hòa bắt đầu vì người khác lo được lo mất, sẽ bởi vì Cừ Chiêu hờ hững mà phiền lòng, sẽ bởi vì Cừ Chiêu dối trá cường thế mà nôn nóng, sẽ bởi vì Cừ Chiêu khẩu thị tâm phi mà mừng thầm, sẽ bởi vì Cừ Chiêu dính người tự đắc mà thích thú.

Trước đó Tuế Hòa chỉ nhìn mặt tốt, bỏ qua mặt xấu, là bởi vì cô không có tình cảm với Cừ Chiêu.

Nếu hắn lại đi trên con đường kia, vậy thì chỉ có thể đánh một tiếng thở dài.

Mà hiện tại, Tuế Hòa thích Cừ Chiêu, dù biết rõ anh nguy hiểm, em vẫn lựa chọn tới gần.

Nhưng không có nghĩa cô sẽ cố tình phóng đại mặt tốt của Cừ Chiêu, hay buộc Cừ Chiêu sửa bỏ tật xấu.

Cô thích hắn, không chỉ bởi vì hắn xấu xa mà ghét bỏ, tốt đẹp mà yêu thích.

Cô thích hắn, hắn tốt đẹp, cô thích; hắn xấu xa, cô cũng thích.

Cô thích hắn, liền thích toàn bộ con người hắn.

Cừ Chiêu chính là Cừ Chiêu, bất luận tốt hay xấu, Tuế Hòa sẽ tiếp nhận toàn bộ. Cô thích Cừ Chiêu.

Cùng nhau xuống địa ngục cũng được thôi.

Thời gian thử việc kết thúc.

Cừ Chiêu không nếm được khoái cảm thắng lợi.

Hắn cảm thấy hắn thất bại thảm hại.

Này đây, hắn thật sự không nhìn thấy mục đích ban đầu của bản thân nữa rồi. Tiếp cận Tuế Hòa là bởi vì điều gì? Hắn quên sạch tất cả.

Tuế Hòa nói hình như cô rất thích hắn, Tuế Hòa nói cô biết dục vọng của hắn nhưng cô không sợ, Tuế Hòa nói ở bên nhau đi.

Cừ Chiêu nhắm mắt lại, giọng Tuế Hòa nói thật dễ nghe a.

Vậy hắn thích Tuế Hòa không? Hắn không biết. Hoặc là nói, hắn không dám biết.

“Tuế Hòa, em còn rời khỏi anh không?”

Cừ Chiêu không thấy rõ suy nghĩ chân thật trong lòng hắn, nhưng luôn canh cánh trong lòng chuyện lần trước Tuế Hòa chạy trốn.

“Sẽ không,” Tuế Hòa siết chặt nắm tay, “Anh đừng sợ.”

Cừ Chiêu lắc đầu, ôm cô: “Ừm, biết rồi, ngủ đi.”

Tuế Hòa mím môi, rúc vào dưới khuỷu tay hắn, cơ thể rắn chắc làm cô an tâm chìm vào giấc ngủ.

Cừ Chiêu không ngủ được.

Đồng tử bởi vì thích ứng bóng tối mà phóng đại, hắn nhìn trong phòng bày biện ngăn tủ, cái bàn, ghế dựa, dường như đều có sinh mạng.

Hắn rất khó hiểu, vì sao trong lòng sẽ cảm thấy trống vắng.

Tựa như tất cả mọi thứ trước mắt không thuộc về hắn.

Chẳng lẽ hắn không nên xuất hiện ở đây sao? Vậy hắn nên xuất hiện ở đâu?

Nơi không thấy ánh mặt trời sao? Có lẽ còn đang lên kế hoạch chăng?

Sao có thể chứ? Rõ ràng Tuế Hòa ở ngay trong lồng ngực hắn.

Cô chính là ánh sáng.

Cừ Chiêu hôn lên trán Tuế Hòa.

Hắn cười không tiếng động, còn may dưới đôi môi tồn tại ấm áp chân thật.

Có Tuế Hòa bên người, Cừ Chiêu không sợ bất cứ thứ gì.

————

Bây giờ còn cảm thấy Tuế Hòa ngốc bạch ngọt không? ( Một tên biến thái thì có gì để chơi, một tên biến thái cùng một kẻ bệnh kiều chơi mới vui.

Luôn viết nội tâm Cừ Chiêu hoạt động, rốt cuộc đến phiên Tuế Hòa.

Về sau chính là không ngừng rải đường cùng tháo gỡ phục bút (1) nha, ha ha ha ha.

(1) Phục bút là kỹ thuật được người viết sử dụng để cung cấp các manh mối để độc giả có thể đoán trước điều có thể xảy ra sau đó trong câu chuyện… ( Nguồn: answers.yahoo)

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~

***

Đang cậu tớ chuyển sang anh em thật ngàn chấm, hahhaahahha~

• 03/09/2018 •

CATEGORIES HẰNG NĂM CÓ NGÀY NÀY

Bảo vệ: [ Hằng năm có ngày này ] Chương 36 [ H ]

PUBLISHED ON 1 Tháng Chín, 201810 phản hồi

Chương 36: Quá nhanh.

Edit: Mina

Khóe mắt Tuế Hòa đỏ bừng, trên đôi lông mi ướt đẫm, cô theo động tác vuốt ve bộ ngực mình của Cừ Chiêu, hạ thể nỗ lực thả lỏng các cơ, nhưng vẫn rất chặt.

Cừ Chiêu không còn cách nào khác, va chạm lung tung với lực rất lớn, tốc độ lại nhanh, nhanh đến nỗi không bắt được cặp vú trắng nõn kia.

“A nha… Quá…” Tuế Hòa thẳng hông, eo rất nhỏ, phảng phất bóp một cái liền gãy, “Quá nhanh…”

“Vừa đủ.” Cừ Chiêu vươn đầu lưỡi liếm bộ ngực mềm mại, cố tình không chạm vào nhũ tiêm cương cứng, cơ quan sinh dục cắm vào nhục huyệt, rút ra nhục huyệt, dịch trắng văng khắp nơi, mị thịt cuốn vào nhả ra, hạt châu nhỏ như ẩn như hiện, đỏ tươi lầy lội, hồng thủy trực tiếp đổ ngập trong hang động.

Tuế Hòa chịu không nổi, tự tung tự túc, trêu đùa xoa bóp đầu vú, trùng trùng điệp điệp khoái cảm đánh úp tới, bụng nhỏ kịch liệt phập phồng, chân dài duỗi thẳng, cô bắt lấy hai gối đầu, lần này cao trào tới quá mãnh liệt, cô cảm giác cơ thể mình sắp nổ tung.

“…Ra ngoài a!”

Cừ Chiêu cắn răng không nói lời nào, lại hạ lực tàn nhẫn, đâm vào thật sâu, ngẫu nhiên vài lần rút ra một đoạn côn thịt dài, kéo theo chất lỏng như đập nước bị hỏng trào ra vô số nguồn nước.

Túi thịt nặng trĩu đập vào bên ngoài cùng với trai thịt chưa khép lại, tiếng “Bạch bạch bạch” qua đi, bắp đùi đỏ bừng một mảng, Tuế Hòa sảng khoái đến nỗi nước mắt cũng chảy ra, cô khóc lóc rên rỉ, vừa ưm ưm a a vừa lên án hắn đòi hỏi vô độ.

Xấu xa. Quá xấu xa. Thật sự xấu xa.

Cừ Chiêu càng nghe càng hưng phấn, hắn móc ngón tay mình vào trong miệng Tuế Hòa, trên dưới chuyển động theo quy luật gần như cùng lúc, một đầu một cuối, Tuế Hòa mẫn cảm xoắn mông, siết chặt âm đạo, cực kỳ biết kẹp lấy.

Đầu lưỡi linh hoạt liếm láp mút vào lòng bàn tay, hàm răng gặm lấy khớp xương tay, nước bọt từ khóe miệng chảy ra, Tuế Hòa suýt nữa bị sắc, cái lưỡi chọc vào đầu ngón tay, nháy mắt một dòng điện xẹt qua, Cừ Chiêu đột nhiên rút tay ra, buồn bực không hé răng bắt đầu chạy nước rút cuối cùng.

“A… A a… Đừng…”

Giờ này khắc này, xin tha còn có ích lợi gì?

Gân xanh trên côn thịt cọ xát vách động co dãn, phụt phụt vang lên, thọc vào rút ra mấy chục lần, âm đạo lại co lại kẹp thêm, Cừ Chiêu vội rút côn thịt ra.

“Ba” một tiếng, toàn bộ tinh dịch bắn lên trên bụng nhỏ run rẩy của Tuế Hòa…

*

Rạng sáng lúc 3 giờ.

Tuế Hòa đá chăn, Cừ Chiêu ngủ nông, đôi mắt còn chưa mở tay đã theo thói quen vội vàng đắp chăn lên cho cô.

Trước kia Tuế Hòa sẽ luôn không tỉnh lại.

Nhưng hôm nay cô lại tỉnh.

Mí mắt hơi sưng, cô xoa xoa, lẩm bẩm gọi: “Cừ Chiêu.”

“Hửm?” Cừ Chiêu ôm cô vào lòng, nửa tỉnh nửa mê.

Tuế Hòa cảm thấy tiếng tim mình đập thật to.

Cô nghe thấy, dường như có người đang giậm chân trong lồng ngực cô, không ngại mệt mỏi, giậm bước chân nặng nề dồn dập.

“Không sao, ngủ đi.”

Cừ Chiêu đột nhiên tỉnh lại, hắn cúi đầu, chóp mũi chống lên đỉnh đầu Tuế Hòa, “Gặp ác mộng?”

Tuế Hòa không tiếng động lắc đầu.

Cừ Chiêu muốn bật đèn, bị cô ngăn lại, “Không cần bật đèn.”

“Sao thế?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

Vô cùng chân thật, không hề mang theo chút dịu dàng giả dối.

Tuế Hòa nuốt nước bọt, “Hai ngày nay tớ vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề.”

“Vấn đề gì?” “Tớ nghĩ, vì sao cậu không để ý tới tớ tớ sẽ không vui vẻ.”

Cừ Chiêu bất giác ôm chặt Tuế Hòa, “Rồi sao? Nghĩ ra điều gì?”

“Tớ không biết loại cảm giác này có đúng không.” Tuế Hòa cười, “Nói thật, trước đó đồng ý ở bên cậu, là bởi vì cậu vô cùng đặc biệt với tớ. Nhưng trải qua khoảng thời gian này, hình như phần tình cảm này đã thay đổi.”

Cừ Chiêu không nói gì, lòng bàn tay lại đổ mồ hôi lạnh, giống hệt phản ứng ngày đó đặt tay lên cổ Tuế Hòa nhưng sau lại không hiểu tại sao.

“Hình như tớ rất thích cậu.”

Cừ Chiêu suýt nữa hỏng giọng, “… Ừ.”

Hắn theo bản năng lùi lồng ngực mình về phía sau, sợ Tuế Hòa nhận ra hắn căng thẳng.

Đúng là Tuế Hòa không phát hiện, cô còn đang đắm chìm trong sự thẳng thắn của bản thân, dường như rất không thể tưởng tượng nổi.

“Loại tình cảm này quá khó hiểu, tớ cho rằng sẽ không có khả năng xảy ra trên người tớ.”

Cô lại nói, “Vốn dĩ tớ nghĩ dục vọng chiếm hữu của cậu quá lớn, nhất định phải để cậu sửa bỏ mới được. Nhưng đêm nay tớ vừa thấy cậu, loại yêu cầu ép buộc này rất thần kỳ mà bỗng biến mất trong lòng tớ. Vậy nên mới nói, cậu chính là cậu, không cần thay đổi.”

“Tuế Hòa…”

“Cậu đừng vội nói chuyện, nghe tớ nói hết đã.”

Tuế Hòa níu lấy cổ áo hắn, ghé sát vào hắn, đôi môi gần như dán lên cằm hắn, “Cừ Chiêu.”

“Tớ biết trong lòng cậu có một con mãnh thú. Tớ biết hết, cậu không thể gạt được tớ đâu.”

“Nhưng tớ không sợ.”

Dịch xuống dưới một chút, Tuế Hòa nhẹ nhàng hôn xuống yết hầu của hắn, gương mặt dán lên cổ hắn.

Cô cười khanh khách: “Cừ Chiêu, thời gian thử việc kết thúc, chúng ta ở bên nhau đi.”

————

Lau khô hết mắt cho lão tử!

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~

***

Từ mai xưng anh em, lại một lần thất hứa. Qua lần này, đừng tin lời tui nói nữa ~ Cuộc sống xung quanh có quá nhiều thứ dụ hoặc tui, dụ hoặc lớn nhất của tui đó là bệnh lười ~

• 01/09/2018 •

CATEGORIES HẰNG NĂM CÓ NGÀY NÀY

Bảo vệ: [ Hằng năm có ngày này ] Chương 35 [ H ]

PUBLISHED ON 1 Tháng Chín, 2018

Nội dung này được bảo mật. Hãy nhập mật khẩu để xem tiếp:

MẬT KHẨU:

CATEGORIES HẰNG NĂM CÓ NGÀY NÀY

[ Hằng năm có ngày này ] Chương 34

PUBLISHED ON 25 Tháng Tám, 201811 phản hồi

Chương 34: Lực đẩy đồng tính.

Edit: Mina

Sau khi Cừ Chiêu đến thành phố G mới nhớ ra hắn không biết hiện giờ Tuế Hòa đang ở đâu.

Tuy nhiên không khó đoán, Tuế Sơ đưa Tuế Hòa đến ở khách sạn cũng chỉ có mấy nhà.

Nhưng khi gần đến nơi, Cừ Chiêu lại chần chừ.

Nên làm thế nào mới đúng? Suốt dọc đường tự hỏi, Cừ Chiêu vẫn chưa nghĩ ra nguyên do. Hắn tới thành phố G, đơn giản là đến đây tìm Tuế Hòa, không vì hòa giải, không vì yếu thế, hắn chỉ muốn gặp Tuế Hòa mà thôi.

Tuế Hòa muốn hắn sửa bỏ tật xấu, hắn tuyệt đối sẽ không sửa.

Thứ dục vọng chiếm hữu này, đặt trên người Tuế Hòa đã mười mấy năm, đừng nói hắn phải sửa bỏ hết thứ dục vọng này bằng bảy ngày ngắn ngủi, dù cho mấy chục năm nữa, sửa bỏ cũng vẫn là chuyện bất khả thi.

Chỉ có tăng lên, sẽ không giảm bớt.

Nhưng nếu Tuế Hòa muốn hắn kiềm chế, hắn bằng lòng vì cô che giấu.

Chỉ là muốn liên lạc với Tuế Hòa như nào thì phải tìm một cơ hội.

Như có thần giao cách cảm, 6 giờ rưỡi chiều, Tuế Hòa đã phát một trạng thái, là một bức ảnh phong cảnh, kèm theo định vị.

Thật khéo mà. Cừ Chiêu cười.

*

Một người đứng ở nơi đó khoác lác, đủ ngu ngốc.

Cừ Chiêu nhìn bóng lưng cô, áo choàng quấn kín vẫn lộ ra đường cong eo mông, hắn nhíu mày, lại gầy đi.

Hắn bước lên bậc thang, chuẩn bị đi đến chỗ Tuế Hòa, mà Tuế Hòa vừa lúc xoay người, hai người cứ như vậy đối mặt.

Cừ Chiêu dừng lại, bình tĩnh nhìn cô, hỏi: “Cậu cứ như vậy xác định tôi sẽ nhìn thấy trạng thái kia?”

Tuế Hòa cũng đứng yên, cúi đầu nuốt xuống chua xót, bàn tay giấu trong áo choàng hưng phấn đến nỗi đổ mồ hôi nóng, “Dù sao tớ cũng đã đạt được mục đích.”

Cô không phủ nhận bản thân cố ý phát trạng thái.

Cừ Chiêu nhướng mày, khóe miệng nhịn không được cong lên, hắn bước từng bước lên cầu thang tầng hai, kéo khoảng cách giữa Tuế Hòa gần một chút, “Cậu qua đây hay là tôi đi đến?”

Tuế Hòa sụt sịt mũi, giọng nói mang theo ý tứ làm nũng: “Cậu đến đây.”

Cừ Chiêu nghe lời sải bước về phía cô, dừng tại vị trí cách cô chỉ một bước chân, hai người thân mật ngay cả hơi thở cũng hôn nhau trong làn gió.

Hắn rũ mắt, “Lạnh không?”

“Lạnh.” Tuế Hòa gật đầu.

“Chậc,” Cừ Chiêu nhếch môi cười, “Thế thì ôm một lát sẽ không lạnh nữa.”

Vừa nói vừa ôm, dán sát đến mức ngay cả gió cũng không lùa vào được.

Lâu rồi không ôm. Tuế Hòa nhẹ nhàng tán thưởng một tiếng, giơ tay ôm eo Cừ Chiêu rồi lại ngửi sâu một hơi, thật sự không lạnh.

Cừ Chiêu hỏi: “Có nhớ tôi không?”

Tuế Hòa thành thật: “Có.”

“Vậy là tốt rồi, coi như công bằng.”

Bên này hai người ôm nhau giữ ấm, bên kia Tuế Sơ mặt đen đứng trước cửa sổ.

Quả nhiên Tuế Hòa ở bên Cừ Chiêu.

Cừ Chiêu không phải người lương thiện, vốn không thích hợp với Tuế Hòa. Trước kia Tuế Sơ đã không thích Cừ Chiêu, hiện tại Cừ Chiêu trở về Triệu gia, anh ta càng chán ghét Cừ Chiêu thêm một bậc.

Người này lòng dạ quá sâu, Tuế Hòa sẽ bị thương.

Lương Dục thấp thỏm gẩy ngón tay, “Tuế Sơ, anh sao thế?”

Tuế Sơ đè không được lửa giận trong lòng, làm cho khi nói chuyện với Lương Dục lời nói cũng mang theo kích động.

“Không liên quan đến em, quan tâm chính mình là được rồi.”

Lương Dục ủy khuất cúi đầu, hốc mắt ướt nhẹp, “Biết rồi.”

Phản ứng lại thấy thái độ của mình không tốt, Tuế Sơ chuyển giọng nhẹ nhàng, anh ta sờ sờ ót Lương Dục, nói: “Hôm nay em biểu hiện rất khá, tôi rất hài lòng.”

Nhận được lời khen nhưng Lương Dục không cảm thấy vui vẻ.

Vừa rồi tất cả những ân ái thân mật trước mặt người khác cũng chỉ là diễn xuất, nào có cái gì đáng giá để cô vui vẻ chứ?

Lương Dục thật sự hâm mộ Tuế Hòa có Tuế Sơ, người anh trai vì cô ấy mà lo nghĩ hết thảy, tuy rằng tình cảm của anh trai này đối với cô ấy có chút vặn vẹo.

Mà cùng lúc đó cô lại ngăn không được cảm thấy may mắn, may mắn Tuế Sơ và Tuế Hòa là anh em ruột, cô vẫn còn cơ hội.

Không đưa Cừ Chiêu đi chào hỏi Tuế Sơ, Tuế Hòa chỉ nói một tiếng trong điện thoại với Tuế Sơ trước rời đi, theo Cừ Chiêu xuống núi.

“Cậu nói tại sao anh tớ không thích cậu nhỉ?”

Hai người đi vào khách sạn Cừ Chiêu ở, Tuế Hòa kéo rèm cửa sổ ra, ngọn đèn mọi nhà đều thu hết vào đáy mắt.

“Có lẽ là lực đẩy đồng tính đi.”

Tuế Hòa buồn cười hỏi: “Đây là cái lý do gì vậy?”

Cừ Chiêu vẫy tay về phía cô, “Qua đây.”

Tuế Hòa nghe lời đi qua ngồi xuống, lại nghe thấy hắn nói: “Cậu còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu là tốt nhất.”

“Nói bậy.” Tuế Hòa đứng dậy, “Tớ đi tắm rửa đây.”

Cừ Chiêu vỗ vỗ mông cô: “Đi đi.”

Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, Cừ Chiêu xoa xoa ấn đường.

Dồn hết lượng công việc lại thêm cả gấp rút đi trên đường hai tiếng, giấc ngủ hai ngày này của hắn chưa đến 6 tiếng, rất mệt.

Vừa rồi Tuế Hòa hỏi hắn vì sao Tuế Sơ không thích hắn, hắn nói câu “Đồng tính tương mắng” kia không phải không có nguyên nhân.

Tuế Sơ thích Tuế Hòa.

Hắn nhìn ra được.

————

Đừng hoảng hốt.

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~

• 25/08/2018 •

CATEGORIES HẰNG NĂM CÓ NGÀY NÀY

[ Hằng năm có ngày này ] Chương 33

PUBLISHED ON 25 Tháng Tám, 2018%(count) bình luận

Chương 33: EMM… Nhớ anh nghĩ anh nhớ em.

Edit: Mina

“Hòa Hòa, lát nữa anh đưa em đi ăn cơm.”

“Không đi.”

Tuế Sơ khó hiểu, “Hai ngày nay em sao vậy? Mất hồn mất vía.”

“Không có gì, chỉ là làm biếng thôi.” Tuế Hòa đổi điện thoại sang bên tai khác, “Anh, đến khi nào em mới có thể nhìn thấy chị dâu vậy?”

Đã tới thành phố G hai ngày rồi, Tuế Hòa vẫn chưa được gặp cô gái khiến cho Tuế Sơ thần hồn điên đảo trong truyền thuyết kia.

“Tối nay là có thể thấy. Mấy hôm trước bên cô ấy xảy ra chút chuyện, bây giờ anh đưa em ra ngoài ăn một chút gì đó, miễn cho cơm chiều chưa tới em đã kêu đói.”

Tuế Hòa nhìn đồng hồ, vừa qua 12 giờ trưa, cô lắc đầu, nhớ tới Tuế Sơ không nhìn thấy, “Không đâu, tự em có thể chăm sóc bản thân. Anh cứ làm việc đi, không cần để ý đến em, tối nay gặp.”

“Thế cũng được, em nhớ phải ăn đấy, đừng để bị bệnh đau dạ dày.”

“Biết rồi.”

Tuế Hòa vứt di động sang một bên, nằm thẳng trên giường, chê đèn treo trên trần nhà xấu xí, lại nằm nghiêng, ôm chăn, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phong cảnh vàng tươi, lá phong thật đẹp, như là lớp vỏ được lột ra từ quả quýt, chắc hẳn đây là kiệt tác thần tiên trên trời ăn xong quả quýt ném xuống.

“Aiz…”

Cô thở dài, cuộc sống như này còn không bằng ôm Cừ Chiêu ngủ ở nhà.

Tính toán ngày tháng, cũng đã một tuần cô và Cừ Chiêu không liên lạc.

Hắn tức giận.

Nhưng Tuế Hòa cảm thấy cô cũng không sai.

Cứ mãi dung túng thì tình hình chỉ có trở nên nghiêm trọng hơn, nhất là rơi trên người Cừ Chiêu, dục vọng chiếm hữu của hắn thể hiện trong mỗi một góc sinh hoạt, Cừ Chiêu không thích cô dùng điện thoại lâu, hắn sẽ chủ động tới gần hấp dẫn lực chú ý của cô; Cừ Chiêu không thích cô nghe điện thoại quá chậm, luôn nói cô không để tâm vào hắn; Cừ Chiêu không thích cô làm lơ hắn quá ba mươi giây, ngay cả dấm chua một quyển sách cũng sẽ ăn…

Tất cả, Tuế Hòa đều biết hết, chỉ là cô không nói mà thôi.

Bởi vì cô cảm thấy những điều đó chỉ là việc nhỏ.

Nhưng khi loại dục vọng chiếm hữu này ảnh hưởng đến mối quan hệ giao tế của mình, Tuế Hòa liền biết cô không thể tiếp tục làm như không thấy.

Nếu Cừ Chiêu vẫn luôn như vậy, bọn họ sẽ không đi xa được.

Dù trong lòng nghĩ thông suốt, cũng khó tránh khỏi sẽ không thoải mái.

Gần đây Tuế Hòa sa sút ngay cả Tuế Sơ cũng có thể nhìn ra được, cô muốn Cừ Chiêu biết kiềm chế lại, nhưng không có nghĩa cô muốn hai người tiếp tục rơi vào tình trạng giằng co.

Cừ Chiêu dính người như thế, vậy mà bảy ngày trôi qua vẫn không hề nói chuyện với cô.

Ở trong mắt Tuế Hòa, Cừ Chiêu chỉ có mỗi tật xấu dục vọng chiếm hữu quá lớn mà thôi.

Không thể bởi vì một vấn đề mà phủ nhận toàn bộ những việc tốt ngày thường hắn làm.

Khi cô mệt mỏi Cừ Chiêu sẽ mát – xa cho cô; nửa đêm cô khát Cừ Chiêu sẽ xuống giường rót ly nước cho cô; khi cô đau bụng kinh nguyệt mệt nhất Cừ Chiêu sẽ chăm sóc cô; cô chỉ biết làm cơm chiên trứng mà ngoại trừ cơm chiên trứng thì món gì Cừ Chiêu cũng biết làm…

Tuế Hòa che chăn qua đầu, ngoài cửa sổ ý thu quá nồng, cô thấy quá chói mắt.

Cô nhớ Cừ Chiêu.

Tuế Hòa gặp Lương Dục – chị dâu tương lai của cô.

Có chút sai lệch trong tưởng tượng của cô về nữ cường nhân theo đuổi sự nghiệp, Lương Dục nhìn rất mềm mại, nói chuyện nhỏ nhẹ, toàn thân mềm mại.

Nho nhỏ một người, thấy thế nào cũng khiến cho người ta dâng lên ý muốn bảo vệ.

Nhìn Lương Dục quá thẹn thùng, Tuế Hòa chủ động vươn tay về phía cô ấy, “Chào chị.”

“…Chào em.” Chỉ là cái nắm tay, tai Lương Dục đã đỏ hết lên.

Tuế Hòa chưa từng nghĩ đến Tuế Sơ sẽ thích mẫu hình này.

Nhưng khi ăn cơm nhìn Tuế Sơ săn sóc Lương Dục, ngoại trừ nổi một tầng da gà cánh tay, Tuế Hòa chỉ cảm thấy bọn họ thoạt nhìn vô cùng xứng đôi.

Một bữa cơm, Tuế Hòa ăn không ra vị gì.

Cô như thể biến thành bóng đèn.

“Anh,” Tuế Hòa lau miệng, “Em đi ra ngoài đi một lát.”

Tuế Sơ nâng cằm, “Đi đi.”

Địa điểm ăn cơm là tiệm cơm Tây rất nổi tiếng ở thành phố G. Nằm giữa sườn núi, phía trước là nơi dùng cơm, phía sau là một hoa viên rộng lớn, buổi tối đèn đuốc sáng trưng, thiết kế sân thượng hình cung, đứng ở độ cao này nhìn xuống cảnh đêm, quả là đẹp có tiếng.

Tuy cảnh rất đẹp, nhưng có thể là do tâm trạng ảnh hưởng, Tuế Hòa chỉ cảm thấy cảnh đêm nơi này nhìn phồn hoa mà tịch mịch.

Cô quấn chặt áo choàng, gió đêm thổi tung mái tóc lộn xộn, cô không chải lại, chỉ lo nhìn màn hình điện thoại đang sáng… vẫn không nhận được bất cứ tin nhắn nào.

Ngay khi đến chỗ này, Tuế Hòa đã online phát trạng thái định vị, chỉ Cừ Chiêu có thể thấy được trạng thái này.

Rất kỳ lạ, rõ ràng biết ngày kia Cừ Chiêu mới rảnh rỗi, nhưng cô lại có ảo giác tối nay hắn sẽ xuất hiện trước mặt cô.

Chẳng qua hiện thực luôn không thể đúng như trong tưởng tượng.

Từ thành phố B đến thành phố G, nhanh nhất cũng phải mất hai tiếng.

Dù tính ăn cơm rất chậm cũng không lừa được chính mình.

Tuế Hòa vuốt lại mái tóc, đáy lòng mất mát, trong khoảng thời gian này cô sống không vui vẻ.

Chuyện ấu trĩ nào cô cũng làm hết, hoàn toàn không giống phong cách của cô.

Gió quá lớn, thổi khô đôi mắt, Tuế Hòa nghĩ giờ này hẳn nên để lại thế giới hai người cho Tuế Sơ, vừa chuẩn bị trở về, xoay người lại ngây ngẩn cả người.

Lối ra có một người đang đứng ở đó.

“Cậu cứ như vậy xác định tôi sẽ nhìn thấy trạng thái kia?”

————

Mọi người đừng bảo tôi tẻ nhạt!!! 【 Tiêu đề là tôi viết nhắng 】

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~

• 25/08/2018 •

CATEGORIES HẰNG NĂM CÓ NGÀY NÀY

[ Hằng năm có ngày này ] Chương 32

PUBLISHED ON 24 Tháng Tám, 2018%(count) bình luận

Chương 32: Kết thúc.

Edit: Mina

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày đi xem mắt đó.

Hôm nay, Tuế Tử Đình bỗng nhiên nói cho Tuế Hòa biết, Nam Nhĩ Hạo có ấn tượng rất tốt về cô.

“Bố.” Tuế Hòa nhịn rất lâu mới không nói trắng ra cho Tuế Tử Đình biết tin Nam Nhĩ Hạo là gay, cô chuyển sang chuyện khác, “Con có bạn trai rồi.”

Tuế Tử Đình vô cùng kinh ngạc.

Con gái ông ông rõ, có thể nói Tuế Hòa có bạn trai, đó là chuyện còn khó hơn cả lên trời.

“Cậu ta là ai?”

Tuế Hòa trầm ngâm một lát, vẫn chưa nói ra tên Cừ Chiêu. Rốt cuộc thì Cừ Chiêu có đôi chút đặc thù đối với nhà bọn họ, nhất là Tuế Sơ bên kia, quả thực là điều kiêng kị.

“Bây giờ vẫn chưa quyết định, chờ khi nào quyết định con sẽ nói sau.”

“Yêu đương gì mà còn cần quyết định hay không?”

Thậm chí Tuế Hòa còn nghĩ tới hình ảnh Tuế Tử Đình chống nạnh tức giận, cô buồn cười, “Thì là vẫn chưa quyết định. Tóm lại sau này bố đừng giới thiệu đối tượng cho con, con không cần.”

“…Được thôi.”

“Còn có, bố à,” Tuế Hòa bổ sung, “Đừng nghĩ điều tra sinh hoạt gần đây của con, bố biết mà, con rất không thích.”

Bàn tính trong lòng Tuế Tử Đình bị lật đổ, ông cười khan: “Biết rồi, bố rõ nhất mà.”

Đừng nhìn Tuế Hòa dịu hiền, nếu cô cứng rắn, thì dù ông là bố cũng không có biện pháp với cô.

So với đứa con trai cuồng công việc của mình, Tuế Tử Đình càng thương yêu càng chiều chuộng Tuế Hòa hơn, mọi chuyện đều theo ý cô, không muốn cô không hài lòng về bất cứ điều gì.

Ai bảo năm đó xảy ra sự kiện kia chứ?

Vừa cúp điện thoại của Tuế Tử Đình thì Tuế Sơ gọi đến.

Trực giác của Tuế Hòa nói cho cô, nhận cuộc gọi này cũng sẽ không phải chuyện tốt lành gì.

Nhưng nghe máy thì vẫn phải nghe.

“Alo, anh.”

Điện thoại vừa kết nối, Tuế Sơ liền đi ngay vào vấn đề: “Hòa Hòa à, hai ngày nữa em đi cùng anh đến thành phố G một chuyến.”

Tuế Hòa nhíu mày, “Tại sao em phải đi cùng?”

“Em là trợ lý của anh.”

“Đây xem như là đi công tác?” Tuế Hòa cảm giác không đúng lắm, “Trước kia anh chưa từng bảo em đi công tác cùng anh.”

“Không phải đi công tác.” Tuế Sơ ho khẽ một tiếng, dường như có chút ngượng ngùng, “Anh đưa em đi thành phố G gặp chị dâu tương lai của em.”

Tuế Hòa nhất thời mở to hai mắt, bị dọa nói lắp: “Anh… anh, anh… Anh khi nào thì… Không đúng, sao anh… Cũng không đúng… Anh đi đâu tìm chị dâu cho em?”

“Đi rồi em sẽ biết.” Tuế Sơ đắc ý, “Thế nên em muốn đi cùng anh không?” Tuế Hòa sảng khoái đồng ý: “Đi!”

*

“Cậu nói cậu phải đi thành phố G một tuần?”

Tuế Hòa đang chăm chú đọc tạp chí, cô cắn ngón tay, nghe thấy Cừ Chiêu hỏi chuyện cũng chỉ gật đầu có lệ, “Đúng.”

“Nhưng cuối tuần này tôi rảnh.”

Tuế Hòa vê góc trang giấy, liếc hắn cười nói: “Lúc cậu nghỉ ngơi cũng chỉ kéo tôi cùng cậu ngâm mình ở trong nhà, như vậy quá nhàm chán.”

Cô nói rất uyển chuyển… Cừ Chiêu nào có ngâm mình ở trong nhà, rõ ràng là ngâm mình ở trên giường.

Cừ Chiêu không vui, đôi con ngươi đen tuyền nhìn không thấy ánh sáng, “Cậu nói tôi nhàm chán?”

“…Cũng không thể nói như vậy,” Tuế Hòa vội vàng bào chữa, “Rõ ràng cậu hiểu ý tớ mà. Cừ Chiêu, cậu không thể cố hiểu sai như vậy.”

“Tôi không đồng ý cho cậu đi.”

Giọng điệu cứng rắn của Cừ Chiêu làm Tuế Hòa không coi nổi tạp chí nữa.

Cô khép lại trang sách, “Cừ Chiêu, đây không phải là vấn đề đồng ý hay không. Cậu phải biết rằng, hai người ở bên nhau, nhất định phải cho đối phương đủ thời gian lẫn không gian để đối phương làm việc họ muốn, như vậy mối quan hệ mới là tốt nhất. Tớ nói vậy, cậu hiểu không?”

Cừ Chiêu nghe xong chỉ cười lạnh, hắn siết chặt cằm, gằn từng chữ một: “Nếu tôi nói không thì sao?”

Đối với dục vọng chiếm hữu trong lòng, trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới phải giấu giếm.

Tuế Hòa là của hắn, trong cuộc sống cũng chỉ có thể có hắn.

Bất cứ người đàn ông nào khác đều không được.

Bao gồm người nhà cô.

Tuế Hòa mím môi, biết lúc này bản thân không thể so đo mấy thứ này với Cừ Chiêu, nhưng trong lòng cô vẫn có chút không thoải mái.

Chút không thoải mái này khiến cô nói không lựa lời. “Thời gian thử việc của chúng ta đến đây là kết thúc.”

Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, Cừ Chiêu nghe xong hoàn toàn thay đổi sắc mặt. Hắn đột nhiên đứng dậy, tới gần Tuế Hòa, “Cậu lặp lại lần nữa?”

Lần đầu tiên Tuế Hòa nhìn thấy Cừ Chiêu nổi giận gay gắt với cô như vậy.

Rõ ràng đuôi lông mày, đuôi mắt nhìn vô hại, lại tản ra hơi thở làm người ta sợ hãi. Tuế Hòa bỗng dưng nhớ tới ánh mắt Cừ Chiêu kiếp trước nhìn cô.

Hận không thể nuốt cô vào trong bụng ăn cho hết cơn đói khát hung ác.

“Cừ Chiêu…”

Không thể coi nhẹ, giọng cô đang phát run.

“Cậu đừng nói nữa.” Như là sợ cô thật sự lặp lại câu nói kia lần nữa, Cừ Chiêu siết chặt nắm tay trực tiếp ngăn cản cô nói chuyện, “Cậu muốn đi thành phố G thì cậu cứ đi đi, vừa hay trong khoảng thời gian này chúng ta bình tĩnh lại một chút.”

Hắn sợ tranh cãi tiếp hắn sẽ không kiểm soát được chính mình sẽ làm ra chuyện gì.

Tuế Hòa giữ vững trầm mặc, chỉ mình cô biết bản thân đang căng thẳng.

Trước khi rời đi, Cừ Chiêu dừng ở cửa thật lâu, hắn đưa lưng về phía Tuế Hòa, hạ thấp giọng: “Tuế Hòa, câu nói kia tôi không muốn nghe đến lần thứ hai.”

“Phanh…”

Chung cư chỉ còn lại một mình Tuế Hòa.

Cô ôm đầu gối, cảm thấy rất lạnh.

Mùa thu tới thật vội vàng a.

————

Mọi tình tiết đều là để lót đường cho sau này, cuộc tranh cãi ở chỗ này của tôi đến sau này chỉ biết càng ngọt hơn【 Đã nói đến mức này rồi, mong mọi người tiếp tục yêu tôi nha. 】

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~

• 24/08/2018 •

CATEGORIES HẰNG NĂM CÓ NGÀY NÀY

Bảo vệ: [ Hằng năm có ngày này ] Chương 31 [ H ]

PUBLISHED ON 22 Tháng Tám, 2018

Nội dung này được bảo mật. Hãy nhập mật khẩu để xem tiếp:

MẬT KHẨU:

CATEGORIES HẰNG NĂM CÓ NGÀY NÀY

[ Hằng năm có ngày này ] Chương 30

PUBLISHED ON 14 Tháng Tám, 2018%(count) bình luận

Chương 30: Tôi phải kiểm tra một chút.

Edit: Mina

Nam Nhĩ Hạo giật mình, Cừ Chiêu đứng dậy, đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tuế Hòa, vô cùng tự nhiên cầm lấy chén nước đặt trước mặt cô, uống một hớp, không hề có thái độ đàng hoàng.

Hắn từng nghe nói về Nam Nhĩ Hạo.

Tuổi còn trẻ nhưng đã đạt được thành tựu lớn, bởi vì anh trai Nam Nhĩ Đằng từ tên ngốc khôi phục thành người bình thường nên bị mẹ cậu ta gọi về nước.

Vốn dĩ Cừ Chiêu cho rằng Nam Nhĩ Hạo sẽ dùng thủ đoạn gì đó đối phó Nam Nhĩ Đằng, ai ngờ Nam Nhĩ Đằng ra tay trước, trực tiếp công khai tin tức Nam Nhĩ Hạo là gay. Anh ta nói lấp lửng, đời trước mọi người cũng không rõ, đều chỉ nghe từ tin đồn.

Nhưng ngay tại ánh mắt đầu tiên Cừ Chiêu nhìn thấy Nam Nhĩ Hạo đã biết chuyện không hề đơn giản như vậy.

Nam Nhĩ Hạo là gay? Không hẳn vậy.

Mọi chuyện không thể khẳng định quá sớm.

“Chào cậu, tôi là Cừ Chiêu.”

Cừ Chiêu không phải tiểu tốt. Ý nghĩ này xuất hiện, Nam Nhĩ Hạo liền bày ra ánh mắt, vươn tay về phía hắn: “Chào anh. Nam Nhĩ Hạo.”

Lúc cậu ta duỗi tay thì Cừ Chiêu trùng hợp cúi đầu cầm tay Tuế Hòa.

Như thể không nhìn thấy… Dù hoài nghi Nam Nhĩ Hạo không phải gay, nhưng không có nghĩa hắn bằng lòng diễn kịch cùng Nam Nhĩ Hạo.

Bị bơ.

Nam Nhĩ Hạo cử động ngón tay, thu về ôm ngực, cậu ta nở nụ cười khinh thường, còn có châm chọc, chuyển hướng câu chuyện sang Tuế Hòa: “Đưa cả bạn trai tới xem mắt, chị gái quả là không có thành ý.”

“Không có thành ý thì không có thành ý, đôi bên cũng đã biết họ tên của nhau, chuyện đến đây là được rồi.” Tuế Hòa thản nhiên nói.

“Ai bảo chuyện đến đây là được rồi?” Nam Nhĩ Hạo nâng má, “Tôi thật sự thích chị, chị không thích tôi sao?”

Tuế Hòa bị bộ dáng nghiêm túc đùa giỡn của cậu ta bật cười thành tiếng, dứt khoát kéo Cừ Chiêu đứng dậy, nói: “Không thích.”

Rời đi cũng dứt khoát.

Một mình Nam Nhĩ Hạo ngồi đó trầm mặc thật lâu, cậu ta nhìn bên ngoài cửa sổ Tuế Hòa và Cừ Chiêu dắt tay nhau qua đường cái, bọn họ không nói gì, nhưng khí chất lại rất hài hòa.

Loại khí chất hài hòa này dù cho bọn họ không dắt tay, người khác cũng sẽ tự động coi bọn họ là một cặp tình nhân xứng đôi.

Nam Nhĩ Hạo tấm tắc lấy làm lạ: “Không tồi, không tồi.”

Nói xong, nụ cười trên mặt cậu ta liền biến mất.

Gọi phục vụ tới, sau khi chọn một phần bánh ngọt và cà phê, cậu ta nói thầm: “Sao chị gái này nói không giữ lời vậy chứ.”

Nói mời khách mà?

“Cậu cảm thấy người đàn ông kia thế nào?” Vừa về đến chung cư của Tuế Hòa, Cừ Chiêu bày ra vẻ đen mặt.

“Đàn ông nào?” Tuế Hòa giả ngu, “Sao tớ không nhớ?”

Nhìn cô thản nhiên, Cừ Chiêu không tiếp tục so đo nữa, vào lúc này Tuế Hòa còn biết liên lạc với hắn, cũng đã là tiến bộ rất lớn rồi.

Chỉ cần nhớ tới ban nãy Tuế Hòa lạnh nhạt Nam Nhĩ Hạo, cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều thoải mái, “Hôm nay thật vinh hạnh, được mở rộng tầm mắt về một Tuế Hòa khác.”

“Khác thế nào?”

“Không nể mặt, một chút cũng không giống Tuế Hòa trước kia hòa nhã điềm đạm.”

Tuế Hòa liếc xéo hắn một cái, “Ai bảo hòa nhã chẳng khác nào do dự dây dưa thiếu quyết đoán chứ?”

Cô ngồi xếp bằng trên ghế sofa, Cừ Chiêu cũng thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, bắt lấy cổ chân cô xoa bóp mát – xa giúp cô.

“Nhân lúc còn sớm cho thấy rõ lập trường để sau này không dính dáng đến mấy chuyện lằng nhằng.” Cô nói tiếp.

“Thế à.” Cừ Chiêu thuận miệng hỏi, “Nhưng cậu không sợ Nam Nhĩ Hạo tố cáo người nhà cậu biết sao?”

“Không sợ,” Cừ Chiêu dùng lực mát – xa vừa phải, Tuế Hòa thoải mái, eo sắp mềm ra, cô nửa nằm lên tấm đệm bên cạnh, “Tớ không nói cho họ quan hệ của chúng ta chỉ là bởi vì chúng ta còn đang trong thời gian thử việc mà thôi.”

Cừ Chiêu dừng động tác, “Thế nên hiện tại ý cậu là… Thời gian thử việc kết thúc?”

Tuế Hòa rất tiếc sờ sờ mặt hắn nói: “Không phải, còn chưa tới lúc.”

Cừ Chiêu nhịn không được tăng lực đạo, “Tuế Hòa, rốt cuộc cậu đang đợi điều gì?”

Tuế Hòa không đáp hắn: “Ai nha! Sao mạnh tay vậy!” Nhìn Tuế Hòa lảng tránh, Cừ Chiêu rất bực mình.

Hắn bực mình không phải bởi vì Tuế Hòa đối với hắn như gần như xa, mà là bởi vì hắn sắp không thấy rõ mục đích của bản thân.

Ban đầu muốn ở bên Tuế Hòa, là vì hắn muốn chinh phục cô, chiếm hữu cô, tra tấn cô, nhưng hiện tại thì sao?

Nôn nóng muốn xác lập mối quan hệ là sao đây?

Cừ Chiêu đột nhiên không rõ.

Hắn rốt cuộc đã xem nhẹ tầm ảnh hưởng của Tuế Hòa đối với hắn.

Nhưng bất luận mục đích là gì, trong lòng Cừ Chiêu biết không thể nóng vội. Hắn thở phào một hơi, lại khôi phục lực tay vừa phải, chỉ ấn ấn, nhưng dù ấn vẫn mang hương vị ái muội.

Hắn khoanh chân Tuế Hòa lại, “Có phải gầy đi không?”

Tuế Hòa hồn nhiên không biết nguy hiểm đang cận kề, cô sắp ngủ thiếp đi, giọng nói mơ màng không rõ: “Hả? Đâu có…”

“Tôi phải kiểm tra một chút.”

————

Nam Nhĩ Hạo【 Tiếng ‘hao’ thứ tư. 】

… Mọi người đọc đọc phát âm tên cậu ta giống cái gì 【 Không có người nào phát hiện ra saoT^T】

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~

• 14/08/2018 •

CATEGORIES HẰNG NĂM CÓ NGÀY NÀY

[ Hằng năm có ngày này ] Chương 29

PUBLISHED ON 14 Tháng Tám, 2018%(count) bình luận

Chương 29: Chị gái cậu còn có chuyện cười khác muốn kể cho cậu.

Edit: Mina

Đầu thu, nhiệt độ ấm áp gió mát mẻ, lá cây trên cành chuyển từ màu xanh sang màu vàng, cuống hơi giòn, chạm nhẹ liền vỡ vụn.

Tối hôm qua Cừ Chiêu vẫn luôn ở bệnh viện, Tuế Hòa ngủ một mình trên giường lớn, vốn nghĩ rằng sẽ thoải mái rộng rãi, không nghĩ tới một đêm trôi qua, cô ngủ rất không thoải mái, ngủ không sâu giấc.

Vậy nên khi nhận được cuộc gọi của Tuế Tử Đình, đầu óc cô cực kỳ choáng váng.

“Hòa Hòa, chiều nay con đi ăn cơm cùng con trai út nhà họ Nam nhé.”

“Ai cơ?”

“Nam Nhĩ Hạo, hồi nhỏ con còn chơi bùn đất với thằng bé đó.”

Tuế Hòa bỗng chốc tỉnh táo, “Nam Nhĩ Hạo? Sao năm nay cậu ta đã về nước rồi?”

“Tại sao thằng bé không thể về nước năm nay?” Tuế Tử Đình nghi hoặc, “Tóm lại hôm nay con ăn cơm cùng thằng bé, ôn chút chuyện, vui vẻ trò chuyện, nghe rõ chưa?”

Tuế Hòa không nghe vào, cô lung tung đồng ý, chờ cúp máy, vội vàng lấy giấy bút ra tính toán thời gian.

Tính tới tính lui, cô rơi vào trầm tư.

Dựa theo đời trước, lẽ ra sang năm Nam Nhĩ Hạo mới về nước.

Đời trước, lúc này cô vẫn đang chống đối các loại hoạt động xem mặt Tuế Tử Đình sắp xếp cho cô, mãi đến năm thứ hai, Nam Nhĩ Hạo về nước, cục diện này mới chấm dứt.

Người quen biết đều nói Nam Nhĩ Hạo là gay, đây là bí mật công khai, nếu không phải vậy Tuế Hòa cũng sẽ không đồng ý đi xem mắt.

Nhưng đời này, sao cậu ta trở về trước thời hạn?

Vậy có phải… Cừ Chiêu cũng sẽ trở thành kẻ giết người bị truy nã sớm hơn không?

“Sẽ không, sẽ không.” Tuế Hòa rất nhanh phủ nhận suy đoán này.

Đời này bên cạnh Cừ Chiêu có cô, không thể nói tạo ra ảnh hưởng gì lớn, nhưng ít nhất sẽ không làm Cừ Chiêu có tâm lý trả thù xã hội này quá lớn.

Huống chi hiện tại cô và Cừ Chiêu có mối quan hệ thân mật không thể tách rời. Di động cạnh người rung lên.

Tuế Hòa bình ổn tâm trạng, xem tin nhắn, là Tuế Tử Đình gửi tới, nội dung là thời gian, địa điểm cô và Nam Nhĩ Hạo dùng bữa.

“Chậc.”

Nói là ăn một bữa cơm, còn không phải là biến tướng của xem mắt sao?

Nam Nhĩ Hạo là con trai út nhà họ Nam, nhưng cậu ta còn có một thân phận khác mà mọi người đều biết – con riêng. Mẹ Nam Nhĩ Hạo là tiểu tam thượng vị, dựa vào cậu ta chen chân lên làm vợ cả của Nam Phong.

Bởi vì Nam Nhĩ Đằng, con trai cả nhà họ Nam là tên ngốc.

Nhưng ở trong ấn tượng của Tuế Hòa, hình như Nam Nhĩ Đằng khôi phục bình thường đã là chuyện của mấy năm nay.

Năm 4 tuổi, lúc Nam Nhĩ Hạo được đưa về Nam gia, Tuế Hòa còn chơi cùng cậu ta hai ngày, nhưng không bao lâu sau cậu ta lại được đưa ra nước ngoài, vẫn luôn không trở về.

Có mỗi chuyện tám trăm năm trước chơi bùn đất, còn dùng để ôn chuyện?

Tuế Hòa ảo não, vừa rồi chỉ lo khiếp sợ, cô đã quên phải từ chối.

Đời trước không có Cừ Chiêu, cô nghĩ tùy tiện tìm một người chắp vá cuộc sống là được rồi; đời này có Cừ Chiêu, cô đâu còn có tâm trạng đi xem mắt tên đàn ông nào khác chứ?

Mới nghĩ đến việc gửi tin nhắn từ chối, Tuế Tử Đình lại gửi một tin nhắn khác tới, “Không được phép từ chối.”

Tuế Hòa nhăn chặt mi, hồi âm ba từ: “Biết rồi ạ.”

Rồi lại gửi một tin nhắn khác cho Cừ Chiêu.

Lúc Tuế Hòa tới nhà hàng được định sẵn, Nam Nhĩ Hạo còn chưa tới.

Thật tốt. Tuế Hòa uống một hớp nước, cô đã có cớ phản bác Tuế Tử Đình rồi.

Đợi mười phút, Nam Nhĩ Hạo thong thả đến muộn.

“Ai ui, tới sớm nha.”

Lông mày Tuế Hòa nhếch lên, ngước mắt nhìn về phía đối tượng xem mắt không thành của đời trước.

Khác với khuôn mặt Cừ Chiêu vô hại tuấn lãng, dưới đôi lông mày kiếm của Nam Nhĩ Hạo là đôi mắt phượng nhỏ dài, nhưng không xấu, tổng hợp lại rất xuất sắc, liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy cậu ta rất “Đắt”.

Đại thiếu gia sống trong nhung lụa.

Nhưng không bằng Cừ Chiêu.

Là tên gay.

Tuế Hòa tức khắc nhìn cậu ta thuận mắt hơn không ít, bỏ qua việc cậu ta ngả ngớn “Chào hỏi”, cô nở nụ cười đúng mực, đứng dậy nói: “Chào cậu.”

Lúc nhìn thấy Tuế Hòa Nam Nhĩ Hạo sửng sốt một giây, nhưng cũng chỉ là một giây.

Cậu ta cười lạnh, trực tiếp ngồi xuống phía đối diện Tuế Hòa, làm bộ không nghe thấy Tuế Hòa nói, “Ngồi xuống đi chứ, đứng đó làm gì?”

Tuế Hòa cũng không giận, mỉm cười ngồi xuống, đẩy thực đơn chưa gạch đến trước mặt Nam Nhĩ Hạo, “Không biết cậu thích gì, vẫn chưa chọn, cậu nhìn xem muốn ăn món gì, tôi mời khách.”

Dáng vẻ của một người chị.

Nhưng cũng là sự thật, Tuế Hòa lớn hơn Nam Nhĩ Hạo một tuổi.

“Tôi nói này, chị gái.” Nam Nhĩ Hạo tựa mép bàn, đôi tay đan vào nhau, gần như muốn duỗi sang bên Tuế Hòa, “Có phải chị không biết bây giờ chúng ta đang làm gì không?”

Tuế Hòa mặt không biến sắc rút bàn tay đang đặt trên mặt bàn về, nói: “Tôi biết chứ, chúng ta đang ăn cơm.”

Nam Nhĩ Hạo khịt mũi coi thường vẻ mặt đơn thuần của Tuế Hòa, “Xì, chị gái thật biết đùa (*).”

Tuế Hòa ôm cánh tay dựa về phía sau, cả người rơi vào ghế sofa mềm mại, cô cười hiền hòa hơn, “Chị gái cậu còn có chuyện cười (*) khác muốn kể cho cậu.”

(*) Cùng là một chữ 逗.

Nam Nhĩ Hạo híp mắt, hiển nhiên rất hứng thú, “Là chuyện gì?”

Tuế Hòa chỉ chỉ bàn kế bên, chỗ đó có một người đàn ông đưa lưng về phía bọn họ uống cà phê.

Chỉ là một bóng lưng, nhưng vẫn có thể khiến cho người ta suy nghĩ miên man bất định.

Lại nhìn đến sườn mặt thấp thoáng…

Nhất định là cực phẩm.

Giọng Tuế Hòa nhẹ nhàng, giảo hoạt hỏi: “Người đàn ông kia, có phải rất tuấn tú không?”

Nam Nhĩ Hạo liếc nhìn cô một cái, “Sao thế? Chị đang thử tôi?”

“Thử cái gì?”

Tuế Hòa liếm liếm môi, gương mặt không trang điểm nhưng rực rỡ hơn ánh mặt trời, “Tôi chỉ muốn nói.”

“Đó là bạn trai tôi.”

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~

• 14/08/2018 •

CATEGORIES HẰNG NĂM CÓ NGÀY NÀY

[ Hằng năm có ngày này ] Chương 28

PUBLISHED ON 14 Tháng Tám, 2018%(count) bình luận

Chương 28: Hồ ly tinh.

Edit: Mina

Ngày hôm sau, Tuế Hòa thật sự mang vịt quay đến bệnh viện tìm Cừ Chiêu.

Dựa vào chỉ dẫn của nhân viên công tác đi lên tầng sáu, Tuế Hòa xách theo vịt quay, người đi ngang qua cô đều sẽ dừng ánh mắt trên người cô trong một cái chớp mắt.

Thời gian nghỉ trưa sắp đến, mặc cho bất cứ ai cũng đều cảm thấy đói bụng.

Nhưng không biết bọn họ là nhìn người hay là nhìn vịt quay.

Cửa phòng làm việc mở ra, Tuế Hòa gõ gõ cánh cửa, “Chào mọi người?”

Ba người trong phòng đồng thời ngẩng đầu lên.

Trực giác của Lương Nhân mách bảo cô ta nhìn về phía Cừ Chiêu ngồi bàn đối diện.

Quả nhiên, nhìn thấy cô gái đứng cạnh cửa, Cừ Chiêu tháo mắt kính xuống, “Mua vịt quay cho tôi thật à?”

Vịt quay?

Trong lòng Lương Nhân lộp bộp một cái, nhớ tới lời nói của Thẩm Oái trong điện thoại ngày hôm qua — “Đừng chọc vào Cừ Chiêu, càng đừng chọc vào người phụ nữ bên cạnh anh ta.”

Tuế Hòa lắc lắc túi giấy trong tay, mím môi cười: “Nói được làm được.”

“Đây… Đây là vị mỹ nữ nào thế? Bác sĩ Cừ, cậu không giới thiệu chút sao?” Nhưng Tiền Khôn, người thứ ba cùng phòng lại lên tiếng trước.

“Bạn gái của tôi, Tuế Hòa.”

Tuế Hòa cười cười, không phản bác.

Tiền Khôn nghĩ thầm, rốt cuộc được nhìn thấy nữ chính trong lời đồn, thật sự không phải khen nhắng, xinh đẹp dịu dàng có khí chất, dáng người trước nhô sau vểnh, eo thon chân dài, quá tuyệt vời.

Lương Nhân không nghĩ gì cả, nhưng trái tim đã lạnh cóng. Chỉ là cô ta không rõ, vì sao Thẩm Oái phải nói Cừ Chiêu và Tuế Hòa đáng sợ đến vậy?

Tuế Hòa đi đến trước bàn làm việc của Cừ Chiêu, bắt chuyện với hai người kia, “Hai người đến đây ăn vịt quay này, tôi mua nhiều lắm.”

“Muốn ăn thì đi nhà ăn, ở đây ám mùi.” Cừ Chiêu nhìn đồng hồ, “Chờ thêm mười phút nữa.”

Tiền Khôn rất tinh mắt, anh ta xua xua tay nói: “Hôm nay chị gái nhà ăn để phần tôi sườn heo chua ngọt, tôi không tranh vịt quay với bác sĩ Cừ đâu.”

Lương Nhân không nói chuyện.

Tuế Hòa nhìn về phía cô ta, “Bác sĩ Lương cùng ăn nhé?”

“Hả?” Lương Nhân cười như không cười, “Không được rồi, tôi cũng không dám làm hỏng nhã hứng của hai người.”

Lời nói có ý trêu chọc, nhưng không ngăn nổi ngữ điệu âm dương quái khí của cô ta, Tuế Hòa nhăn mi, phá lệ đáp lại cô ta một câu, “Vậy thì cảm ơn bác sĩ Lương.”

Lương Nhân bị nghẹn, suýt nữa bật thốt chửi thề, cô ta gượng cười nói: “Khách sáo rồi.”

Cừ Chiêu chống khuỷu tay lên mặt bàn sờ sờ lông mày, cười một tiếng.

Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tuế Hòa lộ ra móng vuốt sắc bén trước mặt người lạ.

Trong lòng rốt cuộc cân bằng.

Tuế Hòa và Cừ Chiêu cùng đi đến nhà ăn của bệnh viện, dọc đường hai người nhận được chú ý nhiều hơn lúc Tuế Hòa xách vịt quay đi một mình rất nhiều lần.

Cô nghiêng bả vai dựa vào Cừ Chiêu, xuất phát ra từ nội tâm khen ngợi: “Xem ra bác sĩ Cừ ở bệnh viện rất được mọi người chào đón.”

Tuế Hòa không thể không thừa nhận, cô rất vui vì Cừ Chiêu có được những thứ nên có.

Khi còn nhỏ không nhận được đối xử bình đẳng nên sau khi trưởng thành được bù đắp, đây mới là cuộc sống mà Cừ Chiêu nên có được.

Cừ Chiêu nhướn mày, “Nhờ cậu đó.”

“Cái gì?”

“Người trong bệnh viện vẫn luôn hiếu kì bạn gái trong truyền thuyết của tôi rốt cuộc là thần thánh phương nào, bây giờ cậu chủ động xuất hiện, bọn họ không nhìn cậu mới là lạ.”

Tuế Hòa bĩu môi: “Nói như thể tớ là yêu quái phương nào vậy.”

Cừ Chiêu cười nhạt, nghiêng đầu xán lại gần cô, khí nóng phả vào vành tai cô, ngứa ngứa nóng nóng, “Hồ ly tinh.”

Tuế Hòa che tai, giận hắn liếc mắt: “Bây giờ cậu vẫn đang trong thời gian thử việc, tớ khuyên cậu không nên kiêu ngạo.”

Cừ Chiêu bình chân như vại: “Tôi không sợ.”

Nói xong liền nắm tay cô đi vào nhà ăn.

Tuế Hòa buồn bực không thèm hé răng xoa nắn lòng bàn tay hắn, thấy hắn thờ ơ, càng tức giận, đang định làm gì đó, đuôi mắt lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua.

Cô ngạc nhiên, quay đầu lại tìm kiếm, bóng dáng kia đã biến mất.

Dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Nhận thấy người bên cạnh thất thần, Cừ Chiêu bóp tay cô, hỏi cô, “Cậu sao thế?”

“Không, không có gì.”

Mặt mày Cừ Chiêu bỗng chốc hạ nhiệt độ.

Tuế Hòa có chuyện gạt hắn, hơn nữa còn là sau khi nhìn thấy ai đó.

Hắn tra xét một tuần vẫn chưa phát hiện ra người nào khả nghi.

Rốt cuộc là ai?



Bữa cơm này Tuế Hòa ăn uống qua loa, Cừ Chiêu cũng không có khẩu vị.

Tuế Hòa buông đũa, “Vịt quay hôm nay làm không ngon lắm.”

“Mùi vị vẫn giống ngày hôm qua.” Cừ Chiêu tuyệt tình vạch trần cô.

Nhưng cô không muốn nói nhiều, vẻ mặt đều là mỏi mệt: “Tớ hơi mệt, muốn về trước.”

Cừ Chiêu hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế con dã thú điên cuồng trong lòng, “Tôi đưa cậu về.”

Không được cự tuyệt. Trong lòng hắn bổ sung.

Tuế Hòa gật đầu: “Được, cậu đưa tôi về đi.”

Cừ Chiêu khẽ thở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.