Edit: Mina
Tuế Hòa ngồi dựa vào mép cửa xe, “Là cậu giả bộ xa lạ trước.”
Nói xong cô liền hối hận, lời này sao ấu trĩ vậy chứ.
“Vậy cậu ngẫm lại xem vì sao tôi làm bộ không quen biết cậu.”
Tuế Hòa hít vào một hơi, lại thở ra một hơi, không nhìn Cừ Chiêu, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Cừ Chiêu dứt khoát đối mặt với cô, mặt mày tươi cười, lại đang ép hỏi: “Vì sao xin lỗi.”
“...Năm đó là tớ quá tra (1), bỏ chạy.”
(1) Cặn bã, tồi tệ.
“...” Cừ Chiêu thật đúng là không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, “Ngày đó cậu đi đâu?”
Tuế Hòa giữ thái độ trầm mặc.
Quả nhiên, không chịu nói.
Cừ Chiêu nén giận thu cằm, từng chữ phun ra từ kẽ răng: “Tuế Hòa, cậu được lắm.”
“Cậu thay đổi.” Tuế Hòa đột nhiên nói.
Cừ Chiêu hừ lạnh, “Tôi không muốn thay đổi, là ai khiến tôi thay đổi cậu còn không biết sao?”
Sau câu nói này, trong xe trở nên yên tĩnh.
“Cừ Chiêu,“ Tuế Hòa đánh vỡ trầm mặc trước, giọng cô như vang đi xa, “Tớ cảm thấy con người tồn tại quá đỗi mệt mỏi.”
Cừ Chiêu trong lòng khẽ động, “Sao thế?”
Tuế Hòa xoa xoa mũi chua xót, “Không có gì.”
Cô chỉ làm ra vẻ thôi.
Một lần nữa nở nụ cười, Tuế Hòa nhìn hắn nói: “Như vậy đi, sau này cậu muốn tớ làm gì, cứ việc nói, chỉ cần tớ có thể làm tớ sẽ làm hết.”
“Chuyện gì cũng có thể?” Cừ Chiêu nhướn mày.
Tuế Hòa rất lạ lùng mà nhớ tới buổi sáng ngày đó giữa bắp đùi đau nhức.
Cô lắc đầu, “Phải suy xét tính nguyên tắc của vấn đề.”
“Ha.” Cừ Chiêu đổi một dáng ngồi thoải mái, “Tôi không cần cậu làm loại chuyện đó, tôi chỉ cần cậu làm bạn gái tôi.”
Tuế Hòa: “...” Cái này có khác loại chuyện đó sao?
“Không được.”
Cừ Chiêu đoán được đáp án này, cho nên khi nghe thấy cũng không có cảm giác gì. Nếu Tuế Hòa dễ nói chuyện như vậy thì hắn cũng không đến mức dây dưa với cô lâu đến thế.
“Vậy cuối tuần này cậu cùng tôi đi một chuyến đến Công viên Hải Dương.”
Tuế Hòa ngạc nhiên hỏi: “Cứ như vậy?”
“Đây chỉ là chuyện thứ nhất.”
Cừ Chiêu cười trêu tức, cố ý bới móc: “Quá gượng ép.”
“Cừ Chiêu, cậu đừng quá trớn.”
Hắn học cô nói chuyện: “Được.”
Nhìn Tuế Hòa nghẹn uất, lại nhìn vẻ mặt cô không giống ngày thường, tâm trạng Cừ Chiêu rất không tồi.
Thay mặt nạ mới, để lộ dục vọng chiếm hữu, nhưng lại có thể thu về thứ đặc biệt.
Chơi xấu còn dễ dàng hơn giả bộ đáng thương, giả bộ dịu dàng nhiều.
Đạt được mục đích, Cừ Chiêu mở khóa chốt cửa xe, nhìn Tuế Hòa xuống xe, đi vào con phố, hắn nhìn thấy Tuế Hòa bị bóng tối từng chút từng chút cắn nuốt, trong lòng vô cùng hả hê.
Hắn ở trong lòng hỏi, Tuế Hòa, chẳng lẽ cậu không biết, khi cậu bằng lòng để lộ khuyết điểm nhỏ trước mặt đối phương thì ngay cả cậu cũng sẽ dễ dàng bị luân hãm nhất sao?
Cừ Chiêu khởi động xe, bật đèn, rời đi.
Đèn đường thật cô đơn a, chỉ có ánh trăng làm bạn.
Hôm nay ánh trăng tròn đầy, tròn đến bất luận bắt đầu đi từ đâu, cuối cùng vẫn có thể trở lại điểm xuất phát.
Cừ Chiêu không nghĩ tới, ảnh hưởng tương tác (2).
(2) Không biết edit sao. Có vẻ tương tự định luật 3 Newton về chuyển động.:3
Thời điểm Tuế Hòa luân hãm, hắn cũng vậy.
Có lẽ hắn còn sớm hơn.
Bởi vì tâm tư càng nhiều, càng không dễ khống chế được chính mình.
“Bác sĩ Cừ, hôm nay tan làm đúng giờ nha.”
Cừ Chiêu khóa lại tủ đồ, cười nói: “Bởi vì có việc.”
Hắn trước nay luôn điềm đạm hòa nhã đối với người khác, tầm quan trọng của quan hệ nhân tế (3) từ nhỏ hắn đã biết. Chỉ là thứ này còn phải phân chia loại người, phải xem người nọ có lọt vào tầm mắt của hắn hay không.
(3) Quan hệ nhân tế được hiểu theo ba cách:
+ Mối quan hệ giữa các cá nhân cho thấy mức độ thân mật, hài hòa và phối hợp của các mối quan hệ tâm lý trong quá trình tương tác giữa con người.
+ Mối quan hệ giữa các cá nhân bao gồm ba thành phần tâm lý. Thành phần nhận thức, cảm xúc và hành vi.
+ Mối quan hệ giữa các cá nhân được thiết lập và phát triển trong quá trình tương tác lẫn nhau. ( Nguồn: Baidu.)
Ví như Thẩm Oái, không có giá trị để hắn lợi dụng; ví như Tuế Hòa, cô không chịu nổi dáng vẻ này của hắn.
Hắn cũng lười giả bộ.
Theo hắn đáp lời người nọ thuận miệng hỏi: “Chẳng lẽ là đi hẹn hò?”
Cừ Chiêu thản nhiên, “Đúng vậy.”
Người nọ thật sự chỉ thuận miệng hỏi, vốn không nghĩ tới có thể nghe thấy đáp án thừa nhận.
Thật là chuyện hiếm lạ!
Xem ra các cô gái mê trai đẹp trong bệnh viện phải làm Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành rồi ~ Anh ta xấu bụng nghĩ.
...
Tuế Hòa và Cừ Chiêu đồng thời xuất hiện ở đầu phố đã hẹn trước.
Hai người họ đều rất có ý thức về thời gian, cũng không lãng phí thời gian để chờ đợi người khác.
Tuế Hòa lên xe, tự mình thắt dây đai an toàn.
“Đi thôi.” Cô nói.
Cừ Chiêu nhìn làn váy cô co lên giữa đùi, trong đầu hiện lên hình ảnh lần đầu tiên bọn họ đi Công viên giải trí, còn có những việc mấy năm kia bọn họ cùng làm.
“Cậu rất thích mặc váy?”
Tuế Hòa nghe xong cũng không thẹn thùng, mặt không đổi sắc, “Phải xem tâm trạng.”
Chậc chậc.
“Cậu cũng thay đổi,“ Cừ Chiêu vừa cảm khái vừa lái xe: “Tính cách trở nên xấu hơn.”
Tuế Hòa nở nụ cười đoan trang, nói: “Học cậu.”
Ăn miếng trả miếng, ai chẳng biết chứ.