Edit: Mina
Trò nói thật hay mạo hiểm này không mới, nhưng cảm giác kích thích không bao giờ giảm bớt, luôn có thể hâm nóng bầu không khí.
Cho nên mấy người ở đây đều không phản đối.
Quy tắc trò chơi đơn giản, người nào lắc xúc xắc được điểm số cao nhất, người đó sẽ có quyền đặt câu hỏi cho người có điểm số thấp nhất, người thua nếu không trả lời được, có thể chọn mạo hiểm để nhận trừng phạt. Nếu trường hợp có điểm số bằng nhau, sẽ chơi oẳn tù tì để quyết định thắng thua.
Vòng thứ nhất, Chung Vọng có điểm nhỏ nhất, Tuế Hòa có điểm lớn nhất. Nhưng bọn họ đã hoàn toàn trở thành người xa lạ, trong khoảng thời gian ngắn Tuế Hòa không biết nên hỏi gì cho thích hợp, đành phải dựa vào ý kiến số đông hỏi hắn: “Cậu đã yêu đương mấy lần rồi?”
Hỏi xong Đao Đầu vội ngắt lời: “Quá đơn giản, quá đơn giản, phải hỏi câu nào thú vị hơn chứ!”
Chung Vọng lập tức trả lời: “Ba lần! Lời nói ra như bát nước đổ đi, không thể đổi ý. Tiếp tục tiếp tục!”
Sau ba lần, Tuế Hòa vẫn đạt điểm cao nhất, những người khác buồn bực, “Có phải vị trí kia có độc không?”
Tuế Hòa chớp chớp mắt, cười đáng yêu: “Ông trời thiên vị tớ.”
Nhưng mà, sự thật chứng minh, con người không thể quá khoe khoang.
Tới lần thứ năm, Tuế Hòa đạt điểm thấp nhất.
“Ai cao nhất?” Cô hỏi.
Cừ Chiêu mở nắp, nhìn một vòng, khóe miệng bất giác nhếch lên: “Tôi.”
Mọi người im lặng một giây, tức khắc ồn ào bùng nổ, “Hỏi câu khó, hỏi câu khó!”
Có lẽ đã đến giờ, âm nhạc bắt đầu to dần lên, màng nhĩ Tuế Hòa bị chấn động mạnh, cô nhìn Cừ Chiêu nở nụ cười, đột nhiên có hơi sợ hãi vấn đề hắn sắp hỏi.
Cừ Chiêu có thể hỏi cô vì sao xa cách ba năm nay không?
Nếu hỏi cô nên trả lời thế nào?
Tuế Hòa cũng không thể nói ra mình trọng sinh để làm cái cớ. Ngoài việc dùng 6 năm để thay đổi tam quan (1) của tội phạm giết người, cuộc sống của cô vẫn luôn theo quy luật, cố gắng đi lên con đường cũ, bình thản làm cá mặn (2) cả đời là mong muốn lớn nhất của cô.
(1) Tam quan bao gồm: thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan.
(2) Cá mặn (Ngôn ngữ mạng): Ngày xưa ám chỉ xác chết. Sau này ám chỉ người không muốn làm những việc mà họ không muốn thay đổi. _Nguồn: Baidu._
Cô đối tốt với Cừ Chiêu, không có nghĩa cô không có cuộc sống của riêng mình. Nếu Cừ Chiêu có được sự giúp đỡ của cô mà sống tốt hơn, hơn nữa cô nhìn ra được Cừ Chiêu không lớn lên sa đọa, vậy thì cô cũng nên đi trên con đường của mình.
Luôn ở bên một người, cuộc sống rất không thú vị, trọng sinh cũng không có ý nghĩa.
Nhưng lời này nói ra quá vô tình.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, Cừ Chiêu bỗng hỏi, “Nụ hôn đầu tiên của cậu là khi nào?”
Câu hỏi này càng khó trả lời.
Thành thật trả lời nụ hôn đầu tiên vẫn còn sẽ khiến cho bầu không khí trở nên ái muội, mà nói dối lại vi phạm quy tắc ban đầu của trò chơi.
Hơn nữa, Tuế Hòa kiệt sức cũng nghĩ ra được cảnh tượng kia, cô nhíu mày: “Tớ chọn mạo hiểm.”
Cừ Chiêu nghe thấy đáp án như mong muốn, hắn nhếch môi: “Ôm tôi.”
Âm nhạc bỗng chốc dừng lại, hai từ này bại lộ dưới ánh đèn không có chỗ để che giấu, rồi lại bị chìm ngập trong từng đợt âm nhạc nổi lên, yên lặng không tiếng động hạ một đao ở bên tai mỗi người.
Tuế Hòa: “...”
Mọi người ở đây đều nín thở.
Chung Vọng âm thầm quan sát Cừ Chiêu, trong lòng nghi hoặc, có phải Cừ Chiêu điên rồi không? Anh ta càng nghĩ càng phấn khích, có lẽ anh ta biết Cừ Chiêu sẽ bị người nào tóm lấy rồi.
Mà Cừ Chiêu nói xong cũng dang hai tay ra, “Ba năm không gặp, ôm một cái thế nào?”
Một câu xoay chuyển tình thế bế tắc quay lại điểm ban đầu.
Quay lại điểm ban đầu còn có Chung Vọng. Anh ta phát hiện mình đoán không ra suy nghĩ của người thông minh.
Đây là điểm Cừ Chiêu và Tuế Hòa giống nhau. Bọn họ luôn có thể tùy tiện nói ra một câu đáng ghét làm tim gan cồn cào, sức hấp dẫn mạnh đến mức làm người ta không nhịn được muốn phục tùng.
Tuế Hòa cười cười, đuôi mắt cong cong, dang hai tay cúi người ôm lấy Cừ Chiêu.
Mùi hương chanh nhẹ nhàng khoan khoái ập vào mặt, mùi hương trên người hắn càng dễ chịu hơn mùa hè.
Quả nhiên không hề khó chịu như trong tưởng tượng. Tuế Hòa thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cừ Chiêu rũ mắt, ánh đèn rực rỡ thoảng qua kẽ hở hàng mi dài làm nổi bật lên nét cô đơn khó hiểu trên gương mặt hắn.
Đây là cái ôm thứ hai của hắn và Tuế Hòa.
Lần đầu tiên xa cách.
Lần thứ hai gặp lại.
Mỗi một lần, hơi thở trên người Tuế Hòa đều làm Cừ Chiêu hưng phấn.
Đó là hương vị của con mồi hoàn mỹ nhất.
Loại mùi hương này không liên quan đến tình yêu, nhưng lại khiến ngọn lửa ham muốn chinh phục bùng cháy mãnh liệt trong cơ thể hắn.
Hắn đã cho cô cơ hội, là tự cô quay lại.
Cho nên Tuế Hòa, tuyệt đối không được làm tôi thất vọng.
Cừ Chiêu buông lỏng vòng ôm, năm ngón tay nắm hờ, như là bắt được linh hồn của cô.
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)
~• 18/07/2018 •