Hàng Này Khó Xơi

Chương 1: Chương 1: Tình cờ gặp gỡ rất lãng mạn




Ngoài cửa sổ có mấy cành hoa hải đường đỏ rực, xa gần có hoa lê trắng như tuyết trải khắp khe núi, tôi cầm lên một quyển thơ, dựa người vào tay vịn rồi giả bộ phân tích, gió thổi tới, trang sách bay bay, quần áo màu trắng cũng tung bay.

Cảnh giai nhân tựa vào tay vịn đọc sách đẹp như thế khiến các tiểu hòa thượng trong chùa ngẩn ngơ cả người.

Tên hòa thượng đang xem tranh xuân cung đồ* cạnh tôi nói: “Nghe nói tri phủ mới nhậm chức rất nhiều mưu mô, mới có hơn chục ngày mà đã bắt được thủ lĩnh bọn cướp trên núi Tây Nguyên rồi, liệu tiểu thư có nên đóng cửa nghỉ ngơi không hành nghề nữa?”

* Sách ảnh về chuyện phòng the ngày xưa

Tôi che miệng cười: “Sợ gì hắn, mấy kẻ kia đều là tình nguyện cho tôi tiền mà.”

Đang nói chuyện thì Thúy Hoa hối hả chạy vào từ sân trước: “Bà chủ, bà chủ! Có hàng! Lần này là hàng xịn!”

Tôi lườm cô ấy một cái, nói nhẹ nhàng: “Em gọi tôi là gì?”

“Ấy!” Cô ta vội giấu vẻ lừa đảo đi, bắt đầu giả vờ: “Tiểu thư, có khách quý đến thăm, lại là một thư sinh đường xa lên kinh dự thi...” Mặt cô ta vẫn không giấu nổi sự phấn khích, ánh mắt long lanh phát sáng: “Thư sinh này còn rất đẹp trai! Lại thêm nhiều tiền!”

Mắt tôi cũng sáng ngời, xoay người phi thân bay về phòng!

Tôi là kẻ lừa đào có thâm niên trong giang hồ, nằm vùng trong Phổ Đà tự, chuyên lừa gạt những kẻ háo sắc lắm tiền. Nếu có “hàng” xuất hiện thì bà chủ nhà nghỉ dưới núi sẽ dẫn hàng này lên Phổ Đà tự, sau đó Thúy Hoa và hòa thượng sẽ phối hợp với tôi để hành nghề...

Tôi ngồi trang điểm cẩn thận trước bàn, Thúy Hoa nói: “Tiểu thư cài hoa trắng làm gì vậy?”

Tôi vuốt ve bông hoa một cách yểu điệu: “Tiểu thư đây tên Lý Viện Viện, phụ thân vừa mới qua đời, không cài hoa trắng thì cài cái gì?”

Cô ấy: “...”

Lý Viện Viện là con gái của Lý thừa tướng triều trước, không lâu về trước, cô ta và mẫu thân vừa đưa linh cữu của phụ thân về quê hương, ở tạm trong Phổ Đà tự. Vì vậy gần đây tôi toàn mạo danh cô để dụ dỗ các thư sinh, lừa tiền lừa đồ ăn, các thư sinh vừa nghe danh tôi là con gái của thừa tướng thì cảm thấy mình gặp được người quyền quý, tiền đi đường còn bao nhiêu sẽ dồn hết vào tôi. Tháng này tôi thu nhập khá cao!

Tôi cầm cái khăn tay vuông, đứng ở nơi bắt mắt nhất của Phổ Đà tự, giả vờ rơi nước mắt. Lòng nghĩ nếu như có kẻ háo sắc đi qua thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ đến an ủi tôi một hồi.

Nào ngờ Thúy Hoa lại chạy đến: “Tiểu thư, không hay rồi! Kẻ địch tới! Chạy mau!”

“Kẻ địch” là từ chỉ những người ngày xưa tôi lừa lại quay lại tìm tôi. Chuyện kiểu này thi thoảng cũng xảy ra, thông thường thì bà chủ nhà trọ dưới núi sẽ giữ hắn lại, nói rằng tôi đã rời khỏi tự, hoặc là tôi đã chết từ lâu...

Thúy Hoa nói: “Hắn nghe kể tiểu thư chết nên vô cùng đau lòng, muốn thăm lại chốn cũ, tưởng nhớ người đã mất.”

Đối diện với kiểu người trọng tình trọng nghĩa này tôi chỉ đành tặng hắn ba chữ: Dai như đỉa.

Tôi chạy ngay lập tức, chạy thẳng một mạch đến cửa sau tự, bỗng gặp một người đứng dưới cây hoa lê, nhìn tôi cười mà như không...

Người này có ánh mắt đào hoa khiến hồn xiêu phách lạc, da trắng như tuyết, anh tuấn khôi ngô, mày cong như trăng lưỡi liềm, dáng đứng thẳng tắp. Tôi từng gặp vô số người, nhưng đây là người đầu tiên tôi thấy đẹp tới vậy. Hoàn hồn lại, để ý thấy cái quạt vẽ hình non nước, từ thẻ bằng ngọc mạ vàng mà hắn đang cầm kia quả là hàng xịn, một cái đáng giá ngàn vàng, tên này đúng là nhà giàu!

Tôi đứng tại chỗ ngẩn người, hắn cười duyên với tôi: “Hòa thượng nói có một vị nữ thí chủ ở đây báo hiếu...” Hắn chỉ vào bông hoa trắng cài trên tóc tôi: “Cô nương là Lý Viện Viện sao?”

Tôi giật mình, hấp tấp vái chào hắn rồi vội vội vàng vàng chạy về ngọn núi đằng sau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.