Đêm xuân gió mát mẻ, quyện với mùi hoa cỏ không rõ tên, thỉnh thoảng còn vang lên mấy tiếng côn trùng kêu vang.
Ánh trăng xuyên qua tán lá rơi xuống sân viện, lưu trên đó mất điểm sáng, ánh lên màu sắc của mấy bông hoa không tên đang nở lung linh.
Giang Nguyễn ngồi xổm ở góc tường ngơ ngác xuất thần, ngón tay vô tình khảy đám duyên giai thảo sum xuê, đám hoa cỏ này đều là ngày thường nàng trông thấy ở ven đường thấy thích nên mang về trồng.
Khi có tâm sự, sẽ thích ra góc tường này nhìn đán hoa hoa cỏ cỏ, cứ ngây ngô nhìn như vậy sẽ khiến cho tâm tình nàng an tĩnh hơn.
Giang Nguyễn đùa nghịch mấy cây hoa cỏ đó, chợt có vài giọt mưa rơi xuống đánh vào mu bàn tay nàng, trời mưa sao?
Giang Nguyễn ngẩng đầu, không biết từ khi nào mà trên đầu mình đã có thêm một cây dù trúc hình hoa mộc lan, người bung dù có mái tóc đen nhánh, mặt mày đạm nhiên.
Giang Nguyễn nhìn thấy hắn thì kinh ngạc nhảy dựng lên, không biết hắn đã đứng sau lưng nàng từ lúc nào.
Giang Nguyễn cuống quýt đứng dậy, bởi vì quá vội càng, thân thể không được vững, hoảng loạn nắm lấy tay Kỳ Diệp để đứng vững lại.
Một bàn tay to, khớp xương rõ ràng nắm lấy cổ tay nàng, giọng nói bình thản: “Cẩn thận một chút.”
Gương mặt Giang Nguyễn đỏ bừng: “Sao ngươi lại ra đây?”
Kỳ Diệp thoáng nâng tay cầm dù lên, che trên đỉnh đầu nàng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Trời mưa rồi.”
Giang Nguyễn ngẩng đầu nhìn, đúng thế, không biết mưa từ khi nào, thế mà nàng không hề phát giác ra, nếu thế, có phải hắn đã căng dù đứng sau nàng rất lâu rồi không?
Mưa rơi xuống mặt dù, phát ra thanh âm 'tí tách' nhỏ, ban đêm yên tĩnh lại nghe đặc biệt rõ ràng.
Hai người đứng đối mặt với nhau thật lâu, Giang Nguyễn lặng lẽ nghiêng mắt nhìn hắn, chỉ thấy Kỳ Diệp giống như một cây tùng đứng thẳng tắp, môi mỏng hơi hơi mím, nhìn như không có ý định nói chuyện.
Giang Nguyễn không biết hắn đang nghĩ cái gì, không nhịn được nói: “Đã khuya rồi, về nghỉ ngơi...”
“Lời đồn nhiều ngày nay ta đều biết cả.” Kỳ Diệp đột nhiên nói đánh gãy lời của nàng.
“Ừ?” Giang Nguyễn sửng sốt: “Cái gì?”
“Ta sẽ chịu trách nhiệm?” Kỳ Diệp nhàn nhạt nói.
“Chịu trách nhiệm cái gì?” Giang Nguyễn không hiểu, lời đồn? Hắn đang nói mấy lời nói nhảm sáng ngày sao? Mấy năm nay nang đã nghe nhiều lời còn khó nghe hơn thế này rất nhiều, nếu như nàng để ý hết cả, thì sao mà sống được.
“Chúng ta thành thân đi.” Kỳ Diệp lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói tùy ý như thể nói ra một câu rất bình thường 'hôm nay thời tiết đẹp thật'.
“Cái gì?” Giang Nguyễn cho rằng mình nghe nhầm, không tin được trợn to mắt nhìn hắn.
“Ta nói là chúng ta thành thân đi.” Kỳ Diệp lập lại một lần nữa, lần này ngữ khí cao hơn chút, tuy rằng thanh âm vẫn vân đạm phong khinh như cũ, nhưng lần này nàng đã nghe rõ ràng rồi.
Thành thân? Giang Nguyễn hốt hoảng, hắn nói hắn muốn thành thân cùng nàng.
“Ta biết như này có chút đường đột, ta có thể cho ngươi thời gian suy nghĩ.”
“Được...”
“Một khắc hẳn là đủ rồi.” Giang Nguyễn còn chưa nói tròn chữ 'được', Kỳ Diệp lại nói tiếp lời nữa, Giang Nguyễn cho rằng hắn sẽ cho nàng bảy tám ngày gì đó để suy nghĩ, không thì cũng hai ba ngày, bét nhất thì là một ngày, không nghĩ tới hắn chỉ cho nàng một khắc, một khắc!!!
Một khắc đó hai người đều không nói gì, trong đầu Giang Nguyễn loạn thành một mớ, sao hắn lại tự nhiên cầu thân với nàng thế này?
“Kỳ công tử...” Giang Nguyễn lắp bắp: “Ngươi đang nói đùa đúng không?”
“Ngươi nhìn ta như này có giống như nói đùa không?” Kỳ Diệp rũ mắt 'nhìn' nàng, mặc dù biết hắn không nhìn thấy, nhưng Giang Nguyễn vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cái đó...Ta không cần ngươi chịu trách nhiệm.”
Không khí trầm xuống một chút, mưa nhỏ tí tách rơi xuống vũng nước dưới đất tạo thành bọt nước nhỏ, giống như ngày ấy trước cửa hàng son phấn nàng vì hắn mà bung dù.
Tay cầm dù của Kỳ Diệp siết chặt hơn, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì: “Không thì lại suy nghĩ thêm một khắc nữa đi.”
Lại suy nghĩ thêm một khắc? Trái tim Giang Nguyễn nhẹ nhàng nhảy lên, lại suy nghĩ thêm lần nữa là ý gì?
Ban ngày Li Nhi gây ra động tĩnh lớn như thế, hắn ở trong cửa hàng, sợ là nghe thấy hết rồi, mấy lời nói với Thái Tử cùng Diệp Chu Dật nữa, hắn có lẽ chỉ muốn giải vây cho nàng mà thôi.
Nhưng nếu hắn chỉ vì đồng tình với nàng, hoặc là vì những lời đồn kia làm ảnh hưởng không tốt tới nàng thì thật sự không cần thiết phải như vậy.
“Kỳ công tử.” Giang Nguyễn lại một lần nữa ngẩng đầu, con ngươi lẳng lặng nhìn hắn: “Chuyện này không ổn lắm đâu, vẫn là thôi đi.”
Kỳ Diệp lại trầm mặc trong một lúc, gật đầu: “Ừ.”
Trong lòng Giang Nguyễn dâng lên cảm giác mất mát, tuy đây là quyết định của mình, nhưng khi hắn thật sự gật đầu, nàng lại thấy đau lòng.
Giang Nguyễn cười khổ một tiếng, cúi đầu: “Trời tối rồi, về phòng nghỉ ngơi đi.”
Giang Nguyễn xoay người, bàn tay đang nắm cổ tay nàng bỗng xiết chặt hơn, sau đó trượt xuống cầm bàn tay mềm mại của nàng: “Không vội, lại suy nghĩ thêm một chút.”
“Lại suy nghĩ thêm?” Giang Nguyễn ấp úng nỉ non, toàn bộ lực chú ý của nàng đều đặt trên đôi tay đang nắm chặt của hai người, tâm trạng nhảy bùm bùm không ngừng.
Rất lâu sau, Kỳ Diệp lại nói: “Hai khắc rồi, suy nghĩ xong chưa?”
“Rồi...”
“Ừ, vậy cứ định như thế đi, ta xem ngày rồi, ngày mốt là ngày tốt, hôm đó chúng ta thành hôn đi.”
“Cái gì?” Giang Nguyễn sửng sốt, nàng nói gì rồi? Sao ngày mốt đã thành thân rồi?
Kỳ Diệp dắt tay nàng, xoay người: “Khuya rồi, về phòng nghỉ ngơi thôi.”
Giang Nguyễn được hắn nắm tay đi dọc theo hành lang, mỗi bước đi đều là theo bản năng, hình như mới vừa rồi, đúng là nàng có nói 'được'(1).
Không biết từ lúc nào, mưa đã chậm rãi ngừng lại, mây đen tan đi, trăng sáng ló ra, ánh trăng mờ ảo nho nhã dừng trên hình vẽ hoa mộc lan, đôi tay đang nắm chặt kia lúc ẩn lúc hiện.
*
Sáng sớm hôm sau, Dung Hoàn mới mở cửa phòng thì đã nhìn thấy Giang Nguyễn đứng ở dưới sân, như đang đợi cậu mở cửa.
“Lâm phu nhân có việc gì sao?” Dung Hoàn vuốt vuốt lại y phục, tiến lên một bước, thấy tà váy nàng mang theo chút sương sớm, hẳn là đã đứng ở đây được một lúc rồi.
“Ta tìm cha ngươi, hắn dậy chưa?” Giọng nói của Giang Nguyễn có chút ngượng ngùng.
“Đã dậy rồi, ngài vào trong đi.” Dung Hoàn tránh sang một bên.
Giang Nguyễn gật đầu, đi qua người hắn vào phòng Kỳ Diệp.
Dung Hoàn nhướng mày, Tam thúc đã ngồi đọc sách ở án thư được một canh giờ rồi, lần này Lâm phu nhân đến, nhìn nàng cũng sao sao.
Trong phòng, Kỳ Diệp ngồi ngay ngắn ở án thư, trong tay cầm bút lông không biết viết gì, nghe được tiếng bước chân, không ngẩng đầu nói: “Ngươi tới rồi.”
Bước chân Giang Nguyễn có hơi nặng nề, từng bước từng bước đi về phía trước, đến gần nàng thấy được mấy chữ trên giấy, đó là đồ dùng cần thiết cho việc thành thân, lụa đỏ, nến đỏ, đền lồng đỏ, đầy đủ mọi thứ.
Một lúc lâu sau, Kỳ Diệp không nghe thấy Giang Nguyễn nói gì, buông bút trong tay xuống, ngẩng đầu: “Sao không nói gì?”
Giang Nguyễn do dự, cuối cùng vẫn quyết tâm nói ra vấn đề khiến nàng mất ngủ cả đêm: “Kỳ công tử, nhà chồng ta cả nhà chết oan, giờ trên đời không còn người thân nào, bài vị của Lâm gia ta nhất định phải thờ phụng, nếu ngươi...”
“Ừ.” Không đợi nàng nói xong, Kỳ Diệp đã đáp: “Ta cũng thờ phụng cùng với ngươi.”
Giang Nguyễn không nghĩ đến việc hắn sẽ thoải mái đồng ý như vậy, sửng sốt, lại nói: “Còn nữa, ngươi cũng biết lúc trước, trước khi thành hôn ta là Giang gia Nhị tiểu thư, Hoàng Thượng từng nói ta thủ tiết ba năm xong, ta...”
“Mấy cái đó ta đều biết cả rồi.” Kỳ Diệp lại lên tiếng đánh gãy lời nàng: “Nếu ta đã muốn cưới ngươi, mấy vẫn đề này tất nhiên sẽ cân nhắc, trong lòng ta đã có tính toán hết rồi, ngươi không cần phải lo lắng, cứ giao hết cho ta là được rồi.”
Trái tim Giang Nguyễn nảy lên một cái sau đó bắt đầu đập nhanh như nhịp trống dày đặc, dường như nó đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nàng.
“Còn gì muốn nói nữa sao?” Kỳ Diệp hỏi.
Giang Nguyễn lắc đầu, điều nàng bận tâm nhất là bài vị của Lâm gia thì hắn đã đáp ứng rồi, giờ nàng đang rất vui.
“Hử?” Kỳ Diệp không thấy nàng trả lời, khẽ nhíu mày: “Phu nhân?”
Mặt Giang Nguyễn đỏ rạng lên, ngày thường, người khác cũng gọi nàng là phu nhân, lúc trước Kỳ Diệp cũng gọi nàng như vậy, nàng cũng chỉ coi như họ gọi Lâm gia Lâm phu nhân mà thôi, giờ hắn gọi một tiếng 'phu nhân' nàng lại nhịn được mà hiểu sai.
“Nhị cô nương?” Dường như cũng thấy xưng hô phu nhân này không ổn lắm, Kỳ Diệp đổi sang gọi nàng Nhị cô nương, giờ Tý đêm qua, nàng đã không còn là Lâm gia Tam công tử phu nhân nữa, nghĩ đến thế, trong lòng Kỳ Diệp lại dâng lên cảm giác khó chịu.
Chợt nhận ra hắn không nhìn thấy, Giang Nguyễn vội nói: “Ta không có gì cần nói nữa, mọi việc...” Giang Nguyễn rũ mắt, nặn nặn ngón tay, thanh âm mềm mỏng: “...Đều nghe ngươi.”