Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu

Chương 23: Chương 23




Sau khi mấy người vào phòng, Kỳ Diệp dò hỏi chuyện đã xảy ra, Giang Nguyễn hơi xấu hổ, nhìn qua là thấy giữa Kỳ Diệp cùng Hoa Diễm hẳn là chỗ quen cũ, vậy những việc nàng làm hôm nay chẳng phải là...

Từ nãy đến giờ Hoa Diễm vẫn như đang lọt trong sương mù, chỉ ngây ngô kể việc phát sinh hôm nay cho Kỳ Diệp nghe, cuối cùng còn căm phẫn nói: “Không biết mãng phu ở đâu, dám đánh chủ ý lên người bản thần y.”

“Còn có, Tam gia, ngươi tìm đâu ra cô nương này vậy, tính tình thì cổ quái, còn bày hố bản thần y, nhưng mà cũng khá là khôn khéo, ít nhiều gì cũng nhờ cô nương này bản thần y mới tìm được ngươi.” Hắn cùng Yến Côn vì tránh tai mắt mà không dám gióng trống khua chiêng tìm người, suy nghĩ rất lâu mới quyết định dùng biện pháp hành y cứu người, đợi Kỳ Diệp tự mình xuất hiện, tính ra cũng mới được ba ngày, thế mà thật sự tìm được rồi, cô nương này có thể nói là người có công to lớn, nghĩ vậy, những uy hiếp lúc nãy của nàng hắn thấy cũng không phải không chấp nhận được.

Kỳ Diệp trầm mặc một lúc, nhàn nhạt nói;: “Trùng hợp? Thật sự trùng hợp sao?”

Tim Giang Nguyễn nảy lên một cái, hai tay không tự chủ được mà nắm lấy nhau, có hơi khẩn trương, lại không nghĩ đến chuyện sẽ giấu giếm Kỳ Diệp, mím môi, nói hết toàn bộ sự việc ngày hôm nay ra, bao gồm cả chuyện nàng tìm Diệp Chu Dật để cùng lừa Hoa Diễm.

Nghe Giang Nguyễn nói xong, Hoa Diễm sửng sốt, nhảy dựng lên, chỉ vào nàng: “Hoá ra là ngươi hố bản thần y...”

Giang Nguyễn rũ đầu nhìn chân, bĩu bĩu môi, nàng đâu biết được việc này, nếu không phải do tính tình hắn cổ quái thì hắn có thể đến đây liếc xem rồi, như thế sẽ không xảy ra việc hôm nay, nếu không phải vừa lúc hắn cùng Kỳ Diệp là chỗ quen biết cũ, nếu nàng không lừa hắn tới đây, thì không phải đôi mắt Kỳ Diệp sẽ vô pháp cứu chữa sao?

Giang Nguyễn lặng lẽ nghiêng đầu nhìn nam tử ngồi chỗ kia, biểu tình Kỳ Diệp trước sau như một, nhưng Giang Nguyễn vẫn cảm nhận được rõ ràng rằng hắn lãnh đạm hơn lúc trước một phần, trong lòng hơi khó chịu, hắn đang trách nàng lỗ mãng, gây phiền phức cho bằng hữu của hắn sao?

Hoa Diễm bị một tiểu nữ tử hố, cảm thấy rất tức giận: “Ngươi vậy mà dám trêu đùa bản thân y, ngươi ngươi ngươi..” Hoa Diễm chỉ vào Giang Nguyễn tức đến không nói được lời nào, hắn đường đường là một thần y, mọi người hận không thể cung kính hắn lên tận trời, cũng chỉ có nàng là dám trêu đùa hắn.

“Tam gia, ngươi phải làm chủ cho ta.” Hoa Diễm nhìn về phía Kỳ Diệp.

Kỳ Diệp chậm rãi nhìn về hướng Hoa Diễm, mặt mày lãnh đạm: “Đây là nương tử ta, ngươi nói xem ta nên làm chủ cho ngươi như thế nào.”

“Nương tử ngươi, nương tử ngươi cũng không thể lừa bản thần y...Cái gì, nương tử ngươi?” Hoa Diễm sửng sốt, không tin được nhìn Kỳ Diệp, cao giọng nói: “Nương tử ngươi? Tam gia, chắc không phải ngươi đang nói giỡn với bản thần y đâu hả?” Người này từ trước tới giờ đều không có hứng thú với nữ nhân, sao giờ đột nhiên lại lòi ra một nương tử thế này?

Kỳ Diệp hừ lạnh một tiếng, trầm giọng: “Cưới hỏi đoàng hoàng, đã bái đường động phòng, như nào, ta còn phải mang hôn thư ra cho thần y đại nhân ngươi xem sao?”

Hoa Diễm há to miệng đứng ngơ ngác không nói ra lời, hắn thế mà thành hôn rồi?

Kỳ Diệp rũ mắt, lại nhàn nhạt bổ sung một câu: “Sau này nếu ta còn nghe được từ miệng ngươi một câu bất kính nào thì chớ trách ta phế đi cái miệng thối của ngươi.”

Hoa Diễm theo bản năng lùi về sau một bước, nuốt một ngụm nước bọt, bưng kín miệng mình, nhớ đến những lời mà hắn nói với Giang Nguyễn lúc sáng, lùi dần vào trong một góc co lại, không biết bây giờ hắn đi nghiên cứu thuốc hối hận...ha ha không biết có dùng được không?

Tên Kỳ Diệp này tàn nhẫn đến muốn mạng người luôn, lúc trước Kỳ Diệp tìm hắn tới chữa bệnh cho nghĩa phụ hắn, hắn không đi, Kỳ Diệp vứt hắn vào thùng nước lạnh ngâm suốt một ngày trời, xém chút nữa là hắn teo luôn, nhớ đến tình cảnh ngày đó của mình, giờ trong lòng hắn vẫn còn sợ, Kỳ Diệp không phải người hay nói mấy lời tàn nhẫn, nhưng một khi hắn đã nói ra thì có nghĩa một ngày nào đó điều ấy sẽ thành sự thật.(Truyện được đăng tại wattpad @xzaaaaai và fb Trái Bơ)

Giang Nguyễn ngơ ngác nhìn Kỳ Diệp, hắn cùng với tiên sinh bói mặt mày thanh tú thường ngày mà nàng quen biết có chút khác nhau, không thể nói rõ là loại cảm giác gì, ngày thường tuy hắn có hơi thanh lãnh, nhưng nàng vẫn có thể tới gần hắn, nhưng lúc này hắn như thể xa tận chân trời, quanh thân có một loại khí thế khiến người kinh sợ, làm nàng không dám duỗi tay đụng vào.

“Hoàn Nhi, đến cầu Chu Tước đưa Yến Côn về.” Kỳ Diệp nói.

Dung Hoàn 'vâng', sau đó ra cửa.

Sau khi Dung Hoàn đi, trong phòng yên tĩnh không có tiếng động, Hoa Diễm sờ sờ chóp mũi, không dám lên tiếng.

Kỳ Diệp rũ mắt ngồi yên, biểu tình nhàn nhạt, hai tay rũ bên người của Giang Nguyễn nắm chặt lại, nàng cảm nhận được hắn đang tức giận.

Cầu Chu Tước cách cửa hàng không xa Dung Hoàn đi cũng mau, không bao lâu thì đã đưa được Yến Côn đang đợi Hoa Diễm ở cầu Chu Tước quay về.

Yến Côn vừa vào cửa, nhìn thấy Kỳ Diệp bình an vô sự ngồi bên trong, không nói tiếng nào quỳ xuống, khóc không thành tiếng: “Chủ tử, thuộc hạ thất trách, mong chủ tử trách phạt.”

Kỳ Diệp xua tay, ý bảo Dung Hoàn nâng hắn dậy: “Không phải lỗi của ngươi, đứng dậy đi.”

Yến Côn đứng dậy, đại hán với thân hình lực lưỡng hốc mắt đỏ bừng: “Chủ tử, thân thể ngài có khỏe không?”

Nhắc đến thân thể, vừa đúng lúc là chức trách của thần y, Hoa Diễm cuối cùng cũng tìm được cơ hội, vội tiến lên xum xoe: “Tam gia, nào nào, để bản thân y xem mắt cho ngươi.” Nói xong muốn duỗi tay đụng vào Kỳ Diệp.

Kỳ Diệp hơi nghiêng đầu tránh tay của hắn, không nóng không lạnh nói: “Hôm nay muộn rồi, ngày mai lại nói, A Nguyễn, đưa ta về phòng.”

A Nguyễn? Giang Nguyễn giật mình đứng ngơ một lúc, không biết hắn đang gọi ai.

Kỳ Diệp đứng lên, bàn tay giờ ra giữa không trung, lại kêu: “A Nguyễn?”

Giang Nguyễn bừng tỉnh hoàn hồn, vội tiến lên đỡ lấy cánh tay hắn.

“Chủ tử, thuộc hạ còn có chuyện muốn nói với ngài.” Yến Côn thấy hắn định đi, vội lên tiếng.

Kỳ Diệp không quay đầu: “Ngươi cứ thu xếp trước đó, có gì tý nữa lại nói.”

Thấy hai người đã đi vào nội đường, Hoa Diễm khuôn mặt khóc lóc ôm chầm lấy cánh tay Yến Côn: “Xong rồi, xong rồi, lần này ta đắc tội chủ tử nhà ngươi rồi, không thì giờ ta bỏ chạy được không?”

Yến Côn một chân đá văng hắn: “Lang băm.” Ngày đó sau khi hắn cùng chủ tử lạc mất nhau, hắn vẫn luôn tìm kiếm ngài, tìm tới đây, vừa lúc gặp được tên lang băm này, hắn nói với lang băm mắt của chủ tử bị mù, tên lang băm này nói chủ tử nhất định sẽ tìm đại phu, lúc đó đầu óc hắn nhất thời nóng lên tin lời lang băm, chủ tử thì tìm không thấy chỉ thấy rước thêm một đống phiền phức.

Hoa Diễm hừ một tiếng, nhỏ giọng thì thầm: “Nếu không phải nhờ ta, đến giờ một con muỗi ngươi cũng không tìm thấy đâu.”

Giang Nguyễn đỡ Kỳ Diệp quay lại phòng, đốt nến lên, xoay người lại định ra ngoài, Kỳ Diệp giữ chặt tay nàng: “Nàng đi đâu?”

“Hoa thần y cùng vị Yến công tử chưa có nơi nghỉ ngơi, ta ra ngoài bảo Li Nhi sắp xếp, còn chuẩn bị bữa tối nữa.”

“Không cần, những việc này Hoàn Nhi sẽ làm.” Kỳ Diệp buông tay nàng ra, cởi áo khoáng đặt trên giá.

Từ nãy Giang Nguyễn đã phát hiện ra hắn đang tức giận, vì thế lùi về sau mấy bước.

Kỳ Diệp thấy nàng bước ra xa, nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Giang Nguyễn mím môi: “Ta thấy vị thần y kia y thuật cao minh, sao chàng không để cho hắn xem mắt?” Hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, cũng quá đột ngột, trong lòng nàng có nhiều nghi vấn, nhưng mà đôi mắt hắn so với những việc kia thì chẳng đáng là gì.

Kỳ Diệp nhấc y phục ngồi xuống mép giường: “Mắt đã thành thế này rất lâu, xem sớm hay muộn thì có gì khác nhau, đại phu cũng không chạy đi đâu mất, không cần phải sốt ruột.”

Giang Nguyễn 'ừ' một tiếng, lại đứng đó không nói gì nữa.

Không khí trong phòng không biết tại sao đột nhiên lạnh xuống.

Tay đặt nơi đầu gối của Kỳ Diệp hơi cuộn tròn lại, Hoa Diễm cùng Yến Côn đã tìm tới, hắn có rất nhiều việc muốn hỏi bọn hắn, cũng có nhiều việc cần bàn bạc với bọn hắn, nhưng mà giờ này khắc này tâm tư của hắn đều đặt trên người tiểu nương tử vừa mới thành thân được mấy ngày này.

“Lại đây.” Kỳ Diệp vẫy tay gọi nàng.

Hốc mắt Giang Nguyễn đột nhiên đỏ ửng, đứng yên đó nhìn hắn không chịu bước qua.

Kỳ Diệp không nghe được tiếng bước chân, nhíu mày: “A Nguyễn?”

Giang Nguyễn đỏ mắt nhìn hắn, thanh âm có hơi ủy khuất: “Chàng có giận không?” Nàng tự nhận thường ngày mình không phải là người yếu đuối, nhưng mà mỗi khi đối mặt với Kỳ Diệp, nàng như biết thành người khác, sẽ để ý đến những suy nghĩ trong lòng hắn, để ý đến mỗi động tác, mỗi câu chữ, mỗi biểu cảm của hắn.

Nói cho cùng thì đối với Kỳ Diệp trong lòng nàng vẫn luôn tràn ngập lo lắng thấp thỏm, lúc trước nếu không phải nàng có lòng riêng mời hắn tới đây ở thì sẽ không có lời đồn truyền ra, không có những lời đồn kia, sợ là Kỳ Diệp sẽ không lấy nàng.

Trước đó nàng cho rằng hắn là một người goá vợ mang theo hài tử bôn ba, hai người cũng coi là xứng đôi, nhưng sau khi thành thân lại phát hiện ra hắn không phải người goá vợ, hơn nữa còn chưa từng thành hôn, nàng đã cảm thấy bản thân không xứng với hắn rồi, mà hôm nay, Hoa Diễm cùng Yến Côn xuất hiện cho nàng biết có lẽ hắn không phải là một người bình thường, thậm chí có thể là công tử nhà giàu có hay đại loại thế, nghĩ như vậy trong lòng Giang Nguyễn lại bắt đầu lo lắng bất an.(Truyện được đăng tại wattpad @xzaaaaai và fb Trái Bơ)

Kỳ Diệp không nhìn thấy nàng, nhưng có nghe ra sự ủy khuất trong giọng nói của nàng, trong lòng hơi nôn nóng, ngữ khí tăng thêm: “Nàng lại đây, ta có chuyện muốn nói với nàng.”

Cuối cùng Giang Nguyễn cũng nhích từng bước do dự tới bên người hắn.

Kỳ Diệp cảm nhận được nàng tới gần, sờ soạng dưới tay chạm vào ngón tay hơi lạnh của nàng, một tay khác vươn về phía trước ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kéo đến, Giang Nguyễn không kịp phòng bị, lảo đảo hai bước ngã vào trong lòng hắn.

Mặt mày Giang Nguyễn ửng hồng, muốn đứng dậy, Kỳ Diệp dùng thêm sức giữ nàng lại ngồi trên đùi mình, lưng Giang Nguyễn hơi cứng, không biết nên làm cái gì, phản ứng làm sao.

Kỳ Diệp vây nàng lại, trầm trọng: “Đúng là ta có chút tức giận.”

Giang Nguyễn giật mình, rũ mắt.

Kỳ Diệp giơ tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ của nàng bắt nàng quay đầu nhìn hắn, con ngươi đen nhánh nhìn nàng, tuy không có thần thái nhưng vẫn khiến lòng Giang Nguyễn sinh ra chút sợ hãi không lý do.

Từ lúc nàng thừa nhận việc hôm nay mình tìm Diệp Chu Dật hỗ trợ đưa Hoa Diễm về, trong lòng Kỳ Diệp đã xuất hiện một cỗ tức giận, đến tận lúc này cơn giận ấy vẫn chưa tiêu tan, hiện giờ hắn đang muốn nói hết ra nhưng lại nghĩ đến việc nàng đang nhìn hắn với ánh mắt ủy khuất thì trầm mặc một lúc, cuối cùng thở dài, ôn nhu nói: “Nàng có từng nghĩ, nếu hôm nay không phải là bọn Yến Côn, nàng làm như vậy có bao nhiêu nguy hiểm hay chưa?” Hoa Diễm cùng Yến Côn dù sao cũng còn xem như là lương thiện, nếu hôm nay gặp phải người mang ý xấu, trên đường trở về xảy ra chuyện gì, khi đó...

Nghĩ đến đó trong lòng Kỳ Diệp lập tức dâng lên cảm giác sợ hãi, tay đặt ở eo nàng gắt gao ôm nàng chặt hơn vào trong ngực.

Nàng có từng nghĩ đến chưa?

Tất nhiên là nàng từng nghĩ đến, chỉ là nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, nàng không biết phải đi nơi nào để tìm về một vị thần y, cho nên dù thật sự có nguy hiểm, nàng cũng sẽ nguyện ý đi.

“Chàng giận vì sợ ta gặp nguy hiểm sao?” Giang Nguyễn cẩn thận nghiêng đầu nhìn biểu tình trên mặt hắn, hắn hình như vì lo lắng cho nàng nên mới tức giận như vậy.

Kỳ Diệp không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ là tay nắm cằm nàng hơi dùng sức, Giang Nguyễn bị đau, kêu lên một tiếng nho nhỏ, thanh âm Kỳ Diệp vẫn vững vàng như cũ: “Sau này loại chuyện giống như vậy thì không được tự mình làm tự mình quyết định, có thì phải nói cho ta biết, biết chưa?”

Giang Nguyễn gật đầu: “Ta biết rồi, nếu ta sớm nói cho chàng biết thì hôm nay thần y cùng Yến công tử bọn họ sẽ không phải chịu ủy khuất như vậy.” Việc hôm nay nàng mà nói sớm cho Kỳ Diệp trước thì sẽ không phát sinh ra những hiểu lầm không đáng có.

Chỉ là nàng sợ Kỳ Diệp phải chịu ủy khuất, sợ thần y không trị được cho hắn, sợ hắn mất hứng, quá nhiều băn khoăn chung quy lại là vì quá để ý người kia.

Giang Nguyễn cọ cọ vào lòng Kỳ Diệp, ôm chặt lấy vòng eo hắn, nhẹ giọng nói: “Sau này sẽ không như vậy nữa, có việc gì ta nhất định sẽ nói với chàng.”

Kỳ Diệp cảm nhận thân mình mềm mại của nàng, hơi chớp mắt, gối đầu lên hõm vai nàng, thanh âm mang theo chút nghẹn ngào: “Người khác có bị ủy khuất hay không không có liên quan gì đến nàng cả, nàng phải bảo vệ bản thân mình thật tốt, nàng đã rõ chưa?” Trên lưng hắn gánh quá nhiều mạng người, nghĩa phụ, nghĩa huynh, huynh trưởng, nhũ mẫu, đó đều là những người vì hắn mà chết, mỗi đêm khi nhắm mắt lại ngủ, bọn họ đều xuất hiện trước mặt hắn, trong tầm mắt đều là máu tươi đầm đìa.

Tuy nàng từng chịu nhiều cực khổ, nhưng lại chưa phải trải qua sinh tử, nàng không biết thế đạo này hiểm ác ra sao, không biết rằng từ thời khắc nàng gả cho hắn thì vận mệnh của mình đã bị buộc chặt cùng hắn, không có cách nào tự khống chế cục diện nữa.

Mẫu thân hắn vẫn còn đang bị vây hãm nơi ngục tù, vô số người kỳ vọng vào hắn, trên lưng đeo hy vọng của quá nhiều người, mấy thứ này đề nặng trong lòng hắn, khiến hằng đêm trằn trọc khó ngủ.

Nàng là một đoá hoa quỳnh mỹ lệ nở rộ trong bóng đêm tăm tối của hắn, sạch sẽ như vậy, trong sáng như vậy, gột rửa hết những dơ bẩn trên người hắn.

Hắn muốn nàng sống thật tốt bên người hắn, muốn cười thì cười, muốn nháo thì nháo, muốn gì hắn cũng sẽ đáp ứng, chứ không phải như bọn họ, vì hắn mà mạo hiểm, vì hắn mà đem mạng sống của mình chôn vùi nơi vực thẳm nguy hiểm.

Trong lòng Kỳ Diệp là một mớ suy tư, Giang Nguyễn không biết, nàng chỉ cho rằng hôm nay vì lo lắng cho nàng nên hắn mới khẩn trương như vậy, giờ khắc này, Giang Nguyễn cảm thấy, hắn lại là Kỳ Diệp mà nàng quen biết, trong lòng cũng an ổn hơn nhiều, lòng không còn vướng bận thì bắt đầu cảm thấy ngọt ngào.

(Truyện được đăng tại wattpad @xzaaaaai và fb Trái Bơ)

Kỳ Diệp nghiêng đầu hôn lên vành tai nàng, gặm cắn mang theo chút trừng phạt nhỏ, hô hấp nóng rực phả vào tai nàng, Giang Nguyễn co rúm lại rúc vào trong lòng hắn, Kỳ Diệp xoay người đè nàng ở trên giường, thân thể phủ lên, hôn chiếc cổ mảnh khảnh.

Giang Nguyễn nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy áo hắn, 'ưm' ra tiếng, nụ hôn của Kỳ Diệp dần nhẹ nhàng hơn, môi lướt qua mặt rồi dịu dàng hôn lên môi, cẩn thận nhấm nháp, nhẹ nhàng như gió xuân thổi qua mặt nhu hòa mà ấm áp, cả người Giang Nguyễn chìm vào trong lớp chăn bông mang mùi nắng, nàng cảm thấy người mình như bay lên.

Nụ hôn của Kỳ Diệp dần dần chậm lại, cuối cùng dừng lại nhẹ nhàng thở dốc.

Giang Nguyễn mở to mắt nhịn gương mặt tuấn lãng trước mặt mình, giơ tay xoa, nhẹ giọng nói: “Yến công tử hẳn là còn đang đợi chàng, chàng mau qua đó đi.”

Kỳ Diệp không nói, đầu lưỡi đột nhiên mở khớp hàm nàng ra chui vào trong, có chút vội vàng đòi hỏi, nụ hôn không có kỹ xảo gì, chỉ giống như muốn bức thiết xác định gì đó, môi răng va chạm vào nhau, hơi thở của cả hai người đều trở nên hỗn loạn, nặng nề.

Phải đến lúc Giang Nguyễn gần như không thở được nữa, đẩy đẩy hắn, Kỳ Diệp mới buông tha cho nàng, môi lưỡi từ trong miệng nàng lui ra, thấp giọng nói: “Chuyện của ta, sau này sẽ dần dần nói cho nàng, mà lúc này, nàng phải nhớ cho kỹ là...”

Kỳ Diệp đột nhiên nghiêng đầu cắn bả vai nàng, trong giọng nói có chút độc ác: “Nàng phải nhớ kỹ, nàng đã gả cho ta, là nương tử của ta, đó là chuyện không thể thay đổi được, cho dù sau này xảy ra chuyện gì thì nàng cũng không thể rời khỏi ta.”

Không đợi Giang Nguyễn có phản ứng, Kỳ Diệp đã từ trên người nàng đứng lên, nâng bước đi ra ngoài, hắn không hiểu thế nào là tình yêu, hắn chỉ biết nữ nhân này hắn muốn giữ lại bên cạnh mình cả đời, nghiệp thành thì hắn sẽ cho nàng một đời vinh sủng, nghiệp bại...

Nếu bại, nàng cũng phải cùng hắn chung một huyệt, sinh cùng tẩm(1), chết cùng huyệt.

Giang Nguyễn nhìn bóng lưng thẳng tắp của Kỳ Diệp, đưa tay xoa xoa bả vai vừa bị hắn cắn, trong lòng xuất hiện cảm giác cổ quái, hôm nay từ sau khi trông thấy Hoa Diễm cùng Yến Côn thì hắn hình như có gì đó thay đổi, tuy không biết thay đổi gì nhưng Giang Nguyễn biết, sau hôm nay sợ rằng Kỳ Diệp sẽ không còn là thư sinh bói toán trước cửa hàng son phấn của nàng nữa.

Hôm sau, Hoa Diễm bắt đầu điều trị mắt cho Kỳ Diệp, tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần nhìn hắn, Giang Nguyễn khẩn trương đến mức thở không ra hơi.

Đầu tiên Hoa Diễm xốc vành mắt nhìn đôi mắt tinh tế của Kỳ Diệp, sau khi nhìn thì 'di' một tiếng, trái tim mọi người đều nhảy lên.

Hoa Diễm nhìn xong thì bắt đầu bắt mạch, lần bắt bệnh này phải qua hai nén hương mới xong.

Trong khoảng thời gian đó thần sắc của Hoa Diễm từ vui cười đến ngưng trọng, sau cùng là không có biểu tình gì.

Hoa Diễm thu tay lại, Yến Côn không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thế nào?”

Hoa Diễm cau mày: “Không có manh mối.”

Trái tim Giang Nguyễn bùm một tiếng chìm vào đáy biển, theo bản năng nắm chặt tay Kỳ Diệp, tay của hai người lạnh buốt.

Biểu tình trên mặt Kỳ Diệp trấn tĩnh hơn bất kì ai, kỳ thực thì trong lòng lại khẩn trương hơn bất kỳ người nào, Giang Nguyễn nghĩ một lúc, trong lòng bàn tay đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Cái gì mà không có manh mối nào?” Yến Côn nóng nảy: “Cái tên lang băm nhà ngươi.”

Hoa Diễm nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, hiếm có lúc không cùng hắn chấp nhặt: “Tam gia, mắt của ngươi là do kiếm khí gây ra?”

“Phí lời, không phải ta đã nói cho ngươi rồi sao, thanh kiếm đó xẹt qua mắt chủ tử, ánh quang lóe lên, mắt của chủ tử liền không nhìn được nữa, cái tên lang băm này, cần ta phải nói bao nhiêu lần nữa?” Yến Côn nôn nóng bất an.

“Kiếm khí, kiếm gì?” Hoa Diễm bình tĩnh một cách lạ thường.

“Kiếm gì?” Kỳ Diệp hơi cau mày, nhớ lại trận chiến ngày hôm đó, ngày đó hắn, Yến Côn cùng Hoàn Nhi cùng đi về Đế Kinh trước, trên đường đi gặp phải sát thủ, lúc ấy những tên kia bịt mắt trong tay cầm trường kiếm, nhìn không có gì dị thường: “Không phải là kiếm gì có tiếng, chỉ là trường kiếm bình thường.”

Hoa Diễm gật đầu: “Bản thần y nghĩ ngươi có lẽ đã bị trúng độc.”

“Trúng độc?” Giang Nguyễn căng thẳng nắm Kỳ Diệp tay, Kỳ Diệp trấn an vỗ vỗ tay nàng: “Đừng khẩn trương, thả lỏng một chút.”

“Lúc ấy người có ăn thứ gì không?” Hoa Diễm tiếp tục hỏi.

“Sau khi phát hiện đôi mắt của chủ tử không nhìn thấy nữa, chủ tử liền uống một viên thuốc của ngươi.” Yến Côn nói.

Hoa Diễm vỗ tay một cái, cười cười: “Rất tốt, ít ra ngươi còn có chút thông minh, biết uống thuốc giải độc của bản thần y, nếu không phải ngươi kịp thời uống thuốc giải thì có thể vấn đề không chỉ nằm ở đôi mắt.”

Yến Côn vui vẻ, cũng không để ý đến giọng nói bất kính của hắn: “Nói như vậy có nghĩa là ngươi có thể chữa khỏi mắt cho chủ tử ta?”

Hoa Diễm thu lại nụ cười ngay tức khắc, nhún nhún vai: “Bản thần y chỉ nói thuốc giải độc của bản thần y cứu được mạng của chủ tử ngươi, cũng không có nói là có thể trị được đôi mắt hắn.”

Yến Côn thở gấp, lại cố nhẫn nhịn, chỉ là tay nắm chặt đến vang lên cả tiếng.

“Trên thân thanh kiếm kia chắc chắn có độc, hẳn là muốn lấy mạng ngươi, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể làm đôi mắt ngươi bị thương, nếu không phải có thuốc giải độc của bản thần y, thì hiện giờ ngươi đã sớm được chôn dưới ba tấc đất chờ người khác tới bãi tế rồi.” Hoa Diễm tiếp tục khoe khoang.

Yến Côn không nhịn được nữa giơ chân đá qua: “Lang băm, chú ý thái độ của ngươi.”

Hoa Diễm lảo đảo ngã xuống, ngồi dậy nhe răng trợn mắt nhào tới chỗ Yến Côn, Kỳ Diệp nhàn nhạt nói: “Đừng nói nhảm nữa, có thể chữa khỏi hay không?”

Hoa Diễm trừng mắt liếc nhìn Yến Côn, hừ thật mạnh: “Có thể thì có thể, nhưng mà rất phiền phức, ít nhất phải nửa năm.”

Trái tim đang vơ lửng của Giang Nguyễn cuối cùng cũng rơi xuống, có thể chữa thì tốt, có thể chữa thì tốt.

“Nửa năm?” Kỳ Diệp cười lạnh: “Ba tháng, ta chỉ cho ngươi thời gian ba tháng.”

“Ba tháng?” Hoa Diễm không tin được kinh hô: “Ngươi có phải người bị bệnh không, nói ba tháng là ba tháng sao? Nếu không ngươi đi làm thần y đi.”

Kỳ Diệp không để ý đến thái độ của hắn: “Chỉ ba tháng, sau ba tháng nếu ta không nhìn thấy...”

“Ta sẽ chém ngươi.” Yến Côn cầm đại đao đè lên vai Hoa Diễm ép xuống, Hoa Diễm bị áp xuống đất, tức muốn hộc máu: “Ba tháng thì ba tháng, ta đường đường là thần y, ngươi lại sợ ta không chữa được sao.”

Hoa Diễm lại chẩn bệnh cho Kỳ Diệp thêm lần nữa, viết đơn thuốc đưa cho Dung Hoàn đi bốc, nói là uống hai ngày thuốc trước rồi sẽ bắt đầu thi châm.

Từ hôm đó, trong cửa hàng son phấn ngày ngày đều có mùi thuốc nồng nặc, thậm chí còn át cả mùi son phấn.

Mỗi lần có vị đại cô nương tiểu tức phụ nào tới mua son phấn thì đều sẽ che mũi lại, nói thẳng ra thì sợ rằng chỗ này của Giang Nguyễn sắp trở thành hiệu thuốc luôn rồi, mùi thuốc trong này so với hiệu thuốc chỉ hơn chứ không kém.

Ngày thường những người này hay thích nói chuyện trên trời dưới đất ở trong cửa hàng, nhưng giờ có níu thì họ cũng không muốn ở trong cửa hàng lâu, họ vào mua son phấn xong thì lập tức rời đi, muốn giữ cũng không giữ được.

Hoa Diễm cần thi châm ở phần đầu cho Kỳ Diệp, đầu là bộ phận quan trọng trên cơ thể con người, nếu không cẩn thận sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng, chính vì lẽ đó nên mỗi lần thi châm đều sẽ không có người ở bên cạnh, một lần thi châm phải hết hai canh giờ, mỗi lần làm xong thì cả hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt Kỳ Diệp tái nhợt, có khi còn nôn mửa không ngừng.

Quá nửa tháng, nhìn mắt không Giang Nguyễn cũng thấy Kỳ Diệp ốm đi một vòng, vốn thân thể đã có chút thon gầy giờ lại càng đơn bạc, mỗi ngày phải uống ba lần thuốc, uống xong thì không muốn ăn gì, đồ ăn hằng ngày ngoại trừ mấy miếng rau xanh thì ăn gì cũng không vô, thời tiết ngày một nóng thêm, khiến tâm tình con người cũng dễ bực bội, mỗi ngày nhìn Kỳ Diệp phải chịu đựng như vậy, lại không thể thay hắn chịu khổ, lòng Giang Nguyễn đau đớn tột cùng.

Giang Nguyễn không thể thay Kỳ Diệp chịu tội cho nên muốn để tâm vào cơm canh của hắn, Kỳ Diệp ngày nào cũng phải uống ba chén thuốc hương vị đắng chác, trong miệng như có sáp, mấy đồ ăn dầu mỡ hắn ăn không vào, Giang Nguyễn muốn làm chút gì đó thanh đạm cho hắn ăn.(Truyện được đăng tại wattpad @xzaaaaai và fb Trái Bơ)

Giang Nguyễn vừa nghĩ vậy liền có chủ ý, nàng tìm Dung Hoàn thương lượng, sáng sớm trời còn chưa rõ hai người đã ngồi xe ngựa đi về ngoại thành, tìm nông gia mua trái cây rau củ tươi mới hái còn mang sương sớm, còn vào chợ mua thêm chút băng, để giữ lạnh cho trái cây, có lẽ Kỳ Diệp sẽ thích ăn.

Lăn lộn một lúc lâu, khi Giang Nguyễn về đến nhà thì mặt trời mới vừa dâng lên, Kỳ Diệp vẫn đang ngủ chưa tỉnh, Giang Nguyễn nhìn người cau mày ngủ trên giường, trong lòng đau nhức, trước đây khi hắn ngủ sẽ luôn cảnh giác, nàng chỉ cần vừa động là hắn sẽ tỉnh ngay, đâu giống như hiện giờ, mệt mỏi yếu ớt đến mức nàng đi rồi về mà cũng không biết.

Giang Nguyễn bưng nước ấm vào lau mặt cho hắn, nhiều ngày nay lúc nào hắn cũng ra mồ hôi, có khi nửa đêm tỉnh giấc nàng sờ y phục hắn thì thấy toàn bộ sau lưng ướt đẫm.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ rồi được mở ra, Hoàn Nhi bưng chén thuốc vào, người đang nằm yên trên giường đột nhiên trở mình xoay người vào trong, để lại cho hai người bóng lưng.

Dung Hoàn ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Giang Nguyễn, Giang Nguyễn bất đắc dĩ nhìn cậu cười, cầm lấy cái chén trên tay cậu, nhỏ giọng nói: “Ngươi cứ ra ngoài trước đi, ta cho chàng uống thuốc.”

Ngày đầu tiên dùng thuốc hắn mày không nhăn một hơi hết sạch, mấy ngày sau thì bắt đầu cau mày, rồi đến mỗi lần nhìn thấy thuốc được đưa tới là ghét bỏ ra mặt nghiêng đầu, đến hôm nay thì đến nhìn cũng không thèm nhìn nữa.

Dung Hoàn đi ra ngoài, Giang Nguyễn đặt chén thuốc đặt trên bàn nhỏ, còn mình thì ngồi ở mép giường, duỗi tay gạt sợi tóc trên mặt hắn ra, nhẹ giọng gọi: “Tướng công...”

Thân thể Kỳ Diệp hơi run nhẹ, đây là lần đầu tiên nàng gọi hắn như vậy, nhưng mà so với chén thuốc đắng kia thì Kỳ Diệp lựa chọn làm bộ không nghe thấy.

Khóe miệng Giang Nguyễn cong lên, thân mình mềm mại tựa lên đầu vai hắn, tiến đến bên tai hắn nhẹ nhàng nói: “Hôm nay chàng có đặc biệt muốn ăn gì không, ta làm cho chàng”

Kỳ Diệp định giả câm không nói chuyện, nhưng lúc này lại không nhịn được: “Lần trước nàng cũng nói là muốn làm cơm cho ta nhưng sau đó lại không làm.”

Giang Nguyễn ngẩn ra, suy nghĩ một lúc mới nhớ lại chuyện ngày đó sau khi rời khỏi Lộ Quốc Công phủ nàng có nói sẽ nấu cơm cho hắn, nhưng sau đó vì gặp Diêm đại phu nên nàng đã vứt chuyện đó ra sau đầu, không nghĩ tới hắn vẫn còn nhớ.

Thời gian này, vì việc đôi mắt hắn và cả chuyện của cửa hàng nữa, cơm nước đều là mọi người cùng nhau làm, nói ra thì đúng là nàng chưa từng thật sự nấu cho hắn một bữa cơm nào.

Giang Nguyễn thấy hơi có lỗi, bàn tay tiến vào trong chăn ôm lấy hắn, lại nhẹ nhàng nói bên tai: “Hôm nay ta sẽ nấu cho chàng ăn được không?”

Hô hấp nàng phảng phất bên tai hắn, trộn lẫn trong mùi thuốc là hương thơm quen thuộc đến từ thân thể nàng, Kỳ Diệp nhịn không được mà run lên, thân thể xuất hiện phản ứng không nên có.

Kỳ Diệp ho nhẹ che giấu đi sự xấu hổ của bản thân, càng thêm trầm mặc.

Giang Nguyễn thấy hắn không nói gì, lại nói: “Năm ngoái ta có chôn một vò tuyết thủy, một lát nữa ta nhờ Yến Côn đào lên để pha trà cho chàng uống được không?”

Kỳ Diệp vẫn không nói chuyện, Giang Nguyễn nhìn bộ dạng ngoan cố của hắn, trong lòng mềm mại ôn nhu, không nhịn được tiến đến hôn lên cánh môi hắn ôn nhu nói: “Chàng dậy uống thuốc đi được không, Hoa đại phu nói quá canh giờ thì thuốc sẽ mất tác dụng.”

Kỳ Diệp giơ tay đè cái ót của nàng lại hung hăng hôn một hồi rồi mới xoay người ngồi dậy, lạnh lùng nói: “Lang băm.”

Giang Nguyễn khẽ cười, cười cười nhưng thực chất rất đau lòng, nàng biết hắn là người hiếu thắng, nhưng lại không nghĩ tới hắn cuối cùng lại bị một chút thuốc này làm cho mất hết nhẫn nại.

Giang Nguyễn đút từng muỗng cho hắn, đút được một nửa thì cho hắn uống một chút nước trắng để giảm bớt đắng chát trong miệng, sau đó lại đút từng muốn từng muỗng một cho hắn.

Ngày đầu hắn còn một hơi uống cạn, giờ thì phải đút từng muỗng từng muỗng một lại còn là vừa dỗ vừa đút, có thể thấy hắn đã đạt đến cực hạn rồi, nghĩ tới việc hắn còn phải uống thuốc hơn hai tháng nữa, Giang Nguyễn cũng phát sầu thay hắn.

Đến khi chén thuốc đã thấy đáy, Giang Nguyễn bưng chén nước đưa đến bên miệng hắn: “Uống chút nước đi.”

Kỳ Diệp cầm lấy tay nàng uống nửa chén nước, lắc lắc đầu, Giang Nguyễn đặt chén lại trên bàn, lấy một cái chén được đậy nắp bên cạnh lên, múc một muỗng đưa đến miệng hắn.

“Đây là gì?” Trong miệng có vị ngọt thơm, lại hơi lành lạnh, tan trong miệng làm giảm đi vị đắng chát.

Giang Nguyễn cầm khăn tay lau miệng cho hắn lại múc một muỗng đút cho hắn: “ta bảo Hoàn Nhi nghiền nhỏ băng ra sau đó bỏ thêm sữa dê cùng đường mật vào trộn lên, ta nghĩ lành lạnh một chút có thể chàng sẽ thích ăn.”

Ngón tay Kỳ Diệp hơi cong cong lại, giơ lên sờ đầu nàng: “A Nguyễn, cảm ơn nàng.”

Mặt Giang Nguyễn đỏ lên, đứng lên thu dọn chén không, nhẹ giọng nói: “Chúng ta là phu thê, không cần nói cảm ơn đâu.”

*

Sau khi ra cửa Giang Nguyễn lập tức gọi Yến Côn, nhờ hắn giúp mình đào bình tuyết thủy được chôn ở gốc cây lên, Giang Nguyễn tự mình đun nước, pha cho Kỳ Diệp một ấm trà.

Bàn tay trắng nõn cầm lấy chung trà màu ngọc bích đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi: “Tuyết thủy thu lúc hoa mai nở?”

Giang Nguyễn kinh hỉ tươi cười: “Sao chàng biết?” Tuyết thủy này đúng là nàng thu được trên cánh hoa mai nở vào năm ngoái.

Khóe miệng Kỳ Diệp cong lên, một nụ cười nhẹ lướt qua: “Nước trà có hương hoa mai nhàn nhạt.”

Giang Nguyễn ngồi xuống bên người hắn, đôi mắt mong chờ nhìn hắn: “Thế nào, uống có ngon không?”

Kỳ Diệp gật đầu: “Từ lúc sinh thời tới giờ đây là nước trà quý nhất mà ta từng uống.”

Giang Nguyễn cười: “Tướng công nói giỡn rồi, lá trà này cũng chỉ là lá trà bình thường Li Nhi mua ở cửa hàng lá trà mà thôi, so với Long Tỉnh lần trước thì còn kém xa.”

Kỳ Diệp lẳng lặng uống trà mặt mày ôn hoà, quý chưa bao giờ nằm ở bản thân nước trà, mà là ở tâm ý của nàng.

Hoa Diễm từ ngoài cửa tiến vào, hít hít mấy cái: “Nước trà này thơm quá.” Nói xong cầm ấm trà rót một ly thổi thổi, sau đó một hơi uống cạn.

Hoa Diễm chẹp chẹp miệng, nhướng mày: “Nước trà này so với nước trà bình thường hình như có gì đó không giống nhau, mang theo chút ngọt, không tồi, không tồi.” Nói xong lại rót một chén.

Một ly rồi lại một ly, mắt thấy ấm trà sắp bị Hoa Diễm uống hết rồi, Giang Nguyễn không khỏi thấy đau lòng, tuyết thủy kia chỉ có một bình mà thôi, tổng cộng pha được hai ba ấm trà, trà này hôm nay tướng công nàng mới chỉ uống được có một ly, còn lại thì vào bụng Hoa Diễm, như ngựa uống nước, đúng là phí phạm của trời.

Hoa Diễm cảm nhận được ánh mắt ai oán của Giang Nguyễn, không biết xảy ra chuyện gì, duỗi tay định cầm ấm trà lên thì bị bàn tay thon dài đè lên ấm trà.

Hoa Diễm ngước mắt nhìn về phía Kỳ Diệp, vui vẻ: “Tam gia, ngươi muốn rót trà cho ta sao? Không cần khách khí vậy đâu, mắt ngươi không nhìn thấy, ta có thể tự mình làm.”

Nói xong lại muốn duỗi tay, Kỳ Diệp lật tay, không biết có vật gì đánh lên cổ tay Hoa Diễm, Hoa Diễm đột nhiên che tay kêu rên một tiếng.

Kỳ Diệp cầm ấm trà tự rót cho mình một ly: “Ngoài sân có giếng nước, ra ngoài uống đi.”

Hoa Diễm trừng mắt: “Vì sao ngươi được uống trà mà ta chỉ có thể uống nước giếng?

Kỳ Diệp lắc nhẹ cái ly, ngữ khí lãnh đạm: “Trà nhà ta, đâu có quan hệ gì với ngươi?”

Hoa Diễm bị hỏi đến cứng họng, thở phì phì đi ra ngoài, vừa đi vừa ồn ào: “Yến Côn, chủ tử ngươi keo kiệt muốn chết mà, một ly trà cũng không cho ta uống, uổng công ta mệt chết mệt sống trị mắt cho hắn, kết quả thì cả ly trà cũng không có, bản thần y chưa từng chịu ủy khuất như vậy bao giờ đâu, giờ ta phải lập tức thu dọn tay nải về nhà...”

Yến Côn đang chặt củi ở trong viện không nhịn được thuận tay cầm một trái dưa chuột Li Nhi đang rửa ném qua, trái dưa kia chính xác nhét vào trong miệng Hoa Diễm, chặn cứng câu kế tiếp hắn định nói, che miệng ho khan.

(1)Tẩm 寝): phòng ngủ

(Truyện được đăng tại wattpad @xzaaaaai và fb Trái Bơ)

Cảm ơn bae @ngNhiung đã sửa chính tả cho mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.