Mới quá hai ngày mà ở đây đã có ba người chết, lời đồn truyền đi ồn ào huyên náo.
“Các ngươi đã nghe nói chưa, công tử nhà Hộ Bộ thị lang sáng nay vừa mới chết đó, trước đây hắn ta từng là khách của Tình Tư đó.”
“Đúng đúng, công tử Vương gia ở thành đông ngày hôm qua chết cũng thường xuyên phóng đãng ở Bạch Hoa Lâu đấy, mỗi lần đến đều chỉ gặp một mình Tình Tư.”
“Trước đó cô ta còn lôi kéo không biết bao nhiêu nam nhân nữa, thật đúng là thiếu nam nhân thì không sống nổi mà.”
“Nhưng mà, mấy công tử đó cũng chẳng phải là loại đoàng hoàng gì, uống rượu, dâm loạn, tới sòng bạc đủ các thứ, ta nghe nói mấy năm trước một vài tên trong số đó còn phải chịu trách nhiệm với bao nhiêu khuê nữ trong sạch vì làm bậy rồi đó.”
“Đúng vậy, ta cũng có nghe đến, trong nửa năm đó ta không dám để cho khuê nữ nhà mình bước ra khỏi cửa, là người nhà quan đại thế gia, tiểu dân như chúng ta làm sao mà đấu lại được.”
“Nói như thế thì bệnh hoa liễu của Tình Tư này cũng giúp tiểu dân chúng ta trừ bỏ đi mấy mối hoạ lớn ấy.”
“Những tên nam nhân không biết xấu hổ đó, bây giờ mới biết sợ là gì, suốt ngày chỉ biết ra vào ôm ấp kỹ nữ, chết là đáng.”
......
Giang Nguyễn đứng ngoài cửa lau bảng hiệu, bên tai nghe được tiếng đàm luận của mấy phụ nhân đó, không khỏi nhíu mày.
Kỳ Diệp không nói cho nàng biết bệnh hoa liễu là bệnh gì, chắc là không có ý định nói nàng biết, nhưng hai ngày nay nàng nghe lời qua tiếng lại của mấy người này thì ít nhiều cũng đã đoán được vài phần.
“Ai nha, Kỳ gia nương tử...” Từ sau khi Giang Nguyễn tái giá, mọi người đã thay đổi xưng hô.
“Ngươi phải trông coi kỹ tướng công dung mạo như ngọc của ngươi nha, hắn có khuôn mặt tuấn lãng như thế, cẩn thận không là bị mấy người không biết xấu hổ kéo đi thông đồng đó.”
Giang Nguyễn miễn cưỡng cười cười, không nói gì đi vào trong cửa hàng.
Ở nơi kia, người trong đó bị hấp dẫn mà đến hay là bị kéo đi thì phần lớn vẫn là ngươi tình ta nguyện, thứ mà người khác khó quản nhất chính là tâm, người đã chết, tội gì phải nói ra những lời cay nghiệt.
Trước bữa tối, Giang Nguyễn bưng thuốc vào cho Kỳ Diệp, Kỳ Diệp ngửi được mùi thuốc theo bản năng nhíu mày, đứng lên đi đến kệ sách sờ soạng rút ra một quyển sách cúi đầu nhìn.
Giang Nguyễn ngạc nhiên mở to hai mắt, đặt chén thuốc lên bàn, vòng tới trước mặt hắn, đôi tay nắm ở sau lưng hơi ngửa đầu nhìn hắn, mặt mày hàm chứa ý trêu ghẹo: “Tiên sinh, chàng làm gì vậy?”
Kỳ Diệp làm như không có chuyện gì, lật một trang sách: “Đọc sách.”
Giang Nguyễn 'À' một tiếng, đôi mắt chớp chớp: “Tiên sinh nói cho ta nghe xem trong sách này viết cái gì đi.”
Kỳ Diệp sửng sốt, nở một nụ cười nhẹ, khép sách lại, chậm rãi đọc:
“Có một mỹ nhân hề, thấy chi không quên.
Một ngày không thấy hề, tư chi như cuồng.
Phượng phi bay lượn hề, tứ hải cầu hoàng.
Gì ngày một rõ hứa hề, an ủi ta bàng hoàng.
Nguyện ngôn xứng đức hề, nắm tay tương đem.
Không được với phi hề, sử ta tiêu vong.”
Mặt trời chiều ngả về tây, trong phòng chưa châm nến, hắn khoanh tay đứng ở đó, ánh chiều tà chiếu xuống người hắn, khiến người hắn như có thêm một tầng sáng mờ, Giang Nguyễn cứ như vậy nhìn hắn một lúc, nghe hắn ngâm bài [Phượng Cầu Hoàng] cả đời này vị một người.
“Gì duyên giao cổ vì uyên ương, hồ lên xuống hề cộng bay lượn!
Hoàng hề hoàng hề từ ta tê, đến thác tư đuôi vĩnh vì phi.
Giao tình thông ý tâm hài hòa, trung đêm tương từ biết giả ai?
Hai cánh đều khởi phiên bay cao, vô cảm ta tư sử dư bi.”
Giọng đọc ôn nhuận như tiếng nước chảy róc rách bên bờ, chảy cả vào lòng nàng, tụ lại một nơi bênh mông rộng lớn, ở đó từng con sóng lớn dập dìu.
Nàng biết nàng vẫn luôn ngưỡng mộ hắn, nhưng lại không biết rằng sự ngưỡng mộ này đã hằn sâu vào trong trái tim nàng.
Gò má Giang Nguyễn ửng đỏ, ngượng ngùng rời ánh mắt đi, nhỏ nhẹ nói: “Chàng uống thuốc trước đi.”
Kỳ Diệp nghe giọng nói nhỏ như muỗi kêu của nàng là biết ngay nàng đang thẹn thùng, tiến lên một bước, nắm lấy tay nàng kéo nàng vào trong ngực, chậm rãi nói: “Gì duyên giao cổ vì uyên ương, hồ lên xuống hề cộng bay lượn!”
Tay Giang Nguyễn run rẩy chậm rãi nâng lên, ôm lấy eo hắn, lập lại từng câu từng chữ hắn vừa nói: “Gì duyên giao cổ vì uyên ương, hồ lên xuống hề cộng bay lượn!”
Kỳ Diệp thỏa mãn thở một hơi dài, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng cọ nhẹ.
Hai người cứ lặng lẽ ôm nhau một hồi lâu, Giang Nguyễn đột nhiên mở miệng đáng vỡ không khí yên tĩnh này: “Tướng công ngâm thơ hay quá, xong rồi thì uống thuốc đi thôi.”
Kỳ Diệp nghe vậy cứng đơ lại: “...Nương tử nói đúng.”
Kỳ Diệp bưng chén thuốc lên một hơi uống sạch, Giang Nguyễn cầm chén mang ra ngoài, đúng lúc gặp Yến Côn, Yến Côn cung kính gọi một tiếng: “Phu nhân.” Giang Nguyễn gật đầu đi ra ngoài.
Yến Côn tiến lên, “Chủ tử.”
Kỳ Diệp nhìn về phía hắn: “Sao rồi?”
Yến Côn thấp giọng nói: “Chủ tử, Tình Tư cô nương nói muốn gặp mặt ngài.”
Kỳ Diệp khẽ nhíu mày, ngón trỏ gõ lên mặt bàn, một lúc lâu sau mới nói: “Đưa nàng ta tới đây.”
Giang Nguyễn đi tới phòng bếp nấu cơm, nhiều ngày qua nàng phát hiện ra một điều đó là, tuy Kỳ Diệp nói không muốn nàng vất vả làm cơm nhưng mà mỗi khi nàng nấu thì hắn sẽ ăn nhiều hơn một chút, cho nên chỉ cần Giang Nguyễn có thời gian, nàng sẽ đích thân xuống bếp nấu cho hắn.
Nàng nhờ Hoàn Nhi lấy chút nước từ giếng lên, hai người cùng rửa rau, khi hai người đang rửa thì thấy Yến Côn mang một người từ cửa sau đi vào, trời cũng dần tối, người nọ mặc áo choàng dài màu đen, nhìn không rõ tướng mạo.
Hai người đi về hướng phòng ngủ, khi sắp đi qua người Giang Nguyễn, người kia dừng bước chân lại, cúi đầu nhìn qua phía Giang Nguyễn.
Nương theo ánh nến của nhà bếp, Giang Nguyễn nhìn rõ được tướng mạo của người nọ, dù không trang điểm, nhưng dung mạo như hoa như nguyệt kia khó mà quên được.
Giang Nguyễn thấy hơi sững sờ, Tình Tư cô nương? Nàng ta không phải...
Tình Tư gật đầu với nàng, sau đó đi theo Yến Côn vào trong.
Tình Tư cô nương có quen biết với Kỳ Diệp? Chuyện nàng ta 'chết' cũng có quan hệ với Kỳ Diệp sao?
“Sau khi nàng ta rời khỏi Bạch Hoa Lâu, cha ta chỉ đúng lúc giúp đỡ nàng ta chút thôi, nàng ta cùng cha không có quan hệ gì đâu, người đừng nghĩ nhiều.” Dung Hoàn nhàn nhạt nói.
Giang Nguyễn đỏ mặt, không nhịn được nhấn đầu cậu một cái, mạnh miệng nói: “Ta đâu có nghĩ nhiều.”
Trong phòng, Tình Tư bỏ mũ choàng ra để lộ khuôn mặt tinh xảo, cất bước đi lên trước bàn, trước bàn nam tử mặc y phục màu xanh lá ngồi ngay ngắn, thoải mái, tóc đen chỉ dùng trâm ngọc búi nhẹ sau đầu, nhìn như công tử ôn văn nho nhã, không có nửa điểm công kích.
“Chủ tử, Tình Tư cô nương tới rồi.”
Kỳ Diệp ngước mắt nhìn về phía nàng ta: “Ngươi muốn gặp ta?”
Tình Tư nhìn hắn, im lặng một lúc lâu: “Ta không muốn rời khỏi nơi này.” Nàng được tự do tự tại là thế nhưng trời đất bao la, nơi nào mới là nhà của nàng.
Mặt mày Kỳ Diệp hơi rũ, đôi mắt nhìn về hướng cửa sổ, thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi: “Rời khỏi nơi này, chính là con đường sống, ở lại đây, ta nhất định sẽ không để ngươi tồn tại trên thế gian này, điều này, hẳn là ngươi đã biết rõ rồi.”
Nam tử nho nhã nhuận lãng như này, ngồi ở kia giống như một tiên tử không nhiễm bụi trần, ấy vậy mà mở miệng ra lại toàn là sát ý, Tình Tư cười lạnh một tiếng: “Dù thế nào thì ta cũng đã từng giúp ngươi.”
“Ngươi cũng chỉ là giúp chính mình.” Ngữ khí Kỳ Diệp nhàn nhạt.
“Bảy mạng người của Lãnh gia ta, cha chết thảm, mẫu thân tuẫn táng theo, hai ấu đệ bị chết chìm trong đáy giếng, tổ phụ tổ mẫu chết trên đường lưu đày, còn ta, mười ba năm qua ta sống không bằng chết, mà hết thảy những thứ này đều là do các ngươi mà ra.” Đôi tay Tình Tư nắm chặt lại, móng tay cắm sâu xuống, trong ánh mắt mang ý hận gắt gao nhìn chằm chằm Kỳ Diệp, cha nàng chỉ là một thái y trị bệnh cứu người mà thôi, ấy vậy mà lại bị vu oan hại chết Hoàng Tử, một nhà bảy mạng người chỉ còn lại một mình nàng sống lẻ loi trên cõi đời này.
Tuy người xuống đao không phải là hắn, nhưng đến cùng Lãnh gia bọn họ là vì bọn hắn mà liên lụy.
Kỳ Diệp ngồi bất động, thanh âm lạnh lẽo: “Chuyện ngày đó, đúng là Lãnh thái y vô tội liên lụy, nhưng huynh trưởng ta không phải cũng vô tội mà chết thảm sao, ngươi đừng có đưa chuyện mười ba năm trước nói với ta, từ trước tới giờ ta chưa từng thiếu ngươi, hôm nay ngươi giúp ta, ta thả tự do cho ngươi, chúng ta không ai nợ ai.”
“Không ai nợ ai? Không ai nợ ai?” Tình Tư ngã ngồi trên ghế, nước mắt rơi liên tục: “Ta hãm mình trong vũng bùn mười ba năm, ngày ngày sống không bằng chết, giờ trong người còn mang bệnh hoa liễu, đến cuối cùng là có tác dụng gì? Còn không bằng ngươi giết ta...”
“Yến Côn, đưa Tình Tư tiểu thư về.” Kỳ Diệp khép mắt lại, vẫy tay.
Tình Tư hất văng tay Yến Côn muốn nâng nàng ta dậy, nhìn nam tử ngồi ở kia: “Cho dù ngươi đạt được vị trí trên cao đó thì sao, đến cuối cùng ngươi cũng sẽ trở thành kẻ goá bụa cô đơn(1) mà thôi.”
Tình Tư thất tha thất thiểu ra khỏi phòng, chợt dừng bước chân.
Phía trước nàng ta là nhà bếp, cửa mở rộng, ánh nến bị gió thôi lúc sáng lúc tối, bên trong có một nữ tử mặc y sam, tóc đen tùy tiện buộc sau đầu, thiếu niên đứng ở bệ bếp giúp nàng nhóm lửa, tiểu cô nương nhỏ nhắn đang đuổi theo một nam tử mặc y phục màu xanh thất thanh kêu: “Hoa thần y, ngươi không được ăn vụng, ta phải nói cho Yến đại ca biết...”
Hương thức ăn tràn ngập trong tiểu viện, thêm mùi son phấn cùng mùi cỏ xanh, đây là mùi hương của thế tục trần gian, Tình Tư nhìn đến xuất thần.
Giang Nguyễn nghiêng mắt đúng lúc nhìn thấy Tình Tư, nàng cười cười, đưa cái xẻng cho Li Nhi, cầm tay nải trên bệ bếp: “Tình Tư cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tình Tư nhìn nàng, trên mặt nàng có ý cười ấm áp, cảnh phía sau nàng là ảo mông không biết bao nhiêu đêm của nàng ta, bàn tay rũ bên người không khỏi nắm chặt lại.
(Truyện được đăng tại wattpad @xzaaaaai và fb Trái Bơ)
Người vốn dĩ phải ở vị trí cao ngất kia nhận mọi lạnh lẽo của thế gian giờ lại được hưởng hết thảy sự ấm áp bình thường nơi trần thế này, mà nàng ta vì sao lại phải tàn phá thân thể, để đổi lấy thứ tự do không có tác dụng gì này, mọi thứ không thể trở lại như cũ.
Giang Nguyễn nhét tay nải trong tay vào trong tay nàng ta: “Ta nghe Hoàn Nhi nói tối nay ngươi phải rời đi, nên ta có làm một chút thức ăn cho ngươi mang theo ăn trên đường, ta không biết ngươi thích gì nên làm bừa thôi, đừng chê.”
Tay nải trong tay vẫn còn ấm, ấm đến mức lòng bàn tay nàng ta đau nhức, nhưng lại không đành lòng buông tay, cuối cùng thấp giọng nói: “Đa tạ phu nhân.”
“Tình Tư cô nương, phải đi rồi.” Yến Côn nhắc nhở nàng.
Giang Nguyễn lùi về sau một bước, cười cười nói: “Ta chúc cô nương thuận buồm xuôi gió.”
Tình Tư ngước mắt nhìn nàng, trong lòng có chút không đành, sau này nam nhân trong phòng kia sẽ đứng ở vị trí quá cao, bên người có lẽ sẽ tam thê tứ thiếp, mỹ nữ vờn quanh, đến lúc nàng sẽ ở đâu? Sẽ như thế nào?
Yến Côn giục xe ngựa đưa Tình Tư đến ngoại thành, dừng lại trước rừng trúc, giơ tay lên môi huýt sáo, trong rừng một nam nhân áo đen đi ra, chắp tay với Yến Côn: “Yến thị vệ.”
Yến Côn gật đầu: “Ta đã đưa người đến rồi, chủ tử bảo ngươi hộ tống Tình Tư cô nương rời đi.”
Nam tử gật đầu, đôi tay nắm chặt, chậm rãi quay đầu nhìn về phía nữ tử đang đứng.
Tình Tư nhìn thấy hắn thì nhăn mày lại: “Sao lại là ngươi?”
Nam tử nhìn vào trong đôi mắt như có nước mắt của nàng: “Là ta, ta tới đón nàng.”
“Đón ta?” Tình Tư cười lạnh, nam tử này từng thề non hẹn biển rằng sẽ cứu nàng khỏi hố lửa nhưng lại quay mình biến mất một năm trời, giờ những lời nam nhân này nói nàng có thể tin tưởng được không?
Nam tử cúi đầu, nghẹn giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Yến Côn không nhìn được, nhíu mày: “Một năm trước khi bọn ta cứu Hoắc Phàm ra thì hắn đã bị người của Bách Hoa Lâu đánh cho còn thừa một hơi thở, nếu không phải đúng lúc Lão Hoa ở đó, thì hắn đã mắt mạng lâu rồi, tĩnh dưỡng nửa năm thì mới tốt lên, một năm nay, hắn luôn đợi thời cơ để cứu ngươi ra, nếu không có hắn, đến giờ bọn ta cũng chưa tìm được ngươi đâu.”
“Cái gì, ngươi bị thương?” Tình Tư nhìn về phía hắn, tay run lên, thanh âm cũng run rẩy: “Vì sao, vì sao, ta không biết?”
Hoắc Phàm chỉ rũ đầu nỉ non: “Thực xin lỗi, là ta đến chậm, là ta tới chậm...”
Yến Côn lấy trong ngực ra một túi bạc đưa cho nàng: “Ở đây có khế đất cùng ngân lượng, chủ tử đã an bài cho các ngươi rồi, nếu các ngươi thích nơi này thì cứ ở nơi này, nếu không thích thì bán đi lấy tiền, tìm nơi nào các ngươi thích thì ở.”
“Còn cái này.” Yến Côn lấy một miếng ngọc bài tinh xảo ra đưa cho Tình Tư: “Ngọc bài này ngươi cầm đi, chủ tử nói, sau này nếu ngài ấy còn sống, ngọc bài này có thể bảo vệ ngươi bình an, nếu ngài ấy...” Yến Côn dừng lại: “... Ngươi thích thì giữ lại làm kỷ niệm, nếu không thích thì vứt đi.”
Tình Tư nắm ngọc bài lạnh lẽo trong tay, không nói gì.
Yến Côn nhìn về phía Hoắc Phàm: “Chủ tử cũng có lời muốn nói với ngươi, ngài nói hộ tống Tình Tư cô nương an toàn rời đi là nhiệm vụ cuối cùng của ngươi, sau khi nhiệm vụ hoàn thành thì ngươi không còn là người của chủ tử nữa.”
Hoắc Phàm ngẩng phắt lên: “Vì sao? Ngày đó chủ tử áp ứng giúp ta cứu Tình Tư ra, ta đã từng nói muốn theo chủ tử cả đời.”
Yến Côn cúi đầu: “Được rồi, trời đã khuya, các ngươi mau lên đường đi.” Nói xong, Yến Côn chắp tay với Tình Tư, rồi thoắt cái biến mất giữa màn đêm.
Đêm yên tĩnh, thanh âm gió thổi lá trúc rào rạt.
“Nếu nàng còn trách ta còn giận ta thì sau khi ta hộ tống nàng đến nơi an toàn rồi thì sẽ rời đi ngay, ta sẽ không để nàng phải khó xử.” Thanh âm của nam tử mang theo chua xót.
Tình Tư nắm chặt hai tay, con ngươi dừng trong bóng tối mù mịt không đáy, thanh âm mơ hồ: “Ta đã không còn là nữ nhân trong sạch nữa rồi.”
“Ta không để bụng.” Hoắc Phàm vội vàng nói.
Tình Tư như có như không thở dài một tiếng, xoay người lên xe ngựa.
Không biết trời đã mưa từ khi nào, Tình Tư xốc màn xe lên, vươn tay ra thì đụng phải nước mưa lạnh lẽo, bóng đêm bên trong rừng trúc lúc ẩn lúc hiện, tiếng mưa rơi, tiếng gió còn cả tiếng bánh xe.
Nam nhân đang giục xe ngựa ngoái đầu lại nhìn nàng, trên mặt lộ ra ý cười tươi rói, Tình Tư không khống chế được cũng ôn hoà nhìn hắn.
Phong bão mười ba năm như một giấc mộng vừa tỉnh, cuối cùng nàng cũng có thể về nhà.
(1): kẻ goá bụa cô đơn: không vợ không con.
(Truyện được đăng tại wattpad @xzaaaaai và fb Trái Bơ)
Hiii chào tất cả mọi người, chuyện là như thế này. Vì hưởng ứng lời kêu gọi 100% các trường đại học đi học cho nên hôm nay mình mới nhận được thông báo sắp tới sẽ học trực tiếp tại trường. Vì sắp lên trường việc học off cũng sẽ tốn tời gian hơn(có thể mình còn đi làm nữa