Ngoài trời còn chưa sáng tỏ, trong cung Vân Tuyền mùi trầm hương thoang thoảng lan tỏa, cả cung yên tĩnh.
Người nằm trong cung mặc áo trong màu vàng, mày nhíu chặt, mắt mở to, đôi mắt kia nhìn có chút mông lung, hắn hoảng hốt hình như bản thân nghe được tiếng khóc.
Đưa tay sờ vị trí bên cạnh, chỗ đó đã lạnh, người nằm đây đã thức từ lâu.
Hoàng Đế ngồi dậy, vén màn lụa xanh lên, trong tẩm điện không có một ai.
Hắn xuống giường, đi tìm tiếng khóc kìm nén nhỏ nhỏ kia, ra đến ngoài tẩm điện hắn nhìn thấy nữ tử một thân y phục trắng đang ngồi dưới gốc cây chuối tây trước tẩm điện hạ giọng khóc nức nở.
Hắn nhìn đến xuất thần, hắn nhớ đến năm đó, nhớ tới cảnh lần đầu tiên hắn gặp được nàng, ngày đó, hắn bị quân định vây khốn, khó khăn lắm mới phá vây thoát ra được, bên người chỉ còn lại hai ba binh lính, hắn cũng bị trọng thương nặng, đi được nửa ngày thì bắt đầu cảm thấy hoa mắt, trong lúc hoảng hốt đó hắn gặp được một nữ tử, nàng cũng mặc y phục trắng như lúc này, cũng ngồi dưới tán cây chuối tây, trong tay ôm một con thỏ trắng, tóc đen dài buông xuống chạm đất, nghe thấy tiếng vó ngựa, nàng ngước mắt nhìn qua, một cái liếc mắt kia đã khiến hắn trầm luân.
Sau khi trở lại Đế Kinh, hắn hạ lệnh trồng rất nhiều cây chuối tây trong cung, đây là kỉ niệm cho cái liếc mắt ngày đó.
Nháy mắt mà đã trải qua bao nhiêu năm rồi, hắn già rồi, nàng cũng không còn trẻ nữa, những ký ức đã bị hắn lãng quên trước đó dần dần hiện lên từng cái từng cái một.
Thời gian này, nàng luôn bầu bạn bên cạnh hắn, ôn thanh tế ngữ, cùng hắn trò chuyện về kim qua thiết mã(1) năm đó, giờ hắn đã không còn là tiểu tử ngông cuồng ngày đó nữa rồi, không còn trầm mê mỹ sắc, tới tuổi này, hắn chỉ muốn bên cạnh có người nguyện ý lắng nghe hắn cùng hắn trò chuyện, những nữ tử trong cung này trừ bỏ son son phấn phấn, ca vũ thanh nhạc ra thì nào có ai biết đến thời niên thiếu đầy tự hào của hắn.
Chỉ có nàng, một mình nàng biết.
Những năm đó, một người nữ tử như nàng, cùng hắn đồng cam cộng khổ, chinh chiến sa trường, tuy rằng không biết võ, nhưng lại là nữ quân sư giỏi, có nhiều trận toàn thắng là nhờ vào nàng bày mưu tính kế, khi đó nụ cười của nàng rực rỡ và tươi sáng biết bao, không giống nụ cười dịu dàng thùy mị bây giờ, mà hắn dường như càng thích, càng hoàn niệm nàng của lúc trước hơn.
Hoàng Đế che ngực lại ho khan mấy tiếng, nếu không phải tình thế bắt buộc, sao hắn có thể đưa nàng vào lãnh cung được.
Nghe thấy tiếng ho khan phía sau, nữ nhân kia ngoái đầu lại nhìn, nhìn thấy người đứng ở đó, cuống quýt xoa xoa đôi mắt sưng đỏ, đứng lên đi tới: “Hoàng Thượng, ngài tỉnh rồi.”
Hoàng Đế ho xong hô hấp có chút dồn dập, sau khi bình ổn lại, giơ tay xoa đôi mắt nàng: “Sao lại khóc thành như vậy?”
Li phi nhìn hắn, nước mắt vừa mới dừng lại một lần nữa tuôn ra, nức nở nói: “Hoàng Thượng, hôm nay là sinh thần của Kỳ Nhi.”
“Sinh thần... Của... Kỳ Nhi?” Hoàng Đế lẩm bẩm: “Kỳ Nhi...” Hắn hơi híp mắt lại, không biết hắn đã tạo nên cái nghiệp gì, con nối dõi dưới gối hắn điêu tàn, không phải là những phi tần kia không hạ sinh được con nối dõi cho hắn, mà là những hài tử đó đều bạc mệnh, sống không được bao lâu thì đều qua đời, hiện giờ bên người chỉ còn lại mỗi Thái Tử.
Sao hắn lại không biết sự tình trong đó có nhiều nghi vấn được chứ, nhưng mà năm đó hắn đăng cơ phần nhiều cũng là nhờ vào Thái tướng, mầm hoạ này là do hắn gieo xuống, hiện giờ phải chịu quả đắng thì cũng phải nhịn.
Nếu được làm lại một lần nữa, sợ rằng hắn vẫn sẽ lựa chọn như vậy, nghênh thú nữ nhi của Thái tướng, mượn sức của Thái tướng, bước lên vị trí chí tôn này.
Li phi đột nhiên quỳ phịch một tiếng xuống đất: “Thần thiếp có tội, thỉnh Bệ Hạ ban chết.”
“Sao lại làm vậy? Chuyện có gì nghiêm trọng mà phải làm như này?” Hoàng Đế nhíu mày: “Đứng lên rồi nói.”
Li phi khóc thút thít không ngừng, lắc đầu, trong miệng kêu khóc: “Thần thiếp có tội, thần thiếp có tội...”
“Nàng có tội gì?”
Li phi ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung: “Bệ Hạ, Kỳ Nhi không phải là bị lạc đường đi mất, là do thần thiếp đưa nó đi...”
“Cái gì?” Hoàng Đế cả kinh mở to hai mắt, tay không khống chế được mà run rẩy: “Nàng nói...cái gì?”
Li phi quỳ trên đất, nghẹn ngào kể ra sự việc năm đó: “Ngày đó, Thiên Thụy chết bệnh, thần thiếp bị đả kích nặng nề, trong một lần thần trí không rõ, cảm thấy có người muốn sát hại Thiên Kỳ, Bệ Hạ cũng biết lúc đó cả thể xác lẫn tinh thần của thần thiếp đều không ổn, vì thế nhất thời xúc động đưa ra một quyết định sai lầm, thừa dịp về nhà thăm viếng, đã đưa Hoàng nhi cho một thân thích xa trong nhà nuôi dưỡng...”
“Bệ Hạ, thần thiếp có tội, thỉnh mong Bệ Hạ trách phạt...”
Hoàng Đế nghe Li phi nói, thân thể run rẩy, lảo đảo vài bước dựa vào cột bên cạnh: “Hoàng nhi, Hoàng nhi nó... không lạc đường...”
*
Hôm nay Giang Nguyễn đặc biệt dậy thật sớm, vậy mà lại không ngờ, trời vẫn còn chưa sáng mà người bên cạnh đã không thấy đâu, hắn dậy lúc nào nàng cũng không biết.
Giang Nguyễn nhanh chóng mặc y phục, mở cửa phòng đi ra ngoài, chỉ thấy trong vườn hoa trước phòng có một hàng người, trong tay mỗi người cầm một quyển sách đang đứng tấn, tiếng đọc sách vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Kỳ Diệp đặt ghế ngồi trước mặt bọn họ, một tay cầm cây dù trúc có vẽ hình hoa mộc lan, một tay cầm khúc trúc giơ lên.
“Cố mưu... Mạc... Khó với... Chu đáo chặt chẽ, nói... Mạc khó... Với cái gì... Nghe...”
Kỳ Diệp cầm trúc đánh lên đùi người vừa đọc: “Đó là chữ 'tất', bình thường cho các ngươi đọc nhiều sách như thế mà sao lại như này, các ngươi coi lời nói của ta như gió thoảng bên tai sao?”
“Đứng hẳn hoi cho ta, hạ thấp thân xuống...”
Khuôn mặt người nọ nghẹn khuất, trong miệng tiếp tục lẩm bẩm: “...Nói mạc khó với tất nghe...” Bọn họ là một đám thô tục, đã được đọc sách bao giờ chứ, đây là chủ tử cố ý chỉnh bọn họ thì có.
“Ngươi, sao lại không đọc?” Kỳ Diệp nhìn về phía người đứng ngoài cùng đang lén lén lười biếng.
Người nọ xấu hổ cười: “...Ôm tân xu hỏa, táo giả trước châm; đất bằng pha nước, ướt giả trước nhu...”
Đọc một loạt thơ văn lưu loát, Kỳ Diệp ngước mắt nhìn hắn một cái: “À ta quên mất, ngươi biết chữ, được rồi, ngươi không cần đọc nữa, đứng lên đi.”
“Tạ chủ tử.” Người kia cao hứng đứng dậy.
“Ngươi đi tìm Hoa Diễm vẽ cho hắn một bức chân dung đi, phải vẽ giống như đúc mới được, nếu mà không giống thì hai người các ngươi không cần phải ăn cơm nữa.”
Người kia lập tức cảm thấy trời đất sụp đổ, đúng là hắn biết chữ nhưng vẽ tranh thì...
Giang Nguyễn đi tới, có hơi buồn bực: “Tiên sinh, chàng đang làm gì vậy?“. Ngôn Tình Tổng Tài
Kỳ Diệp nghiêng người, cười nhẹ với nàng: “Nàng dậy rồi.”
Giang Nguyễn nhìn nụ cười của hắn, mặt đỏ bừng: “Không phải ta đã nói chàng không được tùy tiện ra khỏi phòng hay sao?”
Kỳ Diệp giơ dù trúc trong tay lên: “Không sao đâu mà, vả lại trời còn chưa sáng hẳn, không có nắng đâu, nương tử không cần lo lắng.”
Mấy người đứng xếp hàng đằng trước nghe vậy thì đồng lượt nhếch miệng cười với Giang Nguyễn, chủ tử bọn họ cười với nàng, còn gọi nàng là nương tử nữa.
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, da mặt Giang Nguyễn lại mỏng, bị nhiều đại nam nhân nhìn, nhất thời xấu hổ không biết chui vào đâu, vội vàng xoay người rời đi.
Kỳ Diệp nắm chặt dù trúc trong tay, nhìn theo bước chân của nàng, quay qua nhìn đám thuộc hạ, lạnh lùng nói: “Đứng hẳn hoi, suốt ngày lười biếng, kiến thức cơ bản ta dạy đã quên hết rồi, hôm nay không đứng đủ năm canh giờ thì mai phạt tiếp.”
“Năm canh giờ?”
Bên tai vang lên tiếng kêu rên không dứt.
*
Mặt trời đã mọc, ánh nắng nhẹ nhàng, Giang Nguyễn bưng một chén mì trứng lên cho Kỳ Diệp: “Tướng công, sinh thần vui vẻ.”
Kỳ Diệp ngước mắt nhìn nàng, có chút kinh ngạc: “Sao nàng biết hôm nay là sinh thần của ta?”
Giang Nguyễn cười cười, ngày đó nàng nhìn thấy ngày sinh của hắn trong giấy long phượng, vừa liếc nhìn liền ghi nhớ trong lòng, nàng là nương tử của hắn, sao có thể không biết ngày sinh thần của hắn được. (Truyện được đăng tại [email protected]@d @xzaaaaai)
“Chàng nhìn quả trứng gà này đi, có hai lòng đỏ đó.” Giang Nguyễn làm như dâng lên một thứ quý giá nào đó mà đẩy chén mì đến trước mặt hắn.
“Phải không?” Kỳ Diệp tâm tình tốt kẹp quả trứng đưa lên miệng cắn một ngụm, quả nhiên bên trong có hai lòng đỏ.
Kỳ Diệp kẹp quả trứng đưa đến bên miệng nàng nói: “Nàng cùng ăn đi.”
Giang Nguyễn lắc đầu: “Đây là ta làm cho chàng, là mì trường...”
Kỳ Diệp cũng lắc đầu, không nói lời nào, hắn không thu đũa lại, cứ chờ như vậy.
Giang Nguyễn bất đắc dĩ cười một tiếng, con người hắn rất bướng bỉnh, việc hắn đã quyết thì phải làm đến cùng, hơn nữa cũng không thích nhiều lời, nhưng mà chỉ mới nói một lời như vậy thôi nhưng cũng khiến tâm nàng mềm nhũn.
Giang Nguyễn cầm tay hắn cắn một miếng nhỏ, Kỳ Diệp cười hài lòng, nhân tiện nói: “A Nguyễn, nàng ngồi xuống đây, nàng cùng ta nói chuyện thêm một lát.”
Giang Nguyễn ngây người một lúc, rồi ngồi xuống dựa gần vào hắn.
Kỳ Diệp lặng lẽ quan sát thần sắc của nàng, tuy rằng nàng không nhìn thẳng vào hắn, nhưng thần sắc khá tốt, Kỳ Diệp đưa tay thăm dò nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta biết trong lòng nàng nghĩ gì, nàng không tin tưởng ta như vậy sao?”
Giang Nguyễn không tránh tay hắn, rũ mắt: “Tiên sinh chớ có nói sự việc trở nên nghiêm trọng như vậy, đâu đến mức tin tưởng hay không tin tưởng, đôi mắt tiên sinh đột nhiên khôi phục, ta chỉ là chưa chuẩn bị tâm lý mà thôi, có chút...có chút thất thố ấy mà.”
“Vậy lúc này đã nghĩ kỹ hay chưa?” Kỳ Diệp tới gần nàng, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn nàng.
Giang Nguyễn cúi xuống, liền đối diện với ánh mắt hắn, trong con ngươi của hắn mang theo chút mong đợi, cũng mang theo chút thấp thỏm, Giang Nguyễn không nhịn được đưa tay vuốt ve theo hàng mày tuấn tú của hắn: “Cũng đã mấy ngày rồi, ta suy nghĩ rất nhiều, nếu tiên sinh không thích ta, thì sẽ không đối xử tốt với ta như thế...”
Kỳ Diệp thở một hơi nhẹ nhõm, giơ tay nhéo nhéo mặt nàng: “A Nguyễn nhà ta là một người đặc biệt thông tuệ, ta nói thật với nàng, nếu như lúc gặp nàng, mắt ta vẫn còn tốt, nàng lại là người xấu xí, thì có lẽ ta và nàng không có duyên với nhau, nhưng mà với tình huống hiện giờ, dù cho nàng có xấu xí như thế nào thì tâm ta cũng không thay đổi.”
“A Nguyễn, trái tim con người đều là thịt, ngày đó nàng không chê ta là người mù, hôm nay ta cũng sẽ không chê bộ dạng nàng xấu xí, ngày đó ta muốn thành hôn với nàng, nay hết thảy mọi chuyện đã định, dù nàng xinh đẹp như hoa hay xấu xí như quỷ, ta đã thành hôn với nàng, nàng chính là thê tử của ta, là thê tử cả đời của ta.”
“Huống chi, A Nguyễn nhà ta đâu có xấu đâu.” Kỳ Diệp cười với nàng, trong mắt là tình cảm không thể đong đếm.
Trước đây, Giang Nguyễn đã từng mong đợi có thể trông thấy tình ý trong ánh mắt không thần thái của hắn, nhưng lại không thể như nguyện, giờ đây, khi thấy được rồi, nàng luyến tiếc không muốn rời mắt đi.
“A Nguyễn, ngày ấy ta cùng nàng nói 'gì duyên giao cổ vì uyên ương, hồ lên xuống hề cộng bay lượn'(2), là ta đã hứa hẹn với nàng, thì sẽ không vì bất kỳ việc gì mà thay đổi lời hứa, nàng đã nhớ chưa?”
Ánh mắt Kỳ Diệp sáng quắc nhìn nàng, Giang Nguyễn gật đầu: “Nhớ rồi.”
Kỳ Diệp ngửa đầu hôn lên môi nàng, nói: “Ngoan...”
Xin hãy đọc truyện ở nhà chính chủ ạ