Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu

Chương 51: Chương 51




Trầm Cẩm vào cung diện kiến Hoàng Đế, do thân thể Hoàng Đế không khỏe nên hắn không ở lại lâu, chỉ được một lúc thì liền rời đi, theo Thái tướng tới Tướng phủ.

Tướng phủ đã chuẩn bị rượu và đồ nhắm xong từ lâu, Thái Tử cũng đã tới, Thái tướng rất vui, uống với Trầm Cẩm liên tiếp mấy chén rượu.

“Trầm Cẩm, lần này ngươi về có đem theo U Vân 36 kỵ về cùng không?” Thái tướng hỏi.

Trầm Cẩm tiếp lời: “Thầy muốn làm đại sự, học trò tất nhiên phải mang theo U Vân 36 kỵ cùng theo về, để hỗ trợ Thái Tử cùng thầy một tay.”

“Tốt, tốt lắm.” Thái tướng cao hứng: “U Vân 36 kỵ này uy danh vang xa, năm đó Trường Nhạc Quân Ngọc Diện quân sự dẫn theo U Vân 36 kỵ phá vỡ trận pháp hơn một ngàn binh sĩ của địch, tin này truyện tới trong triều, cả triều định đều kích động.”

“Nghe cữu cữu nhắc tới Ngọc Diệp quân sư, bổn cung còn muốn hỏi Tướng quân, vị quân sư này không cùng về với ngươi sao? Bổn cung cùng cữu cữu vẫn luôn muốn được một lần gặp vị quân sư tài giỏi này.” Thái Tử lên tiếng.

Trầm Cẩm chắp tay: “Quân sư quanh năm đều ở trong quân, lần này cũng có theo hồi kinh, nhưng trên đường bị nhiễm phong hàn, đã về nhà tĩnh dưỡng, vả lại quân sư cũng đã tới tuổi rồi, nên cưới vợ sinh con, nếu không thì lão mẫu thân trong nhà sẽ sốt ruột.”

“Aiz, đáng tiếc.” Thái tướng lắc đầu tiếc nuối: “Đối với vị quân sư này bổn tướng vẫn luôn tò mò, nhưng mà không có duyên gặp nhau, vốn định lần này nhờ quân sư giúp Thái Tử bày mưu tính kế, xem ra là vô duyên rồi.”

“Chuyện này chưa chắc, khi thân thể quân sư tốt lên, tất nhiên sẽ tới gặp, chắc chắn thầy cùng quân sư sẽ có cơ hội gặp nhau.”

“Đúng vậy, cữu cữu, tuy rằng chưa thể gặp được quân sư, nhưng mà có thể thấy được U Vân 36 kỵ trong lời đồn cũng là tốt rồi, nghe đồn U Vân 36 kỵ này xuất quỷ nhập thần, mỗi người đều là cao thủ võ công, có thể lấy một địch trăm, bổn cung rất nóng lòng chờ được gặp.”

“Này có gì khó đâu.” Trầm Cẩm cười vỗ tay, hai bóng người không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, đứng ở đại sảnh, nói vào: “Tướng quân, ngài có gì phân phó?”

“Diện kiến Thái Tử cùng Tướng gia đi.” Trầm Cẩm xua tay, trong lòng cảm thán, khó có lúc đám người này cung kinh thuận theo ý hắn.

Người mặc thanh y(1), mặt vô cảm chắp tay với hai người: “Thuộc hạ tham kiến Thái Tử điện hạ, Tướng gia.”

(1) Màu xanh

Thái Tử cùng Thái tướng đều thấy cả kinh, hai người này xuất hiện trong Tướng phủ từ khi nào, bọn họ vậy mà không phát hiện ra, trong Tướng phủ cao thủ rất nhiều, thế mà không có lấy một người phát hiện ra hai người này, có thể thấy công phu của họ cao như thế nào.

Thái tướng gật đầu vừa lòng: “Không hổ là U Vân 36 kỵ, đúng là danh bất hư truyền, danh bất hư truyền.”

*

Mấy ngày nay thân thể Hoàng Đế càng ngày càng kém đi, lúc lâm triều thậm chí còn té xỉu trên điện, Hoàng Đế không thể lâm triều, chuyện triều chính rơi vào tay Thái Tử, Thái Tử thay Hoàng Đế giám quốc.

Thái Tử vốn là Trữ quân, lại có Thái tướng ở sau lưng chống đỡ, trong triều tất nhiên sẽ không có người nào dị nghị, rất bình yên, bình yên đến mức Thái tướng cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều, nếu như không phải ông ta đã đấu đá nhiều năm với Kỳ Diệp thì Thái tướng thật sự sẽ cho rằng Kỳ Diệp chẳng qua cũng chỉ là tên Hoàng tử nhàn rỗi, không có dã tâm.

Trong lúc Thái Tử giám quốc, tùy tiện tìm một lý do lấy lại chức vị thủ lĩnh cấm vệ quân, đem chức thủ lĩnh cấm vệ quân bảo hộ hoàng thành giao cho Trầm Cẩm, mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ chờ phát động.(Truyện được đăng tại watt @xzaaaaai)

*

Mà trong Kỳ Vương phủ càng thêm yên bình, nóng bức mùa hè dần qua đi, mua thu đang tới, bụng Giang Nguyễn cũng nhô lên rõ rệt, người đẫy đà hơn một chút.

Mấy ngày nay Kỳ Diệp cũng không thường xuyên vào trong cung nữa, thoạt nhìn có vẻ nhàn rỗi, đại đa số thời gian đều sẽ ở trong phủ bồi nàng, so với sự khẩn trương mấy tháng trước thì hiện giờ tất cả mọi người đều đã thả lỏng ổn định lại, chậm rãi sống qua những ngày tháng bình thản.

Sau giờ ngọ đầu thu, gió từ từ thổi nhẹ, hoa thơm chim hót, nước chảy róc rách, Giang Nguyễn cùng Kỳ Diệp ngồi lại bên đình giữa hồ, Kỳ Diệp chấp bút vẽ cho nàng một bức tranh.

Giang Nguyễn lười biếng dựa vào đệm lót, trong tay cầm mâm mơ chua chậm rãi ăn, vốn là nhìn Kỳ Diệp, nhưng mà cứ nhìn như thế nàng thấy chán chết đi được, xoay mặt nhìn ra rừng trúc.

Nhìn lại nhìn, Giang Nguyễn nhíu mày lại, vừa đúng lúc Kỳ Diệp ngước mắt nhìn nàng, mắng nhẹ: “Không được nhíu mày.”

Giang Nguyễn đứng lên, nhìn về rừng trúc, nghi hoặc nói: “Tướng công, mấy ngày nay Hoàn Nhi đang làm cái gì vậy, đã lâu rồi ta chưa bao thấy nó.” Bởi vì chuyện Vương thị, công thêm sức khỏe nàng khi mang thai chưa ổn định cho nên dạo gần đây Giang Nguyễn ít khi để mắt tới Dung Hoàn.

Tay Kỳ Diệp chậm lại, hơi rũ mắt: “Trong lòng nó nhiều chuyện đè nén, cần phải yên tĩnh một mình.”

Giang Nguyễn nhíu mày càng chặt hơn, vén váy lên đi dọc theo đường lát đá đi về phía rừng trúc, Kỳ Diệp ngồi đó, trầm mặc một lát, nhìn theo bóng lưng Giang Nguyễn rời đi, cuối cùng không đứng dậy, có một số khúc mắc, chỉ có chính mình mới có thể buông bỏ hoá giải.

Giang Nguyễn đi qua cầu đó, đi tới đường lát đá bên kia, vừa xuống cầu đã nhìn thấy Dung Hoàn đang chặt trúc đặt sang một bên.

“Hoàn Nhi, ngươi đang làm gì vậy?” Giang Nguyễn nghi hoặc hỏi.

Dung Hoàn đã nghe thấy tiếng bước chân đến gần trước đó, cậu ngẩng đầu nhìn nàng: “Thẩm tự mình chạy sang đây, Tam thúc có biết không?”

Giang Nguyễn thấy có chút chán nản, nhỏ giọng nói: “Ta lớn thế này rồi chẳng lẽ không thể tự mình đi dạo tự do một chút à.” Nói xong, Giang Nguyễn lại thấy hơi chột dạ, nhìn về phía sau, Kỳ Diệp không đi cùng nàng sang bên này, Giang Nguyễn thở dài nhẹ nhõm.

“Thân thể thẩm không tốt, lúc nóng lúc lạnh, cẩn thận không lại cảm lạnh.”

“Ừ, ta biết rồi, cảm ơn ngươi Hoàn Nhi.” Giang Nguyễn ngồi xổm xuống bên cạnh xem cậu chặt trúc, càng thêm khó hiểu: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”

Dung Hoàn không ngẩng đầu lên nữa, tiếp tục động tác trong tay: “Thẩm sắp sinh rồi, ta muốn làm cho nó một chiếc giường nhỏ.”

“Thật hả?” Giang Nguyễn vui vẻ ra mặt: “Hoàn Nhi ngươi còn biết làm cả giường nhỏ à?”

Dung Hoàn nắm chặt đao trong tay, căng thẳng rũ đầu càng thấp, thanh âm lãnh đạm không có cảm xúc: “Nương ta nói bà sẽ sinh cho ta một muội muội, đứa bé kia chỉ còn hai tháng nữa thôi ra có thể ra đời, chiếc giường nhỏ ta làm cho nó cũng sắp xong, nhưng mà một ngọn lửa lớn, quấn đi hết thảy mọi thứ, ta mãi mãi không biết được đứa bé trong bụng nương ta là nam nhi hay nữ nhi.”

Hô hấp Giang Nguyễn như dừng lại, cả người run lên, hốc mắt đỏ ửng, một lúc sau cũng không biết nên nói như thế nào cho phải.

Gió thổi vào rừng trúc phát ra tiếng rào rạt, thổi cả hương thơm nhè nhẹ thanh mát qua nơi cánh mũi.

Giang Nguyễn nhẹ nhàng nói: “Vậy thẩm sinh cho ngươi một tiểu muội muội được không?”

Dung Hoàn dừng tay lại, một lúc sau mới nói: “Được.”

*

Ngày 26 tháng mười, là ngày mà Kỳ Diệp mãi mãi không thể nào quên, đây là ngày Đại Hoàng huynh của hắn rời khỏi thế gian này.

Kỳ Diệp vào Vân Tuyền cung, đi thỉnh an Li phi nương nương, Li phi nương nương đang ngồi ngây ngốc sững sờ trong viện nhìn cây hoa quế khô héo, cây này được trồng vào ngày sinh của Đại Hoàng huynh, khi Đại Hoàng huynh qua đời cây hoa quế này cũng chết đi.

Kỳ Diệp lấy áo choàng ngoài trong tay nha hoàn tới khoác lên cho Li phi nương nương: “Mẫu phi, đã tới giờ rồi, Nhi thần bồi người đi Sùng Hoa điện thỉnh an Phụ Hoàng.”

Thật lâu sau, Li phi nương nương mới xoay người, biểu tình hoảng hốt nhìn Kỳ Diệp: “Đã đến giờ rồi sao?”

Kỳ Diệp vuốt chút tóc bị rối loạn của bà ra sau tai, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, Mẫu phi, đã tới giờ rồi.”

Kỳ Diệp cùng Li phi nương nương ra khỏi Vân Tuyền cung, dọc theo tường cung cao cao đi về phía Sùng Hoa điện, Li phi nương nương nhìn từng tòa từng tòa cung điện nguy nga, giọng nói mơ hồ: “Ta chưa biết giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ bị nhốt bên trong bức tường cung này, mười hai năm đó, ta có phụ có mẫu, có phu có tử, ấy vậy mà lại ngồi cô độc trong đó mười hai năm, cha nương tạ thế, mẫu tử ly tán, cứ như vậy mà qua đi cả nửa đời người.”

Tuổi xuân đẹp đẽ nhất của bà phó thác cho một người nam nhân, cuối cùng người nam nhân đó lại cô phụ bà.

Kỳ Diệp nâng Li phi bước vào Sùng Hoa điện, trong Sùng Hoa điện ngoài thái giám nha hoàn ra thì còn có mấy Phi tần hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng.

Nhìn thấy Kỳ Diệp cùng Li phi, trên gương mặt tái mét của Hoàng Đế hiện lên ý cười: “Các ngươi tới rồi.” Nói xong xua xua tay, để những Phi tần kia lui xuống.

Nhìn qua thì thấy đây thật giống như là hình ảnh gia đình ba người hoà thuận, Hoàng Đế nhìn Li phi, thở dài: “Trẫm biết hôm nay là ngày gì, nàng chớ có thương tâm khổ sở quá mức.”

Li phi nương nương ngồi xuống bên giường, cúi đầu không nói gì.

Hoàng Đế nhíu mày: “Kỳ nhi, Mẫu phi ngươi sao vậy?”

Kỳ Diệp tiến lên, đôi tay đặt ở sau lưng, nhìn từ trên cao xuống, nhàn nhạt nói: “Phụ Hoàng, hôm nay nhi thần cùng Mẫu phi tới đây là có chuyện muốn thương lượng với người.”

Hoàng Đế nhìn biểu tình vô cảm của Kỳ Diệp, trong lòng nảy lên, con ngươi mị mị: “Hoàng nhi có chuyện gì muốn thương lượng với Phụ Hoàng?”

Kỳ Diệp hơi khom người xuống, nhẹ nhàng nói: “Thỉnh Phụ Hoàng viết di chiếu, đem ngôi vị Hoàng Đế truyền lại cho nhi thần.”

“Truyền ngôi cho ngươi?” Hoàng Đế sửng sốt, không thể tưởng tượng được nhìn hấn: “Ngươi đang nói bậy gì đó?”

“Nhi thần không nói bậy, so với Phụ Hoàng thì nhi thần tỉnh táo hơn nhiều.” Kỳ Diệp thẳng người lên, lùi về phía sau mấy bước, khoanh tay đứng: “Nếu không thì, Phụ Hoàng cho rằng lần này nhi thần hồi cung là vì cái gì? Vị muốn tận hiếu với Phụ Hoàng sao?”

Hoàng Đế nằm trên giường, hô hấp dồn dập, sau khi bình ổn lại mới nói, giọng nói vẫn mang theo tiếng thở dốc: “Phụ Hoàng biết ngươi cùng Mẫu phi ngươi oán hận Trẫm, cũng biết ngươi chắc hẳn có dã tâm, nhưng Phụ Hoàng chỉ làm như không biết, Phụ Hoàng thiếu mẫu tử các ngươi rất nhiều, cũng thật sự muốn đền bù.”

“Nhưng mà, Kỳ nhi, ngươi cho rằng ngồi vị Hoàng Đế này dễ làm lắm sao? Ngươi cho rằng có thánh chỉ của Trẫm là ngươi có thể lên làm Hoàng Đế? Ngươi quá ngây thơ rồi, Thái Tử đã làm Thái Tử mười mấy năm, nhiều thế lực trong triều đều ủng hộ hắn, còn nữa, ngươi là Hoàng Tử danh xứng với thực, nhưng mà dù thế nào thì cũng đã lang bạt bên ngoài bao nhiêu năm, giờ mới hồi cung không bao lâu, phong Vương có lẽ sẽ không ai nói gì, nhưng mà nếu lên ngôi Hoàng Đế, trên dưới trong triều sẽ không có ai đồng ý, huyết mạch hoàng gia không thể mất, Kỳ nhi, làm Hoàng Đế không dễ như ngươi tưởng đâu.”

Hôm nay là ngày giỗ của Thiên Thụy, Hoàng Đế nằm trên giường đau buồn cả một buổi sáng, lúc này nhìn thấy Kỳ Diệp, tuy rằng hắn nói những lời đại nghịch bất đạo, nhưng bởi vì mấy năm nay ông ta đã để họ thua thiệt cho nên Hoàng Đế vẫn tận tình khuyên bảo: “Kỳ nhi, ngươi cứ làm một Vương gia không phải tốt sao, Trẫm sẽ lưu lại một thánh chỉ cho Thái Tử, chắc chắn đảm bảo cho mẫu tử các ngươi cả đời vô lo.”

Ánh mắt Hoàng Đế cành ngày càng lạnh, tay nắm chặt đệm đến nổi gân xanh.

____________

Editor: Kể cho mọi người câu chuyện, không phải do tui lười đâu các ông bà ạ, chuyện là hôm nay, tui đặt mục tiêu là edit được 7k chữ, sáng ngày ra tui vừa mở mắt đi đánh răng rửa mặt xong là chụp ngay lấy chiếc đt, để làm gì ạ để edit đó, nhưng năm phút sau, mẹ tui gọi tui ra làm bánh trôi nước, sau bảy bảy bốn chín viên vo rồi nặn cuối cùng cũng xong, nhưng mọi chuyện không dừng ở đó, tui mới rửa tay xong, bà nội tui lại gọi sang nhà bà nặn tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.