“Bệ Hạ, hôm nay là ngày đại điển đăng cơ của Tân Hoàng, lập hậu có thể đổi thành ngày khác.” Chúng đại thần không ai dám lên tiếng, Dương đại nhân mới nhậm chức Thừa tướng đành phải đứng ra, ông quỳ trước đại điện nói.
Kỳ Diệp thấy thế, biết rằng sẽ không có kết quả ngay được, hắn ôm Giang Nguyễn ngồi xuống long ỷ.
Kỳ Diệp nhìn Thừa tướng có chút hoảng hốt quỳ dưới điện, khó có khi ôn hoà: “Vậy Dương Thừa tướng cảm thấy ngày nào thì thích hợp?”
“Lập hậu là chuyện đại sự, không thể qua loa, Hoàng Hậu chính là chủ của hậu cung, là mẫu nghi thiên hạ, không thể...lỗ mãng.” Lời Dương Thừa tướng nói cũng xem như uyển chuyển, nhưng trong đó lại có ý nói Hoàng Thượng suy nghĩ không chu toàn, cũng ẩn ý rằng thân phận của Giang Nguyễn không thể làm Hoàng Hậu.
Kỳ Diệp trước sau không biểu hiện gì, nhìn không ra vui giận, có Thừa tướng đại nhân làm gương, một vài quan viên quỳ xuống hô: “Thần tán thành.”
Một nửa đại thần quỳ xuống, còn nửa còn lại không tán thành với ý của Dương Thừa tướng, mà một nửa số đại thần này là do Lộ Quốc Công đứng đầu.
Lộ Quốc Công đi ra, đầu tiên hành lễ cung kính với Hoàng Thượng, sau đó nhìn về phía Thừa tướng: “Dương Thừa tướng nói vậy là có ý gì? Lập hậu là việc trong nhà của Hoàng Thượng, thần tử chúng ta sao có thể xen vào.”
Ngày đó Giang Hãn Hải đứng về phía Thái tướng định bắn chết Kỳ Diệp, Lộ Quốc Công không ở phủ, hơn nữa mấy năm nay ông ta không chú ý tới chuyện triều chính, sau khi hồi phủ có nghe được một vài điều nhưng cũng không biết được hết, lần này Kỳ Diệp đăng cơ, Thái tướng Thái Tử đều gặp nạn, Lộ Quốc Công phủ không bị liên lụy gì nhiều, ông ta nghĩ hẳn là đã do Hoàng Thượng để mặt mũi cho Thái Hoàng Thái Hậu cùng Giang Nguyễn, nên mới đối với gia tộc bọn họ như vậy.
Chỗ Giang Tĩnh Nhàn đã không thể dựa vào nữa, Giang gia sau này tất nhiên phải dựa vào Giang gia Nhị cô nương, nếu Hoàng Thượng muốn lập nàng làm Hoàng Hậu, nhà mẹ đẻ bọn họ sao có thể không giúp nàng một tay.
Lộ Quốc Công nói xong nhìn liếc qua Giang Hãn Hải, ý bảo ông ta bước ra nói cho nữ nhi mình mấy câu, Giang Hãn Hải mồ hôi lạnh chảy khắp người, có một số chuyện ông ta giấu diếm Lộ Quốc Công, Lộ Quốc Công không biết tính nghiêm trọng của sự việc, trong lòng ông ta giờ rất hoảng loạn, Tân Hoàng vì sao không động tới Lộ Quốc Công phủ? Ông ta không dám tưởng tượng xa, tưởng tượng tí thôi mà lòng đã run sợ.
Thấy Giang Hãn Hải đứng yên, Lộ Quốc Công nhíu mày, tức giận trừng mắt nhìn ông ta.
Dương Thừa tướng đứng lên, đối mặt với Lộ Quốc Công: “Chẳng lẽ lão Quốc Công không biết Hoàng Hậu chính là chủ hậu cung, hậu cung an ổn, Hoàng Thượng mới có thể chuyên tâm lo quốc sự, lập hậu là việc lớn của đất nước, sao có thể là chuyện của một mình Hoàng Thượng?”
Không để Lộ Quốc Công nói thêm, Dương Thừa tướng cười lạnh: “Chẳng lẽ là vì người Bệ Hạ muốn lập làm Hoàng Hậu nương nương là Giang gia tiểu thư nhà ông cho nên mới vậy?” Từ trước tới nay Dương Thừa tướng đã không ưa cách làm việc của Giang phủ, đặc biệt là Giang Hãn Hải, biết được người ngồi trên kia là nữ nhi của Giang Hãn Hải, ông ta càng thêm không hài lòng với Giang Nguyễn.
“Dương……”
Lộ Quốc Công chưa nói được lời nào đã bị Dương Thừa tướng ngắt lời: “Hoàng Hậu phải được tuyển chọn cẩn thận, nói thế nào thì cũng phải là đích trưởng nữ con vợ cả của Vương công đại thần, mà theo như thần biết, vị Giang gia Nhị cô nương này chỉ là nữ nhi của một ca cơ, thậm chí, vị này còn từng gả đi rồi, người đó chính là nghĩa tử của Lâm công công, chuyện đó là được Tiên Hoàng ban hôn, xin hỏi lão Quốc Công, bản quan nói có đúng không?”
Lộ Quốc Công bị Dương Thừa tướng nói cho không thể nói nên lời.
“Hoàng Thượng...” Dương Thừa tướng lại quỳ xuống: “Chuyện lập hậu thỉnh Hoàng Thượng nghĩ lại, thỉnh Thái Hậu nghĩ lại.”
“Thỉnh Hoàng Thượng nghĩ lại, thỉnh Thái Hậu nghĩ lại.” Nghe Hoàng Thượng muốn lập một góa phụ làm Hoàng Hậu, hơn phân nửa quan viên đều quỳ xuống, chuyện này quá hoang đường, Hoàng Hậu nương nương sao có thể là một góa phụ được? Thân phận này đến phi tử cũng không thể được sắc phong.
Kỳ Diệp lẳng lặng nhìn người quỳ dưới điện, tất cả mọi người sợ hãi mồ hôi ướt đẫm, không biết vị Tân Hoàng này đang suy nghĩ cái gì, Kỳ Diệp nhìn một lát rồi nhàn nhạt nói: “Có một chuyện Trẫm thấy rất khó hiểu, Trẫm thành thân sinh con, có liên quan gì tới các ngươi?”
Chúng đại thần sửng sốt, đưa mắt liếc nhìn nhau.
Lúc này Giang Nguyễn lại đặc biệt bình tĩnh, hành vi của Kỳ Diệp thường nằm ngoài dự đoán của người khác, thấy nhiều rồi thì khả năng thừa nhận của tâm lý cũng sẽ được nâng cao, có câu như này lợn chết không sợ nước sôi.
Kỳ Diệp đứng lên, đi lên hai bước, đứng ở vị trí cao cao, nhìn xuống chúng thần đang quỳ gối: “Trước khi các vị đại thần trả lời vấn đề của Trẫm, Trẫm còn một chuyện muốn giải thích một chút, việc này vốn không có liên quan gì tới các ngươi, nhưng vì danh dự của Hoàng Hậu, Trẫm vẫn muốn cố nói vài lời.”
Sắc mặt Kỳ Diệp không lạnh không cáu, bình thường hắn ít nói, sau khi làm Hoàng Đế lại phải nói nhiều với các đại thần, có thể thấy được rằng hắn đang cố làm.
Môi mỏng khẽ mở, giọng nói lạnh nhạt vang cả đại điện: “Người mà Hoàng Hậu nương nương từng thủ tiết ba năm kia chính là Trẫm.”
Lời vừa nói ra, chúng thần ồ lên, Hoàng Hậu nương nương không phải là góa phụ sao? Trượng phu chết thì mới có thể gọi là góa phụ chứ, sao Hoàng Hậu nương nương có thể vì Hoàng Thượng mà thủ tiết?
Kỳ Diệp sắc mặt không còn kiên nhẫn nữa, Trầm Cẩm cùng hắn lớn lên bên nhau, sao có thể không hiểu hắn, vội bước ra nói: “Các vị đại thần có thể không biết điều này, việc này nói ra thì rất dài, nhưng đúng là trước đó người Hoàng Hậu nương nương thành thân cùng chính là Hoàng Đế Bệ Hạ, chẳng qua là có một số nguyên nhân xảy ra, Hoàng Hậu nương nương cho rằng Bệ Hạ đã qua đời, chính vì thế cho nên Hoàng Hậu nương nương mới không sợ ánh mắt của thế tục mà vì Hoàng Thượng thủ tiết ba năm, thật là đáng tiếc mà!”
Lời giải thích này của Trầm Cẩm có chút mơ hồ, nhưng trong ngoài lời nói đều thể hiện ý tứ rõ ràng, đây là bí mật hoàng gia, mấy lão già các ngươi câm miệng lại hết đi.
Các quan viên đều không phải kẻ ngốc, tất nhiên sẽ không đi hỏi sự tình năm đó của Hoàng Đế, một lúc không có ai nói gì, tất cả đều quay qua nhìn Dương Thừa tướng.
Kỳ Diệp khoanh tay đứng đó: “Được rồi, bây giờ quay lại vấn đề Trẫm khó hiểu, Trẫm hỏi lại các vị đại thần, Trẫm thành thân sinh con, có liên quan gì đến các ngươi?”
Có liên quan gì? Có liên quan rất lớn, Hoàng Hậu sao có thể lập linh tinh, ngài đã là Hoàng Đế của chúng dân rồi, chuyện trong nhà ngài cũng là quốc sự, không chỉ chuyện lập hậu, mà cả chuyện ăn uống ngủ nghỉ cũng là việc đại sự của nước nhà!
Nhưng những lời này chúng quan viên chỉ có thể ngẫm trong lòng, không ai dám làm con chim đầu đàn.
Đương nhiên, vẫn trừ một người, đó chính là Dương Thừa tướng.
Dương Thừa tướng đừng dậy, đi lên phía trước hai bước rồi lại quỳ xuống: “Hoàng Thượng...”
“Dương Thừa tướng muốn giúp Trẫm giải thích vấn đề này sao?” Kỳ Diệp lạnh lùng nhìn ông ta.
Dương Thừa tướng nhìn sắc mặt lạnh lùng của hắn, không nhìn được mà rùng mình, da đầu căng ra, quỳ rạp trên đất: “Hoàng Thượng, lập hậu là việc lớn của nước...”
Kỳ Diệp xua tay: “Đem Dương Thừa tướng nhốt vào đại lao.”
Lần này không chỉ chúng quan viên nghẹn họng mà ngay cả Giang Nguyễn cùng Thái Hậu cũng kinh ngạc.
Giang Nguyễn hoảng hốt nhìn trên đầu các vị quan viên kia bay ra bốn chữ 'hôn quân, yêu hậu'.
Thị vệ tiến lên, đưa Dương Thừa tướng ra khỏi điện, mãi khi ra tới tận cửa điện Dương Thừa tướng mới phản ứng lại, cái tên Hoàng Đế này bởi vì ông ta gián ngôn (1) mà đem ông ta vào đại lao?
(1): Quan giữ việc can ngăn vua, trong thời phong kiến. Quan có chức vụ khuyên can vua khi lầm lỗi.
Trên triều, Kỳ Diệp nhàn nhạt nhìn tất cả những đại thần ở đây: “Còn có ái khanh nào muốn tiến lên giải thích giúp Trẫm không?”
Hoàng Đế nói rất lạnh nhạt, giống như ngày ấy trước linh cữu của Tiên Hoàng hắn giơ kiếm giết chết Lại Bộ thượng thư, mấy đại thần kia không ai dám lên tiếng nói chuyện, họ cúi đầu càng thấp, sợ Hoàng Đế hỏi tới mình, sau đó sẽ như Dương Thừa tướng bị nhốt vào đại lao.
“Nếu đã không có ai...” Kỳ Diệp đi lên người xuống bên cạnh Giang Nguyễn, nhìn chúng thần: “Quân thần chúng ta hẳn là đã chung suy nghĩ, cho nên, các khanh hành lễ với Hoàng Hậu nương nương đi!”
Ai dám không hành lễ?
“Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên nhiên tuế.” Chúng thần hành lễ, hô vang thiên tuế.
Khoé miệng Trầm Cẩm run lên, Hoàng Đế gì mà Hoàng Đế không biết, đây rõ ràng là sơn tặc vừa mới chiếm được núi đây mà.
*
Từ đại điện đi ra, Kỳ Diệp lập tức gỡ mũ phượng trên đầu Giang Nguyễn xuống ném cho Thôi Thuyền, bàn tay to lớn nhẹ nhàng bóp hai cái lên vai Giang Nguyễn: “Mệt lắm đúng không?”
Giang Nguyễn nhìn hắn, một lời khó nói hết tâm tình.
Hai người đưa Thái Hậu về Vân Tuyền cung, từ Vân Tuyền cung đi ra, ngồi lên kiệu, Giang Nguyễn mới nói: “Bệ Hạ...”
Kỳ Diệp không nhìn nàng: “Nàng đừng có mà nói 'không ổn'“.
Giang Nguyễn: “......”
Giang Nguyễn ho nhẹ: “Thần thiếp chỉ cảm thấy việc nhốt Dương Thừa tướng vào đại lao thật sự là... Không thích hợp lắm.” Hắn mới đăng cơ, quốc sự cần có Thừa tướng đại nhân phụ tá, việc làm hôm nay, sẽ khiến tâm của quan viên nguội lạnh.
Kỳ Diệp liếc mắt, lẳng lặng nhìn nàng: “Sau này, nàng muốn xưng thần thiếp Bệ Hạ như vậy suốt đời à?”
Giang Nguyễn ngẩn ra, Kỳ Diệp quay đầu đi, giọng nói ngang ngạnh: “Ta không thích nghe.”
Kỳ Diệp có hơi buồn bực, không đợi Giang Nguyễn nói, tự mình nói tiếp: “Dương Thừa tướng là người cổ hủ, trong bụng toàn học thức, nhưng lại suy nghĩ bảo thủ, không biết thay đổi, nếu Trẫm không trị cái tật xấu này của ông ta thì sau này người chịu khổ vẫn là Trẫm.”
Giang Nguyễn không biết hắn nói những lời này là có ý gì, nhưng tóm lại là hắn tự có suy nghĩ của mình, nàng không hỏi sâu, nàng ngồi dịch về phía hắn, nắm lấy tay hắn: “Tướng công, ta có chuyện muốn cầu...”
Kỳ Diệp lạnh lùng nhìn nàng, Giang Nguyễn líu lưỡi, nói lắp bắp: “Có chuyện muốn thương lượng với chàng.”
“Giang Tĩnh Liễu à?” Kỳ Diệp như nhìn thấu nàng.
Giang Nguyễn kinh ngạc mở to mắt: “Sao tướng công lại biết?”
Trong lòng nàng nghĩ cái gì, sao hắn lại không biết?
Kỳ Diệp không trả lời nàng, chỉ nói: “Nàng là Hoàng Hậu, nàng muốn đón muội muội của mình vào cung ở cùng mình một thời gian thì sao lại phải hỏi ta? Việc trong hậu cung Hoàng Hậu cứ làm chủ, không cần phải thương lượng với Trẫm.”
Giang Nguyễn càng nhìn càng cảm thấy hắn đang tức giận, đang buồn bực, hắn lại nói: “Nàng phải nhớ cho kỹ sau này nàng chính là Hoàng Hậu, nàng thấy ai không vừa mắt, hoặc có ai chọc nàng không vui thì cứ thẳng tay mà trừng phạt, đấy mới là việc Hoàng Hậu nên làm.”
Giang Nguyễn: “......” Trợn mắt há hốc mồm, ai nói cho hắn biết đó là chuyện Hoàng Hậu nên làm?
“Nàng muốn làm cái gì trong giang sơn này đều được cả, tùy theo ý thích “ Kỳ Diệp bình tĩnh nói.
Giang Nguyễn: “......”
Lúc này Giang Nguyễn rất muốn xuống kiệu, quỳ xuống giống như Dương đại nhân, cao giọng: “Hoàng Thượng, ngài tiếp quản ngôi vị là để tạo phúc cho bá tánh chứ không phải để ngài thích làm gì thì làm.”
Kỳ Diệp không nghe được tiếng của Giang Nguyễn, hắn quay qua nhìn nàng: “Sao vậy?”
Giang Nguyễn vội lắc đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn: “Tướng công, chàng giận sao?”
Kỳ Diệp có chút xấu hổ chớp mắt, từ sau khi hắn làm Hoàng Đế, nàng đối với hắn có chút xa cách, hắn cảm thấy giữa hai người như có một khoảng cách, không còn thân mật khăng khít như trước đây nữa, nhiều thêm một chút cung kính, hắn đã nói bóng nói gió nhiều lần lắm rồi thế mà nàng vẫn không phát hiện ra.
Giang Nguyễn nhìn hắn suy tư.
*
Bên kia Định Quốc Công tự mình đưa Dương Thừa tướng vào đại lao, trái tim Dương Thừa tướng như hoá tro tàn, vốn tưởng rằng Tân Hoàng là Hoàng Đế cần chính ái dân(2), nhưng mà xem ra cũng chỉ thích mỹ nhân không thích giang sơn..Hôn quân.
(2): chăm việc nước, thương dân.
Đại lao tối tăm, phía trước có cai ngục dẫn đường, chỗ này không có lấy một phạm nhân, lòng Dương Thừa tướng có nghi vấn lại không mở miệng hỏi, mà ngẩng đầu uy nghiêm bộ dạng thà chết không chịu khuất phục.
Đi đến nhà giam cuối cùng, Dương Thừa tướng thà chết chứ không chịu khuất phục lại kinh ngạc ra mắt.
Cai ngục mở cửa: “Thừa tướng đại nhân, đây là phòng giam của ngài, mời vào.”
Trước cửa phòng gian có một tấm thẻ bài đề ba chữ 'Phủ Thừa Tướng', trong phòng gian, sắp xếp tráng lệ nguy nga, giường rộng gối êm, trên mặt đất còn phủ một tấm thảm dày, bàn ghế tinh xảo, giấy bút đầy đủ, mọi thứ không thiếu gì, chỗ này so với nhà ông ta còn hoa lệ xa hoa hơn nhiều.
Định Quốc Công nén cười: “Hôm qua Bệ Hạ đặc biệt dặn người sắp xếp cho ngài, Bệ Hạ nói, sau này sợ rằng Tướng gia phải thường xuyên ra vào nơi đây, cho nên ngài ấy đặc biệt viết cho ngài tấm thẻ bài này.” Định Quốc Công chỉ vào ba chữ 'Phủ Thừa tướng' với nét bút rồng bay phượng múa mạnh mẽ kia cố gắng nghiêm nghị: “Đây là do đích thân Hoàng Thượng viết, rất đáng giá.”
Khóe miệng Dương Thừa tướng không nhịn được mà run lên, rốt cuộc Hoàng Thượng muốn làm cái gì? Lợi dụng ông ta để lập hậu hay gì?
Định Quốc Công đưa Dương Thừa tướng tới đây chính là vì muốn nhìn bộ dạng khiếp sợ này của ông ta, giờ thấy được rồi, vừa lòng rời đi.
Dương Thừa tướng ngồi trong phòng gian với phong cách riêng biệt, nghĩ trăm ngàn lần vẫn không ra, rốt cuộc là Tân Hoàng đang suy nghĩ cái gì?
Chạng vạng, Hộ Bộ thượng thư cùng Công Bộ thượng thư đi tới nhà giam, Dương Thừa tướng rất vui mừng, may mà vẫn có những đại thần chính trực không sợ quyền thế, dám tới đây thăm ông ta.
Hộ Bộ thượng thư cùng Công Bộ thượng thư chắp tay với ông ta: “Tướng gia, hạ quan có chút chính sự cần thương lượng với ngài.”
“Chính sự.” Dương Thừa tướng sửng sốt, thở dài: “Hiện giờ ta bị nhốt trong đại lao, còn không biết có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không, nào có tư cách bàn luận chính sự với các ngài.”
Hộ Bộ thượng thư nói: “Hoàng Thượng có nói, ngài nên ngồi nhà lao thì ngồi nhà lao, nên xử lý chính sự thì vẫn phải xử lý chính sự, hai chuyện này không có liên quan gì tới nhau.”
Dương Thừa tướng: “......”