Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu

Chương 63: Chương 63




Lúc Kỳ Diệp đang tính để thị vệ đi kêu Kỷ Tuyền Minh lại thì Yến Côn tới cầu kiến, sau khi thấy Kỳ Diệp thì hắn vội vàng nói: “Chủ tử, tiểu công tử cầm ngọc bội của ngài tới đại lao đưa Thái tướng đi rồi ạ.”

Kỳ Diệp đã sớm lường trước chuyện này, hắn không có phản ứng gì lớn, chỉ nhàn nhạt nói: “Đưa đi đâu rồi?”

“Phủ tướng gia cũ ạ, bởi vì chủ tư chưa hạ lệnh ban hình phát cho Thái tướng cho nên tất cả những người liên quan đều bị nhốt lại trong phủ chờ xử lý, tiểu công tử đưa Thái tướng tới Tướng phủ, cho U Vân kỵ bao vây toàn bộ phủ, ai cũng không cho vào.”

“Ai cũng không cho vào?” Kỳ Diệp nhíu mày.

“Vâng, mới vừa rồi Nhị gia có ý đi vào nhưng bị U Vân kỵ chặn lại ở bên ngoài, Nhị gia cố chấp xông vào nhưng mà vẫn không thể vào được, Nhị gia cảm thấy chuyện này có điều không bình thường cho nên bảo thuộc hạ tới hỏi chủ tử.”

Ngân Trạm không biết từ chỗ nào đi ra, quỳ một gối xuống đất: “Thủ hạ sẽ đi xem.” U Vân 36 kỵ do Ngân Trạm đứng đầu quản lý, thuộc hạ của hắn vây Tướng phủ, thế mà hắn lại không biết gì.

Kỳ Diệp lắc đầu: “Không cần, cứ kệ bọn họ.” U Vân kỵ cùng Dung Hoàn có tình cảm sâu nặng, làm thế chắc hẳn chỉ vì muốn Dung Hoàn được thoải mái trong lòng mà thôi.

Sau khi Ngân Trạm cùng Yến Côn lui xuống, Kỳ Diệp ngồi đó trầm mặc một lúc lâu, biểu tình mệt mỏi.

Giang Nguyễn tới gần hắn, ngồi cùng một chỗ với hắn, nàng duỗi tay vuốt phẳng khe rãnh sâu giữa hai mày hắn, nhẹ nhàng nói: “Tất cả sẽ tốt thôi.”

Kỳ Diệp nhắm mắt lại, dựa đầu vào vai nàng, như có như không thở dài một tiếng, tim Giang Nguyễn như bị đâm một nhát.

*

Hôm sau, Giang Nguyễn lại xuống bếp lần nữa tự mình làm rất nhiều món, đựng đầy cả bốn hộp đồ ăn, sau đó để Li Nhi cùng mấy cung nữ xách theo nàng cùng xuất cung đi tới Kỳ Vương phủ.

Từ sau khi vào cung, rất lâu rồi nàng chưa gặp Dung Hoàn.

Xe ngựa đi tới trước cửa Kỳ Vương phủ thì dừng lại, Li Nhi đỡ Giang Nguyễn xuống xe ngựa, Giang Nguyễn ngước mắt nhìn, Kỳ Vương phủ vẫn giống hệt như lúc bọn họ mới rời đi, không có thay đổi gì.

Nhưng sau khi Giang Nguyễn bước vào Kỳ Vương phủ mới cảm thấy trong Vương phủ cũng có chút thay đổi, khi bọn họ còn ở đây, nơi này có hơi người, mà lúc này toàn Vương phủ yên tĩnh vô cùng, giống như là không có người ở vậy.

Trong ánh nắng của trời đông nhìn có chút vắng lặng, gió lạnh thổi ào ào, điều này càng làm cho Vương phủ thêm phần quạnh quẽ.

Giang Nguyễn được bọc kín trong áo choàng, chậm rãi đi vào, từ cửa vào tới sảnh, không có một người nào, Hạ Vũ đi vào trước nàng, đi một vòng toàn phủ, quay lại nói: “Tiểu công tử không có ở trong phủ, Nhị gia sống ở trong viện của phu nhân cùng chủ tử.”

Giang Nguyễn nâng bước đi tới viện mà trước đây nàng cùng Kỳ Diệp ở, hoa cỏ trong viện điêu tàn.

Dưới tán cây hoa quỳnh, một nam tử mặc y phục màu lam đang tự rót tự uống, nhìn thấy Giang Nguyễn, nhưng không có vẻ gì là kinh ngạc, hắn nhìn nàng đạm đạm cười: “Hoàng Hậu nương nương.”

Giang Nguyễn hành lễ: “Nhị ca.”

Trầm Cẩm không đứng lên, cũng không hành lễ, chỉ chỉ ghế đối diện: “Đệ muội, mời ngồi.”

Giang Nguyễn vẫy tay với Li Nhi, Li Nhi tiến vào, đặt đồ ăn được mang tới lên bàn, bày từng món ra.

Giang Nguyễn ngồi xuống đối diện Trầm Cẩm, hỏi: “Hoàn Nhi không ở trong phủ sao?”

Trầm Cẩm nhìn đồ nhắm rượu trước mặt, miệng cười như nở hoa: “Không ở, không ở.” Hoàn Nhi không thích trong phủ có hạ nhân, muốn bảo người làm cho bữa cơm cũng khó.

Giang Nguyễn có chút thất vọng, hôm qua nàng nghe Yến Côn nói mấy ngày nay Hoàn Nhi đều ở bên Tướng phủ, cho nên, mấy ngày này, Hoàn Nhi sẽ không về phủ sao? Vậy cậu ngủ như thế nào, ăn uống ra sao? Không biết người bên cạnh có chăm sóc cho cậu không, cậu sinh hoạt như thế nào?

Nàng có để người lại bên cạnh Hoàn Nhi để báo cáo lại tình hình của cậu, hiện tại nghĩ lại nàng biết tất cả những tin tức khoẻ mạnh đều là do Dung Hoàn cố ý nói cho nàng.

Trầm Cẩm như đoán được những lo lắng trong lòng Giang Nguyễn, vừa há to miệng ăn đồ ăn vừa nói: “Nó đã lớn rồi.”

“Đúng là lớn rồi, nhưng trong lòng cha mẹ, vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi.” Giang Nguyễn thở dài.

Đũa trên tay Trầm Cẩm dừng lại, ngước mắt nhìn Giang Nguyễn, sau đó ngay lập tức khôi phục lại như bình thường, tiếp tục há to miệng ăn cơm.

“Hoa quỳnh trong viện này là do Tiểu Tam Nhi đích thân làm cho ngươi à?” Trong miệng Trầm Cẩm một đống đồ ăn, giọng nói mơ hồ.

Giang Nguyễn nghe xong thì có chút sửng sốt, Tiểu Tam Nhi? Sau khi phản ứng lại, tiên sinh nhà nàng trong nhà đứng thứ ba, Tiểu Tam Nhi trong lời hắn chắc hẳn là Kỳ Diệp.

Giang Nguyễn ngẩng đầu nhìn cây hoa quỳnh, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Trầm Cẩm cười ra tiếng: “Hắn cũng biết cách dỗ nữ nhân thật đấy.”

Giang Nguyễn không biết nên trả lời như thế nào, ấp úng nói: “Cũng được.”

Trầm Cẩm cười to ra tiếng, bưng chén rượu lên một hơi uống cạn.

Giang Nguyễn cầm lấy bầu rượu rót cho hắn một chén.

Sau khi Trầm Cẩm cười xong, thở dài một hơi: “Sắp tết rồi, qua năm ta cũng nên trở về rồi.”

Giang Nguyễn sửng sốt: “Về nơi nào.”

“Về biên cảnh, đi giúp Tiểu Tam Nhi bảo vệ giang sơn.” Trầm Cẩm lắc lắc chén rượu trong tay, chống cằm nhướng mày nhìn Giang Nguyễn: “Thực ra trước đây có rất nhiều cơ hội, người cưới ngươi có lẽ là ta.”

Tuy rằng lời này của Trầm Cẩm như có ý mạo phạm, nhưng Giang Nguyễn lại không có cảm giác bị mạo phạm, nàng thản nhiên cười: “Tiên sinh nhà ta nói, chúng ta là duyên mệnh trời định.”

Trầm Cẩm cong môi cười, đôi mày mảnh hơi nhướng lên, hắn quay đầu nhìn về phía khác, giọng nói như dài hơn: “Phu thê với nhau cốt là để bổ sung cho nhau, trên người ngươi, có thứ mà Tiểu Tam Nhi khát vọng nhất.”

“Hả?” Giang Nguyễn nghi hoặc.

Trầm Cẩm uống một ngụm rượu, đôi mắt nheo lại thỏa mãn: “Ba huynh đệ chúng ta, lão đại hơi lớn tuổi một chút, tình tình trầm ổn, ta cùng Tiểu Tam Nhi tuổi tác xấp xỉ nhau, ta hơn hắn hai tuổi, ở trước mặt lão đại, hai người chúng ta chỉ là đứa trẻ chưa lớn.”

“Ngươi đừng nhìn bộ dạng hiện giờ của Tiểu Tam Nhi cứ như thần tiên mà nhầm, trước đây hắn tinh ranh như trộm vậy, ta ăn không ít khổ trong tay hắn rồi, khi đó hắn sẽ cười, sẽ giận, hiện giờ...” Trầm Cẩm nặng nề thở dài.

“Nghĩ lại thì rốt cuộc là từ khi nào tính cách của hắn thay đổi nhỉ? Chắc là năm đó, khi lão đại chết, bảy tám mạng người, còn cả đứa bé chưa chào đời trong bụng đại tẩu cũng không thể thoát khỏi.”

Trái tim Giang Nguyễn nhảy lên bùm bùm mấy tiếng, nàng nhìn về phía Trầm Cẩm.

Trầm Cẩm cùng nhìn nàng, nói trắng ra: “Mọi người đều rõ, thứ mà Thái gia cùng Thái Tử muốn chính là mạng của Tiểu Tam Nhi, lão đại vì cứu Tiểu Tam Nhi cho nên mới chết.”

“Tiểu Tam Nhi cũng coi như là tìm được đường sống trong chỗ chết, mang theo Hoàn Nhi liều chết chạy ra, một năm đó, Tiểu Tam Nhi giống như bị điên, nhìn thấy nghĩa phụ cùng hai huynh trưởng chết thảm trước mặt mình, cái loại cảm giác vô lực này, đủ để đánh sập bất kỳ một người nào.”

Hai tay đặt trên đầu gối của Giang Nguyễn nắm chặt lại, nàng biết chuyện này, chỉ là khi Kỳ Diệp nói rất ít, trong số ít đó bao nhiêu là chua xót.

Trầm Cẩm lại uống một ngụm rượu: “Ta nói ra cũng không có ý gì cả, sinh tử có mệnh, phú quý do trời, đó là số mệnh của lão đại, cũng không thể trách người khác, nhưng mà đối với Tiểu Tam Nhi thì khác, hắn chưa bao giờ nghĩ thế, những việc này từng việc từng việc đè nặng trong lòng hắn, không sao xoá được.”

“Đạp lên vô số thi thể để ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, đó không phải là điều mà hắn mong muốn, ngoài mặt hắn nhạt nhẽo vô tình, nhưng mà người quen thuộc với hắn đều biết, Tiểu Tam Nhi là người trọng tình trọng nghĩa hơn bất kỳ ai, U Vân 36 kỵ, mỗi một người đều là do hắn vác từ chỗ chết về, vì sao U Vân kỵ một lòng nghe lời hắn, ai cũng bằng lòng vì hắn mà trả giá bằng cả mạng sống? Trên đời này đương nhiên không có chuyện gì tốt như vậy, tất cả đều là do hắn dùng máu dùng mạng của mình để đổi được.”

“Hai chúng ta lăn lê bò lết trong quân doanh mười mấy năm, điều muốn nhất đó chính là được về nhà, trở về Lâm gia, nơi đó có đại ca đại tẩu đang chờ chúng ta, có sự ấm áp của ánh nến, có nghĩa phụ, có tiếng của hài tử cười đùa, có mùi đồ ăn, có đại tẩu đích thân làm xiêm ý cho, hiện tại nghĩ lại...” Trầm Cẩm không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn trời, một giọt nước mắt chảy ra từ khoé mắt hắn.

Trầm Cẩm im lặng một lát, sau khi ổn định lại lòng mình hắn quay đầu nhìn Giang Nguyễn: “Rất lâu rồi ta chưa nhìn thấy Tiểu Tam Nhi giống như bây giờ, thứ hắn muốn chẳng qua chỉ là một mái nhà, mà ngươi vừa lúc đến cho hắn sự ấm áp của gia đình, cho nên, người nhất định phải nhớ, Hoàng Đế Hoàng Hậu gì đó chỉ là hư danh, đối với Tiểu Tam Nhi mà nói, nhà mới quan trọng nhất.”

Lòng Giang Nguyễn rung lên, không biết vì sao lại nhớ tới ngày Tình Tư rời đi, Kỳ Diệp nói gì mà kẻ goá bụa cô đơn, Giang Nguyễn đột nhiên hiểu ra vì sao sau khi làm Hoàng Đế hắn lại trở nên nhạy cảm như vậy, trong lòng hắn vẫn luôn sợ hãi, sợ huynh đệ hắn, nương tử hắn, những người thân cận bên người hắn khi ngước mắt nhìn hắn, vì cái gọi là long ỷ mà xa cách hắn.

Giang Nguyễn gật đầu thật mạnh: “Ta đã biết, Nhị ca.”

Trầm Cẩm không nói gì nữa, một ly lại tiếp một lý cứ uống vậy hết nửa ngày, mãi đến khi mặt trời đã ngả về tây, phủ xuống không trung màu ráng đỏ.

Trầm Cẩm hình như đã say, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Nguyễn: “Ngươi có tin vào số mệnh không?”

Giang Nguyễn không ngờ Trầm Cẩm lại hỏi cái này, nàng ngẩn ra, sau đó suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Tin cũng không tin, trước kia không tin, sau này khi gặp được tiên sinh, dường như lại tin, số mệnh, giống như đã được định sẵn.”

Trầm Cẩm chống cằm cười: “Tiểu Tam Nhi là người đoán mệnh, hắn tính chuẩn lắm, hắn có từng tính cho ngươi chưa?”

Giang Nguyễn lắc đầu: “Tiên sinh nói chàng không tính ra được số mệnh của mình, mà mệnh của ta gắn sâu với chàng, cho nên cũng không tính ra được.”

Trầm Cẩm híp mắt gật đầu: “Đúng là thế, nhưng tuy rằng hắn đoán mệnh, thế mà từ trước tới này chưa bao giờ tin vào số mệnh.”

Ngón tay Giang Nguyễn giật giật, Trầm Cẩm nói: “Thứ hắn tin là tình nghĩa.”

“Có một số món nợ, sớm hay muộn gì cũng phải trả, chỉ là không biết là do ai trả, chuyện này có lẽ giống như ngươi nói, do số mệnh định đoạt.” Trầm Cẩm nhìn bụng Giang Nguyễn, ngón tay gõ vành chén: “Đến ngày đó hy vọng ngươi không cảm thấy luyến tiếc.”

Trầm Cẩm như say, lời nói lộn xộn, không đầu không đuôi, vừa không tin số mệnh nhưng lại như thế số mệnh định đoạt?”

Giang Nguyễn theo mắt hắn nhìn về phía bụng mình, trong lòng dâng lên cảm xúc khó nói, nàng cảm thấy lời này của Trầm Cẩm có ẩn ý.

Không biết ở nơi nào truyền tới tiếng Hoa Diễm kêu to, sau đó một người toàn thân áo xanh nghiêng ngả lảo đảo chạy vào: “Diệp Chu Dật, ngươi tránh xa bản thần y ra...”

Trong tay Diệp Chu Dật xánh một con vẹt lông màu xanh, hưng phấn không thôi đi phía sau Hoa Diễm: “Ngươi nhìn xem, nhìn xem, xem màu lông của nó này, có giống ngươi hay không, rõ ràng nó bảo nó là đệ đệ của ngươi mà, ngươi đừng có trốn...”

Hoa Diễm thoăn thoắt chạy trong tiểu viện, vẻ mặt như muốn hộc máu: “Hạ Vũ, mau giúp bản thần y đánh đuổi cái tên Diệp Chu Dật này ra ngoài đi.”

Hạ Vũ khẽ hừ một tiếng, không nhúc nhích.

Hoa Diễm chạy tới bên người Trầm Cẩm, Trầm Cẩm nhàn nhàn duỗi chân ra, Hoa Diễm bùm một tiếng ngã bò trên đất, ngã đau đến choáng váng, Diệp Chu Dật xách theo con vẹt ngồi xổm xuống bên cạnh Hoa Diễm, vui cười hớn hở: “Nào, thần y, cầm lấy đệ đệ ngươi đi này.”

Hoa Diễm chống tay bò dậy, nhìn Trầm Cẩm một cách hung ác, Trầm Cẩm chống cằm cười đến vô hại: “Hoa Hoa, ta bị bệnh rồi, nhanh nhanh xem bệnh cho ta đi.” Nói xong duỗi tay còn lại ra trước mặt hắn.

Giang Nguyễn nhìn Hoa Diễm tức đến nỗi không nhịn được mà cắn cho Trầm Cẩm một cái, nhưng tuy là đang tức đến bốc hỏa nhưng cắn xong thì Hoa Diễm vẫn cầm lấy tay Trầm Cẩm giúp hắn xem bệnh.

Trầm Cẩm cười tủm tỉm nhìn chằm chằm hắn: “Sao, ta bị bệnh gì?”

Hoa Diễm nghiến răng nghiến lợi: “Bệnh bất trị.”

“Cái gì?” Trầm Cẩm kéo dài giọng.

Hoa Diễm rùng mình, hình như hắn nhớ đến ký ức không mấy tốt đẹp nào đó, đôi tay nắm quyền, cắn răng: “Thân thể nhị gia vô cùng tốt, như mãnh hổ.”

Trầm Cẩm vừa lòng gật đầu, vỗ đầu Hoa Diễm: “Ừ, Hoa Hoa ngoan lắm, mau đem đệ đệ ngươi về phòng chăm sóc đi.”

Hạ Vũ trước giờ mặt lạnh lúc này cũng vì nén cười mà đỏ ửng cả lên, mà Diệp Chu Dật bên cạnh thì không bận tâm nhiều, cười đến kinh thiên động địa.

Giang Nguyễn nhìn thấy hết thảy, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trước đây Hoa Diễm cũng hay cho Yến Côn cùng bọn Hạ Vũ ăn quả đắng, thỉnh thoảng còn mặt nặng mày nhẹ với Kỳ Diệp nữa, nào biết hắn ở trước mặt Trầm Cẩm lại có dáng vẻ này, đúng là hiếm thấy.

Một người mặc thanh y không biết từ đâu xuất hiện, đến bên cạnh nói bên tai Trầm Cẩm mấy câu, đôi mắt Trầm Cẩm sáng lên: “Kỷ Tuyền Minh chạy rồi? Sao lại nhanh thế?”

“Hôm qua Bệ Hạ mới thăng quan cho hắn, hắn sợ Bệ Hạ đã có phát hiện cho nên chạy.”

Trầm Cẩm cười, nhấc liễu bào đứng dậy: “Lâu rồi không hoạt động gân cốt, bản tướng quân phải đi bắt cái tên ngu ngốc dám đào góc tường của Tiểu Tam Nhi nhà ta về mới được.”

______

Vừa edit chương này vừa nghe bài 'Bất Phụ Thế Gian' mà khóc quá trời. Crush Trầm Cẩm rồi nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.