CHƯƠNG 10
Khi Hứa Kính Hằng thức dậy y không biết được bây giờ là lúc nào, rèm cửa sổ bị kéo lại, trong phòng đưa tay không thấy được năm ngón, trên giường chỉ có một mình y, rất rõ ràng.
Hứa Kính Hằng ấn ấn thái dương, từ trong ổ chăn ấm áp vươn tay ra lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường.
Màn hình đột nhiên bật sang đến chói mắt, Hứa Kính Hằng chưa kịp thích ứng phải nheo mắt lại, hơn nửa ngày, mới nhìn rõ thời gian trên điện thoại – năm giờ chiều, y vậy mà lại ngủ thẳng đến gần tối.
Tối hôm qua làm tới khi nào thì Hứa Kính Hằng không nhớ rõ, Ôn Duy Viễn rời đi khi nào y cũng không biết.
Nhưng những chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến y?
Bất quá chỉ là trước khi chia tay lưu lại cho mình một chút hồi ức mà thôi, Hứa Kính Hằng vuốt vuốt tóc, càng tự nói với chính mình đừng để ý, tâm lại càng đau đớn.
Ôn Duy Viễn cứ như vậy đi rồi, không hề để lại lời nào.
Hứa Kính Hằng nhìn vết máu bầm trên cổ tay cười tự giễu, khách làng chơi đi chơi gái còn bỏ lại chút tiền, y thì miễn phí, so với gái *** còn không bằng.
Sau ngày ấy y có thể thấy Ôn Duy Viễn liên tục xuất hiện trên truyền hình, phim mới ra mắt, hoạt động tuyên truyền là không thể thiếu, Hứa Kính Hằng cũng là người trong nghề nên y hiểu.
Xem trên truyền hình, báo chí, Ôn Duy Viễn cùng Tưởng Văn Duệ như hình với bóng, Hứa Kính Hằng ngoại trừ đau lòng cũng chỉ là đau lòng, nhưng dù đau y còn có thể làm được gì? Tâm của người nọ đã không còn ở nơi mình, Hứa Kính Hằng nói với chính bản thân, nói không chừng người nọ chưa từng đem mình để ở trong lòng.
Ôn Duy Viễn rời khỏi nơi này đã hơn một tháng, bộ phim của Hứa Kính Hằng cũng đã bắt đầu quay những cảnh cuối. Ngày thường những lúc quay phim, vì để cho chính mình đừng nghĩ lung tung, Hứa Kính Hằng ném điện thoại di động cho Giang Thành giữ, có mấy lần thấy cuộc gọi lỡ và tin nhắn của Ôn Duy Viễn, Hứa Kính Hằng vạn phần ngạc nhiên, sau chuyện ấy, còn lí do gì để mà giữ liên lạc, chẳng lẽ hắn không sợ Tưởng Văn Duệ ghen sao?
Hứa Kính Hằng cười lắc đầu, đóng điện thoại, chưa từng hồi âm tin nhắn của hắn.
Ôn Duy Viễn về đến nhà, đem bộ xếp hình đưa cho con trai, cùng cha mẹ ăn một bữa cơm, cũng không có thời gian đưa họ đi làm kiểm tra tổng quát, ngay sau đó vì công việc bận rộn, đành không thể không rời đi.
Những lúc nghỉ ngơi rảnh rỗi tránh không được nhớ tới Hứa Kính Hằng, mỗi lần gọi điện thoại cùng gửi tin nhắn đều không thấy hồi âm, chuyện này cũng đã từng xảy ra, nên Ôn Duy Viễn cũng không để ý lắm, nghĩ rằng cũng không lâu nữa Hứa Kính Hằng cũng về đây, đến lúc đó bọn họ chắc chắn có hẳn một thời gian dài rảnh rỗi ở cạnh nhau, cùng về nhà thăm cha mẹ và con trai hắn, sau đó lại đi du lịch một chuyến.
Thôi Tiệp nói phải rời đi mấy ngày, thế nhưng tận hai tháng sau mới trở về, việc riêng của người khác Hứa Kính Hằng không tiện hỏi nhiều, chỉ là hỏi qua rằng đã giải quyết xong chưa, rồi cũng chẳng đề cập tới nữa.
Thôi Tiệp nói rằng đã xử lí xong hết rồi, buổi tối làm tiệc cảm ơn, mời Giang Thành ăn cơm, thuận tiện kéo Hứa Kính Hằng theo làm người tiếp khách.
Lúc ăn cơm, Thôi Tiệp thấy Hứa Kính Hằng và Giang Thành trò chuyện hết sức thân thiết. Hắn liền cảm khái người đại diện chính thức là hắn còn không có quan hệ tốt với Hứa Kính Hằng bằng người đại diện tạm thời Giang Thành.
Hứa Kính Hằng biết rõ hắn hay nói giỡn, gắp cho Thôi Tiệp một miếng sườn kho tàu món hắn thích nhất, kể cho hắn nghe Giang Thành là bạn y hồi đại học.
“Khó trách khó trách.” Thôi Tiệp vừa gặm xương vừa nói, “Tình cảm bạn bè thời đi học chính là loại tình cảm sâu đậm nhất.”
Giang Thành nói: “Tôi nhớ anh và Bành Đông Lai cũng là bạn học?”
Thôi Tiệp cười hắc hắc, vuốt vuốt mũi, hệt như đang che giấu gì đó.
Hứa Kính Hằng từng nghe Ôn Duy Viễn nói qua về mối quan hệ của Thôi Tiệp và Bành Đông Lai, cũng cười nhìn hắn.
Thôi Tiệp bị hai người bọn họ nhìn đến ngại ngùng, vội vàng đánh trống lảng nói: “Kính Hằng, cấp trên muốn sắp xếp cho cậu một trợ lí, vạn nhất lúc tôi có việc bận, cũng có người chiếu cố cậu.”
“Tôi sao cũng được.”
“Ừ…… tôi sẽ giúp cậu chọn người thích hợp.”
Giang Thành đột nhiên chen vào: “Tôi có thể làm không?”
Hứa Kính Hằng a lên một tiếng, nói: “Cậu không phải đang làm người quản lí sao?”
Thôi Tiệp cũng gật gật đầu: “Quản lí lại chạy đi làm trợ lý, phí phạm nhân tài quá rồi.”
Giang Thành khó khăn mà thở dài một hơi: “Hiện tại tôi đang làm đại diện của hai ngôi sao, cũng không có chỗ đứng mấy, bình thường căn bản cũng chả có việc gì cả, nếu không tôi cũng không thể mà ở đây làm người quản lí tạm thời cho cậu, một lần làm tới mấy tháng như vậy.”
Nghề nào cũng có cái khó của nó, Thôi Tiệp cũng phải từng bước từng bước bò lên tới vị trí hiện nay, vậy nên hắn hiểu.
Giang Thành nói tiếp: “So với làm người đại diện của hai người đó, không có việc gì làm nhận chút tiền lương còm cõi, còn không làm trợ lí cho Hứa Kính Hằng, cũng có thể học hỏi thêm nhiều điều.”
Thôi Tiệp nghe thấy cũng có lý, nghiêng đầu nhìn Hứa Kính Hằng.
Hứa Kính Hằng nhún nhún vai nói: “Tôi không có ý kiến gì, nếu các anh đồng ý với nhau thì được thôi.”
Vì vậy thân phận của Giang Thành nháy mắt từ người đại diện tạm thời trở thành trợ lý, mấy ngày gần đây Hứa Kính Hằng lãnh đạm với Ôn Duy Viễn hắn đều thấy hết, thời gian năm năm cũng không thế nào đọ lại với thời thanh xuân tràn đầy sức sống, Giang Thành nghĩ, có lẽ không bao lâu nữa, Ôn Duy Viễn trong lòng Hứa Kính Hằng, cũng có thể đổi thành người khác.
Hứa Kính Hằng không hề biết ý nghĩ của Giang Thành, y mỗi ngày chỉ nghĩ đến quay phim, muốn làm cho việc quay phim chiếm trọn tâm trí mình. Những lúc trở về khách sạn có mở ti vi xem, những lúc vô tình chuyển kênh có thể nhìn thấy, có đôi khi là sự kiện trực tiếp, có đôi khi là những phim Ôn Duy Viễn từng đóng, thậm chí có mấy kênh còn chiếu lại bộ phim y cùng hắn đóng năm ngoái.
Xem trong truyền hình thanh niên gọi người đàn ông đó một tiếng “ca”, tim Hứa Kính Hằng như bị dao cắt.
Tắt ti vi, ra khỏi phòng, vẫn không thể xóa bỏ sự tồn tại của Ôn Duy Viễn. Người nào cũng biết Hứa Kính Hằng là em trai kết nghĩa của Ôn Duy Viễn, ràng buộc của hai người đã sớm sâu sắc đến mức không tiện nhắc tới, đó không chỉ là chuyện riêng của hai người, còn dính dáng đến cả người nhà.
Hứa Kính Hằng đánh cam chịu trở lại khách sạn, y không trốn tránh nữa, lúc mở ti vi nhìn thấy Ôn Duy Viễn cũng sẽ không chuyển kênh.
Y tựa trên ghế sa lon, nhìn người thanh niên khó hiểu trong ti vi, khi đó Ôn Duy Viễn còn chưa nổi tiếng, đó là bộ phim đầu tiên của Ôn Duy Viễn mà Hứa Kính Hằng xem, mà Ôn Duy Viễn cũng là dựa vào bộ phim này một bước lên trời.
Suy nghĩ theo màn hình ti vi chuyển cảnh mà biến hóa theo, trong căn phòng dần u ám, Hứa Kính Hằng không phân biệt rõ được sự thật cùng hồi ức.
Năm đó y thi lên đại học, cha Hứa Kính Hằng bỏ trốn cùng người khác, mẹ y tái giá rời khỏi thành phố này, bọn họ lưu lại cho Hứa Kính Hằng một khoản tiền đủ cho y sống cả đời cùng với căn nhà ma ba người đã từng ở cùng nhau.
Hứa Kính Hằng đã sớm biết rõ cha mẹ sẽ rời đi, chỉ có điều không nghĩ tới mọi chuyện lại diễn ra đột ngột như vậy. Sau khi báo danh vào đại học y trọ lại ở trường, lúc nghỉ đông và nghỉ hè mới có thể trở lại ngôi nhà gọi là gia đình.
Mùa hè một năm kia, thời tiết khô nóng bất thường, Hứa Kính Hằng ngồi ở trên ghế sa lon buồn bực, y yêu đàn ông, chuyện này từ khi học cấp hai y đã biết. Y không thích tìm người xa lạ làm tình, thà rằng chính mình lấy tay giải quyết.
Đáy lòng bực bội khơi lên ngọn lửa dục vọng, giữa ban ngày ngồi ở trên ghế sa lon, Hứa Kính Hằng rèm cửa cũng không che lại, kéo khóa quần xuống, nâng lên phần đỉnh dục vọng. Trong đại não một mảnh trống không, Hứa Kính Hằng chỉ chuyên tâm giải quyết, đến cả đối tượng ảo tưởng cũng không có, bao nhiêu năm rồi đều là như vậy giải quyết dục vọng, y cũng chẳng thấy gì bất thường.
Ngoài cửa sổ tiếng ve ồn ào đáng ghét, Hứa Kính Hằng xoa nắn nửa ngày cũng không xuất ra được, càng thêm mất kiên nhẫn, y tiện tay ấn lên điều khiển từ xa mở ti vi, ý muốn dùng tiếng ti vi át đi tiếng ve kêu.
Thân ảnh người ấy không hề báo trước rơi vào mắt Hứa Kính Hằng, Hứa Kính Hằng nhìn người đàn ông không biết tên trên màn hình, nhìn người đó quì trên mặt đất gào khóc, bộ dáng tê tâm liệt phế đến mức có thể khóc đến chết.
Một người đàn ông có thể khóc đến như vậy, nước mắt nước mũi cùng một chỗ chảy xuống, nam nhân không quan tâm hình tượng của mình, ở trước mặt mọi người không ngừng khóc. Không hề e dè, ngược lại làm cho Hứa Kính Hằng sinh ra cảm giác “Đàn ông như vậy mới là đàn ông chân chính”.
Hứa Kính Hằng hết sức chăm chú nhìn chằm chằm người đàn ông trên ti vi, ngay cả khi xuất ra cũng không biết.
Sau đó chỗ trống trong đầu Hứa Kính Hằng có thêm một người, người đàn ông khóc đến rung trời lệch đất đó – Ôn Duy Viễn.
Người ta chỉ mất một giây để yêu một người khác, Hứa Kính Hằng bắt đầu tin những lời này.
Cảnh đau khổ của Ôn Duy Viễn đã qua, Hứa Kính Hằng lấy lại tinh thần, cảm thấy lòng bàn tay mình một mảnh sền sệt, cúi đầu nhìn, mới phát hiện chính mình trong lúc bất tri bất giác lặp lại sự tình mười năm trước.
Y ngẩng đầu lên, chầm chậm hai mắt nhắm lại.
Ngày bộ phim của Hứa Kính Hằng đóng máy Ôn Duy Viễn gọi tới mấy cuộc điện thoại, Hứa Kính Hằng thấy nhưng không bắt máy, chuyển sang chế độ im lặng bỏ vào trong túi.
Buổi tối trở về lại thấy có một tin nhắn – ngày mai anh phải đến vùng khác một chuyến, không có ở nhà.
Người gửi tin dĩ nhiên là Ôn Duy Viễn, Hứa Kính Hằng xem đi xem lại tin nhắn bảy tám lần, cũng vẫn không hiểu hàm ý của nó.
Là nói rằng Ôn Duy Viễn cùng Tưởng Văn Duệ không ở nhà, bảo y về nhà đem hành lí nhanh chóng thu dọn rồi biến đi sao?
Hứa Kính Hằng đoán rằng tám phần là ý đó, đóng tin nhắn lại, gọi cho Giang Thành.
Giang Thành mới từ phòng tắm đi ra, chợt nghe điện thoại di động vang lên, hắn cầm lấy điện thoại vừa lau tóc vừa nghe: “Trễ như thế này, có chuyện gì vậy?”
Hứa Kính Hằng nói: “Ừ có chuyện, ngày mai cậu có rảnh không?”
Động tác của Giang Thành ngừng lại, nói: “Có.”
“Sang giúp tớ dọn nhà.”
“Hả?”
“Được không?”
“Ừ, được.”
Cúp điện thoại, Giang Thành cầm điện thoại ngẩn người. Hứa Kính Hằng cùng Ôn Duy Viễn ở chung một tầng, hiện tại cậu ấy nói muốn dọn nhà, có phải biểu hiện rằng họ đã chia tay.
Trên ti vi đang chiếu bộ phim đầu tiên mà Ôn Duy Viễn cùng Hứa Kính Hằng hợp tác. Tình cảm ấy vì thế mà sinh ra, vì thế mà đến, Giang Thành nhìn đôi huynh đệ trên ti vi nói thầm trong lòng: Phim giống như đời thực, nhưng cuộc sống cũng không hẳn giống như một bộ phim, Hứa Kính Hằng, cậu hãy thoát ra khỏi bộ phim ấy, tôi mới là người có thể bên cạnh làm bạn với cậu cả đời.