CHƯƠNG 23
Xe cứu thương chở một cặp tình nhân đồng tính đến bệnh viện, nhận được tin tức phóng viên liền vây kín bệnh viện.
Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng được đưa đến 2 phòng phẫu thuật khác nhau, khâu vết thương.
Sau khi ra, lại được xếp vào nằm cùng phòng.
Đến lúc hết thuốc tê, hai người đều đau tới nhe răng trợn mắt.
Hứa Kính Hằng nói: “Em khâu ba mũi, còn anh?”
Ôn Duy Viễn: “Bảy mũi.”
Hứa Kính Hằng gật gật đầu, cười nói: “Cộng lại là mười mũi, thập toàn thập mỹ, thật tốt.”
Ôn Duy Viễn vô cùng đau đớn, cười còn không nổi, vẫn không nhịn được trêu ghẹo: “Người khác đính ước thì mỗi người đeo một chiếc nhẫn, chúng ta so với bọn họ còn có thêm một vết sẹo.”
“Nhẫn đeo có thể làm rơi, vết sẹo thì xóa không được.”
Ôn Duy Viễn dùng tay không bị thương, bắt lấy tay không bị thương của Hứa Kính Hằng nói: “Hệt như vị trí của em trong lòng anh vậy, vĩnh viễn không xóa được.”
Lời yêu thương từ miệng bật ra, hai người đồng thời sửng sốt, Ôn Duy Viễn ý thức được mình vừa nói cái gì, trên mặt đỏ ửng khả nghi, Hứa Kính Hằng cười đến mắt híp lại thành một đường, không nghĩ tới Ôn Duy Viễn ngoại trừ câu anh yêu em, còn có thể nói ra mấy lời buồn nôn này.
Miệng vết thương đã được khâu lại, nghỉ ngơi một ngày có thể xuất viện, Hứa Kính Hằng thì lại bởi vì trước khi bị thương còn phát sốt, bị bệnh viện yêu cầu lưu lại theo dõi ba ngày, tiện thể quan sát tình huống vết thương.
Y ở lại bệnh viện, Ôn Duy Viễn cũng không đi, hai người nằm cùng một phòng bệnh, mẹ Ôn dẫn Ôn Giác mang đồ ăn vào, người một nhà vui vẻ hòa thuận, hệt như là chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bảy ngày sau thì cắt chỉ, Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng cánh tay đặt cùng một chỗ, hai vết sẹo một ngắn một dài rõ rành rành.
Hai người bèn nhìn nhau cười, thu thập hành lý theo đoàn làm phim [Em trai thắp sáng những vì sao] đi quay.
Đoàn làm phim vì hai diễn viên chính bị thương mà phải hoãn quay một tuần, tin tức đồng tính đã hạ nhiệt, vốn tưởng rằng sẽ không ai để ý đến cái bộ phim chưa làm tuyên truyền này, ai ngờ bởi vì Ôn, Hứa hai người bị thương, lại một lần nữa đem bộ phim đẩy lên đầu đề tin tức.
Từ lúc bắt đầu quay, phóng viên tìm đến đoàn phim thăm dò tin tức nhiều vô số kể, Ôn Duy Viễn cùng Hứa Kính Hằng chụm đầu một chỗ cười cười nói nói, phóng viên nhìn bộ dáng vui vẻ bên nhau của họ, chẳng ai lại cả gan đi hỏi một cái vấn đề không thoải mái nào đó, thậm chí nhiều phóng viên còn hỏi hai người có định ra nước ngoài kết hôn không.
Ôn Duy Viễn nói: “Tạm thời thì chưa.”
Hứa Kính Hằng cũng nói: “Kết hôn bất quá cũng chỉ là hình thức, chuyện của bọn tôi ai cũng rõ như ban ngày, tờ giấy kia đối với chúng tôi mà nói cũng không quan trọng.”
Phóng viên hỏi: “Hai anh em trong [Em trai thắp sáng những vì sao], họ yêu nhau phải không?”
“Cái này chính tôi cũng không thể nói rõ được.” Hứa Kính Hằng cười rộ lên, nhìn Ôn Duy Viễn nói, “Thật ra chúng tôi cũng tò mò muốn biết đó.”
Ôn Duy Viễn cũng theo đó mà gật đầu: “Đến biên kịch Tông còn không rõ mà, đành phải chờ phim phát hành rồi mọi người xem mà nhận xét vậy.”
Phó đạo diễn hô lớn chuẩn bị quay, tất cả các bộ phận về đúng vị trí.
Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng tạm biệt phóng viên, đi đến trung tâm cảnh quay.
Hai người bọn họ tuy rằng từng hợp tác trong rất nhiều phim truyền hình, nhưng phim điện ảnh là lần đầu. phim truyền hình và điện ảnh khác biệt rất lớn, đặc biệt là bộ phim này còn dùng chứng tự kỷ làm tình tiết chính. Lời thoại của Hứa Kính Hằng rất ít, đa phần là y phải làm sao dùng ngôn ngữ cơ thể và biểu cảm để thể hiện được biến hóa tâm tình của em trai, mà vấn đề khó khăn của Ôn Duy Viễn là phải nắm được sự thay đổi tâm lý của anh trai, từ chán ghét em trai bị tự kỷ, đến chậm rãi hiểu cậu, chiếu cố cậu, nếu như tiến độ biến chuyển tâm lý nắm bắt không tốt, sẽ làm cho khán giả cảm thấy rất giả, rất là kịch.
Hiện tại cảnh này là lúc việc làm ăn của anh trai đang gặp khó khăn, hắn cũng không nói những chuyện này với em trai, em trai cũng không hỏi, mà cũng chẳng hiểu. Nhưng ngày đó về nhà, em trai nhìn ra hắn không vui, em trai dùng phương thức riêng của mình, an ủi cũng cổ vũ anh trai, đây là bước ngoặt khiến cho quan hệ anh em của họ trở nên tốt đẹp.
Trong cảnh quay, anh trai vào nhà, thanh âm hắn đóng cửa lớn hơn bình thường, em trai đang ngồi trên thảm vẽ tranh ngẩng đầu, phát hiện lông mày anh trai cứ nhíu lại.
Anh trai đổi dép, bước lên thảm, chỗ đó bày đầy bút màu và giấy vẽ, em trai hai mươi mốt tuổi mắc chứng tự kỷ của hắn ngồi cạnh bàn trà, mở to mắt mà nhìn hắn.
Anh trai ngồi xuống nói: “Có đôi khi thật hâm mộ em, sống trong thế giới của chính mình, cái gì cũng không biết.”
Sau khi cha mẹ chết, em trai không hề nhỏ một giọt nước mắt, cậu đứng trước bia mộ, kéo tay anh trai hỏi: “Anh, ba mẹ đâu?”
Anh trai chỉ vào hai ngôi mộ nói: “Bọn họ ở bên trong.”
Em trai gật gật đầu, không nói gì nữa, tang lễ chấm dứt, hắn dẫn em trai về, em trai hỏi: “Cha mẹ không theo chúng ta về sao?”
Anh trai ngẩng đầu lên nói: “Bọn họ vĩnh viễn ở lại chỗ đó .”
Em trai chẳng hiểu vĩnh viễn là gì, nhưng lại biết ở lại là thế nào, cậu kéo tay anh trai nói: “A, từ nay về sau chúng ta ở cùng một chỗ.”
Đã không biết chết chóc là gì, thì sẽ biết sợ sao?
Anh trai lắc đầu, hiếm khi thân mật mà xoa đầu em trai nói, ở trong thế giới của cậu, cậu không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, cậu là người vui sướng nhất trên thế giới này.
Em trai lại cầm bút màu tựa vào bàn trà vẽ nhanh một bức tranh, anh trai nghiêng đầu nhìn cậu vẽ hai bức tranh.
Anh trai kiên nhẫn nhìn cậu vẽ, tâm tình bực bội bất an trước khi vào nhà kia cũng thong thả mà nhạt dần.
Sau khi em trai vẽ xong, đem bức thứ nhất vẽ trời mưa đặt lên bàn, sau đó bức thứ hai vẽ hoa hướng dương đang đối mặt với mặt trời mỉm cười đưa cho anh trai.
Anh trai khó hiểu cầm lấy bức tranh.
Em trai đẩy đẩy tay anh trai, nghiêm túc nói: “Bức này cho anh, trời mưa không tốt, em dùng hoa hướng dương của em đổi với anh.”
Đây là lần đầu tiên anh trai đi vào thế giới của em trai, thì ra trong thế giới của em trai có hắn.
Anh trai vui vẻ tiếp nhận bức tranh kia, nở một nụ cười thật tâm với em trai nói: “Cám ơn em.”
Em trai cười, lộ ra hàm răng trắng tinh hỏi: “Anh, buổi tối em có thể ngủ cùng với anh không?”
Trước kia đều là ba mẹ ngủ cùng em trai, sau khi họ qua đời, mỗi khi trời tốt, anh trai đểu đuổi em trai ôm gối đầu đứng chờ ở của phòng mình đi, mà hôm nay, hắn không muốn làm vậy.
Anh trai xoa đầu em trai nói: “Được.”
Em trai hệt như như con mèo nhỏ cọ cọ lòng bàn tay anh trai.
Đạo diễn hô một tiếng “Cắt!”, hình ảnh dừng lại tại khung cảnh hai người ấm áp này, Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng vẫn còn chưa thoát khỏi cảnh diễn, một lúc sau khi dừng quay, vẫn hưởng thụ ấm áp của nhau.
Phóng viên xung quanh bị một màn này cảm động, liên tục mà chụp ảnh hai người họ.
Ngày hôm sau trên các báo giải trí đều đăng hình hai người họ, chân thành tha thiết trong mắt khi nhìn nhau làm rung động lòng người.
Người khinh bỉ chửi rủa càng ngày càng ít, các phóng viên đến phỏng vấn sau đó thì xem họ như một cặp tình nhân bình thường mà phỏng vấn.
Tình cảm của Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng làm một người rồi lại một người cảm động, những tin tức bêu xấu ngày trước trên tạp chí biến mất hoàn toàn, ngược lại tích cực đưa tin diễn tiến tình cảm của hai người, cùng với tin tức giới thiệu và tiến trình phim [Đệ đệ thắp sáng những vì sao].
Trong khi quay thì hai người là anh em, trong lúc diễn dù có kích động, cũng sẽ từ tên biến thành đơn giản nhất, rồi lại là tiếng gọi thâm tình nhất Ca.