Hàng Trí Nữ Xứng, Online Chờ Chết

Chương 1: Chương 1




“Vương Nhược Nghiên vì cứu Thịnh thiếu mà lấy thân đỡ dao, giờ đang mệnh huyền một đường (*)!”

(*) mệnh huyền một đường “命悬一线”: là từ Hán ngữ, giải thích vì tình cảnh nguy hiểm mà lúc nào cũng có khả năng đánh mất sinh mệnh. (Theo baike.baidu)

“Mấy ngàn fans tập trung tại bệnh viện vì Vương Nhược Nghiên mà cầu nguyện!”

“Vương Nhược Nghiên —— hóa thân của sự thiện lương, tốt đẹp, kiên cường và dũng cảm!”

“Vương Nhược Nghiên —— thiên sứ rơi xuống nhân gian!”

“Vương Nhược Nghiên —— chân mệnh thiên nữ (*) của Thịnh thiếu!”

(*) Chân mệnh thiên nữ: Giống như chân mệnh thiên tử, đại khái là như người định mệnh được trời ban cho...

Mấy ngày trước, Thịnh Chí Minh, Diệp Vi và Vương Nhược Nghiên cùng lúc bị bắt cóc, gây ra sóng to gió lớn ở trong vòng ngoài.

Quan hệ của ba người này cũng rất rắc rối phức tạp, Diệp Vi và Thịnh Chí Minh vài lần đi ra ngoài bị chụp, mặc dù không có công khai thừa nhận, nhưng quan hệ thân mật của Diệp Vi và Thịnh Chí Minh là bí mật ở trong vòng ngoài.

Mà Vương Nhược Nghiên là một diễn viên mới, cũng từng bị phóng viên chụp ảnh đang cùng Thịnh Chí Minh ở phim trường nói chuyện phiếm, là bạn gái tai tiếng của Thịnh Chí Minh.

Thịnh Chí Minh sẽ lựa chọn tình yêu mới hay tình yêu cũ đã trở thành đề tài bàn tán của cư dân mạng!

Tin tức của ba người này cơ hồ phá vỡ các tin tức lớn ở đầu đề!

“Nhìn xem! Em mau nhìn xem! Truyền thông sắp đem Vương Nhược Nghiên một bước lên trời, còn cái gì mà chân mệnh thiên nữ của Thịnh thiếu? Em nói xem vì cái gì mà người thay Thịnh thiếu đỡ dao không phải là em? Rõ ràng ba người các em cùng nhau bị bắt cóc, em sao không có điểm gì khiến Thịnh thiếu cảm động dù chỉ một chút?! Kỳ thật những người này nói cũng có đạo lý, nếu chị là Thịnh Chí Minh chị cũng lựa chọn Vương Nhược Nghiên mà sẽ không lựa chọn em, rõ ràng em cùng Thịnh thiếu thân thiết hơn lại không so được với một người ngoài, nhìn xem em tham sống sợ chết như vậy, khẳng định em không phải là tình yêu đích thực.” Người phụ nữ mặc bộ tây trang màu trắng đi qua đi lại ở trong phòng bệnh, bộ dáng rất là nôn nóng.

Diệp Vi: “......”

“Tại sao lại không nói lời nào? Diệp Vi? Sao em còn có thể ăn? Tình huống hiện tại như thế này mà em còn có thể nuốt trôi hả?”

Diệp Vi giải thích, “À, em có chút đói.” Lại khuyên nhủ, “Lưu tỷ, chị đừng vội.”

Lưu tỷ là người đại diện của Diệp Vi, tên đầy đủ là Lưu Giai, lúc Diệp Vi mới xuất đạo cô ấy là người đã dẫn dắt cô.

Lưu Giai hận sắt không thành thép nói: “Lúc này em còn biết đói hả?”

“...... Đói là phản ứng sinh lý bình thường, em làm sao lại không biết được?”

Diệp Vi ôm canh gà lại uống một ngụm, còn ăn hết một miếng củ từ hầm mềm.

Lưu Giai nhìn đến mức mắt nổ đom đóm: “Đủ rồi, em đừng ăn nữa.”

“...... Được rồi.” Diệp Vi bất đắc dĩ phải thỏa hiệp, không uống canh gà nữa nhưng vẫn ôm chén không bỏ xuống.

“......”

Lưu Giai đi đi lại lại quanh phòng, tuyệt vọng nói: “Vì sao người đỡ dao cho Thịnh thiếu không phải là em a a a?! Nếu là em thì thật tốt!”

Diệp Vi kinh hãi, thì ra cô ở trong mắt Lưu Giai lại có thể vĩ đại vì công vô tư (*) như vậy sao? Cô thất bại nhiều như vậy sao??

(*) công vô tư: vì việc chung bỏ việc riêng. Trong ngữ cảnh này thì là cứu người quên mạng mình.

Không được, không thể như vậy được.

Diệp Vi: “Vì sao em phải đỡ dao cho Thịnh Chí Minh?”

Lưu Giai nói: “Vì sao? Em bị ngốc có phải không?!! Nếu là em thì lượng truy cập hiện tại sẽ là của em! Hơn nữa địa vị của em ở trong lòng Thịnh thiếu cũng sẽ trở nên không tầm thường, không chỉ có Thịnh thiếu, ngay cả người của Thịnh gia cũng sẽ cảm kích em, từ nay về sau em còn sợ không có tài nguyên? Chị hỏi em, nếu như cho em một cơ hội quay lại, em có thể vì Thịnh thiếu mà đỡ dao hay không?”

Diệp Vi không hề nghĩ ngợi: “Sẽ không.”

“Chị liền biết em...... Sẽ không? Vì sao?!”

—— bởi vì cô là nữ phụ.

Nhưng tổng thể có thể nói là đây không phải là việc nữ phụ nên làm, cô không thể đoạt đất diễn đi? Huống chi ngay cả khi cô không phải nữ phụ, cô cũng sẽ không đỡ, đặc biệt là lúc cô tận mắt nhìn thấy con dao cắm vào bả vai nữ chủ, máu tươi lưu lại kia, nhìn liền quá dọa người.

“Không cần, em sợ đau cũng sợ chết, nếu như chết thì phải làm sao bây giờ?”

“Vương Nhược Nghiên không phải không chết sao?”

“Em lại không phải Vương Nhược Nghiên.”

“......” Cô ấy thế mà lại không thể phản bác, trong lòng kỳ quái, “Vì sao mà chị cảm thấy bộ dạng cùng tâm tình của em thật tốt vậy?”

...... Thế mà đều bị phát hiện? Cô cho rằng mình che dấu rất khá.

Cốt truyện tới chỗ này rồi nên suất diễn nữ phụ ác độc của cô không sai biệt lắm sẽ rất nhanh kết thúc, cô cũng có thể thành công lui thân trở về lãnh tiền lương, chị nói em có thể không cao hứng sao? Chị đi trên đường cái tùy tiện kéo người ta hỏi một chút, đầu năm nay ai làm xong công việc mà không cao hứng chứ?

Không chỉ có như thế, hoàn thành nhiệm vụ ngoài việc có tiền thưởng cùng kỳ nghỉ, còn có thể tùy cơ rút được một bàn tay vàng, ví dụ như không gian tùy thân, bao lì xì, hệ thống làm đẹp, hệ thống khoa học kỹ thuật, hệ thống y học Trung Quốc,...v...v... Thứ Diệp Vi muốn nhất chính là hệ thống y học Trung Quốc, vài lần trước tương đối xui xẻo, đều không phải là thứ cô muốn.

Thấy nhiệm vụ sắp hoàn thành, cô không cao hứng mới là kỳ quái.

“Em không có, chị nói bậy, hiện tại em cũng thấy phiền muốn chết.”

Diệp Vi ôm chặt chén canh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hừ, chị yên tâm, em sẽ không bỏ qua cho Vương Nhược Nghiên, cô ta cho rằng mình đỡ cho Thịnh thiếu một dao liền sẽ vạn sự đại cát (*) sao? Người nguyện ý vì Thịnh thiếu đỡ dao có rất nhiều, không hề thiếu những người như cô ta.”

(*) Vạn sự đại cát: Mọi việc diễn ra hết sức thuận lợi, không gặp trục trặc gì cả.

Khoé miệng Lưu Giai giật giật, người khác đều nói Diệp Vi ngực to ngốc nghếch quả nhiên không sai, “Em có thế có đầu óc một chút được không? Nếu như thật sự có nhiều thì tại sao em không đi đỡ? Dù gì em vẫn là người bên gối của Thịnh thiếu mà!”

Diệp Vi: “Không đỡ, em sợ chết.”

Lưu Giai: “......” Thật sự không hề có tuệ căn (*) mà, cô thật sự luyến tiếc đứa trẻ có bộ dạng không hề hiểu đạo lý này có hiểu hay không?

(*) Tuệ căn: Gốc rễ của sự thông minh

Phanh ——

Cửa phòng đang đóng chặt bị chân một người đá văng liền phát ra tiếng vang thật lớn.

Lưu Giai hoảng sợ quay đầu lại, ngay cả Diệp Vi cũng sợ tới mức run lên một chút, chén canh ở trong tay quơ quơ, thiếu chút nữa rớt đầy tay cô.

Bỗng thấy một người đàn ông đứng ở cửa, thế mà lại là Thịnh Chí Minh!

Mà phía sau hắn, còn có trợ lý của hắn, trợ lý kia vẻ mặt châm chọc nhìn thấu các cô, bộ dáng kia xem ra là đã nghe được cuộc đối thoại của các cô.

Lưu Giai nhìn Thịnh Chí Minh rồi lại nhìn Diệp Vi, sắc mặt Thịnh Chí Minh khó coi như thế, rất có thể đã nghe được cuộc đối thoại của các cô. Nghĩ như thế, cô ấy hận không thể cho mình hai cái bạt tai, không có việc gì tự nhiên đi hỏi làm gì?

Lưu Giai khẩn trương, xong rồi xong rồi xong rồi tổ tông này sao lại đột nhiên ở đây?! Rõ ràng vài ngày trước các cô đã vài lần đi thăm Thịnh Chí Minh đều bị ngăn ở ngoài cửa.

Diệp Vi: Quả nhiên, nữ phụ ác độc không thể nói dối ở sau lưng, vừa nói là có thể bị người khác bắt được rồi vạch trần gương mặt tham sống sợ chết thật sự của cô......

Người đàn ông thân cao một mét tám mươi tám, ăn mặc đơn giản áo sơ mi quần dài, khí thế cực kỳ cường đại, vết thương trên mặt không làm hắn có một chút chật vật, ngược lại càng làm nổi bật vẻ bất cần đời không kiềm chế của hắn, đôi mắt thâm thúy lộ ra nguy hiểm làm người ta muốn chạy trốn, rồi lại hấp dẫn người ta tới gần hắn.

Giờ phút này sắc mặt hắn nhìn qua cực kỳ không tốt, lạnh như băng như là có thể ăn thịt người.

Hắn liếc Diệp Vi, dường như đang chờ cô biện hộ.

Diệp Vi: “......”

Diệp Vi nhào vào mép giường, cuống quít nói: “Chí Minh, anh đừng hiểu lầm, ý của em không phải như vậy, anh đừng hiểu lầm mà.”

Âm thanh người đàn ông lạnh lùng nói: “Ồ. Ý của em không phải như vậy?”

“Đúng vậy, anh phải tin tưởng, anh phải tin tưởng em!”

“Vậy em có ý gì? Nguyện ý đỡ dao vì tôi sao?” Thịnh Chí Minh lạnh giọng hỏi.

Lưu Giai vui vẻ, ăn ý nhìn Diệp Vi: Mau nói đúng vậy đúng vậy em nguyện ý!

Diệp Vi: “...... Ách.”

Cô thế nhưng lại do dự.

Thịnh Chí Minh: “A.”

Lưu Giai tươi cười đầy mặt: “ Thịnh thiếu a, Thịnh thiếu đây là muốn tới thăm Vi Vi của chúng ta đi, bác sĩ nói vết thương của Vi Vi đã khá hơn nhiều, chỉ là chấn kinh quá độ, cần an tâm tĩnh dưỡng. Còn có cô ấy rất lo lắng cho ngài, lo lắng đến mức ăn không ngon, mấy ngày nay đã gầy đi vài cân rồi.”

Người đàn ông đẹp trai cười lạnh một tiếng, “Tôi thấy cô ấy thật sự rất tốt!”

Thời gian Thịnh Chí Minh ở cùng với Diệp Vi không tính là ngắn, tuy rằng hắn đối với người phụ nữ này không để bụng, nhưng hắn đối với cảm xúc của người khác lại cực kỳ nhạy bén, nếu như hắn không nhìn lầm thì trên mặt Diệp Vi không hề nhìn thấy một chút lo lắng hay sợ hãi, không có lo lắng hắn an toàn, cũng không có sợ hãi hắn có tức giận hay không, nằm ở bệnh viện mấy ngày sắc mặt đều đã hồng nhuận hơn vài phần.

A.

Như thế này cũng dám nói là quan tâm hắn?

“Anh tin tưởng em, em thật sự lo lắng cho anh, em không muốn anh chết!”

Lại hỏi: “Anh có giận em không?”

Sự quyến rũ của người phụ nữ ngồi ở trên giường vẫn như cũ bắn ra bốn phía, bởi vì không có trang điểm, ngược lại càng thêm vài phần nhu nhược đáng thương.

Cặp mắt to xinh đẹp của cô nhìn hắn, trong mắt lộ ra chân thành làm Thịnh Chí Minh trong nháy mắt dao động, bởi vì quá chân thành, hắn thậm chí nhìn không ra được một chút ít hư tình giả ý (*) nào, mà ngược lại càng lộ ra vẻ dối trá.

(*) Hư tình giả ý: Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng trong lòng thì không phải vậy.

Hắn nhớ tới Diệp Vi chém đinh chặt sắt nói “Sẽ không“.

Ánh mắt người đàn ông càng thêm lạnh lùng, nhìn đến mức trong lòng run rẩy.

Ngay cả trợ lý đi theo phía sau Thịnh Chí Minh, giờ phút này trong lòng cũng nhịn không được mà ưu tư, lặng lẽ xê dịch chân sang bên cạnh.

Tựa như không muốn nhiều lời với cô, người đàn ông cười lạnh một tiếng, xoay người liền rời đi. Lưu Giai vừa thấy tình huống không đúng, đuổi theo một đường, cầu gia gia cáo nãi nãi (*) giải thích, cũng không được lấy một ánh mắt của Thịnh Chí Minh, ngược lại bị hắn sai bảo vệ ngăn ở ngoài phòng bệnh, bị trợ lý Thịnh Chí Minh mạnh mẽ bắt trở về.

(*) cầu gia gia cáo nãi nãi “求爷爷告奶奶的”: Chính là thực bất lực lì lợm la liếm cầu người khác.

Lưu Giai lại càng tức, vừa rồi thời cơ tốt như vậy, nếu như Diệp Vi nói “sẽ” thì kết quả sẽ không giống như hiện tại.

Cô ấy ủ rũ cụp đuôi trở về phòng bệnh, lại nhìn thấy cái miệng bóng nhẫy của Diệp Vi, cô ấy liền quét mắt qua cái chén, thế mà lại ăn hết sạch! Đến nước canh cũng không dư thừa, là ăn hết tất cả!

Cách.

“Diệp Vi!!!”

“Em cút ra khỏi giới giải trí đi!!!”

Diệp Vi: “......”

Đúng vậy, xác thật tới lúc cô nên cút đi rồi.

Diệp Vi thật sự sẽ không đỡ bởi vì mục đích duy nhất của cô ở thế giới này chính là hoàn thành nhiệm vụ, sau đó bỏ chạy lấy người.

Lại nói Vương Nhược Nghiên là nữ chủ có hào quang nữ chủ bảo vệ, dù đỡ dao thì cũng sẽ không chết được, ngược lại sẽ đạt được thành tựu tình yêu trung trinh không đổi của cô ta đối với nam chủ. Mà cô không giống như vậy, làm nữ phụ ác độc, bị hào quang nữ phụ quấn thân, làm chuyện xấu vĩnh viễn sẽ bị vạch trần, phải làm nền cho sự tồn tại chân thiện mỹ của nữ chủ, cô đỡ dao không chuẩn thì sẽ chết thật đấy. Huống chi là làm nữ phụ ham muốn quyền thế của nam chủ, sao có thể có ý tưởng vì người khác mà quên mình? Việc OOC (*) thế này cô sẽ không làm.

(*) OOC: (Out of character) làm việc đi ngược với tích cách của nguyên chủ.

—— Thân phận hiện tại của Diệp Vi là người sắm vai nữ phụ ác độc.

Đời trước cô gặp tai nạn xe cộ sau đó biến thành người thực vật, cô rõ ràng có ý thức, ngẫu nhiên cũng có thể nghe được người ngoài đối thoại, nhưng cố tình vẫn chưa tỉnh lại, cô ban đầu từ nôn nóng lại chờ rồi đến tuyệt vọng.

Tình huống như vậy giằng co hai năm, thẳng đến một ngày, có giọng nói xuất hiện ở trong tâm trí cô, mời cô tham gia khảo hạch của cục quản lý thời không.

Cô tưởng rằng do nằm lâu nên trong đầu sinh ra ảo giác, dù sao nhàn rỗi không có việc gì làm nên tham gia, cuộc khảo hạch này cô vượt qua với 60 điểm vừa đạt tiêu chuẩn, ngoài ý muốn tiến vào làm trong cục quản lý thời không.

Lúc ấy cô mới biết được có 3000 thế giới nhỏ, mỗi cái thế giới đều có một người được Thiên Đạo ưu ái, cũng chính là nhân vật chính của một thế giới nhỏ, có thể nói là khí vận chi tử, chủ tuyến của thế giới sẽ quay chung quanh hắn và vì hắn mà triển khai.

Có vai chính, tất nhiên cũng sẽ có vai phụ.

Mà bởi vì việc ngoài ý muốn nào đó, vai phụ tự mình thức tỉnh, dẫn tới nhiễu loạn tiến trình của chủ tuyến thế giới.

Diệp Vi sở dĩ ở lại chỗ này làm việc, chính là bởi vì nữ phụ của các thế giới nhỏ tự mình thức tỉnh.

Nữ phụ ác độc ban đầu sau khi thức tỉnh, cô ta không cam lòng khi làm nữ phụ, quả thực muốn lên trời, cả ngày nháo muốn bãi công, thậm chí còn muốn chạy đi nói với nam chủ đây là một thế giới nhỏ trong 3000 thế giới, mà hắn là đứa con được sủng ái của Thiên Đạo vân vân, còn muốn đem nam nữ chính đuổi đi, ý đồ muốn làm nhiễu loạn trật tự chủ tuyến thế giới, không có biện pháp, hệ thống Chủ Thần lúc này mới phái Diệp Vi lại đây sắm vai nữ phụ ác độc, muốn cô tiếp tục đem con đường chưa đi xong của nữ phụ tiếp tục đi xong để ngăn ngừa chủ tuyến thế giới rối loạn.

Nguyên chủ có dung mạo xuất chúng, kỹ thuật diễn tạm được, xuất đạo tới nay không gặp suy sụp quá lớn, còn tích lũy được không ít fans, chỉ thiếu một cơ hội lớn. Điều duy nhất không tốt, chính là bởi vì cô có dung mạo quá xuất chúng, thế cho nên thường xuyên bị người khác coi trọng, trong tối ngoài sáng, muốn ngủ muốn bao dưỡng cô.

Nguyên chủ nói như rồng leo, làm như mèo mửa, luôn tự xưng là có bộ dạng tài giỏi xuất chúng nên khiến người bình thường chướng mắt, vì thế đắc tội không ít người, chỉ là có một lần bị một lão quỷ sắc trong giới coi trọng, trừ bỏ ông ta có tiền cô đều không thấy ông ta có cái gì tốt, người đã sáu mươi, xấu đến mắt không thấy, hói đầu rụng răng bụng bia đến cháu trai cháu gái đều có, còn là một lão biến thái. Cô cự tuyệt đồng thời cũng chọc giận đối phương, thế nên cho người ngáng chân cô, muốn phong sát cô, lúc ấy cô đến nhân vật nữ mười tám cũng không lấy được.

Cô không quyền không thế không hề có biện pháp, hoặc là thỏa hiệp cũng lão quỷ sắc kia, hoặc là tạm biệt giới giải trí.

Mà giới giải trí đổi mới quá nhanh, cô mới chỉ là một tiểu nghệ sĩ chưa đứng vững gót chân, nếu như dừng lại thì cả đời đều ngừng ở chỗ đó.

Mà giải quyết cảnh khốn đốn trước mắt cô, chính là Thịnh Chí Minh.

Thịnh Chí Minh là Thái tử gia của giải trí Thịnh Thế, hai mươi lăm tuổi, một sinh viên tài cao của Cambridge, lúc hắn vừa tốt nghiệp đại học ba ba Thịnh Quốc Lương đã cho hắn hai trăm triệu gây dựng sự nghiệp tài chính, lúc ấy vừa mới bắt đầu không ai coi trọng, cho rằng hai trăm triệu này sẽ trôi theo dòng nước, có đi mà không có về.

Nhưng mà chỉ ngắn ngủi ba năm, hắn đã đem hai trăm triệu biến thành hai tỷ, nghiễm nhiên trở thành một tân thế hệ doanh nhân trẻ xuất sắc. Người này tuy rằng hoa tâm đến mức không chịu được, nhưng đầu óc lại sinh ra không ít ý tưởng.

Hắn có tiền có thế có thủ đoạn mà vẫn còn trong sạch nên rất ít người trong giới dám trêu chọc vì địa vị của hắn không phải là nhỏ. Cố tình còn là người phong lưu tiêu sái (*), có một gương mặt dễ làm cho người ta suy nghĩ bậy bạ, thế cho nên dù hắn có là một hoa hoa công tử, bất cần đời không chịu được, cũng có vô số phụ nữ muốn nhào lên người hắn.

(*) Phong lưu tiêu sái: đẹp trai đến mức không còn thiên lí gì nữa.

Thịnh Chí Minh coi trọng gương mặt Diệp Vi, Diệp Vi cũng có nhu cầu cấp bách muốn thoát khỏi tình cảnh khốn đốn trước mắt, huống chi so với lão nhân gần đất xa trời kia, Thịnh Chí Minh tuổi trẻ soái khí nên trở thành lựa chọn tốt nhất.

Làm người của hắn, không thiệt.

Hai người ăn nhịp với nhau, cấu kết thành đôi.

Diệp Vi tới vào thời điểm cốt truyện giữa nam chủ và nữ phụ đã bắt đầu, hai người có đoạn thời gian ở bên nhau nên mang lại cho Diệp Vi không ít phiền toái, thanh thản ổn định đi được một đoạn cốt truyện, mượn quyền thế của hắn mà diễu võ dương oai (*), tác oai tác quái (**) một đoạn thời gian thật dài, nữ chính kịch bản cùng người phát ngôn của nhãn hiệu lớn cũng đến tay, ngay cả người đã từng khi dễ cô cũng không dám không nhìn sắc mặt cô, từ tuyến hai, ba một đường tới hồng (***).

(*) Diêu võ dương oai: phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe doạ.

(**) Tác oai tác quái: làm những điều ngang ngược một cách tuỳ tiện, trái với lẽ phải.

(***): Chỉ độ nổi trong showbiz.

Thẳng đến khi Thịnh Chí Minh gặp được chân mệnh thiên nữ của mình —— Vương Nhược Nghiên

Diệp Vi phải vì tình yêu của nam nữ chủ làm đủ cống hiến mới có thể thành công lui thân.

Nguyên chủ là nữ phụ ác độc, tham luyến quyền thế của nam chủ, làm nền cho sự tồn tại chân thiện mỹ của nữ chủ...

Cũng là nội dung công tác hiện tại của cô.

Lúc nữ chủ còn chưa có xuất hiện, mỗi ngày của cô miễn bàn là có bao nhiều sung sướng, trừ bỏ đóng phim chạy show, chính là ăn nhậu chơi bời xem soái ca, cũng lười đi quản tin tức phong lưu của nam chủ, chỉ cần ngẫu nhiên xoát cảm giác tồn tại, chèn ép một chút đồ đê tiện muốn bò lên đầu cô để quyến rũ là được rồi.

Dù sao trừ bỏ nữ chủ, không ai có thể khiến cô dùng nhiều tâm tư.

Thẳng đến khi nam nữ chủ gặp nhau, cốt truyện bắt đầu.

Lần đầu tiên hắn với Vương Nhược Nghiên chạm mặt là ở câu lạc bộ, khi Thịnh Chí Minh muốn đuổi việc người phục vụ không cẩn thận làm đổ rượu lên người hắn, người phục vụ kia khóc sướt mướt, sợ hãi không thôi, liên tiếp nói thật xin lỗi, mà mặt Thịnh Chí Minh đầy vẻ không kiên nhẫn, cảnh tượng này bị nữ chủ nhìn thấy, đương nhiên đi ra bênh vực kẻ yếu.

Trở thành người phụ nữ đầu tiên dám hô to gọi nhỏ với Thịnh đại thiếu, Vương Nhược Nghiên ở trong lòng Thịnh Chí Minh để lại ấn tượng sâu sắc.

Hai người đúng là không đánh không quen nhau.

Vương Nhược Nghiên lúc này là học sinh học viện điện ảnh khoa biểu diễn, đại học còn chưa tốt nghiệp, giúp người quen phỏng vấn lại được đạo diễn nhìn trúng, giao cho cô ta vai nữ phụ thứ hai.

Nữ chính là Diệp Vi.

Lúc này Diệp Vi đã rất có danh khí, 《 hậu cung 》 lại là chế tác lớn của giải trí Thịnh Thế, còn chưa bắt đầu quay liền được người ta xem trọng mười phần, càng vì các vai diễn mà phá đầu để đoạt.

Vương Nhược Nghiên vừa xuất đạo liền tham dự chế tác lớn lại còn là nhân vật quan trọng, vận khí không thể nói là không tốt.

Cô ta ôn nhu, thiện lương, dũng cảm, cứng cỏi bất khuất, đối xử với ai đều bình đẳng, đối với nhà tư sản là đạo diễn không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối với nhân viên công tác ôn hòa có lễ, kỹ thuật diễn còn cực kỳ có linh khí, là một dòng nước trong khó tìm được ở giới giải trí.

Cô ta như vậy đương nhiên hấp dẫn chú ý của nam chủ rồi, Thịnh Chí Minh vốn là một hoa hoa công tử, gặp được thứ mình thích, cảm thấy hứng thú dù phải cường thủ hào đoạt (*) cũng muốn cướp được tới tay, tựa như đối đãi giống với Diệp Vi lúc trước.

(*) Cường thủ hào đoạt: dùng sức mạnh và lời đe dọa hống hách để chiếm đoạt.

Nhưng hắn đối với Vương Nhược Nghiên lại không giống, bởi vì hắn không muốn phá hủy sự ngây thơ hiếm có này, càng không muốn phá hủy đôi mắt sạch sẽ của nữ chủ.

Hắn với Vương Nhược Nghiên là oan gia hoan hỉ (*), là người quen lại không phải người quen, lại bắt đầu làm thần hộ mệnh của cô ta, vì cô ta mà ở sau lưng diệt trừ hết mọi trở ngại, để cho cô ta chuyên tâm diễn phim, không bị bất kỳ việc gì quấy nhiễu.

(*) Oan gia hoan hỉ: ý chỉ vừa yêu vừa hận.

Hoa hoa công tử biến thành người đàn ông ấm áp.

Cũng chính lúc ấy, thời điểm Thịnh Chí Minh tới thăm khu, Diệp Vi nhìn ra bất đồng của hắn đối với Vương Nhược Nghiên.

Lúc sau liền không ngừng ở đoàn phim tìm Vương Nhược Nghiên gây phiền toái, mượn danh nghĩa là công tác mà nhiều lần chèn ép cô ta NG, cho người ngáng chân cô ta, trước nay đều xem thường cô ta, tóm lại muốn cho nữ chủ biết khó mà lui, Diệp Vi cô so với cô ta càng thêm hồng, càng thêm xinh đẹp hơn, cô mới là người phụ nữ của Thịnh Chí Minh!

Đương nhiên, tất cả âm mưu của nữ phụ ác độc sau khi bị phát hiện liền bị báo ứng.

Những báo ứng này xảy ra sau khi nữ chủ kiên cường nhận hết ủy khuất, lại vì nam chủ đỡ một dao.

Nguyên cốt truyện chính là như vậy, mấy ngày trước, Thịnh Chí Minh và Vương Nhược Nghiên, Diệp Vi ba người cùng lúc bị bắt cóc —— tuy rằng không biết mấy tên bắt cóc thoạt nhìn vừa ngu vừa ngốc kia như thế nào lại thành công, bọn họ cũng thuận lợi chạy thoát ra ngoài, dù sao cốt truyện chính là như vậy, làm nhân viên tốt cô cũng không nghi ngờ cốt truyện đại thần —— mấy bọn bắt cóc đòi một trăm triệu làm tiền chuộc người, lấy được tiền sau đó còn muốn giết người diệt khẩu.

Trong cuộc tranh chấp, Thịnh Chí Minh hai tay khó địch bốn tay, bị người khác đánh lén từ phía sau, mắt thấy sắp bị một dao đâm trúng, lúc nghìn cân treo sợi tóc hết sức thì Vương Nhược Nghiên nhào qua đỡ một dao kia, cứu hắn một mạng, Diệp Vi run bần bật tránh ở một bên, chắc chắn cũng không dám đi qua. Lúc sau cảnh sát kịp thời đuổi tới, đem ba người cứu ra ngoài.

Bởi vì việc này nháo thật sự lớn, nghe được tiếng gió phóng viên đã sớm nghe tin lập tức hành động đuổi tới đây, vừa vặn chụp được bức ảnh Vương Nhược Nghiên bị thương nâng lên xe cứu thương, Thịnh Chí Minh nôn nóng ở bên làm bạn.

Tin tức Vương Nhược Nghiên vì Thịnh Chí Minh mà đến mạng sống đều từ bỏ che trời lấp đất truyền ra ngoài, tất cả mọi người biết Thịnh Chí Minh cùng Vương Nhược Nghiên là chân chính cùng chung hoạn nạn, sống chết không cách rời, vô số cư dân mạng ồn ào lại bắt đầu tin tưởng vào tình yêu, đến người của Thịnh gia đối với Vương Nhược Nghiên đều phải lễ độ ba phần, mà Diệp Vi lúc trước dựa vào thân phận bạn gái của Thịnh Chí Minh mà tác oai tác quái giờ thành cái đích cho mọi người chỉ trích —— bởi vì thời điểm phát sinh khó khăn, làm bạn gái của Thịnh Chí Minh lại tìm chỗ núp, đến tiếng nói cũng không có, càng miễn bàn giúp đỡ.

【 Tôi có tin tức bên trong, nghe nói cả người Diệp Vi lúc ấy bị dọa choáng váng, tránh ở một bên động cũng không dám động, thời điểm xảy ra chuyện còn nói cái gì mà tôi không phải là bạn gái của Thịnh thiếu, nỗ lực phủi sạch quan hệ với Thịnh thiếu. Chậc chậc, so sánh với Nghiên Nghiên, cô ta thật đúng là một lời khó nói hết. 】

【 Tôi nghe người quen của tôi nói, Diệp Vi ở trong giới thường xuyên tự cho mình là bạn gái của Thịnh thiếu, còn từ chỗ Thịnh thiếu lấy được không ít lợi ích, phim tiên hiệp lớn lần trước chính là nhờ Thịnh đại thiếu vì Diệp Vi mà đầu tư. Nhưng mà như vậy cũng tốt, Thịnh thiếu khẳng định nhìn thấu hư tình giả ý của cô ta, về sau liền tránh xa cô ta. 】

【 Loại người như Diệp Vi so sánh với Nghiên Nghiên đó là một người trên trời một người dưới đất, ngay cả người ngu ngốc cũng biết nên chọn ai, liền nói Diệp Vi mỹ nhan thịnh thế thì thế nào, trời sinh tâm địa rắn rết, ai biết ngày nào đó sẽ hại chết người, vẫn là nên tránh xa một chút sẽ tốt hơn, miễn cho khi bị bán còn giúp kiếm tiền. 】

【 Chậc chậc, Diệp Vi lộ nguyên hình, cũng không tin Thịnh đại thiếu sẽ còn nhìn cô ta thêm một cái! 】

Là người đều biết, Vương Nhược Nghiên mới là người trong lòng của Thịnh thiếu.

Kể từ đó, lúc trước bởi vì Diệp Vi khi dễ qua Vương Nhược Nghiên nên lúc này đều bị phản chiến, tin nóng sôi nổi ở trên mạng, nói Diệp Vi ỷ thế hiếp người như thế nào, so với người đứng đầu là Vương Nhược Nghiên thì kỹ thuật diễn kém, không chuyên nghiệp, giả vờ tôn quý rồi chơi trò quyến rũ dơ bẩn khiến chính mình tự sụp đổ, Vương Nhược Nghiên lại đơn thuần, dũng cảm, thiện lương, kiên cường, nghèo hèn không thể dời đi uy vũ không thể khuất đi đại danh từ.

Cô ta nổi tiếng, hoàn toàn nổi tiếng, nhiệt độ có thể so với đỉnh lưu (*).

(*) đỉnh lưu “顶流”: tên gọi tắt của đỉnh cấp lưu lượng. Như có nhiều fan, nhiều chủ đề nhắc đến mình,... Có chứa nhiều ý châm chọc.

Có nhiều kịch bản điện ảnh truyền hình, mời tham gia chương trình giải trí, làm nhà phát ngôn nhãn hiệu lớn nối gót đưa tới.

Mà ngược lại Diệp Vi lại tham sống sợ chết, hư tình giả ý, ái mộ hư vinh.

Rõ ràng cô với Thịnh Chí Minh cùng nhau bị bắt cóc sao cái gì cũng không làm?

Rõ ràng cô mới là bạn gái của Thịnh Chí Minh sao không cứu hắn?

Phi, đó chính là lợi thế của người phụ nữ kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.