Hàng Trí Nữ Xứng, Online Chờ Chết

Chương 43: Chương 43: Nữ Phụ Ác Độc Chỉ Yêu Tiền (14)




Lần này thật sự là Mặc Vũ muốn bị Diệp Vi làm cho tức điên rồi.

Tuy rằng hắn đã sớm biết Diệp Vi là một người phụ nữ dối trá, nhưng không nghĩ tới cô có thể không biết xấu hổ đến nước này, vậy mà ngay trước mặt hắn bịa đặt thị phi?!

Anh trai? Em dâu?

A, mệt cô nghĩ ra!

Mặc Vũ nghẹn một bụng tức giận, nhịn không được nói: “Mặc Uyên, cậu đừng tin cô ấy bậy bạ, quả thật cô ấy nói hươu nói vượn……”

Diệp Vi cãi cọ nói: “Tôi làm sao lại nói hươu nói vượn, chẳng lẽ lời tôi nói không phải sự thật sao?”

Tuy rằng Mặc Vũ có rất nhiều ý kiến với Diệp Vi, nhưng rốt cuộc hắn là một người đàn ông, không muốn tính toán chi li với một người phụ nữ, huống chi bọn họ cũng từng yêu nhau, hiện giờ tách ra, cho dù không làm bạn bè được, hắn cũng không muốn trở thành kẻ thù với cô. Hắn không nghĩ ồn ào đến mức quá khó coi, nhưng cũng không nghĩ tới Mặc Uyên lại bị cô lừa cho, “Diệp Vi, sự thật như thế nào em và tôi đều rõ ràng.”

Mặc Uyên nâng nâng mí mắt, âm thanh lạnh lùng nói: “Câm miệng, nơi này đến phiên anh nói chuyện sao?”

Mặc Vũ: “……”

Đã là lần thứ hai bị kêu câm miệng, ngu ngốc đến mấy hắn cũng có thể cảm giác được Mặc Uyên đối với hắn có bài xích và không vui.

Hắn biết thân phận bản thân rất xấu hổ, thời điểm sự việc đột nhiên tuôn ra, ngay cả hắn cũng có chút không tiếp thu được, huống chi là Mặc Uyên?

Đối với Mặc Uyên mà nói, hắn vẫn là một người ngoài mạnh mẽ xâm nhập vào nhà họ Mặc gia.

Diệp Vi trốn ở sau lưng Mặc Uyên, mắt lén nhìn nhìn Mặc Vũ, sắc mặt Mặc Vũ khó coi cực kỳ, đôi mắt đen như mực nhìn cô, giống như đã thất vọng với cô đến cực rồi.

Diệp Vi chột dạ né tránh ánh mắt của hắn, người không vì mình, trời tru đất diệt, đạo lý này hy vọng anh có thể hiểu.

Mặc Vũ kỳ lạ nhìn hiểu ánh mắt của Diệp Vi:…… Ha hả.

Mặc Uyên ra lệnh nói: “Đi ra ngoài chờ tôi.”

Diệp Vi ngoan ngoãn nói: “Được, em ở bên ngoài chờ anh nha.”

Cô cầm lấy túi xách, lưu luyến mỗi bước rời đi.

Đây là Mặc Uyên với Mặc Vũ, lần đầu tiên đối đầu trực tiếp.

Mặc Uyên không thích Mặc Vũ, từng ở công việc tạo xuống cho hắn không ít ngáng chân, cuối cùng đều bị hắn giải quyết viên mãn, đương nhiên phía sau cũng được Mặc Sĩ Tông giúp đỡ không ít.

Cái này khiến cho hắn ta càng thêm chán ghét Mặc Vũ, hận hắn không thể vĩnh viễn biến mất ở trên đời này.

Hắn ta lạnh lùng liếc nhìn Mặc Vũ, nói: “Anh chính là con riêng ở bên ngoài của cha tôi?”

Những lời này thật không có tốt, Mặc Vũ sửng sốt một chút, nói: “Tôi cũng là gần đây mới biết được chuyện này, thật xin lỗi, tôi biết hẳn là cậu rất khó tiếp thu.”

Mặc Uyên: “Nếu anh biết, vậy cách nhà họ Mặc tôi xa một chút, tốt nhất vĩnh viễn cũng không cần xuất hiện ở trước mặt tôi.”

Mặc Vũ không nghĩ tới Mặc Uyên sẽ thẳng thắn như vậy, hắn giải thích nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không đoạt cái gì với cậu, tuy rằng thân phận hiện tại của chúng ta có thay đổi, nhưng tất cả còn giống như trước đây, nên thế nào chính là bộ dáng đó.”

“A.” Mặc Uyên cực kỳ trào phúng cong cong môi, “Anh thật ngu xuẩn, anh cho rằng mọi việc sẽ phát triển giống như anh nghĩ vậy sao? Rất nhiều đồ vật, không phải anh muốn là có thể đạt được, cũng không phải anh không nghĩ muốn, liền không cần.”

Mặc Vũ nghi ngờ nói: “Lời này của cậu là có ý gì?”

Mặc Uyên ghét nhất chính là bộ dáng tự xưng là chính trực thuần lương người tốt này của Mặc Vũ, càng chán ghét hắn cái gì cũng không cần làm, liền có thể được tất cả những thứ đến hắn đã từng muốn. Tuy rằng hiện tại hắn không nghĩ muốn, nhưng đồ vật hắn không nghĩ muốn, tình nguyện ném, cũng không nghĩ dễ dàng cho người khác.

Mặc Uyên khẽ cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Là người thông minh, liền chạy nhanh cút đi, bằng không có mệnh hưởng phúc hay không đã có thể là rất khó nói, hiểu không?”

Lời hắn ta nói ác ý không che dấu chút nào, làm Mặc Vũ sởn tóc gáy, hắn kinh ngạc trừng lớn đôi mắt nhìn về phía Mặc Uyên, chỉ thấy khuôn mặt tái nhợt của Mặc Uyên có nét cười, rõ ràng là cười, nhưng cặp mắt kia lại một chút không thấy ý cười, ngược lại khiến người ta cảm giác được cực kỳ thâm trầm lạnh băng.

Hắn vốn cho rằng Mặc Uyên chỉ là không thích hắn, trong lúc nhất thời không chấp nhận được hắn tồn tại, cái này hắn đương nhiên hiểu được, nhưng muốn hắn hiểu rõ, Mặc Uyên không chỉ có không thích hắn, giống như còn hận không thể giết chết hắn ……

Hắn ta cứ như vậy chán ghét hắn?

Bởi vì hắn đoạt ba của hắn ta, tương lai còn sẽ cướp đoạt tài sản của hắn ta?

Nhưng hắn sẽ không, hắn chưa từng có nghĩ như vậy.

“Giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì đó hay không, đây hẳn là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt mới đúng.” Lần đầu tiên gặp mặt liền có ác ý nặng với hắn như vậy sao?? Thấy thế nào hắn cũng không rõ, hay là Diệp Vi lại nói gì đó?

Thật sự không trách hắn sẽ nghĩ như vậy, rốt cuộc Diệp Vi ngay trước mặt hắn cũng có thể hãm hại hắn, huống chi là sau lưng?

Mặc Uyên nói: “Không có hiểu lầm, nếu anh thật sự muốn chứng minh anh sẽ không đoạt cái gì với tôi, thì rời khỏi Mặc thị đi.”

Mặc Vũ: “…… Công việc ở Mặc thị là tôi dựa vào bằng chính nỗ lực của bản thân, tôi làm việc ở Mặc thị đã gần một năm, từng bước một đi tới, cũng dựa vào chính thực lực của bản thân tôi. Cho dù hiện tại thân thế của tôi bị lộ ra ánh sáng, tôi cũng không có lấy cái này đi làm cái gì, tất cả những gì tôi sở hữu vẫn là giống như trước đây, cũng không có thay đổi bất kỳ cái gì.”

Mặc Uyên lạnh lùng cười một tiếng:“Dựa vào chính thực lực của anh? A.”

Tiếng cười cực kỳ khinh thường của hắn ta làm trong lòng Mặc Vũ cũng có chút không thoải mái, những thứ khác hắn đều có thể cho, nhưng là về phía công việc, là hắn cực có tự tin: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Mặc Uyên nói: “Không bằng đi hỏi người cha tốt của anh một chút xem ông ta làm cái gì? Tôi cũng là gần đây mới biết được, các người cha con tình thâm, khiến tôi cũng nhịn không được nói một tiếng ‘xuất sắc’.”

“Cậu đang nói cái gì?” Mặc Vũ nghi ngờ nhíu mày, truy vấn nói: “Lời này của cậu là có ý gì?”

Mặc Uyên cũng không hề nói thêm cái gì, hắn ta xoay người chống quải trượng liền đi, Mặc Vũ nhịn không được muốn đuổi theo, bị Tiết Chiếu ngăn cản phía sau, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Uyên với Diệp Vi lên xe rời đi.

……

Mà bên kia, Mặc Uyên nhắm hai mắt dựa vào chỗ đó, lạnh lùng hỏi Diệp Vi: “Chuyện hôm nay là như thế nào.”

Diệp Vi thật cẩn thận nhìn hắn ta giải thích nói: “Mặc tiên sinh không cần hiểu lầm, em là không thể nhìn Mặc tiên sinh mỗi ngày đều vì Mặc Vũ mà phiền lòng, cho nên mới đi tìm hắn ta, hy vọng hắn ta có thể biết điều một chút, tự mình cút đi.”

Mặc Uyên không nói lời nào, chỉ là kéo kéo khóe miệng, hơi hơi mở to mắt hư hư nhìn cô.

Hắn ta phải thừa nhận, quả thật Diệp Vi rất xinh đẹp, lớn lên hắn gặp qua rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp, nhưng không có một người nào đẹp đến sáng lạn như nắng gắt giống như Diệp Vi vậy. Ngay cả thời điểm chơi xấu, thời điểm đôi mắt ục ục loạn chuyển lại đang tính kế gì đó, hắn ta cũng cảm thấy cô rất đẹp.

Càng làm cho hắn ta kinh ngạc chính là, rõ ràng là Diệp Vi giống với biểu hiện bên ngoài của cô, là một người phụ nữ ái mộ hư vinh, lại không có đầu óc gì, nhưng cố tình cặp mắt kia của cô lại sạch sẽ đến đáng sợ, không có lẫn lộn những dục vọng cá nhân đó, đơn đơn thuần thuần, căn bản không thể khiến người ta tưởng tượng cô là một người phụ nữ ham vinh hoa phú quý.

Mặc Uyên sờ sờ đầu cô, không quá tin tưởng hỏi: “Thật sự?”

Diệp Vi gật đầu: “Thật sự, đương nhiên là thật sự, làm sao em có thể lừa ngài.”

“Vậy là tốt rồi, tôi không thích người khác phản bội tôi.”

“Sẽ không, em làm sao sẽ phản bội Mặc tiên sinh, ngài yên tâm, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra.”

“Tôi biết em sẽ không, dù sao hậu quả kia em gánh vác không nổi.”

“…… Đúng vậy ha hả.”

Diệp Vi cẩn thận dựa đầu vào vai Mặc Uyên, thoạt nhìn như chim nhỏ nép vào người, lại phảng phất giống như chột dạ đến mức cực kỳ sợ hãi hắn ta.

Mặc Uyên cười một tiếng, nhắm mắt lại không biết nghĩ cái gì, ngón tay lại để ở trên đỉnh đầu người phụ nữ, giống như là vuốt ve sủng vật theo sợi tóc mềm mại của cô.

……

Mặc Vũ lại một đường tâm sự nặng nề trở lại công ty, câu nói cuối cùng của Mặc Uyên kia khiến hắn từ đầu đến cuối đều canh cánh trong lòng, thật giống như đem toàn bộ nỗ lực lúc trước của hắn đều chối bỏ.

Hắn lấy làm tự hào nhất chính là thành tính của bản thân ở phương diện công việc, cái này lại là khẳng định với chính hắn, hiện giờ Mặc Uyên lại nói không phải, hắn sao có thể không thèm để ý?

Mặc Uyên còn nhắc tới Mặc Sĩ Tông, chẳng lẽ……

Thời điểm hắn vô cùng phiền lòng, Dương Tử Kiện lại đây nói, Trần tổng tìm hắn, là muốn thương lượng với hắn kế hoạch dự án khai phá thành bắc. Gần đây trong khoảng thời gian này Trần tổng vẫn luôn đi công tác, hẳn là hai ngày này mới trở về.

Dự án này cũng là lúc trước hắn hao phí không ít sức lực mới bắt tới tay, hắn chỉ có thể trước tiên đem nghi ngờ trong lòng áp xuống, đi xử lý việc trên công việc trước.

Ai ngờ Trần tổng nhìn thấy hắn lại nói trước chính là: “Chúc mừng chúc mừng, không nghĩ tới cậu vậy mà là con trai của Mặc chủ tịch.”

Không biết vì sao, Mặc Vũ cảm thấy đối phương nói có chút kỳ lạ, hắn thông minh không hỏi ra, đầu óc xoay một cái, nói: “Lúc trước tôi cũng vẫn luôn không biết, gần đây chủ tịch mới đem tất cả sự việc đều nói cho tôi, còn phải cảm ơn ngài chăm sóc……”

Trần tổng xua xua tay, cười ha hả nói: “Đây đều là việc nên làm chủ tịch lén tự mình tìm tôi nói muốn tôi chú ý cậu, tôi đây khẳng định không thể phụ lòng nhờ vả của ông ấy.”

Mặc Vũ miễn cưỡng cười một chút: “…… Cảm ơn.”

Hắn cầm lòng không được siết chặt nắm tay, nhưng hắn cũng hiểu rõ, chỉ bằng một câu không thể chứng minh cái gì, rốt cuộc bản thân làm việc ở Mặc thị, Mặc Sĩ Tông muốn nhân viên cấp dưới chú ý hắn một chút, cũng không phải chuyện kỳ lạ gì.

Trần tổng đầu óc vừa chuyển, nghĩ đến Mặc Uyên âm trầm không nên tiếp cận, hiển nhiên Mặc Vũ càng dễ nói chuyện, không khỏi nói: “Chủ tịch thật sự rất để ý cậu, vì cậu làm không ít chuyện, dự án thành bắc này công ty vốn dĩ cũng chuẩn bị từ bỏ, nhưng bởi vì cậu muốn làm, chủ tịch lại đề nghị chúng tôi sắp xếp đem nó bảo lưu lại phía sau.”

Mặc Vũ: “……”

Lúc này ngay cả cười hắn cũng cảm thấy miễn cưỡng: “Còn có gì? Tôi…… Ba của tôi ông ấy còn làm gì cho tôi?” Đây vẫn là hắn lần đầu tiên nói ra hai chữ “Ba” (父亲), lại không nghĩ rằng vậy mà là dưới tình huống như vậy.

Trần tổng hưng phấn nghĩ nghĩ, nói: “Lúc trước không phải cậu vẫn luôn muốn tranh thủ hợp tác với công ty CJ c sao? CJ chê cậu tuổi trẻ lại không có tư lịch gì vẫn luôn không đồng ý, cũng là chủ tịch ở sau lưng đẩy một phen đó. Lúc ấy tôi còn kỳ lạ là chủ tịch làm sao lại đối xử với cậu tốt như vậy, không nghĩ tới a không nghĩ tới, thật sự là tôi không nghĩ tới, vậy mà cậu là con của ngài ấy, thật ra nhìn kỹ xem, hai người lớn lên còn có chút giống.”

Mặc Vũ trầm mặc hồi lâu, lời hắn muốn nói đã không còn muốn nói.

Hắn xoay người vội vàng rời khỏi khỏi văn phòng Trần tổng, Trần tổng nghi ngờ gọi hắn vài tiếng, “Cậu đi đâu vậy? Có phải nơi nào không thoải mái hay không?”

Mặc Vũ đã không kịp trả lời cái gì, hắn vội vã chạy ra ngoài, trên đường còn xém chút đụng vào Miêu Thư Nhã, Miêu Thư Nhã kinh ngạc nói: “Mặc Vũ làm sao vậy?”

Mặc Vũ liếc mắt nhìn Miêu Thư Nhã một cái, hắn lau mặt, cười khổ mà nói: “Lúc trước tôi vẫn luôn cho rằng tất cả hiện tại của tôi đều là do tôi nỗ lực, nhưng hôm nay mới phát hiện, thì ra không phải.”

Vốn Miêu Thư Nhã không rõ Mặc Vũ đang nói cái gì, chỉ là nhìn hắn như vậy, liền nhịn không được lôi tay hắn, trực tiếp trở về văn phòng cô ta, còn rót cho hắn ly cà phê, nhìn hắn uống mấy ngụm, lúc này mới nói: “Khá hơn chút nào không? Có bình tĩnh lại hay không.”

Mặc Vũ xoa xoa cái trán, “Hôm nay tôi mới phát hiện, thì ra tất cả đều là biểu hiện giả dối.”

Hắn nhịn không được đem Mặc Sĩ Tông vì hắn làm tất cả đều nói cho Miêu Thư Nhã, sau đó nói: “Có phải cô cũng cảm thấy tôi thật vô dụng hay không? Tôi còn tưởng rằng là năng lực của tôi mạnh mẽ, hiện tại mới phát hiện, tôi chỉ là một ‘đơn vị liên quan’ mà thôi.”

Miêu Thư Nhã cũng không nghĩ tới sẽ là như thế này, cô ta có chút ngoài ý muốn lại có chút kinh ngạc, nhìn bộ dáng vẻ mặt rối rắm đau khổ của Mặc Vũ, an ủi nói: “Không thể nói như vậy, tuy rằng chủ tịch giúp anh, nhưng những phương án đó làm thành thế nào vẫn là do anh, anh làm rất tốt rất đẹp, vậy chứng minh quả thật anh có thực lực này. Không cần bởi vì một cái mở đầu liền từ bỏ toàn bộ của bản thân. Lại nói chủ tịch hẳn là không có ý khác, anh không cần hiểu lầm ý tốt của ông ấy.”

Mặc Vũ bụm mặt, lời tuy nhiên nói như vậy, nhưng hắn vẫn là có chút không tiếp thu được.

Hắn hiểu rõ Mặc Sĩ Tông khả năng chỉ là muốn giúp hắn, không muốn thấy hắn phiền não, rốt cuộc vài lần Mặc Sĩ Tông giúp hắn kia, đều là bởi vì thời điểm hắn phiền muộn đi cầu thang suy nghĩ gặp được ông ta, nói với ông ta bản thân ở trên công việc gặp khó khăn, Mặc Sĩ Tông sẽ giúp hắn, có lẽ chính là bởi vì cái này đi.

“Em biết không, tôi vừa mới nói chuyện với Mặc Uyên, tôi nói là tôi vào Mặc thị bằng chính thực lực của mình, không nghĩ tới chân tướng sự thật lại là như thế.”

Miêu Thư Nhã kinh ngạc nói: “Anh cùng Mặc tổng gặp mặt?”

“Ừm, trông thấy.”

“Chuyện này cũng là hắn ta nói với anh?”

“Làm sao vậy?”

“Không có gì, chính là cảm thấy hắn ta biết rõ nếu anh biết chuyện này sẽ sinh ra lòng ngăn cách với chủ tịch sinh, hắn ta còn nói cho anh, liền cảm thấy hắn có chút……” Không có lòng tốt.

Mắt Mặc Vũ nhìn Miêu Thư Nhã, nói: “Em đừng nói như vậy, tôi có thể hiểu, nếu tôi là Mặc Uyên, khẳng định cũng sẽ không có biện pháp chận nhận chính ba của mình đột nhiên còn có một đứa con khác.”

Miêu Thư Nhã cười cười: “Anh có thể nghĩ như vậy, tôi đây liền không cần lo lắng cho anh.”

Mặc Vũ ừ một tiếng: “Cảm ơn, tâm trạng của tôi đã khá hơn nhiều, tôi đi trước đây.”

Miêu Thư Nhã đưa Mặc Vũ rời khỏi văn phòng, bởi vì có không ít người thấy Miêu Thư Nhã lôi kéo Mặc Vũ cùng nhau đi vào, lúc này thấy Mặc Vũ đi ra, tự nhiên đều là vẻ mập mờ nhìn bọn họ.

“Chị Thư Nhã với lão đại, hai người vừa rồi có phải dắt tay hay không a?”

“Chị Thư Nhã, chị nói chúng ta khi nào mới có thể ăn kẹo mừng của chị đây.”

“Đúng vậy, cũng đừng làm cho chúng em chờ lâu nha.”

Miêu Thư Nhã lắc lắc đầu, “Đừng nói bừa, làm việc cho tốt.”

Cô ta cũng mặc kệ đồng nghiệp trêu ghẹo như thế nào, xoay người trở về văn phòng.

Nhưng mà cô ta vẫn là có chút lo lắng cho Mặc Vũ, tâm tư Mặc Uyên thâm trầm, bộ dáng làm người cũng rất có tâm cơ thủ đoạn, hiện giờ đột nhiên nhiều hơn một người muốn đoạt gia sản với bản thân hắn, hắn ta có thể vui vẻ tiếp thu sao? Khẳng định sẽ không. Như vậy hắn nhất định sẽ nhằm vào Mặc Vũ, thoạt nhìn Mặc Vũ hiện tại rất nở mày nở mặt vì có một người cha có tiền, thật ra nguy cơ bốn phía, ai cũng không biết tương lai sẽ xảy ra cái gì.

Ngay thời điểm cô ta lo lắng không thôi, đột nhiên lại nhận được điện thoại Diệp Vi gọi tới, đối phương diễu võ dương oai, vẫn kiêu ngạo đến đáng sợ như cũ: “Rời khỏi Mặc Vũ.”

Miêu Thư Nhã: “……”

Diệp Vi: “Nếu cô không đi, tôi liền nói nguyên nhân lúc trước tôi chia tay với hắn cho hắn, cô đoán hắn sẽ làm như thế nào? Hôm nay hắn tới gặp tôi đó, tôi cảm thấy hắn vẫn còn tình cảm với tôi.”

Miêu Thư Nhã biết Diệp Vi khẳng định sẽ còn tìm cô ta gây phiền toái, rốt cuộc Mặc Vũ nhảy từ Long Môn, thành con trai Mặc Sĩ Tông, Diệp Vi ái mộ hư vinh, cô có thể buông tha cơ hội này sao? Khẳng định sẽ không.

Nhưng mà hôm nay Mặc Vũ với Diệp Vi gặp mặt sao? Cô ta không nghe Mặc Vũ nói qua. Trong lòng cô ta mơ hồ có chút không thoải mái, nhưng mà cô ta không có biểu hiện ra ngoài.

“Lúc trước cô vẫn luôn không nói, hiện tại muốn nói, chẳng qua cũng chỉ là nhìn trúng thân phận của Mặc Vũ mà thôi, cô vốn là không yêu hắn.”

Diệp Vi cười, giọng điệu càng làm cô ta giận thêm: “Đừng cho tôi nói những chuyện đó ra, chuyện của tôi còn không cần cô quản, cô chỉ cần rời khỏi A Vũ của tôi là được, hiểu không?”

Miêu Thư Nhã: “Nếu tôi không đi?”

Diệp Vi nói: “Cho cô thời gian ba ngày suy nghĩ, bằng không tôi tự mình đi nói với A Vũ.”

Miêu Thư Nhã cũng đoán được Diệp Vi sẽ dùng chuyện này tới uy hiếp cô ta, xác thật cô ta bởi vì chuyện này mà vẫn luôn canh cánh trong lòng, luôn là không có cách nào đối mặt với Mặc Vũ, cô ta sợ hãi Mặc Vũ thật sự sẽ trách cô ta, nhưng hôm nay Diệp Vi dùng chuyện này tới uy hiếp cô ta rời khỏi Mặc Vũ, cô ta liền không thể giữ yên lặng.

“Không cần suy nghĩ, tôi sẽ tự mình nói chuyện này cho Mặc Vũ, là tôi sai, tự bản thân tôi gánh vác. Bất kể Mặc Vũ trách tôi như thế nào, tôi cũng nhận.” Cái này cô ta xem Diệp Vi còn có thể dùng cái gì uy hiếp cô ta.

“A, được thôi. Vậy cô mau đi, cố lên.”

Diệp Vi trực tiếp cúp điện thoại.

Miêu Thư Nhã: “……??”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.