Vương Nhược Nghiên cũng đã lâu không có nhìn thấy Thịnh Chí Minh, Thịnh Chí Minh cũng không có đi tìm cô ta, nhưng thật ra cô ta có chủ động đi tìm hắn vài lần, đáng tiếc điện thoại nói không đến vài câu đã bị cắt đứt, cô ta muốn gặp hắn, lại bởi vì công việc của hai bên mà bỏ qua.
Loại trạng thái này làm Vương Nhược Nghiên bắt đầu lo lắng, cô ta cảm giác rằng một đồ vật nào đó thuộc về cô ta đang chậm rãi biến mất.
Hôm nay, rốt cuộc cô ta nhịn không được, đi đến giải trí Thịnh Thế tìm Thịnh Chí Minh.
Cô ta hiểu được hắn bởi vì cái chết của Diệp Vi mà khổ sở, nhưng mà người có tài như hắn không thể cứ đắm chìm vào quá khứ đi, dù sao cũng phải nhìn về phía trước.
Bởi vì Vương Nhược Nghiên đột nhiên đến thăm làm Triệu Bằng có chút ngoài ý muốn, hắn dẫn Vương Nhược Nghiên đến phòng khách bên cạnh để nghỉ ngơi: “Thịnh tổng có việc, cô chờ một lát nhé.”
Vương Nhược Nghiên cười nói: “Không có việc gì, là tôi không có báo trước hay hẹn trước, đột nhiên tới, quấy rầy.”
Triệu Bằng thân là trợ lý của tổng giám đốc, có rất nhiều công việc cần đến hắn, sau khi dàn xếp tốt cho Vương Nhược Nghiên liền rời đi, Vương Nhược Nghiên đợi ước chừng mười phút, rốt cuộc thấy cửa văn phòng Thịnh Chí Minh mở ra, từ bên trong đi ra, thế nhưng là người đại diện của Diệp Vi - Lưu Giai?
Như thế nào cô ấy lại ở chỗ này?
Vương Nhược Nghiên đứng lên, không tự chủ được đi ra ngoài: “Lưu Giai tỷ, gần đây cô có khỏe không, sự việc Diệp Vi, tôi thật sự đáng tiếc, còn xin nén bi thương.”
Mắt Lưu Giai lạnh lùng nhìn Vương Nhược Nghiên, cô không thích Vương Nhược Nghiên, bắt đầu không thích, hiện tại càng không thích, cô nhẹ nhàng liếc nhìn cô ta một cái, không có nói nhiều hơn một câu, dẫm lên giày cao gót bước nhanh rời đi.
Vương Nhược Nghiên không nghĩ tới sẽ bị bỏ qua như thế, cô ta cho rằng Lưu Giai sẽ mắng cô ta để giải mối hận trong lòng, đáng tiếc không có, thậm chí cô ấy ngay cả một chữ cũng chưa nói đã đi rồi, cô ta rất là ngoài ý muốn, trong lúc nhất thời xuất thần nhìn bóng dáng Lưu Giai đi xa.
Triệu Bằng lại đây dẫn cô ta đi đến văn phòng của Thịnh Chí Minh.
Người đàn ông đứng ở phía trước cửa sổ, giữa hai ngón tay kẹp lấy một điếu thuốc, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Vương Nhược Nghiên nhìn Thịnh Chí Minh như vậy, cái loại cảm giác sắp mất đi gì đó càng thêm rõ ràng hơn, trong nháy mắt làm cô ta có chút hoảng loạn.
Dường như cô ta không có việc gì đã đi qua: “Chí Minh, suy nghĩ cái gì vậy? Vừa rồi em thấy Lưu Giai, cô ấy tới tìm anh, là bởi vì sự việc của Diệp Vi sao?”
Thịnh Chí Minh không có trả lời, “Em tới tìm tôi là có chuyện gì?”
Vương Nhược Nghiên cứng đờ, lắc đầu: “Vừa vặn có công việc ở gần đây, cho nên tới nhìn anh một chút.”
Thịnh Chí Minh gật gật đầu, thất thần, lại không biết nghĩ cái gì đi.
Vương Nhược Nghiên vài lần chủ động tìm đề tài muốn làm không khí sinh động lên, đáng tiếc Thịnh Chí Minh trước sau đều nhàn nhạt, cái này làm cho cô ta càng thêm xấu hổ hơn.
Thịnh Chí Minh cũng không biết là vì cái gì, giờ phút này hắn cảm thấy tâm tình của bản thân có chút kỳ quái, hắn cảm thấy hẳn là hắn thích Vương Nhược Nghiên, nhưng hắn lại cảm thấy bản thân cũng không thích cô ta.
Hắn lại nghĩ tới khi Diệp Vi rơi xuống ở trước mắt hắn.
Từ sau khi Diệp Vi chết, hắn vô số lần nhớ lại cảnh tượng ngay lúc đó, nhớ tới thân thể gầy yếu của Diệp Vi giãy giụa ở trong đêm tối, nhớ tới khi cô vừa khiếp sợ lại nôn nóng cố hết sức mở to hai mắt nhìn về phía hắn, nhớ tới khuôn mặt tái nhợt mà lại xinh đẹp của cô, nhớ tới bộ dáng rơi xuống ở trong đêm tối của cô, càng nhớ nhất đó là lúc cô sắp chết, một cái chớp mắt bình yên yên tĩnh trên gương mặt kia……
Hắn lại vô số lần hối hận, nếu hắn tìm được cô sớm hơn một chút, nếu hắn có thể cứu được cô xuống, nếu như lúc trước không có làm như không thấy khi thấy khó khăn của cô, nếu hắn nhiều lời một câu, cô cũng không đến mức bị chèn ép đến mức thê thảm như vậy, lưu lạc đến mức đi làm một diễn viên tuyến mười tám cũng không phải đi làm nhân vật phụ cho Tô Thần.
Nếu tất cả mọi việc chưa xảy ra, Tô Thần cũng không có cơ hội tiếp cận Diệp Vi, Diệp Vi cũng sẽ không bị tính kế, như vậy cô sẽ không phải chết.
Hắn không phải hung thủ giết hại Diệp Vi, lại là đồng lõa gián tiếp hại chết Diệp Vi!
Là hắn dung túng, hại chết Diệp Vi.
Quả thật Diệp Vi nói không sai, hắn mới là tồn tại nguy hiểm nhất.
Thật ra nói đến cũng buồn cười, rõ ràng là bởi vì hắn liên lụy, Diệp Vi mới có thể bắt cóc tới mức thiếu chút nữa mất mạng, nếu không một nhân vật nhỏ như Diệp Vi, sao có thể đối mặt với nguy hiểm như thế? Hắn không có cảm thấy có lỗi với cô, không có an ủi cô, ngược lại tùy ý nhìn cô bị khi dễ, cho đến khi bỏ mạng!
Lần đầu tiên Thịnh Chí Minh cảm thấy hối hận.
Đây là sự việc đầu tiên làm hắn hối hận trong cuộc đời, hắn không nên mặc kệ để cô tự sinh tự diệt.
Đáng tiếc hối hận vô dụng.
Diệp Vi đã chết.
Ngay cả cơ hội cho hắn bồi thường cũng chưa từng.
……
Thời điểm Vương Nhược Nghiên rời đi, sắc mặt nhìn không tốt lắm, tâm sự nặng nề, Triệu Bằng nhìn bộ dáng hoảng hốt khi rời đi của Vương Nhược Nghiên, nhịn không được lắc lắc đầu.
Thật ra gần đây rốt cuộc hắn cũng không hiểu được chuyện của Thịnh đại là như thế nào, trước kia hắn cảm thấy Thịnh Chí Minh đối xử đặc biệt với Vương Nhược Nghiên, là bởi vì thích cô ta, hiện tại xem ra, giống như không phải? Trước kia hắn còn cảm thấy Thịnh Chí Minh đối với Diệp Vi bất quá chỉ là chơi đùa, không hề có tình cảm, hiện tại xem ra, giống như cũng không phải?
Triệu Bằng cẩn thận nghĩ về lúc trước, hẳn là hắn chưa từng nói bậy cái gì về Diệp Vi đi??
Vương Nhược Nghiên rời đi không bao lâu, trên mạng đột nhiên tuôn ra mấy cái tin tức, nói là mấy ngành giới giải trí lớn V bị khởi tố, bởi vì bọn họ đã từng tung tin nóng bôi đen Diệp Vi, không chỉ có bọn họ, ngay cả dân mạng đã từng ở trên mạng vũ nhục nghiêm trọng Diệp Vi cũng nhận được văn kiện của luật sư.
Tin tức này được phần lớn dân mạng ôn hòa giúp đỡ.
Internet không phải là nơi không hợp pháp, mỗi người hẳn là cũng phải phụ trách cho lời nói và việc làm của bản thân!
Thời điểm Vương Nhược Nghiên thấy tin tức, đột nhiên nhớ tới khi Lưu Giai đến, cô ấy đi tìm Thịnh Chí Minh, chính là bởi vì cái này sao?
Ngay khi cô ta đang nghi hoặc là lúc, Đỗ Lượng gọi điện thoại tới, giọng điệu hắn ta hoảng loạn: “Nhược Nghiên, em xem chúng ta làm cộng sự lâu như vậy, tôi giúp em lên cao hơn không ít phần, đi cầu tình với Thịnh thiếu giúp tôi đi, để cho hắn không cần phong giết tôi!”
Vương Nhược Nghiên nói: “Làm sao vậy? Đỗ ca anh đừng có gấp, chậm rãi nói, vì cái gì mà Chí Minh muốn phong giết anh?”
Đỗ Lượng nói: “Em có biết, lúc bởi vì Diệp Vi khi dễ em quá, dựa vào Thịnh Chí Minh vẫn luôn chèn ép em, cho nên thời điểm sau khi xảy ra chuyện, tôi đem chi tiết việc các em bị bắt cóc nói cho mấy cái V lớn, vốn là chỉ muốn cho Diệp Vi ngừng nghỉ một chút, không cần đem lực chú ý đặt ở trên người của em, không cần luôn nhằm vào em, hiệu quả xác thật cũng không tồi, em cũng thấy được đúng không? Nhưng tôi không nghĩ tới Diệp Vi sẽ chết, vậy mà Thịnh Chí Minh có thể vì Diệp Vi mà làm ra tình trạng này! Người thương tổn qua Diệp Vi hắn cũng phải thanh toán từng người một!”
“Nhược Nghiên, sở dĩ lúc trước em có thể vào nghề, em có thể có ngày hôm nay, có không ít công sức của tôi. Lúc này đây em giúp tôi, coi như trả cho tôi một ân tình đi.”
Vương Nhược Nghiên khó xử nói: “Không phải em không muốn giúp anh, Đỗ ca, hẳn là anh biết gần đây Chí Minh vì báo thù cho Diệp Vi mà làm những sự việc đó, không có khả năng bởi vì một câu nói của em mà hắn có thể bỏ qua.”
Mắt thấy Vương Nhược Nghiên không đáp ứng, Đỗ Lượng chỉ có thể ám chỉ nói: “Nhược Nghiên, tôi làm như vậy ngược lại cũng là vì em a, vì cho em xả giận mà tôi mới có thể đối phó Diệp Vi, em nhất định phải giúp tôi! Em là ân nhân cứu mạng của Thịnh thiếu, tôi nhìn ra được, hắn thích em, cho nên nhất định hắn sẽ nghe em. Ngay cả lúc này đây, chỉ cần có thể làm cho Thịnh thiếu buông tha tôi, nhất định tôi sẽ báo đáp em.”
Thật ra Đỗ Lượng không sợ phải nhận được văn kiện của luật sư, càng không phải bị cáo, hắn ta càng không sợ dư luận công kích, hắn ta sợ hãi chính là Thịnh Chí Minh trả thù! Cái này là điểm mấu chốt, ai dám chịu đựng lửa giận của Thịnh đại thiếu?
Nếu chuyện này không thể giải quyết tốt đẹp, hắn ta đừng nghĩ tới còn có thể lăn lộn ở trong giới.
Những gì Diệp Vi đã từng chính là tương lai của hắn!
Khuyên can mãi, Vương Nhược Nghiên cuối cùng cũng đáp ứng, sẽ giúp hắn ta cầu tình với Thịnh Chí Minh.
Đỗ Lượng nhẹ nhàng thở ra, đáng tiếc kết quả không tốt lắm, Vương Nhược Nghiên mới vừa gọi điện cho Thịnh Chí Minh, đối phương dường như đã sớm đoán được ý đồ của cô ta, trực tiếp nói: “Không có khả năng. Chuyện này không có gì tốt để nói.”
Hắn treo điện thoại của cô, căn bản chưa cho cô ta cơ hội nói chuyện.
Sắc mặt Vương Nhược Nghiên trắng bệch, lần đầu tiên cảm nhận được Thịnh Chí Minh lạnh nhạt.
Bởi vì nguyên nhân do Đỗ Lượng, Vương Nhược Nghiên cũng không thể tránh khỏi bị liên lụy, trong lúc nhất thời đứng ở trên đầu ngọn sóng gió!
【 Lúc trước tôi rất khó hiểu đó, cái người gọi là người hiểu rõ sự việc vạch trần sự thật, thì ra là người đại diện của Vương Nhược Nghiên! Nhìn lại tất cả những tin tức lúc trước, gần như tất cả đều là Diệp Vi không tốt với Vương Nhược Nghiên tốt, đem Vương Nhược Nghiên đắp nặn thành tiểu thiên sứ thiện lương dũng cảm, hóa ra tất cả mọi việc đều là do thiết kế! 】
【 cái này cũng quá ghê tởm đi? Đỗ Lượng làm việc này Vương Nhược Nghiên sẽ không biết sao? 】
【 chuyện này rõ ràng là Đỗ Lượng làm, có quan hệ gì với Nhược Nghiên của chúng tôi? Huống chi Đỗ Lượng làm những sự việc đó, cũng không thể phủ nhận sự thật việc tiểu thiên sứ Nhược Nghiên thật sự đã vì chắn một dao cho Thịnh Chí Minh mà thiếu chút nữa đã chết! 】
【 cái này ít nhất cũng chứng minh rằng Vương Nhược Nghiên cô ta không giống những biểu hiện đơn thuần vô hại như vậy, ai biết trong lòng cô ta đang tính toán cái gì? 】
【 Diệp Vi đã chết, hiện tại cái ngươi lại muốn bức chết Vương Nhược Nghiên sao? 】
【……】
Trên mạng ồn ào đến tinh phong huyết vũ (*).
(*) Tinh phong huyết vũ - 腥风血雨: Gió tanh mưa máu
Lại một cái tin tức khác tung ra, nghe nói là di chúc Diệp Vi đã lập lúc trước.
Cô đem tài sản mấy năm gần đầy của cô tiến hành bố trí, một bộ phận để lại cho cha mẹ làm tài chính dưỡng già, cũng may Diệp gia không chỉ có mỗi Diệp Vi là con gái, ở bên trên cô còn có một người anh trai, không đến mức làm hai vợ chồng già không chỗ nào dựa vào. Mặt khác còn để lại cho Lưu Giai một số tiền, nghe nói là để lại cho cô ấy đi khám chân? Đối với việc này Lưu Giai dở khóc dở cười, chân của cô rất tốt, có cái gì để đi khám? Đương nhiên cô ấy không biết ở nguyên cốt truyện, cô ấy vì muốn giải tội cho Diệp Vi, bị Khổng Bảo Hoa sai người đánh gãy chân, dưỡng hơn nửa năm mới tốt lên. Chờ tất cả đều an bài tốt, dư lại một bộ phận cô để luật sư quyên góp cho tổ chức từ thiện.
Cũng chính là lúc này, tin tức lần lượt tuôn ra, Diệp Vi cũng vẫn luôn có làm từ thiện, công khai, không công khai, lúc trước lúc sau cũng lên tới con số hơn một ngàn vạn.
Các dân mạng sôi trào, ngay cả người đã từng nhục mạ Diệp Vi, sau khi Diệp Vi chết bảo trì trầm mặc tại khoảnh khắc này cũng ra đây: 【 tôi không nghĩ tới Diệp Vi tham sống sợ chết như vậy, người phụ nữ dối trá nịnh hót, thế nhưng cũng sẽ có một mặt ấm áp. Tôi vì thành kiến lúc trước của tôi hướng về phía cô ấy xin lỗi. 】
Khi người tồn tại, tràn đầy ác ý.
Người cũng đã chết, lại nhiều thiện ý cũng đã muộn.
Bởi vì Diệp Vi đạt được khen ngợi của từ thiện Hoa Hạ, Lưu Giai mang cô đi lĩnh thưởng.
“Diệp Vi nói qua, cô ấy không có tình cảm cao thượng đến cỡ nào, chính là muốn tích chút phúc cho bản thân, để cô ấy sống lâu lâu một chút, bình bình an an, vẻ vang cả một đời.”
Người muốn sống nhất, lại cố tình tuổi xuân chết sớm.
Việc này không thể nghi ngờ làm người ta thổn thức không thôi.
Lưu Giai cầm cúp thiếu chút nữa đã khóc, cuối cùng được người khác đỡ mang đi.
Cô ấy khóc rất lâu, hùng hùng hổ hổ đã lâu, cuối cùng hối hận nói: “Thật xin lỗi, chị không nên không cho em mang bảo tiêu theo, rõ ràng ngày thường đi chỗ nào em cũng mang theo, như thế nào ngày đó lại không mang theo chứ?”
Còn có một câu là, dù sao cô cũng nhiều tiền tiêu không hết, tùy tiện nhiều thôi. Lúc ấy cô ấy nghe được dứt khoát trợn trắng mắt, cô ấy cũng chưa thấy qua người nào ngay cả tiền của mình cũng không biết dùng như vậy!
“Còn có thể làm mới thiết lập cá nhân, kéo một đợt độ hảo cảm, có trả giá mới có hồi báo chứ.”
Lúc ấy Diệp Vi nói lời này thì đắc ý dạt dào, cô ấy cũng lần đầu tiên thừa nhận Diệp Vi có đầu óc.
Không nghĩ tới hiện giờ thật sự có điều hồi báo, lại là lấy phương thức như vậy.
Vì sao, vì sao ngày đó không mang theo bảo tiêu?
Thật ra trong đầu Thịnh Chí Minh cũng có nghi hoặc như thế.
Đúng vậy, vì sao cố tình ngày đó lại không mang?
Đáng tiếc người đã chết, không có người nào biết vì sao.
……
Ở khoảnh khắc Diệp Vi nhảy lầu thành công kia, linh hồn cũng đã thoát ly khỏi thân thể, cô đứng ở giữa không trung, thấy trên mặt đất loạn thành một đoàn.
【 chúc mừng thành viên đặc phái Diệp Vi thành công sắm vai nữ phụ ác độc đi xong chi nhánh cốt truyện. 】
【 Độ nhiệm vụ hoàn thành: 100%】
【Cho điểm nhiệm vụ: 60. 】
【 Chủ Thần chuyển lời khác cho cô: Biểu hiện công tác cho chút lo lắng, mong rằng không ngừng cố gắng. 】
Cô mở chuyên mục tin tức cá nhân ra, nhìn một lần lại một lần, quả thật không dám tin tưởng, lấy biểu hiện ưu tú của cô vậy mà chỉ đủ đạt tiêu chuẩn! Là cô không đủ ác độc không đủ ích kỷ không đủ dối trá xảo trá sao?
Hệ thống cho điểm cũng trực tiếp móc nối rút thăm trúng thưởng, cho điểm càng cao, xác suất trúng thưởng cũng càng cao, cô chỉ có 60 tích phân, vậy xác suất trúng thưởng của cô cũng chỉ có 60%.
Mà hệ thống y học Trung Quốc vốn là hệ thống mười phần trân quý khó có được, vẫn luôn được bầu chọn là hệ thống muốn có được nhất trong mười hệ thống lớn, nếu muốn rút trúng nó, không chỉ có yêu cầu xác suất cực cao, còn cần mười phần may mắn.
Ngươi nói cô có thể không tức giận không?
Tới đón cô là tổ trưởng tổ nữ phụ ác độc Giả Hinh nữ sĩ, cô nhịn không được hỏi: “Không có một trăm tích phân thì không nói, vì cái gì ngay cả 99 cũng không có?”
Giả Hinh nữ sĩ: “……”
Cô ấy tóc dài kéo lên, kính đen, tây trang trắng đen, ít khi nói cười, thoạt nhìn giống như một độc giả cao tuổi, hẵng giọng nói: “Cô làm trò nhảy lầy trước mặt nam chủ, khiến chân tướng nữ phụ ác độc bỏ mạng bị phát hiện sớm hơn một năm, nhiễu loạn chi nhánh cốt truyện. Trừ bảy phần.”
Diệp Vi: “……”
Ở nguyên cốt truyện, nguyên chủ bị buộc phải nhảy lầu ngoài ý muốn tử vong, đám người Khổng Bảo Hoa, Lưu Trường Nham, Tô Thần cùng lúc sợ hãi, vì thoát khỏi hiềm nghi, trốn tránh trách nhiệm, thế nhưng hãm hại cô, nói cô vì tài nguyên mà chủ động câu dẫn đàn ông có vợ, nói cô là cắn thuốc này thuốc nọ, quá mức hưng phấn mới có thể trượt chân từ trên lầu ngã xuống, còn mua thuỷ quân tới bôi đen cô, chân tướng nguyên chủ bỏ mạng cũng từ đó bị che dấu theo.
Mà chân tướng chuyện này thẳng đến một năm sau mới bị cho ra ánh sáng, bởi vì Khổng Bảo Hoa lại bức tử một người thiếu nữ, mà thiếu nữ kia vừa lúc là fans của Vương Nhược Nghiên, vẫn là do khi đuổi theo minh tinh mới bị lừa đi, bạn bè của thiếu nữ đến trước mặt Vương Nhược Nghiên cầu xin, Vương Nhược Nghiên không đành lòng, lại đi tìm Thịnh Chí Minh giúp đỡ, lúc này mới vạch trần gương mặt thật của Khổng Bảo Hoa, một đường đưa Khổng Bảo Hoa vào ngục giam.
Cũng chính là lúc ấy, chân tướng Diệp Vi bỏ mạng mới bị công bố.
Thì ra cô không phải là câu dẫn đàn ông có vợ, mà là bị người khác hạ thuốc hãm hại! Thì ra cô không phải là quá mức hưng phấn trượt chân nhảy lầu, mà là bị ép nhảy lầu ngoài ý muốn!
Chân tướng tới muộn, rốt cuộc còn cho Diệp Vi một cái trong sạch.
Hiện giờ lại thay đổi, bởi vì có Thịnh Chí Minh nhúng tay, Diệp Vi đã chết không còn bị người khác bôi nhọ, cũng không ai dám lại mua thuỷ quân tới bôi đen cô, cho cô bát nước bẩn, cô không có chết đến mức không có rõ ràng, thậm chí ngay cả người hại cô lúc trước, cũng bị bắt lấy.
Việc này quả thật có chút chênh lệch với nguyên cốt truyện, nhưng kết quả cuối cũng không sai biệt lắm phải không?
Diệp Vi theo lý lẽ cố gắng nói: “Cái này cũng không thể trách tôi a, tôi cũng không biết nam chủ ăn sai thuốc gì rồi, sẽ đột nhiên xuất hiện ở nơi đó, lúc ấy tôi cũng sợ hãi! Nhưng mà tổ trưởng, ngài xem tôi ở dưới loại tình huống này còn kiên cường nhảy lầu thành công, hoàn mỹ hoàn thành chi nhánh cốt truyện, không phải là thể hiện năng lực nghiệp vụ ưu tú của tôi sao? Có phải hẳn là nên cho tôi chút khen ngợi với cổ vũ hay không?”
Tổ trưởng Giả không hề tình cảm: “Cô làm trò nhảy lầu trước mặt nam chủ, tạo cho nam chủ tổn thương thể xác và tinh thần không thể xóa nhòa. Trừ 30.”
Diệp Vi: “…… Tổn thương thể xác và tinh thần? Còn trừ 30?!!”
Cho nên chi nhánh cốt truyện lại có thể không nói thể xác và tinh thần nam chủ rất quan trọng?
Diệp Vi: “Nào có như vậy a?”
Tổ trưởng Giả: “Đây là hệ thống chủ cho quyết định, tôi không có quyền can thiệp.”
Diệp Vi cũng muốn tức chết rồi.
Tổ trưởng Giả thấy sắc mặt Diệp Vi không tốt lắm, tri kỷ nói: “Vẫn là chúc mừng cô hoàn thành nhiệm vụ, muốn qua bảy ngày rồi lại đi hay không? Coi như cho cô nghỉ ngơi một chút.”
Diệp Vi: “…… Cảm ơn, không cần.”:)
Cô đối với thế giới này không hề lưu luyến một chút nào, đi, chạy nhanh đi.
Thời điểm rời đi, cô vẫn là nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy người đàn ông một thân đồ đen đứng ở dưới bóng đêm.
Thấy Khổng Bảo Hoa chật vật vạn phần, lăn lộn dưới mặt đất xin tha mạng.
Nghe thấy được tin tức Lưu Giai tới rồi nhào lên trên mặt đất gào khóc, người để ý hình tượng như vậy, giờ phút này hoàn toàn không có hình tượng.
Thấy thi thể của cô nằm ở đằng kia, máu tươi tanh hồng chảy đầy đất, xung quanh có người ở thét chói tai, người kêu gọi, người chạy vội, tới tới lui lui, chỉ có người đàn ông kia, một thân vẻ mặt nghiêm túc, không nhúc nhích, trở thành sự tồn tại bắt mắt nhất.
Thật ra Thịnh Chí Minh cũng không phải máu lạnh vô tình như vậy, tuy rằng không biết từ nơi nào mà hắn nghe được tin tức, nhưng có thể tới cứu cô rồi, chứng minh hắn vẫn có chút lương tâm.
Đáng tiếc, chính là năng lực thừa nhận ở trong lòng giống như không quá tốt, quá mức yếu ớt, bằng không làm sao đã bị việc cô nhảy lầu tổn thương thể xác và tinh thần chứ?
Ước chừng hại cô bị trừ 30 tích phân!