Chương 47: Bất an.
Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn Thịnh Vị Ương đã mang xong, mắt đen nhánh hiện lên một tia sáng nhanh đến khiến người ta không thể phát hiện.
Anh biết Thịnh Vị Ương lớn lên xác thật rất xinh đẹp, chỉ là, cổ váy màu hồng nhạt lộ ra xương quai xanh hoàn mỹ nhất, chân dài thẳng tắp, theo ánh mặt trời rơi vào cửa sổ nhẹ nhàng đi tới.
Không tỏ ý kiến, thực kinh diễm, thực động tâm, một hình ảnh phi thường cảnh đẹp ý vui.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái ngoắc ngón tay,
“Lại đây.”
Khóe môi Thịnh Vị Ương kéo một cái, nháy mắt có loại cảm giác “Chủ nhân gọi chó nhỏ” quen thuộc! Nhưng vẫn chuyển chân đi tới.
Tuy rằng thiếu gia này xác thật cũng đủ biến thái một chút, nhưng tối hôm qua quán bar nhiều người nhìn như vậy, nhưng cũng chỉ có anh tới cứu cô giống như anh hùng, cô nên nói một tiếng cám ơn.
Nhưng Thịnh Vị Ương lại không biết, anh sẽ cứu cô, nhưng càng muốn tàn nhẫn huỷ hoại cô.
Thịnh Vị Ương đi đến trước mặt người đàn ông, cong cong cười thực thuần túy,
“Hoàng Phủ biến thái, cám ơn anh tối hôm qua đã cứu tôi.”
“Cô vừa mới gọi tôi là cái gì!” Đường cong khuôn mặt yêu mị của Bạc Ái thiếu gia nào đó đều vặn vẹo lên.
Hoàng Phủ biến thái?!
Thịnh Vị Ương thật là muốn cắn đầu lưỡi, sao có thể nói suy nghĩ trong lòng ra chứ! Vội vàng xua tay giải thích,
“Anh nghe nhầm, tôi nói chính là Hoàng Phủ Bạc Ái, cám ơn anh.”
……
Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng cắn răng, giọng nói đều phun ra từ kẽ răng,
“Đây mới là lời nói trong lòng cô đi.”
bạn nào muốn đọc trước full liên hệ :
Thịnh Vị Ương điên cuồng lắc đầu như trống bỏi, một bộ dáng “Tin tưởng tôi, đây tuyệt đối là ảo giác của anh”.
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng hừ hừ, anh phải tin tưởng cô mới là thấy quỷ! Mắt lệ thoáng nhìn, quét mắt văn kiện tư liệu tán loạn trên bàn trà,
“Thịnh Vị Ương, không phải cô hỏi ta vì sao muốn điều tra cô ư?”
Tròng mắt Thịnh Vị Ương trực tiếp đảo quanh, đôi mắt cô không mờ, đã sớm thấy được đống văn kiện kia, tất cả đều là tư liệu của cô.
Chỉ là, nhìn ánh mắt quỷ quyệt tà mị của người đàn ông, mi tâm Thịnh Vị Ương lại chợt nhảy, đột nhiên, không khỏi có chút bất an.
“Bởi vì ---” Hoàng Phủ Bạc Ái đúng lúc mở miệng, Thịnh Vị Ương liền ngăn chặn anh nói, “Tôi không hỏi! Dù sao nhất định không phải chuyện tốt gì.”