Editor: May
Vị Sở thiếu nào đó chợt trầm mặt, suýt đã nhảy dựng lên,
“Cái gì gọi là coi như chưa từng phát sinh qua!”
“5 năm trước chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, về sau anh vẫn là tiếp tục trôi qua cuộc sống của anh, tôi và Tiểu Quang tiếp tục trôi qua cuộc sống của chúng tôi.”
……
“Ý của cô là để con trai lão tử lưu lạc bên ngoài!” Khóe môi vị Sở thiếu nào đó kéo một cái, giọng nói chợt bão thô,
“**! Cô cảm thấy có khả năng không!”
Hạ Mộc Cẩn dùng sức nắm góc váy, dường như muốn thái nhỏ vải vóc kia ra.
Sở Nam Xuyên lại mở miệng, nói rất trực tiếp,
“Tiểu Quang là con trai của tôi, thằng bé cần trở lại nhà họ Sở, không được thương lượng.”
Lập tức, sắc mặt Hạ Mộc Cẩn hung hăng cứng đờ!
Sắc mặt gần như trắng bệch trong nháy mắt, giống như tờ giấy trắng, ánh sáng chảy ra trong ánh mắt cũng càng lạnh lẽo, thân mình không khống chế được run nhè nhẹ.
Sở Nam Xuyên nhìn đến có chút đau lòng cho cô.
Đối với người phụ nữ này mà nói, Tiểu Quang hẳn là hết thảy của cô đi!
Từ lúc bọn họ tới quán cà phê này ngồi xuống, mãi cho đến hiện tại, biểu tình trên mặt cô trước sau đều ấm áp nhàn nhạt, thật giống như dòng suối chảy qua trấn cổ, rõ ràng trong suốt như gương, anh lại nhìn không hiểu cô.
Thẳng đến nói đến chuyện của con, rốt cuộc lúc này cô mới có dao động.