Nhìn mỗ nam còn là vẻ mặt khoe khoang thần khí, Thịnh Vị Ương lại nhịn không được bả vai run a run, hai móng vuốt treo trên cổ Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Ba tuổi, đợi chút em muốn đi ra ngoài bồi Tiểu Tố đi dạo phố.”
Nháy mắt, Hoàng Phủ Bạc Ái nhíu mày,
“Không được.”
Thịnh Vị Ương sớm đoán được tên này sẽ một ngụm phủ quyết cô,
“Không được cũng phải được, em đã đáp ứng Tiểu Tố, hiện tại chỉ là tới thông báo cho anh một tiếng, cũng không phải tới trưng cầu đồng ý của anh, anh chỉ có quyền cảm kích, không có quyền quyết định.”
Nói xong, còn rất hài hước cười kiều mị, mắt xinh đẹp lóe lên ánh sáng giảo hoạt.
Mặt vị Bạc Ái thiếu gia nào đó quả nhiên đen rồi, vừa muốn rít gào, lại bị Thịnh Vị Ương đút một ngụm cà phê ướp lạnh,
“Gần đây tâm tình Tiểu Tố không tốt lắm, lần trước còn bởi vì đánh nhau bị chú cảnh sát mời đi uống trà, em làm khuê mật thật đáng đáng chết, nói như thế nào đều phải đi qua an ủy trấn an một chút nha!”
……
Hoàng Phủ Bạc Ái rống cô,
“Tâm tình lão tử cũng không tốt đấy! Em là vợ của anh, nói như thế nào đều nên dỗ anh trước chứ!”
Tròng mắt Thịnh Vị Ương trắng dã, nhìn người đàn ông vọt giận rít gào ủy khuất, vừa tức giận vừa buồn cười,
“Anh nha.... sao tâm tình không tốt?”
Hoàng Phủ Bạc Ái uốn éo cổ,
“Lão tử không nói với em!”
“Anh không muốn nói thì thôi,” Thịnh Vị Ương ra vẻ khéo hiểu lòng người một chút gật gật đầu nhỏ, “Vậy em đi ra ngoài tìm Tiểu Tố nha!”
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái kéo một cái, cô gái nhỏ trong lòng ngực đã giống còn cá chạch nhỏ trơn trượt đi rồi, còn dựa ở trên khung cửa rất khiêu khích phất phất tay.