Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
Nội tâm hoạt động là, bà xã, đây là trước công chúng, chuyện quỳ ván giặt đồ có thể về nhà nói không.
Hoàng Phủ Bạc Ái dẫn bóng hơn người, nghiêng người vừa chuyển, bước chân nhẹ nhảy, cổ tay quay cuồng, trực tiếp ba bước lên rổ, “soạt”! Vào!
Trên sân bóng rổ, chợt tuôn ra một trận tiếng hoan hô điên cuồng,
“Nam thần thật soái!”
……
Hoàng Phủ Bạc Ái xoay người.
Ở biển người sôi trào liếc mắt một cái liền tìm được người anh yêu, môi mỏng lãnh mị hơi nhếch lên, toàn là cuồng ngạo, lại cố tình ôn nhu tình ý nói không nên lời.
Một khắc kia, trong lòng Thịnh Vị Ương giống như nổ tung vô số bong bóng bảy màu rực rỡ, chảy tràn đầy ở trong lòng, ngọt ngào.
Thịnh Vị Ương đứng ở trước đám người, hai tay giơ cao qua đỉnh đầu, bày một hình trái tim, mắt vừa rơi xuống, nhẹ nhàng cười nói,
“Ba tuổi, em yêu anh.”
Mắt đen của Hoàng Phủ Bạc Ái thâm thúy,
“Tiểu Vị Ương, anh càng yêu em.”
Trên đời này, có một loại tình yêu, gọi là Bạc Ái và Vị Ương.
……
Đám cô gái xem đến hoan hô hận không thể đều sắp té xỉu, một biểu tình tập thể độc chiếm tình yêu.
Một quả cuối cùng.
Hoàng Phủ Bạc Ái trực tiếp ném bóng ở một khoảng cách xa, cánh tay hướng về phía trước, cổ tay dùng sức, ném đi, một đạo độ cung đường parabol hoàn mỹ lại xinh đẹp, ba điểm, vào!