Hoàng Phủ Bạc Ái hơi ngẩn ra, bàn tay cầm di động chợt nắm chặt, dưới mí mắt hơi nhíu xẹt qua một tia đau thương không dễ phát hiện, biến mất ở
nơi đáy mắt, nhìn không ra một tia khác thường,
“Em giúp anh nói với mẹ.”
“Được.”
“Cúp.”
Hoàng Phủ Bạc Ý nghe âm bận “tút tút-” trong điện thoại, trước khi anh
cô cúp điện thoại lại có thể nói một tiếng với cô, khóe mắt Hoàng Phủ
Bạc Ý co giật, lẩm bẩm tự nói,
“Anh thật sự không bình thường……”
Phía sau đi lên một soái ca tóc nâu mắt xanh, vỗ vỗ bả vai Hoàng Phủ Bạc Ý, nhiệt tình chào hỏi,
“Coco, gọi điện thoại với ai vậy? Phải đi học.”
“Ừ!” Hoàng Phủ Bạc Ý nhanh chòng hoàn hồn, “Anh trai của em.”
……
Văn phòng tổng giám đốc.
Hoàng Phủ Bạc Ái đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất, đứng khoanh
tay, con ngươi đen nhánh quan sát phồn hoa thịnh thế ngoài cửa sổ.
Trong ánh sáng mặt trời chiếu lọt vào cửa sổ, thân hình cao dài lại càng thêm lãnh mị.
Giống như bị một cổ tịch mịch trong lòng giam cầm, hóa thành một tòa thành cô độc hoang vu tĩnh mịch……
Lúc sắp tan tầm, mấy người Kỳ Mộ Phi, Lôi Nặc trực tiếp cùng nhau đánh
tới nơi này của Hoàng Phủ Bạc Ái, lôi kéo Hoàng Phủ Bạc Ái đi ăn cơm,
vừa ăn vừa tiến hành “đào bới sâu”.
Lúc sắp chín giờ rưỡi,
Hoàng Phủ Bạc Ái lấy cớ đi toilet, tính tiền chạy lấy người, lưu lại một đám đàn ông ở trên ghế lô vỗ bàn gào lên,
“Hoàng Phủ, cậu nha trốn được mùng một tránh không khỏi mười lăm……”
“Lại có thể dùng đi tiểu trốn ông đây!”
“……”
Hoàng Phủ Bạc Ái giẫm chân ga, dưới đầy sao rực rỡ, xe thể thao
Chrysler màu đen nghênh ngang phóng đi, lập tức đã không thấy tăm hơi.
Tùy đám lang hữu đó nói như thế nào, anh chính là chỉ muốn trở về xem con báo nhỏ giảo hoạt phúc hắc kia bị dạy dỗ ra sao rồi.
Xe thể thao Chrysler đã lái vào hoa viên biệt thự, còn chưa có xuống
xe, liền nghe thấy biệt thự truyền đến tiếng cười cực kỳ náo nhiệt.
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ,
“Học đến vui vẻ như vậy?”
Đáp án là phủ định, con báo nhỏ sẽ không ngoan như thế.