Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái nhướng mày, Thịnh Vị Ương mím miệng, giống như ăn ý nói,
“Lạc Trạch?”
Gian tình, gian tình!
Lúc này Bạc Tuyển mới ý thức được chính mình vừa mới nói chính là Lạc Trạch mà không phải Lạc thiếu, nhanh chóng sửa miệng nói “Lạc thiếu”, cũng đã có chút hương vị giấu đầu hở đuôi.
Cái trán Bạc Tuyển càng đổ mồ hôi.
Nội tâm trầm mặc nghĩ kĩ, sao thiếu gia thiếu phu nhân nhà bọn họ chú ý điểm không đúng vậy chứ! Phải là vấn đề mời ăn cơm! Mà không phải vấn đề xưng hô của cô nha……
Đang hỏi, di động của Hoàng Phủ Bạc Ái vang lên, Lạc Trạch gọi tới.
...
Nhìn biểu tình đột nhiên trở nên thực quỷ dị của Hoàng Phủ Bạc Ái, ấn đường Thịnh Vị Ương chợt nhảy dựng, điện thoại nói cái gì?
Thò qua tới cũng muốn nghe, lại bị Hoàng Phủ Bạc Ái tát một cái chặn trở về, môi mỏng hé mở, đáp lời Lạc thiếu trong điện thoại,
“Được, 12 giờ.”
Sau đó cúp điện thoại, thấy Lạc Trạch gọi điện thoại tới, thiếu gia cũng đáp ứng rồi, Bạc Tuyển liền lui ra.
……
Cánh tay dài Hoàng Phủ Bạc Ái vươn ra, ôm thân mình mềm mại của Thịnh Vị Ương vào trong ngực,
“Tiểu Vị Ương, ngày mai đi ăn bữa cơm với anh trai.”
“Lăn, em mới không đi.” Thịnh Vị Ương đang vẻ mặt bất mãn trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, trách anh vừa rồi lại có thể đánh cô trở về.
Quá mất mặt, thật sự là quá mất mặt!