Editor: May
Nháy mắt, Thịnh Vị Ương kinh sợ, cả người hóa đá giống như pho tượng, trên khuôn mặt nhỏ viết hai chữ lớn “Khiếp sợ”.
Thấy trên mặt mẹ Trương không dấu được ý cười, Thịnh Vị Ương cố ý bĩu môi,
“Mẹ Trương, dì cứ cười cháu đi.
Đại thiếu gia kia sẽ tốt bụng để cho cháu tiếp tục ngủ mới là lạ! Anh
ta nhất định đã hung thần ác sát trừng mắt nhìn cháu vừa mắng cháu là
heo đi!”
Thịnh Vị Ương đều có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia,
cả người quả quyết run rẩy một chút, mẹ Trương cười đến nếp nhăn càng
sâu.
……
Không sai, tình huống thực tế tựa như Thịnh Vị Ương vừa mới đoán vậy.
Trước khi Hoàng Phủ Bạc Ái ra cửa, đứng ở phía trước sô pha ít nhất ba
phút, cuối cùng nhặt gối ôm vốn rơi trên đất lên, chính xác đập một cái
lên mặt Thịnh Vị Ương, lạnh lùng nói câu,
“Trở về lại thu thập cô!”
Lúc này mới hùng dũng oai vệ vung tay rời đi.
Trong phòng tắm, tiếng cô gái nhỏ gào to ồn ào truyền ra,
“…… A a!
Sao lỗ mũi của mình lại đỏ như củ cải vậy chứ, Hoàng Phủ biến thái, có phải anh lại thừa dịp tôi ngủ đánh tôi không hả……”
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Hoàng Phủ Bạc Ái và Kỳ Mộ Phi, Lôi Nặc, Sở Nam Xuyên đang mở cuộc họp video.
“Nghe nói cuối tháng này tên nhóc Kiều Hận Thiên kia sẽ về nước cầm
lái, anh ta thật đúng là không chết không ngừng với cậu mà.” Lôi Nặc
cười nói lưu manh, giữa ánh mắt lại là một mảnh lạnh lùng.
Kỳ Mộ Phi và Sở Nam Xuyên cũng nhìn nhau.
Hoàng Phủ Bạc Ái hơi nhướng mày kiếm, trong mắt hồ sâu xẹt qua một tia sáng lạnh hung ác nham hiểm, ngón tay thon dài khẽ gõ ghế ngồi,
“Lôi, phái người của Long Đường đi ra ngoài nhìn chằm chằm một chút, tôi muốn biết anh ta về nước đầu tiên.”
Lôi Nặc làm một tư thế nhận việc.
“Lần này thành phố E cũng thật náo nhiệt ~!” Sở Nam Xuyên khoa trương rung đùi, cười đến vẻ mặt ác hàn