Chương 492: Luân hãm.
Editor: May
Móng vuốt cuộn lại ở trong lòng ngực anh cũng nghịch ngợm lộn xộn lên, càn rỡ sờ lên mặt anh, lại nhẹ nhàng chọc chọc mũi anh, đẩy lên trên đỉnh đầu.
Phốc, Thịnh Vị Ương suýt cười ra tiếng, nghẹn đến mức bả vai nhỏ run rẩy, ha hả, Bát Giới ca ca hoa hoa lệ lệ.
Bỗng chốc
Thịnh Vị Ương dừng tay nhỏ, lòng bàn tay non mịn cẩn thận che lên mắt của anh, khuôn mặt nhỏ si ngốc nhìn anh.
Một năm trước, cô rời xa quê hương, một mình lưu lạc ở quốc gia lạ xa xôi, thật cẩn thận trấn an linh hồn vỡ nát đến tuyệt vọng.
Cũng từng ở vô số đêm khuya cô đơn, gắt gao cắn răng, đôi mắt đỏ, mặc cho nước mắt sinh sôi xoay tròn ở trong vành mắt, lại không cho nó chảy ra
Kể từ ngày hắc ám đó, Thịnh Vị Ương liền cho rằng, đời này, cô không bao giờ sẽ yêu, hoặc là nói, cũng không dám yêu nữa.
Vì thế, cô liền phong bế trái tim tự cho là kiên cường đến không có người nào lại có thể phá vỡ nữa, phong ở trong lâu đài nho nhỏ của cô, xây cao cao tường thành bốn phía.
Nghĩ thầm, từ đây, Thịnh Vị Ương không bao giờ cần tình yêu nữa.
Nhưng mà, một lần vô tình gặp nhau ở sân bay, cô gặp người đàn ông đế vương hắc ám trời sinh này, cô nhẫn nhục, nhận hết ủy khuất, càng buông ra lời nói tàn độc, thích ai cũng không thể thích anh
Chỉ là, chuyện xưa luôn sẽ không phát triển dựa theo tình tiết bố trí sẵn.
Thịnh Vị Ương không nghĩ tới, vị thiếu gia kiêu ngạo nào đó không được tự nhiên lại bá đạo ôn nhu, lại có thể dập nát tường thành cô dựng lên cao cao, xúc động trái tim ẩn sâu kia.
Chờ khi cô đột nhiên phát hiện, cô đã hoàn toàn luân hãm, yêu người đàn ông không nên yêu này.