Thịnh Vị Ương lại ngẩng đầu nhìn phòng khách rất lớn, nhưng một chiếc điện thoại cũng không có, tròng mắt nhịn không được trắng dã, ghét bỏ
nồng đậm.
Sau đó lại nhìn về phía mẹ Trương đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa,
“Mẹ Trương, dì có di động không, có thể cho cháu mượn gọi cuộc điện thoại không?”
“Được.” Mẹ Trương ở trong phòng bếp ứng tiếng, đi ra, trong tay còn
bưng một ly sữa bò nóng và bữa sáng tinh xảo, đặt ở trên bàn trà trước
sô pha,
“Ương Ương, cơm trưa còn phải đợi trong chốc lát, cháu uống trước ly sữa bò.”
Sau đó lấy điện thoại di động từ túi trước tạp dề ra, đưa cho Thịnh Vị Ương, di động biểu hiện sắp 10 giờ.
Thịnh Vị Ương cười ngọt ngào, bưng sữa bò nóng,
“Cám ơn mẹ Trương.”
“Không cần cảm ơn.” Mẹ Trương cười nói, trong lòng hơi kinh ngạc.
Tuy rằng trước đó chưa từng nghe nói qua chuyện Hoàng Phủ thiếu gia có
vị hôn thê, nhưng đoán rằng nhất định cũng là con gái nhà có tiền, càng
sẽ bị sủng đến yết ớt, rất ít có giống như Thịnh Vị Ương vậy, rất lễ
phép với người làm bọn họ.
Khóe mắt mẹ Trương cười càng nhiều nếp nhăn.
Không biết có phải con gái cười đến rất xinh đẹp không, trong lòng vốn
còn có chút cố kỵ, lập tức không còn, mẹ Trương xoay người lại vội đi
phòng bếp.
……
Thịnh Vị Ương cầm di động, ấn xuống con
số liên tiếp, ở thành phố E, người cô có thể liên hệ cũng chỉ có khuê
mật tốt Nam Tiểu Tố.
Vang vài tiếng, điện thoại tiếp thông, truyền đến giọng mơ hồ còn chưa tỉnh ngủ của Nam Tiểu Tố, ngữ khí không tốt la hét,
“Ai vậy hả?”
Khóe miệng Thịnh Vị Ương run rẩy một cái.
Giỏi cho cậu Nam Tiểu Tố, còn tự phong là ông xã của tớ! Tối hôm qua
sau khi bà xã của cậu đi quán bar một đêm không về, suýt nữa liền phải
cuộc sống hủy diệt, vậy mà cậu còn có thể ngủ được!
Thịnh Vị Ương nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí dày đặc hô,
“Tiểu Tố Tố ~~~”
1--2--!
Giây thứ ba, một chỗ khác của điện thoại, truyền đến tiếng bạo rống rít gào sét đánh giữa trời quang của một người phụ nữ, còn có tiếng đồ vật
gì đó rơi xuống,
“Thịnh Vị Ương! Cậu đó chết chỗ nào vậy hả! Không phải nói xong sẽ ở quán bar chờ tớ ư!
Cậu có biết tớ tìm cậu cả đêm hay không! Hiện tại còn ở cục cảnh sát chờ 48 tiếng báo án chó rắm gì đó!”