Editor: May
Thịnh Vị Ương đón nhận ánh mắt Hoàng Phủ Bạc Ái, nhìn vẻ mặt thái thượng hoàng của anh, đột nhiên cười đến miệng đầy răng lợi, hỏi ngược lại,
“Bị chó cắn một ngụm, chẳng lẽ tôi còn phải cắn trở về ư?”
“Cô ---”
Hoàng Phủ Bạc Ái siết tay vang răng rắc, nhìn cô đau đớn rõ ràng như vậy, còn khoe khoang nhíu nhíu cái mũi, lại kiêu ngạo đến không thôi, không biết tại sao, đột nhiên có chút phiền lòng, lại bộc phát tính tình,
“Thịnh Vị Ương, cô cười đến thật xấu!”
Thịnh Vị Ương ngẩn ra một giây.
Quả nhiên không đuổi kịp tư duy của tên thiếu gia biến thái này, thầm nghĩ, anh và cô tuyệt đối không phải người cùng trong thế giới!
Sau khi phản ứng kịp, Thịnh Vị Ương lại chống đỡ trở về,
“Tôi muốn anh nhìn! Chê tôi cười xấu thì anh đừng nhìn nha!”
Cổ mỗ nam vung một cái, quyết đoán quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt “Ông đây liền không nhìn”.
……
Thịnh Vị Ương lại sửng sốt, nhìn sắc mặt không được tự nhiên của người đàn ông, nhịn không được “Xì” cười, ở trong lòng lại thêm một ấn tượng với Hoàng Phủ Bạc Ái, ấu trĩ!
Hoàng Phủ Bạc Ái lại rất không được tự nhiên quét tới, đá đá cẳng chân của Thịnh Vị Ương,
“Uy, vì sao cô vừa khóc đôi mắt liền sẽ đổi màu?”
Thịnh Vị Ương đột nhiên run lên, đau đến chợt nhe răng, mồ hôi đầy đầu, lại vô số thanh đao từ mắt đâm thẳng tới,
“Không biết!”
Thịnh Vị Ương cũng thật sự không biết nguyên nhân, cô vì bảo hộ bí mật của mình, cô gần như chưa bao giờ khóc.
Hoàng Phủ Bạc Ái hơi ngẩn ra một chút, ánh mắt dừng ở đầu gối đã xanh đến tím tái của cô, tựa như một khối ngọc trắng bị làm bẩn một góc.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại nhấc chân dài lên, nghiêng tầm mắt qua,
“Chẳng lẽ là quái vật.”