Thịnh Vị Ương sợ tới mức tay run lên, suýt nữa đã cắt trúng đầu ngón tay của mình, quay đầu liền thấy người đàn ông đứng ở cửa phòng bếp, đang
nhíu mắt lại nhìn cô.
Thịnh Vị Ương lại giận sôi máu,
“Đại ca, anh đi đường cũng không có âm thanh hả! Giờ đã hơn nửa đêm, có biết người dọa người, sẽ hù chết người không.”
……
Thịnh Vị Ương lại cầm chắc dao phay trong tay, tiếp tục cắt sợi cà rốt, nếu có thể, cô thật đúng là muốn biểu diễn Tiểu Lý Phi Đao một chút,
trực tiếp ném dao qua.
Hoàng Phủ Bạc Ái đi tới, nhìn sườn mặt của Thịnh Vị Ương, mặt không biểu tình lạnh lùng nói một câu,
“Tôi không phải đại ca của cô, tôi là người đàn ông của cô.”
“Phốc……”
Thịnh Vị Ương không nhịn xuống, bật cười lên, tiếng cười chuông bạc
vang lên ở bên tai anh, nghe đến một trận ngứa ngáy trong lòng.
Thịnh Vị Ương lại quay đầu đi, nhìn mặt lạnh nghiêm túc của Hoàng Phủ Bạc Ái, người đàn ông của cô?
Khóe mắt Thịnh Vị Ương run rẩy thật sâu một cái, đột nhiên thật muốn dùng ngực đập bể tảng đá.
Rốt cuộc trong đầu người đàn ông này suy nghĩ cái gì, vì sao cho tới
bây giờ lời nói đều không cùng loại với cô? Luôn là thình lình đột nhiên nhảy một câu nói thật lạnh, còn cố tình rất khôi hài.
Lần này
Thịnh Vị Ương đã có kinh nghiệm, gắt gao nắm chặt dao phay, nếu anh lại
đến một câu chuyện cười cấp bậc vũ trụ, cô không dám cam đoan sẽ không
thật sự cắt tay.
……
Thịnh Vị Ương vừa mới trải qua kinh sợ, không có chú ý tới, Hoàng Phủ
Bạc Ái chỉ bọc một kiện áo ngủ, lộ ra lồng ngực màu mật ông.
Tóc ướt còn chưa khô, mềm mại dán vào, thoạt nhìn không có bộ dáng dựng thẳng làm người ta cảm thấy bén nhọn như vào ban ngày.
Trên trán, ngọn tóc ngưng bọt nước.
Nhẹ nhàng nhỏ giọt ở trên má quá mức hoàn mỹ kia, cả người tản ra dụ ** hoặc làm người mê hãm, cảm giác lười biếng.
Thịnh Vị Ương lại có thể đỏ mặt.
Ở trong lòng khinh bỉ Hoàng Phủ Bạc Ái lần thứ N, nha, một đại nam nhân, lớn lên yêu nghiệt như vậy thật là tội lỗi mà!