Chương 292: Vì sao phải cảm thấy khổ sở?
Editor: May
Thịnh Vị Ương nâng mu bàn tay lên, dùng sức chà lau khóe mắt lung tung, lau đi nước mắt trên mặt.
Thịnh Vị Ương, mày khóc cái gì?
Lúc trước khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Thịnh mày cũng không khóc, hiện tại còn không phải là bị anh oan uổng, có cái gì đáng giá để khóc?
Anh ta vốn dĩ chính là ác ma trời sinh, thậm chí từ lúc bắt đầu liền không có tin tưởng mày, vì sao phải cảm thấy ủy khuất? Vì sao phải cảm thấy khổ sở?
……
Nhưng mà, nước mắt ào ào chảy xuống xuống dưới, tựa như mành châu chặt đứt, như thế nào đều ngăn không được.
Trên chăn tơ tằm tuyết trắng, để lại một bãi dấu vết nước mắt ướt nhẹp.
Thẳng đến sau cùng, Thịnh Vị Ương mới hiểu được, vì sao một khắc kia cô sẽ khóc đến khổ sở như vậy, hóa ra, cô là bị người để ý làm thương tâm.
Mãi cho đến buổi tối.
Mẹ Trương bưng mâm thức ăn đi xuống từ trên lầu, cháo củ từ táo đỏ và canh gà hầm trong mâm vẫn chưa đụng vào một chút, đây đã là lần thứ ba rồi.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân nói lát nữa cô ấy sẽ ăn.”
Mẹ Trương nhìn người đàn ông trên bàn cơm, cả người căng thẳng phát run.
Tối hôm kia thiếu gia để bà đi về trước, buổi sáng ngày hôm sau tới biệt thự, liền nhìn thấy nhà ăn bị đánh đổ đồ ăn đầy đất, còn có thảm nhiễm máu đỏ kia, sau đó liền nghe nói thiếu phu nhân bị thương, bị thiếu gia cấm túc.
……
“Rầm”!
Hoàng Phủ Bạc Ái một phen quăng chiếc đũa, sắc mặt hung ác nham hiểm rất có cảm giác khúc nhạc dạo bão táp đột kích,
“Cô ta tạo phản!”
Hoàng Phủ Bạc Ái lập tức đứng vọt dậy, bắt lấy mâm mẹ Trương bưng, “Cộp cộp cộp” đi lên lầu, tiếp theo trên lầu liền truyền đến tiếng đá cửa.
Bạc Tứ và Bạc Tuyển canh giữ ngoài phòng bả vai đồng thời run lên, nghe tiếng rống giận trong phòng, ở trong lòng bi ai thay thiếu phu nhân nhà mình……--