Tuy rằng Thịnh Vị Ương cái gì cũng chưa nói, nhưng Nam Tiểu Tố biết, gặp được người quen chó rắm gì đó, Ương Ương khẳng định là bị ai đó khi dễ.
Nhưng lúc sau Nam Tiểu Tố mới biết được, đêm đó Ương Ương đã chịu khi
dễ, hoàn toàn không phải bị người ăn đậu - hủ đơn giản như trong tưởng
tượng của cô vậy.
Nam Tiểu Tố gỡ mũ bảo hiểm xuống trực tiếp đi qua, lấy túi xách của Thịnh Vị Ương ra vác trên vai, sau đó đi đến bên
cạnh cửa điều khiển, ngón tay mảnh khảnh cực kỳ khiêu khích ngoắc ngoắc
Kỳ Mộ Phi,
“Anh, xuống xe.”
Mày kiếm của Kỳ Mộ Phi
nhíu lại, đang chuẩn bị lái xe, không nghĩ tới người phụ nữ ngoài cửa xe trực tiếp níu lấy trước ngực anh, rút chìa khóa xe xuống, vung cánh
tay, ném đi.
Nhìn một đạo đường cong parabol bay vụt, chìa khóa xe của anh đã bay mất không thấy, vẻ mặt Kỳ Mộ Phi khiếp sợ, quả thực
không thể tin được!
Đúng vậy, chuyện làm Kỳ Mộ Phi khó có thể tin còn ở phía sau!
Anh mới vừa xuống xe, một bàn chân khác còn chua có bước ra, đã bị Nam
Tiểu Tố khóa cánh tay, nâng đỉnh đầu gối, trở tay chuyển động, cường
ngạnh ném qua vai!
Nam Tiểu Tố đằng đằng sát khí bạo rống một câu,
“Xú lưu ** manh! Cho anh khi dễ Ương Ương nhà tôi!”
Kỳ Mộ Phi thề với trời, nếu anh biết người phụ nữ này sẽ động thủ, anh nhất định chế phục người phụ nữ này trước……
Chờ khi Kỳ Mộ Phi muốn lái xe đuổi theo, Nam Tiểu Tố đã sớm cưỡi mô tơ
tao bao của cô đi xa, đồng thời phía sau truyền đến tiếng cười ầm ha ha
của hai người đàn ông,
“Ha ha ha……”
Vừa quay đầu lại, liền thấy hai tên Lôi Nặc và Sở Nam Xuyên ôm nhau, bả vai run rẩy, cười đến quả thực giống như bệnh tâm thần.
Khóe mắt Kỳ Mộ Phi nhìn sang phải, “……”
……
Trong video, Lôi Nặc và Sở thiếu lại cười đến run rẩy, Lôi Nặc tiếp tục bổ đao,
“Lão tử vĩnh viễn đều sẽ không quên hình ảnh Kỳ nhị bị một người phụ nữ một phát ném bay, ha ha ha……”
Hoàng Phủ Bạc Ái lại nghĩ rằng, còn may con báo nhỏ không bạo lực như bạn của cô vậy, cô cũng đánh không lại anh.
Kỳ Mộ Phi mất tự nhiên khụ khụ, quyết đoán nói sang chuyện khác,