Reng reng!
Mới sáng sớm, mặc dù đã mười giờ rồi nhưng vẫn là sớm của Thư. Tiếng chuông
điện thoại réo, không ngừng quấy nhiễu giấc ngủ của nó làm nó khó chịu. Ba mẹ
lại đều không có nhà.
Thư mắt tèm lem vò đầu bứt tai lờ đờ đi xuống dưới nhà. Nhấc điện thoại
lên, nó uể oải ngáp dài một tiếng rồi nói:
- Alô, ai vậy?
Trong loa vang lên một giọng nói khàn đặc nửa mùa quen thuộc:
- ” Khí không phải, bây giờ là mười giờ đúng không? “
Nó nghệt mặt ra rồi sau đó gắt ầm lên:
- Khỉ gió đứa nào vậy? Phá đám giấc ngủ của người ta chỉ để hỏi giờ?
- ” Con khỉ nhà con khỉ bà mới khỉ gió ấy! Mặt trời vắt vẻo trên cây cao
rồi còn nằm ườn ra đấy?! “
Giọng nói thô thiển này càng nghe càng quen, Thư nheo mắt đoán bừa:
- Ai vậy? Thu Minh?
- ” Chứ còn ai giồng khoai đất này! “
Nó bĩu môi:
- Thế có việc gì bà cố?
- ” Bà quên hôm qua tôi nói gì rồi phải không? Meeting đó! “
- Éc?
Minh không nhắc đến thì Thư cũng sớm quên béng mất việc này rồi! Nhưng mà
meeting thì làm gì cơ chứ?
Nó che miệng ngáp nốt rồi thẳng thắn từ chối:
- Oáp! Tôi không hứng thú.
- ” Sắp xếp rồi, không hứng thú cũng phải đi! Thế nhé, chiều hai giờ tôi
qua chỗ
bà…tút…tút… “
- What?
Thư nhăn mặt nhìn ống nghe một hồi rồi ngáp dài quay lại ngủ tiếp. Hôm qua
sau khi nó thay quần áo, bước ra thì không thấy Phong đâu cả.
Cả đêm Thư cứ chằn chọc suy nghĩ vẩn vơ, xoay qua xoay lại mãi mới ngủ
được.
Suy qua đoán lại vẫn không xác định được hành động đó của Phong biểu hiện
điều gì.
Thư đưa tay lên chạm vào môi mình, nghĩ đến ngày hôm qua thì không khỏi đỏ
mặt.
Lắc lắc đầu tự vả vào mặt mình, Thư bước về phòng, trẻo lên giường và chùm
chăn kín đầu.
Thôi, ngủ cái đã rồi tính sau!
Dù sao hôm nay cũng là chủ nhật, đang xì choét, thôi đi meeting cũng tốt!
* * *
Hai giờ chiều, Thu Minh phóng xé đến nhà Thư, nhỏ xách Thư đi shopping,
chọn tùm lum quần áo và trang sức bắt nó thử. Suốt quá trình, Minh là người chỉ
đạo và xem xét bởi nhỏ thừa biết Thư từ bảo tàng đi ra, mắt mũi chỉ dùng để
trưng bày.
Sửa soạn suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng xong. Thư giống như được lột
xác hoàn toàn.
Khuôn mặt trang điểm nhè nhẹ, môi điểm chút son bóng hồng tự nhiên, hàng mi
dài được uốn cong tinh tế, mái tóc hơi xoăn phần đuôi. Trên người nó mặc áo len
màu cà phê, quần bò trắng bó sát, chân đi giày cao gót màu đen có đính những
hạt cườm lấp lánh.
Thư vốn đã được coi là đẹp trai, khi ăn mặc như thế này lại khiến nó có vẻ
gì đó cá tính thu hút ánh nhìn của người khác. Nhưng suy cho cùng vẫn là người
đẹp vì lụa!
Minh ngắm nhìn từ đầu xuống chân Thư một lượt rồi lại nhìn lượt hai từ chân
lên đầu. Xong nhỏ xoa xoa cằm gật gật đầu nhìn thẳng vào trước ngực nó:
- Ngon đấy?
Thư nhướng mày hỏi:
- Gì ngon?
Minh giơ tay lên nắm vòng một của Thư:
- Cup C, toàn bó ngực, không ngờ lớn vầy! Kéo bà lên giường chơi trò SM
chắc sẽ thích lắm đấy!
Thư đen mặt giương cẳng lên dùng hết lực nhắm thẳng về phía Minh. Nhỏ nhanh
tay kịp thời bắt được chân Thư, ra vẻ vô tội nói:
- Bà đang đi guốc đấy! Nó mà in vào mặt tôi thỉ lõm nguyên một góc mất! Có
đá thì đá ông Phong nhà bà ấy!
Thư bĩu môi rút chân lại rồi ngay lập tức dùng đầu gối huých vào hông Thu
Minh.
Nhỏ xuýt xoa ôm chỗ bị đá, bất mãn làu bàu:
- Ui chao, bà tí đến chỗ diễn ra meeting thì đừng có mà chân tay múa loạn
vậy nghe, kẻo mất mặt tôi đó! Và nhớ có gặp người quen thì ăn bánh bơ đội mũ
phớt hen!
Địa điểm diễn ra cuộc gặp mặt làm quen là ở một quán trà sữa chân châu. Thu
Minh phải đứng bên cạnh để có gì dìu Thư như dìu người khuyết tật chân bởi cái
tướng đi guốc của nó xấu đến thảm hại.
Có tất cả mười hai người tham gia cuộc gặp mặt theo nhóm này nhưng trong đó
có ba người là người quen của Thư. Một là Thu Minh, và hai người còn lại là anh
em Siêu song sinh.
Họ vừa nhìn thấy Thư thì song song với nhau, giơ hai ngón tay thành hình
chữ “V”:
- Xin chào, người đẹp!
- Người đẹp, xin chào!
Thư khá là bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của hai nhân vật này. Nó tròn mắt
nhìn Minh nhưng nhỏ chỉ nhún nhún vai nên nó cũng đành ngồi vào vị trí của
mình. Phương thức của cuộc meeting này là chủ tọa - Thu Minh – người xướng lên
trò này phải bỏ những mẩu giấy đánh các số thứ tự từ một đến sáu vào hai chiếc
hộp, xóc loạn rồi đặt lên bàn. Mỗi người sẽ lần lượt lên bốc thăm.
Bên con trai bốc thăm trước, hai người có số trùng nhau sẽ cùng ngồi một
bàn riêng với nhau.
Thư bất ngờ trùng số với một trong hai anh em Siêu song sinh. Tên Siêu còn
lại trùng số với một em gái có thể coi là ngứa ria mép bởi suốt từ đầu đến giờ
đề tài gì cũng nói một tràng giang đại hải lô xí sông làm tên Siêu đó phải nhay
hai bên thái dương không ngừng. Thu Minh thì vớ phải một tên hướng nội rụt rè,
ăn nói lí nhí trong miệng làm nó bực mình đập bàn quát liên tục.
Thư không mấy bận tấm đến tình cảnh dở khóc dở cười này vì đã dự tính trước
được Thu Minh mà đã ra tay chỉ đạo thì chỉ có kinh điển để đời kiểu này. Cho
nên, nó đã mang mấy món ruột của nó đi phòng trường hợp nhàm chán để mà lôi ra
giết thời gian.
Thư vất guốc dưới gầm, gác hẳn chân lên bàn, ngả lưng về phía sau ngồi vừa
nhai kẹo cao su vừa đọc truyện tranh Nurarihyon No Mango mà nó đã nghiền đi
nghiền lại.
Dù sao cùng cặp với Thư là một trong những tên bạn cùng lớp khó tả nhất thì
nó cũng chẳng thục nữ ngay ngắn ngồi làm gì cho mệt mông!
Cứ vậy, nó đọc manga, gọi bánh gọi trà như thể ở nhà, coi người đối diện
như không khí, tự nhiên thoải mái làm việc của mình. Tất nhiên phải phóng
khoáng và ăn nhiệt tình rồi! Vụ này Minh lo hết mà!
“Người đối diện” mắt đăm đăm nhìn Thư, cả người tựa về phía sau, hai tay
đan vào nhau gác phía sau gáy, meo meo nói:
- Trái tim tôi tan nát rồi, bà tổn thương người quá, làm chi coi sự tồn tại
của tôi như không khí vậy nha?!
- Thì ông vốn giống như không tồn tại mà – Nó nhóp nhép nhai nhai kẹo cao
su nói bâng quơ.
- Haha. Đùa vui nha, thế bà biết tôi là ai không? Tôi là anh hay em?
- Ông là Nhân.
Gã xua xua tay, lắc đầu phủ định:
- No, sai rồi! Tôi là Việt mà bà!
- Tôi không biết ai anh ai em, nhưng tôi biết, ông là Nhân.
Lần này, vẻ mặt tên kia tràn đầy hứng thú, gã nhướng mày tò mò hỏi:
- Bà lấy cơ sở đâu mà chắc chắn vậy?
- Ông luôn dùng tay trái để nắm đồ vật, vừa rồi ông bốc thăm bằng tay trái,
kéo ghế ngồi xuống cũng bằng tay trái.
- Ui xời! – Gã bĩu môi – Chỉ thế thôi sao?
- Ông dùng tay trái để viết, để bắt trước những hành động của Việt.
- …
- Và quanh trọng, ông luôn ngưỡng mộ Việt, luôn muốn trở thành Việt.
Gã cho tay vào túi quần, vẻ mặt hứng thú giờ đeo lên một tầng phòng bị:
- Gì chứ, tôi là Việt, mà chúng tôi giống nhau, việc gì phải bắt trước cơ
chứ?!
Thư đặt cốc trà sữa trên tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt “người đối diện”:
- Việt chín chắn hơn ông rất nhiều, thông minh hơn ông rất nhiều, nhanh
nhạy hơn ông rất nhiều. Ông muốn được như Việt còn phải chạy dài. Việc duy nhất
mà ông có thể làm được là bắt trước cử chỉ, lời nói của Việt. Còn phong thái và
tư duy thì …tôi chắc chắn là không bao giờ!
Gã nghe vậy cả người thoáng chấn động, nhưng chỉ thoáng qua, sau đó liền
trở lại bộ dáng như bình thường. Gã cầm tách trà lên, khẽ hớp một ngụm rồi lại
đặt xuống và hơi cúi đầu cười yếu ớt:
- Bà biết gì mà nói hay vậy chứ…
Thư nhếch miệng cười nhạt:
- Tôi chẳng biết gì cả, chỉ biết là chính mình vẫn thích hơn!
Không khí bỗng trở nên nặng nề, cả hai đều trầm mặc không nói gì.
Nhìn bộ dạng của gã, Thư có thể dám khẳng định mình đã nói trúng tim đen.
Nó càng chắc chắn hơn, người này là Nhân, không thể sai vào đâu được!
Thực ra mò nói, Thư hổ báo như vậy cho oai chứ nó có biết quái gì đâu!
Những suy đoán trên phần lớn là Phong nói với nó ngay trong tiết học thứ ba
ở buổi sáng hôm mà hai anh em sinh đôi này chuyển đến. Gã đã để ý từng cử chỉ
của họ ngay từ thời điểm cả hai đứng trước lớp giới thiệu.
Phong tuy trông như có vẻ vô tâm với mọi thứ, nhưng gã có một sự quan sát
và đánh giá rất sắc bén. Chỉ một thời gian ngắn, một chi tiết nhỏ đã đủ để gã
xác định ngọn nguồn sự việc.
Nghe Phong gợi ý Thư mới bắt đầu chú ý quan sát và quả thật đúng như những
gì gã suy đoán. Ngoài ra, nó còn rút ra được nhiều kết luận, đồng thời thêm một
phần phục Phong sát đất.
Người như Phong vốn đã thông minh, tài giỏi, chẳng cần cố gắng cũng đứng đầu
toàn trường, có thể chơi thể thao giỏi trong khi nó phải kiên trì tật luyện.
(Gấu: *tung bông* vâng, bé Thư nhà ta đã phủi sạch mọi nỗ lực của Phong bấy lâu
nay, đây có thể coi là trắng trợn không?)
Thư tự nhìn lại bản thân mình. Nó vốn đã chẳng tài giỏi gì, học ngày học
đêm cũng không bao giờ vượt mặt được Phong. Nó đoán Phong mà chọn bạn gái chắc
chắn phải xinh đẹp, tự lập mà vẫn nữ tính chứ không như nó suốt ngày bóng với
chả rổ, rồi bề ngoài như một tên con trai mà suốt ngày ỷ vào Phong.
- Nè Thư
Đang chìm trong thế giới nội tâm của mình, bên tai vang lên giọng nói quen
thuộc kéo tâm trí Thư trở về thực tại.
- Hở?
Nó ngẩng đầu lên thì thấy Thu Minh đang đứng ngay cạnh, trên tay cầm điện
thoại di động. Nhỏ tít mắt cười:
- Xin lỗi Thư và Việt hoặc Nhân gì đó hen! Hình như có người hỏi: Thư đang
ở đây với tôi á?! Cho nên tôi muốn hỏi bà muốn tôi nói “có” hay “không”?
Thư ngây người ra nhìn Thu Minh rồi lại nhìn điện thoại trên tay nhỏ. Hỏi
oang oang vậy thì người trong điện thoại nghe thấy hết rồi còn có với chả không
gì ở đây!
- Ai vậy bà?
- Thế rốt cuộc ý bà là “yes” or ”no”?
- Nhưng…
- Thôi, vậy thì “không” nhá! – Nhỏ ngắt lời Thư, đưa điện thoại lên tai
hùng hồn nói – À bà Thư bà ý bảo bả không có ở đây, thế nhé, cúp máy đây!
Thu Minh thẳng thừng gập máy lại, không cần biết bên kia người ta định nói
gì.
Xong, nhỏ bỏ điện thoại vào túi xoay người về chỗ để lại Thư khoé môi co
giật và Nhân ngồi đập bàn run run cười như điên như dại.
Nó thở dài thườn thượt bất lực bỏ cuốn truyện vào túi, ngồi khoanh chân
trên ghế, cặm cụi mân mê nhấm nhát trà sữa và ăn bánh kem. Nó lề mề ăn hết ba
cái rồi chuyển sang cái thư tư khiến bà chị bồi bàn trợn mắt nhìn đăm đăm. Mấy
người ngồi xung quanh nãy giờ chứng kiến toàn màn kinh điển nên ai làm việc
người nấy, coi như thể nắng mưa là chuyện của trời.
- Oái!
Đột nhiên, chiếc thìa trên tay Thư bị một bàn tay khác rút ra để xuống bàn.
Tiếp đến, cả người nó bị kéo lên lơ lửng trên không trung.
Mặt Thư đối thẳng gần với một khuôn mặt thân quen đang cười mỉm chi nói với
nó:
- Chơi vui rồi thì nên về chứ nhỉ?
- Hả? Phong?
Không đợi Thư nói thêm câu gì, Phong xốc nó lên vai, theo hướng cửa chính
mà đi ra ngoài.
Thu Minh len lén ở mép cửa thò đầu ra nhìn Phong ôm thư đi về phía một
chiếc ô tô màu đen, nhỏ đưa tay lên che miệng cười gian. Việt đứng phía sau,
giơ chân lên đạp vào mông Minh. Đầu nhỏ đật đầu vào cửa kiếng, nhỏ quay phắt
lại tức giận gắt lên:
- Ông điên à??
Việt nhếch miệng cười hứng thú:
- Người vừa nói chuyện điện thoại với bà là cha Phong?
- Uh, tôi gọi. Coi ghen tuông thích lắm!
- Nhưng làm vậy để làm gì? Chẳng có tác dụng gì cả!
- No no! Đàn ông con trai thì thường dùng hành động để biểu hiện cảm xúc,
đàn bà con gái thì lại không hiểu ngụ ý của những hành động kia, họ chỉ nghe
lời nói đầu môi. Cho nên ghen tuông chính là lực lớn kéo dãn khoảng cách của cả
hai bên hoặc thắt nút mọi mọi lý trí của bất kì kẻ thông minh nào. Chính vì
thế, hai người nhất nhì trường này phải để tôi xỏ mũi dắt đi mới vui nhà vui
cửa!
***
Sau khi mở cửa xe phía sau ra, Phong lập tức ném Thư vào đó rồi khom người
bước vào.
Phong bồng Thư đặt lên đùi mình, để hai chân nó đặt ngang hông gã, ép sát
người nó lại phía gã, cúi xuống cắn nhẹ vào má nó. Nó giật mình toan đẩy ra mà
không được bèn đỏ mặt lắp bắp hỏi:
- Cậu, cậu làm gì vậy?
Gã nắm một lọn tóc nó, trầm giọng hỏi:
- Cậu ăn mặc xinh đẹp vậy là đi gặp ai?
Thư lắp bắp mãi không nói nên lời:
- Tớ…
Phong đặt tay lên gáy nó, kéo trán nó kề sát trán Phong:
- Nói, mặc như vậy là muốn cho ai xem? À, là tên Siêu gì đó kia hả?
- Không phải…tớ…
- Oh! Vậy là cho mấy thằng nhóc kia rồi!
Tay Phong từ phía sau đẩy lưng Thư về phía gã, làm cho cằm nó va vào bả vai
gã.
Phong rút điện thoại từ trong túi quần ra, vào danh bạ tìm số rồi ấn gọi.
Chờ vài giây, gã đưa lên tai nói:
- Alô, bác Nha. Thư nhà bác đi gặp mặt hẹn hò với mấy tên con trai xấu, đã
rất nhiều lần như vậy rồi. Cháu là muốn được quyền kiểm soát Thư lại, ý bác thế
nào?
Bên kia truyền đến một giọng nói già dặn nhưng vẫn còn lanh lảnh:
- ” Hở? Thật sao? Thế thì anh cứ tự nhiên cho bác! Con gái lớn giờ khó
quản, nhờ cả vào anh thôi! “
- Ơ mẹ…ưm…
Thư giật mình định thốt lên nhưng bị phong áp vào trong lồng ngực gã.
- Đấy là bác nói nhé! Con chào bác!
Phong cất máy vào túi quần, lúc này gã mới chịu buông tay đang giữ gáy Thư
ra. Nó tròn mắt, vừa thở dốc vừa ngạc nhiên hỏi:
- Phong…Phong nói linh tinh gì vậy?
Gã nhếch miệng cười nhạt nhìn về phía sau nó:
- Chú Tấn, phiền chú lấy giùm con chiếc túi bóng đựng mấy thứ linh tinh ở
ghế bên cạnh được không?
Bác tài xế tay phải giữ vô lăng, tay kia cầm túi đưa cho Phong.
Gã dùng hai tay nhận lại, lấy từ trong đó ra hai chiếc còng số tám còn mới
nguyên được nối với nhau bởi một sợi xích.
Thư chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Phong đã đeo một chiếc vào tay
phải nó, một cái vào tay trái gã.
Phong ngả người tựa vào ghế, hai tay đỡ lấy lưng Thư, ngước lên nhìn thẳng
vào mắt nó:
- Đây là phương pháp thực tế nhất, Phong sẽ kiểm soát Thư ít nhất ba ngày.
Bất cứ khi nào có thể, nhất định tớ sẽ xích Thư lại. Hết hạn ba ngày tớ sẽ thả
tự do cho Thư. Nhưng không đảm bảo sẽ không làm vậy nữa, thậm chí còn hơn.
- Phong…
- Không phàn nàn! Dưới cương vị là người kiểm soát Thư, tớ nhắc trước như
vậy!