Thư cùng cái kẻ được gọi là thiên sứ kia đi ra ngoài hành lang của căn biệt
thự này. Trong suốt quãng đường, cả hai không hé răng nói lấy một câu, cứ tiếp
tục đi rồi lại đi. Mãi cho tới khi đã cảm thấy đã hoàn toàn tách biệt với không
khí náo nhiệt của bữa tiệc mới chịu dừng lại.
Thiên sứ với dáng vẻ u buồn đứng dựa vào vách tường, đôi mắt sâu thẳm nhìn
về phía Thư.
Nó không hiểu sao mình lại định hình con người hắn bằng hai từ u buồn, chỉ
biết rằng, nó cảm nhận được người này trong lòng có lẽ chất chứa rất nhiều tâm
sự. Dáng vẻ cao gầy, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, toàn thân mặc một bộ vest
trắng tôn lên sự cao quý của con người hắn.
Tuy nhiên, suy cho cùng, hắn đã lừa tiền của nó, hắn vẫn là một kẻ xảo trá
không hơn không kém!
- Anh làm thế nào lại có mặt ở đây? – Thư cũng tựa vào tường ngay kế bên
hắn lạnh giọng hỏi người đối diện.
Hắn cho tay vào túi quần, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt:
- Tất nhiên là đi bằng chân rồi.
- Anh…- Nó nheo mắt lại -…tôi là muốn hỏi tại sao anh lại có thiệp mời vô
đây? Chắc chắn…anh không phải thuộc diện giàu có đúng không?
Giàu có chẳng lẽ lại phải đi ăn cắp sao? Đương nhiên không rồi!
Lần này, nụ cười nhạt trên môi của hắn chuyển thành cười tự giễu:
- Đúng vậy, tôi chẳng phải hạng giàu nứt nố đổ vách gì cho nên đáng ra là
không có tư cách được đặt chân vào đây. Thiệp mời là tôi đột nhập vào nhà một
đại gia trộm đồ tình cờ tìm được. Bộ trang phục rẻ tiền này thì ở đâu cũng có.
Đây là một cơ hội tốt cho tôi có thể thực hiện một vụ “làm ăn” lớn. Haha, việc
khó nhất trên thế giới này chính là bỏ tiền của kẻ khác vào túi mình. Tôi đang
làm điều đó, thậm chí còn làm rất tốt, mấy tên tai to mặt lớn lúc nào cũng
khinh thường kẻ khác kia sẽ không biết rằng vẫn luôn có kẻ lấy đi những đồng
tiền mà bọn chúng “dày công” dùng mọi thủ đoạn để có được.
Thư nghe vậy cười khẩy một tiếng, nó nắm chặt lòng bàn tay lại, đập mạnh nó
lên tường:
- Anh làm cái trò thất đức ấy rồi tự cho mình là thần thánh? Không đâu, anh
muốn lấy tiền hay bất cứ thứ gì từ kẻ khác thì đừng dùng tay mà hãy dùng cái
đầu, cái đầu đó hiểu chưa?! Nên nhớ, bất cứ thứ gì anh có thể dễ dàng lấy từ ai
đó, chứng tỏ nó không phải là thứ quan trọng nhất của họ. Anh đừng tự đắc như
vậy, anh chỉ là một kẻ bám theo mép quần kẻ khác, lợi dụng thời điểm người ta
không đề phòng mà chộp lấy những thứ xấu xí mà người ta cứ bỏ nó vào trong túi
và chỉ lấy ra khi nhớ đến. Anh không tài giỏi gì đâu!
Đáy mắt thiên sứ giả dối kia như có chút tổn thương vì bị xỉ nhục, nhưng
thoáng chốc, hắn lại về nguyên bộ dáng bình tĩnh, bất cần đời. Hắn ép sát người
Thư vào tường, hơi nóng phả trên mặt nó:
- Bỏ cái thói hếch mặt lên dạy đời người khác đi! Cô thì có cái gì tốt đẹp?
Cơm đưa tận miệng, một người chỉ việc nhàn nhã mà sống thì hiểu được cái quái
gì chứ? Cô cũng như bao đứa con gái khác đến đây là lệnh của ông bố già hoặc là
tự xung phong tiến quân nhằm mục tiêu như một món hàng chờ cơ hội lọt vào mắt
xanh của chủ bữa tiệc này – một thằng nhóc nhàm chán ra vẻ lịch thiệp sao? Chắc
rồi, chứ không đâu cần ăn mặc đẹp thế này!?
Thư bực bội, tính dùng vũ lực để bịt cái miệng thối tha của hắn lại. Nhưng chưa
kịp để nó ra đòn, tên kia đã nhảy lên lan can, đứng sừng sững che khuất ánh
trăng phía sau lưng, ánh mắt như vì sao trong màn đêm nhìn về phía nó:
- Dù sao thật cám ơn cô đã không tố cáo tôi, thật không phụ công tôi đã có
lòng đem ví trả lại cho cô chứ không lấy hẳn. Đợt này đã kiếm kha khá rồi, tạm
thời nghỉ phép dài hạn, bái bai!
Thư nhìn theo hướng của thiên sứ, trong lòng ngổn ngang như tơ vò, hắn là
một kẻ trộm kì lạ!
- Oa…sao một mình đứng đây thế này? Anh chàng đẹp trai lúc nãy đâu rồi ta?
Đang lúc cảm xúc rối bời thì một giọng nói đanh đá vang lên ngay bên tai.
Nó quay đầu hướng nơi phát ra âm thanh kia.
Là hai cô gái xinh đẹp, trên tay mỗi người đều cầm một chiếc bánh kem. Họ
tiến lại gần phía Thư, mỗi người thi nhau nói một câu:
- Hay thật, đi vào cũng chủ tiệc, đi ra cùng thằng con trai khác. Số mày
cũng đào hoa phết chứ nhỉ?
- Phải rồi, đúng là không biết dơ! Ngay trong tiệc sinh nhật của bạn trai
đi nắm tay thằng con trai khác, thật không biết nên dùng từ gì để hình dung
đây?!
Thư bất mãn nhướng mày lên nhìn hai người đang to mồm cố ra vẻ hách dịch ở
trước mặt.
Hai người kia nghĩ nó sợ nhưng không dám nói nên càng được nước lấn tới.
Cô gái đứng phía trước đưa chiếc bánh kem cho người đứng phía sau rồi tập
chung sự chú ý lại về phía Thư:
- Vẻ mặt đó là sao? Tính giả nai chăng? Có muốn tao để lại một cái tát trên
đó không?
Thư cúi mặt xuống trầm ngâm suy nghĩ.
Cái tát sao? Nghe cũng được đấy, cầu mong hai bà chị này tát mạnh vào một
tí để nó còn có cớ đánh người, dù sao nó cũng đang bức xúc khó nén cần thư giãn
gân cốt, gái trai không ngại.
ĐỘP!
Đang chìm trong suy nghĩ của mình thì bị thứ nhão nhoẹt nào đó úp vào đầu,
Thư theo thói quen đưa tay lên xem thử đó là thứ gì.
- Ăn bánh kem ngon không nè?!
- Haha.
Hai giọng điệu cười hả hê vang lên đồng thời khiến cho nó hiểu rõ chuyện gì
đang xảy ra với mình. Lập tức, toàn người nó tản ra một không khí nguy hiểm:
- Mấy bà thím này là đang làm trò khỉ gì đây?
Người đối diện nó lập tức trợn mắt lên:
- Mày nói gì? Đang thích ăn đòn sao?
Nó nhếch miệng cười lạnh chỉ vào vị trí của thóp trên đầu:
- Ok, ngay và luôn, mau và lẹ, chỗ này nhiều máu nhất nè!
- Cái con nhỏ này!
Cô gái đứng trước mặt nó gân xanh nổi đầy lên trên mặt, nhỏ giơ tay tính
tát nó một cái. Nào ngờ bàn tay nhỏ bị một bàn tay khác vững vàng nắm lấy và
giữ lại giữa không trung.
- Lời khuyên cho hai bà chị: nên dừng tay trước khi quá muộn.
Phong ung dung mỉm cười nhè nhẹ nhưng nụ cười ấy mang đầy sự áp bức.
Cô gái kia toàn thân hơi run lên nhưng vẫn cố cãi cho bằng được:
- Phong…phong bênh con nhỏ này sao? Cô ta vừa mới bí mật gần gũi với một
tên con trai ngoài này đó! Cô ta cho Phong cắm sừng mà Phong vẫn còn bảo vệ cô
ta sao?
- No no. – Gã giơ ngón trỏ lên phe phẩy qua lại – Tôi đây là đang anh hùng
cứu mỹ nhân ra mặt bảo vệ mấy chị đấy! Tôi đảm bảo, nếu cái tát của chị nó mà
hạ xuống mặt người này, tương đương với trăm phần trăm bàn chân của người này
sẽ giáng lên đỉnh đầu mấy chị. Mẹ dạy không được đùa với lửa, không được nói
một nửa với người khôn, không ác ôn với người xấu, không cơ cấu với người giàu,
không làu bàu với người khó tính và nhất là không được dính đến người nguy
hiểm. Đây là một ví dụ điển hình về người ngoài mặt sáng nội tâm đen tối, mà
nhất là người nguy hiểm này lại thuộc quyền sở hữu của một người nguy hiểm khác
– đó chính là người đang nói chuyện với mấy bà chị đây. You understand?
Hai cô gái kia mặt tái đi, ngây ngốc gật đầu, trên trán đã vã mồ hôi lạnh. Một
tràng giang đại hải những câu dọa người như vậy bảo không hiểu cũng phải gật
đầu như bổ tỏi. Phong nhẹ nhàng buông cánh tay kia ra, nhoẻn miệng cười trìu
mến:
- Tốt lắm, xử lý xong rồi vậy đã đến lúc rời khỏi hiện trường chứ nhỉ? Có
gì cần chăng chối nữa không?
- Không…không có gì…
- H…ết…rồi ha…ha…
Nhìn theo bóng dáng vội vã bỏ đi của hai người kia, Thư không khỏi nhíu
mày:
- Cậu ngăn lại làm gì? Sao không để tớ đánh họ?
- Còn cậu nữa, tớ còn rất nhiều vấn đề cần “bàn bạc” với cậu. – Gã sắc mặt
trầm xuống, không nhanh không chậm nói.
- Hả…hơ…
Phong đột ngột cầm áo vest khoác lên vai Thư, gã cúi xuống bế nó lên. Nó
hoảng hốt bám lấy bả vai gã, hô lên:
- Này, cậu làm gì!? Bỏ tớ xuống coi!
- Cậu nên ngoan ngoãn im lặng nếu không muốn tớ áp đảo cậu ra giữa bàn tiệc
trong kia làm trò đồi bại.
Thư đỏ mặt dùng tay đấm mạnh vào trước ngực Phong:
- Cậu bị khùng sao? Cậu…
- Im lặng là vàng…- Gã thẳng thừng ngắt lời nó – …tớ dám đấy!
Thư im thin thít không hé ra được một câu, cả Phong cũng vậy. Sắc trời ngày
một tối dần, nhiệt độ cũng giảm theo, gã kéo áo quá đầu nó tránh cho gió lùa
vào, ôm gọn nó vào lòng chậm rãi đi qua cửa phụ của căn biệt thự lên lầu hai.
*
* *
Thư bước ra khỏi phòng tắm, trên người mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng.
Mái tóc ngắn ngang vai còn vương những giọt nước li ti rơi xuống bờ vai. Khuôn
mặt nó ửng hồng, làn da cũng mịn màng hơn sau khi tắm, đôi chân ẩm ướt bước
từng bước nhẹ trên sàn nhà, chỉ lo không cẩn thận sẽ bị trượt chân.
Nó đứng trước gương cầm lược chải tóc mà không hay có người mà ai cũng biết
là ai đó vừa xem cuốn Doraemon, vừa thỉnh thoảng nghía sang liếc trộm nó.
Phong có cảm giác bản thân dường như là tên đần độn đến khó tả. Gã không
biết mình nghĩ sao mà lại đi chờ Thư tắm xong rồi ngồi thẳng thắn nói chuyện
với nhau. Chỉ biết là giờ gã nhìn cái bộ dạng này của nó não sớm đã chuyển sang
dạng thiểu năng.
Thư rốt cuộc có coi gã là một thằng con trai không hả trời? Không, phải nói
nó có chút cảm giác gì với gã không đây?
Đây là điều mà phong không dám chắc nhất. Gã vừa rồi giả bộ giận dỗi, vậy
mà nó còn không thèm đuổi theo gã. Đã thế còn đường hoàng nói chuyện với một
tên con trai khác, quá đáng hơn còn cầm tay thằng chả.
Phong còn vì buộc phải tiếp chuyện với khách của ông nên khi cả hai kéo
nhau ra ngoài thì chỉ biết trơ mắt đứng nhìn. Mãi mới có thể len lén chuồn theo
cửa phụ ra ngoài thì gặp ngay một cảnh tượng chỉ có thể dùng từ mờ ám để hình
dung. Gã thấy Thư tựa vào tường, tên kia áp sát vào người nó, hôn nhẹ lên má
nó.
Phong lúc đấy chỉ muốn lập tức kéo tên kia ra đánh cho một trận, nhưng đột
nhiên nhớ ra mình chẳng là gì của Thư.
Ngay cả khi người đó đi rồi, nó vẫn ngẩn người nhìn theo.
Nghĩ đến đó, tức giận trong lòng Phong lại bừng lên.
Phong đưa tay lên nghịch ngợm lọn tóc còn ẩm nước của Thư, gã vùi vào cổ
Thư hít vào mùi hương thoang thoảng vờn quanh nó, ở bên tai nó thì thầm:
- Tớ còn chưa tính sổ vụ ở phòng y tế chiều nay đâu! Giờ đến lúc tính toán
sổ sách!
- Hở?
Thư còn đang ngây người chưa biết cái mô tê gì thì đã bị gã kéo về phía
sau. Nó mất thăng bằng ngã về phía sau. Trước khi kịp xác định chuyện gì đang
xảy ra thì nó phát hiện mình đã nằm gọn trong lòng Phong.
- Cậu biết tớ rất ghét thằng oắt Duy mà cậu lại thân thiết với gã vậy…- Duy
nghịch ngợm lọn tóc ngắn cũng của Thư, khẽ hít vào hương thơm thoang thoảng
phảng phất quanh nó – …cậu như vậy là có ý gì?
Thư bắt đầu có cảm giác choáng váng, nó lắp ba lắp bắp:
- Ý…ý gì…chứ?
Phong giữ lấy cằm Thư, cắn nhẹ vào gáy nó, gã trầm giọng hỏi tiếp:
- Tên vừa rồi là ai vậy?
Thư ngột ngạt đến sắp chết đến nơi còn đâu tâm tư mà trả lời câu hỏi của
Phong đây!
Nó không hiểu Phong, rốt cuộc ý Phong là gì chứ? Tại sao Phong phải quản nó
có thân thiết với ai chứ? Phong có thích nó đâu? Ôi trời, càng nghĩ lại càng
rối!
Thư run rẩy cố gỡ tay gã ra:
- Cậu…liên…liên quan gì đến cậu đâu…?
Lời vừa dứt, lập tức có một lực phía sau đẩy mạnh nó xuống nệm. Mở mắt ra,
hiện ra trước mắt đó chính là khuôn mặt lạnh lẽo của Phong đang ở khoảng cách
rất gần. Trong lòng nó không hiểu sao có cảm giác rất hồi hộp, nó luống cuống
chống tay đẩy gã ra nhưng hai tay liền bị ghì chặt xuống. Phong nhếch miệng
cười khẽ:
- Ha, đúng là không liên quan, nhưng mặc kệ! Tên kia là ai tớ không biết và
cũng không muốn biết! Cậu chỉ có thể ở trong vòng tay tớ chứ không có cơ hội
nào cho nó! Cậu có thể thích nó nhưng tớ sẽ không cho điều đó xảy ra, cậu có
thể đứng về phía nó nhưng một lúc nào đó tớ sẽ cho nó đứng về phía vực thẳm.
Hiểu rồi chứ?…
Phong liếm nhẹ lên gò má Thư, men theo đó dịch chuyển dần lên môi nó.
- Oaa!! Hai chị chú làm gì nha??
Ngay lúc đó, một giọng trẻ con lanh lảnh vang lên. Là bé Ngân – cháu họ của
Phong, mới bốn tuổi mà bản tính cái gì cũng tò mò hết trơn! Nó từ lúc nào đã
lẻn vào trong, ngồi xổm bên giường, thò mỗi nửa cái đầu lên, đôi mắt to tròn
linh động chớp chớp.
Phong khó chịu vì bị phá đám, buông lỏng tay ra, quay sang nhìn bé:
- Bé Ngân sao lại ở đây?
- Ông nội bảo bé Ngân đi tìm chú Phong, ông bảo chủ tiệc thì không được
phép đi lung tung. Mà chú với chị đang làm gì ấy?
Phong ngồi hẳn dậy, gã đưa tay lên che miệng làm bộ ho khan:
- È hèm, đang hút bụi cho sạch nhà í mà! Haha.
Nó chu môi, ngây thơ vô (số) tội:
- Ồ!!! Ra là thế! Thảo nào ba và mẹ thường hay hút bụi cho sạch nhà!
- Khụ…khụ….
- Khụ…khụ….
Lần này thì hai tiếng ho khan đồng thời vang lên. Bé Ngân vẫn ngây ngô hỏi:
- Chú chị bị ốm sao?
Phong cười cười xoa đầu nó:
- Không có gì, con ra trước đi chú ra ngay.
- Vâng ạ!
Bé ngoan ngoãn lon ton chạy ra ngoài rồi đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn hai người lâm vào cảnh trầm mặc.
Thư ngồi ở mép giường, quay lưng lại với Phong, tay không ngừng vò vò vạt
áo. Trong lòng nó đang rất bối rối, có vô vàn câu hỏi mà nó không dám nói ra.
Tại sao Phong lại tức giận?
Tại sao Phong có ý định hôn nó? Điều đó biểu thị cái gì hay chỉ là đùa giỡn
giống như thường ngày?
Tại sao?
Tại sao?
Vô vàn câu hỏi tại sao nhưng vẫn chỉ dám giữ trong lòng.
Phong lúng túng gấp gáp hỏi:
- Tớ…tớ ra trước. Cậu thay đồ nhanh rồi ra ngoài nha.
- Ừm, biết rồi, cậu ra trước đi.
Ngay khi Phong vừa đi ra, Thư lập tức co người lại ôm cả khuôn mặt đang đỏ
bừng. Người nó bây giờ không hiểu sao cứ mềm nhũn ra như không có chút lực nào
vậy.
Đáng ghét!