Hết giờ, vẫn như thường lệ, Thư cùng Phong và Duy đến sân luyện tập bóng
rổ. Hôm nay, câu lạc bộ bóng rổ có thêm hai thành viên mới. Đó là ai thì không
cần phải nói, Thư dùng đầu ngón chân cũng đoán được.
Chính là cặp Siêu song sinh khốn nạn vô đối kia!
Cả hai khi vừa xông vào đăng kí, lập tức như người ôm bóng ra giữa sân và
vẫn như vậy, người tay phải, người tay trái đồng thời chỉ thẳng về phía Phong,
mặt vênh một góc bốn mươi lăm độ:
- Nào, ta solo cái chứ nhỉ? Chấp một nửa con mắt!
- Chấp một nửa con mắt, ta solo chứ nhỉ? Nào!
Phong nhướng mày thú vị nhìn hai tên Siêu kì quái kia vài giây, sau chếch
miệng cười, gật gật đầu:
- Ok, chia nhóm, chúng ta chơi! Để coi mèo nào hơn mỉu nào!
Thư làm đội trưởng, có nhiệm vụ chọn lọc thành viên rồi chia nhóm, mỗi nhóm
gồm năm người và tất cả toàn là cao thủ, ngoại trừ cặp siêu song sinh khoái to
mồm thì không xác định. Những tân binh hoặc những cầu thủ dự bị thì có vai trò
đứng ngoài cầm chai nhựa vỗ bồm bộp. Thư thì lần này cũng bị cho ra ngoài làm
trọng tài bắt lỗi.
Nó tuy không phải cố ý, nhưng là cố tình sắp xếp ở hai đội hai tên ghét
nhau nhất cho khí thế hừng hực. Quả thực, đây chính là trận Long – Rồng tranh
đấu, bên lắc đầu lật lóc, bên quẫy đuôi thủng sàn. Cả hai đội không cần phải
bảo ban nhau mà chưa vào trận đã tên nào tên ấy tinh thần đã lên dây cót hết
lượt. Bởi căn bản mỗi bên ngó thấy mặt đối phương đã chỉ muốn đập cho một trận.
Ngay khi còi vừa tuýt, các cầu thủ thường ngày lười biếng của chúng ta ngay
lập tức như vũ bão xông lên.
Riêng Phong và Duy lại bình tĩnh đến ghê người. Cậu ta ở dưới bảng rổ ngồi
ngáp dài ngáp ngắn, bứt cọng tóc ngồi nghịch con kiến. Căn bản nhàm chán là
đúng rồi, cùng đội với Phong thì còn đâu hứng thú nữa!
Tuy nhiên, những thành viên khác thì lại rất sôi máu, nhất là cặp Siêu song
sinh. Ban đầu khi các thành viên thấy cả hai còn chưa cao đến mét bảy thì có vẻ
khinh, nhưng vào đến trận chiến đấu thì gần như không ai còn thời gian để suy
nghĩ đến việc đó nữa. Cả hai lợi dụng sự thấp bé và không được chú ý đến, cùng
với sự ăn ý đến từng hành động đã luồn lách và tìm cách cướp bóng của thành
viên bên đội Phong. Trong khi Phong gặp trở ngại vì bị các thành viên của đối
thủ bao vây, dù đã chú ý đến hành động của hai tên loắt choắt kia nhưng vẫn
phải lưu ý đến những đối thủ xung quanh để tránh bị cướp bóng.
Mãi mới tìm được kẽ hở để chuyền cho đồng đội, nhưng kết quả bóng vừa bay
đến gần người đó, liền bị một người trong cặp song sinh chộp lấy. Không biết là
anh hay em, chỉ biết rằng gã cười đắc thắng ôm bóng chuyền cho tên còn lại đang
đứng ở gần bảng rổ.
Tuy nhiên, sự ngạo mạn thì bao giờ cũng kèm theo việc trượt chân là xuống
thẳng vực. Tên Siêu kia không chú ý đến Duy đang ngồi dưới bảng rổ và quan sát
nãy giờ, mà có chú ý thì cũng nghĩ rằng cậu ta chỉ là hạng xoàng không đáng
nhắc đến.
Chính vì thế, một cú bật của Duy cùng với cú đập ruồi siêu hạng đã làm cho
quả bóng trên tay tên kia bắn thẳng xuống mặt đất rồi vung hẳn ra ngoài sân.
Duy nhẹ nhàng hạ chân xuống sàn nhà, bấm ngón tay crắc crắc nhếch miệng nói
đểu:
- Chơi kiểu gì vậy cha nội? Hai con tép riu này mà ông cũng để cho nó nảy
tanh tách như vầy sao? Còn đâu là siêu cầu thủ bóng rổ?!
Phong khoanh tay lại, đưa tay quệt một nhát trên mũi, hơi nghiêng đầu cười
lạnh:
- Hờ, nhát khởi đầu sơ ý thôi, không có lần hai đâu!
tên Siêu không xác định là anh hay em đang ngồi trên sàn nhà kia, nghe một
loạt những lời khinh bỉ thì gân xanh trên trán nổi lên. Gã đứng dậy, phủi phủi
quần áo xoay xoay cổ chân cổ tay làm, vừa làm động tác khởi động vừa nói:
- Hóa ra không phải hạng xoàng, nãy giờ cứ ngồi giả nai. Nhân, chúng ta có
vẻ gặp phải hai cái mảnh sành rồi!
Phong chậm rãi tiến về phía quả bóng, gã dùng một tay cầm nó lên để ở một
bên hông, giơ tay chỉ lần lượt vào hai anh em Siêu Việt và Siêu Nhân:
- Không biết thằng nào Siêu anh, thằng nào Siêu em, tui sẽ dìm giống như
chưa từng được nổi!
Vừa vằn lúc lửa chiến đôi bên đang bốc lên hừng hực thì một giọng nói trong
trẻo vang lên:
- Xin lỗi, lớp trưởng yêu cầu thành viên lớp 11B3 thì đến ngay phòng số 13
để họp lớp chuẩn bị cho hội chợ kỉ niệm thành lập trường chiều mai.
Là một nữ sinh với vóc dáng nhỏ bé, không, đích xác là lùn. Nhỏ đứng ở
trước cửa sân bóng rụt rè nói. Trên tay nhỏ cầm một con gấu bông màu nâu, một
bộ dáng tưởng chừng chỉ hơi búng nhẹ là bay khiến người nhìn, cụ thể là Thư,
chỉ muốn….éc… chơi trò SM.
Cả Duy và Phong, cùng với hai Siêu đều đồng thanh quát lên:
- Không họp hiếc gì hết! Không thấy không khí đang gay cấn cao trào sao??!!
Nói xong liền trợn mắt lườm nhau.
Nữ sinh kia lúng:
- Không được, lớp trưởng bảo không được phép vắng ai cả…
Lại đồng thanh:
- Không đi!
- Nhưng…
- KHÔNG NHƯNG NHỊ GÌ HẾT!!
Cô gái kia trầm mặc cúi đầu xuống, con gấu bông trên tay khẽ run run. Nhỏ
lảo đảo như u hồn lững thững bước vào trong sân bóng, sau đó ngước lên nặn ra
một nụ cười kinh dị.
XOẠT!
Trong khoảnh khắc thần kì đó, không biết làm cách nào, nhưng mọi người thấy
con gấu trên tai đã bị xé ra làm đôi dọc theo đường chỉ. Bông trắng bên trong
rớt ra, con gấu bông bị chủ nhân thẳng thừng thả xuống sàn như một vật phế
thải.
Nhỏ hơi cong khóe môi lạnh giọng hỏi:
- Hỏi lần cuối, có đi không? Yes or no?
Ngay lập tức, toàn bộ thành viên của lớp 11B3 mặt cắt không ra giọt máu,
gật đầu lia lịa. Trong thâm tâm ai cũng đều tự hỏi, bàn tay nhỏ bé xinh đẹp kia
làm thế nào xé được con gấu bông đó ra nha??
Thật là không thể đùa với lửa!!
Φ Φ Φ
Mở cửa, lom khom bước vào, ngó ngang ngó dọc. Cả một đám người tướng ta
không ai giống ai, tất nhiên là ngoại trừ anh em sinh đôi, thế nhưng lại rập
khuôn y chang một tư thế đi đứng.
Rón rén – từ chính xác nhất để hình dung hơn vài chục thành viên tập thể
11B3 lúc này.
Tại sao ư?
Tại vì họ đang bước vào phòng số mười ba – phòng hoạt động của hội Cosplay.
Nhưng vấn đề không phải ở đó!
Hội này do lớp trưởng lớp 11B3 làm hội trưởng.
Tuy nhiên vấn đề vẫn không phải ở đó!
Vấn đề là phòng hoạt động của hội như một bãi phế thải. Có thể nói đây là
một bãi phế thải quý tộc, bởi phế thải ở đây người thường không có. Mà không,
đến quý tộc thì cũng phải bó tay chịu trói!
Lớp trưởng lớp 11B3, hay chính là hội trưởng hội này – Hoàng Kim Long – một
kẻ quái dị của những kẻ quái dị, của tất cả những kẻ quái dị! Nếu hỏi mười
người về giới tính gã thì chín người nói không xác định, người còn lại thì cũng
đồng loại với hắn. Hắn có một mớ những quy tắc sống bất thành văn mà không ai
nghĩ ra được.
Người ta nói, Long có một cái nhìn xa xăm mang dáng vẻ bất cần đời, nhìn
mọi thứ chỉ bằng một phần ba con mắt. Nhưng chỉ có tập thể 11B3 biết rõ cuộc
đời hắn trái ngang nên không thể không nhìn người khác kiểu đấy. Từ bé sinh ra,
mắt hắn đã bị lé. Cho nên, mắt hắn luôn nhìn lệch đi so với hướng mặt và kèm
theo đó gu thẩm mỹ cũng lệch theo. Chiếc dây chuyền được xỏ bởi những con bọ
cánh cam chết khô là một điển hình!
Đã có người vô đây mượn trang phục để mặc biểu diễn, không biết thế nào mà
giẫm phải chiếc mảnh sành hình chiếc lá được cắm trong một tấm xốp để rải rác
trên bậc cầu thang lên tầng trên phải lên viện băng bó. Nhưng hội trưởng của
chúng ta nổi tiếng là vô tư đến mức vô trách nhiệm và vô đạo đức, chỉ tận tụy
với bản thân còn ”sống chết mặc bay”, đối với hắn luôn chỉ là một việc nhỏ nằm
giữa vô vàn những việc nhỏ khác.
Đặc biệt là vẻ ngoài của Long so với căn phòng mang con số mười ba này thì
không khác nhau tí nào. Ngoài kì quái thì vẫn là kì quái!
Trong căn phòng đầy âm khí, một người nằm ngả trên chiếc võng màu xanh,
trên người mặc chiếc áo dài đen, mái tóc dài mềm mại rũ xuống sàn nhà, chân
đung đưa cùng điệu nhạc không lời Serenata kinh dị làm không khí càng thêm rùng
rợn. Ngay khi thành viên đầu tiên của lớp 11B3 đặt một bước vào, lập tức giọng
nói lạnh lẽo từ trong vang lên:
- Thông báo sáu giờ đúng phải có mặt, vậy mà đã chậm mười bảy phút bốn mươi
ba giây. Dương à, em làm ăn kiểu gì vậy?
Cô gái nhỏ vừa nãy – người đã xé tan con gấu bông nghe vậy lập tức xông
lên, nhào vào lòng người trên võng, oang oang nói:
- Đức ngài Long ca ca cốc cốc, tại lũ ất kia bảo hoài không chịu nghe làm
em tốn bao nhiêu thời gian và toạch mất mấy con gấu bông yêu quý vì bực tức
huhu!!
Người đang òa khóc như thật kia chính là -Phạm Nhật Oanh – là một học sinh
lớp 10b11, một lớp có thể nói là gần bét của trường. Người kia là Hoàng Rồng
Vàng vĩ đại của hội cosplay. Cả hai giống như đang diễn tuồng chèo bi kịch và
cũng rất kịch.
Long đưa tay lên xoa đầu Oanh:
- Oh~ Vậy chúng đâu rồi?
Nhỏ sụt sịt lau nước mũi vào áo hắn:
- Híc, xé rồi. Nhưng đồ đã bỏ đi thì không lấy lại. Gấu dễ xé là gấu hàng
dởm…
VÙ VÙ!
Một trận gió lạnh đột ngột thổi qua làm tổng thể mấy chục thành viên lớp
11B3 đứng hình. Cô gái này trong người chứa nhiều tế bào bựa bảo sao xác không
to lên được??
Long dịu dàng nở nụ cười với cô nhóc kia, phun ra một phát ngôn kinh điển:
- Đồ đã bỏ đi là đồ đáng bỏ đi, đồ đáng bỏ đi là đồ nên bỏ đi.
Xong, ngay khi chưa để ai tiêu hóa được lời nói của mình thì liền ngước
lên, ánh mắt sắc lạnh:
- Ngày mai diễn ra hội chợ kỉ niệm thành lập trường, mọi người biết không?
Cả đám không hẹn mà cùng gật đầu.
- Vầy còn đứng đó?
¤¤¤
Phong gác hẳn chân lên trên một chiếc bàn lớn, trên tay cầm một ly trà sen,
nhấp nhấp từng ngụm.
Thật sự là rất nhàm chán, vô cùng nhàm chán và cực kì nhàm chán!
Nếu không phải Thư có mặt ở đây chỉ sợ gã đã đạp cửa bỏ đi từ đời tam hoánh
nào rồi chứ không ngồi đây mà buồn đời ngáp dài ngáp ngắn như vầy!
Trong khi đó, Duy cũng chán nản không kém, cậu ta ngồi co chân lên ghế, tay
cầm hai cốc nước, đổ nước từ cốc này sang cốc khác và ngược lại.
Thỉnh thoảng nước rớt xuống bàn, cậu ta không thèm suy nghĩ mà liền cầm
luôn vạt áo người ngồi bên cạnh mà lau làm người ta la ó không ngừng.
Lớp trưởng Kim Long đang bàn bạc nhỏ với lớp phó thấy một cảnh hai màn như
vậy thì mất cả kiên nhẫn. Hắn đập bàn quát lên:
- Duy, Phong! Ông duy stop ngay cái hành động ngu xuẩn đó lại, còn ông
Phong thì phiền ông có thể bỏ chân đang gác trên bàn kia xuống không? Hội Cos
là nơi thiêng liêng cao cả mà hai ông có thể tùy tiện làm bừa vậy sao hở?
Phong hơi nhíu mày, nhưng chung quy tư thế cũng không có thay đổi:
- Hô, thế mà tôi tưởng ông mời tôi đến đây để phá, tiếc thật!
Gân xanh trên trán Long có dấu hiệu co giật. Tên này là khắc tinh của hắn
trong suốt quãng thời gian làm lớp trưởng. Từ những vụ phá đám không tên cho
đến những vụ trối bỏ trách nhiệm rồi giả vờ ngây thơ vô tội.
Chính tên này cùng với tên Duy khốn khiếp kia đã xây cho hắn một địa ngục
trên thiên đường, tạo cho hắn sóng gió, tôi luyện hắn trở thành con người đồi
bại như trong hiện tại.
Cố gắng nhịn lại bực tức trong lòng, Long nhấc tách trà trước mặt lên, hớp
một ngụm nhỏ, giọng nói âm trầm khẽ hỏi:
- Mọi người có ý tưởng gì chứ?
- Không có. – Cùng uể oải lắc đầu.
Hắn đặt tách trà xuống, nhoẻn miệng man rợ cười:
- Hắc, vậy theo ý tau, chúng ta sẽ làm nhà ma. Việc trang phục, cosplay do
Dương, à không là Oanh phụ trách. Đừng có ý kháng chỉ mệnh lệnh. Ẻm tuy mới lớp
mười nhưng là hội viên đặc biệt của hội Cos, và cũng là hội trưởng hội
karatedo. Bản tính thì hơi bị hướng nội nhưng cú đấm thì rất hướng ngoại.
Oanh từ phía đằng sau Long đứng sang bên cạnh hắn, đầu hơi ngước lên, đoan
trang mà cười phúc hậu:
- Em là Oanh, mọi người cứ gọi tên riêng của em là Dương. Rất mong mọi
người nhiệt tình ủng hộ. Nhưng nếu không nhiệt tình chỉ sợ đao kiếm vô tình…
Tiếng nói cao vút và vang vọng trong không gian tĩnh lặng, trời bắt đầu từ
từ ngả bóng, nghe đâu đây như văng vẳng âm thanh giàn đồng ca của những âm hồn
vất vưởng.
Tất cả đều đem đến cho những người đang ngồi trong phòng số mười ba này một
cảm giác chân thực về những tư tưởng biến thái!
Đến bây giờ, mọi người mới dám chắc nịch rằng hoàn cảnh nó ảnh hưởng nhiều
đến tư tưởng.
Và hoàn cảnh này thật hại não!
***
Buổi sáng, ngày kỉ niệm thành lập trường.
Hôm nay là một ngày thời tiết đẹp. Bầu trời cao trong xanh, mây trắng muôn
hình vạn trạng lững lờ trôi nhẹ trên nền trời xanh ngọc, nắng nhẹ dạo chơi trên
khắp mọi ngóc ngách của những con phố, gió thoang thoảng lay động những tán cây
xanh rì, làm khung cảnh càng thêm tràn đầy sức sống.
Thời tiết như vậy quả thực là thích hợp để tổ chức những hoạt động vui chơi
giải trí.
Giải trí thì vui thật, cơ mà làm thành phần đóng góp cho sự giải trí của
người khác thì chẳng vui chút nào!
Những người được cử đi làm đại diện của các lớp chọn để tham gia vào hoạt
động lớn, nghe qua thì oai, nhưng chính xác là làm nô bọc chứ có được miếng gì!
Thư càng thấm thía điều đó sau cả một buổi sáng hết bê bàn rồi lại đến xếp
ghế làm nó muốn rụng lưng. Ăn thì chẳng được bao nhiêu, đổ hết vào hoạt động
công ích này, cơ bụng nó như dính vào cột sống.
Theo sắp xếp, Phong với hai người đứng đầu khối mười và mười một trong kì
thi khảo sát đầu năm phụ trách tiếp khách mời. Khách mời hôm nay ngoài những
thầy cô đã nghỉ hưu, các cố hiệu trưởng, còn có các cựu học sinh của những niên
khoá trước cũng tề tựu về đây.
Trong ba người được cử đi tiếp khách mời, trong đó Thư xác định được Phong
và một cô nhóc lớp mười.
Sở dĩ nó chắc chắn như vậy được, cũng là bởi người đại diện cho khối mười
hai là chị gái từ Đức trở về mà hôm trước đã đến tận sân bóng rổ để tìm gặp
Phong.
Tuy nhiên, người đứng đầu khối mười hai là một anh lớn – thành viên của câu
lạc bộ bóng rổ, anh ấy nói rằng ảnh không muốn đi và còn nói chị ấy là do Phong
đề bạt.
Nhìn hai người cười cười nói nói, đùa giỡn với nhau, nó không khỏi bĩu môi
khinh thường.
Gã chính là đang tạo cơ hội rút ngắn khoảng cách với người đẹp đây mà!
Nhưng cách này cổ điển quá! Chọn phương thức đó để gần gũi nhau, chỉ sợ không
có dư giả thời gian thể hiện tình cảm ấy!
Còn về phần Duy, cậu ta hôm nay có vẻ ga lăng hơn mọi ngày.
Nếu là ngày thường Duy vẫn luôn là tiên phong trong việc hành nghề đập phá,
thì hôm nay cậu ta lại giúp các đàn anh đàn chí thiết kế và bố trí khán đài.
Cậu ta chuyên nghiệp giống y chang một người lâu năm trong lĩnh vực này vậy. Từ
vẽ sơ đồ, cho đến ước chừng khoảng cách, vị trí đều rất thuận lợi khiến mọi
người tấm tắc khen.
Duy cứ như một người khác. Cậu bình tĩnh, điềm đạm, trên môi chỉ phảng phất
một nụ cười nhẹ, từng cử chỉ đều rất uyển chuyển, không giống dáng vẻ nghịch
ngợm như mọi hôm.
Điều đó lại càng khiến Thư muốn phỉ nhổ hơn nữa!
Phong và Duy, cả hai hôm nay đều phát huy hết công suất tác dụng của bản
thân. Sĩ gái – một cụm từ chuẩn xác nhất để hình dung hai người lúc này. Trong
mắt nó thì họ đúng là những tên thích thể hiện!
Fan của Phong hôm nay thì tức sôi máu rồi, nhưng fan của Duy thì có cơ hội
đã mắt ngắm bạch mã hoàng tử của mình. Còn fan của Thư…
Nó nhìn về phía mấy cái đầu thò ra từ sau thân cây phượng to lớn. Ngay lập
tức, những cái đầu kia rụt lại.
Éc, họ vẫn đứng đấy ngắm nó nãy giờ. Nghe mấy tiếng reo hò đề xi ben chỉ có
thể nói là le vờ ắp kia làm nó chỉ muốn nhét mấy hòn đá vào mồm. Rất tiếc là nó
hiện tại đang làm người tử tế.
Cho nên, chùn lẹ!
…
Thư xách túi to túi nhỏ những rác là rác đi về phía thùng rác ở cạnh chân
cầu thang. Đến đến nơi, nó thấy một khuôn mặt quen thuộc đang đứng nói cùng ai
đó đang quay lưng lại phía nó.
Tiến lại gần, Thư nhận ra đó là con bé Oanh.
Nhỏ mặc một bộ Lolita màu hồng phấn, chân đeo giày búp bê, mái tóc màu ánh
hồng được buộc cao hai bên, thắt chiếc nơ cùng màu xinh xắn làm nhỏ nổi bật dù
đi bất cứ đâu.
Từng nhìn ảnh Cosplay, nhưng tận mắt nhìn lại có một cảm giác rất mới lạ.
Cosplay đúng là một nghệ thuật!
Oanh nhìn thấy Thư, nhỏ mừng rỡ reo lên:
- A chị Thư!
Nó xách túi rác bỏ vào trong thùng, xong tiến tới chỗ họ, mới để ý thì ra
người nói chuyện cùng Oanh là một người phụ nữ trung niên, để kiểu tóc ngắn gần
giống kiều đầu Tom boy của Thư. Hơi cúi đầu làm bộ dáng lễ phép chào, sau đó
nhướng mày hỏi Oanh:
- Bác đây là…?
Nhỏ liến tháo đáp:
- Bác ấy nãy giờ cứ đứng ở đây, em thấy lạ nên tiến lại gần hỏi. Bác ấy nói
muốn tìm người tên Phạm Công Huy, nhưng không nhớ là lớp nào. Như vậy rất khó
à!
Nó tròn mắt nhìn người phụ nữ kia, tò mò đoán thử:
- Phạm Công Huy…mười tám tuổi…học 10C8?
Người kia gật đầu lia lịa:
- Đúng rồi, con biết nó ở đâu không? Tìm giúp bác được không con?
Thư xoa xoa cằm suy ngẫm. Theo nó nhớ thì từ lúc đứng dưới sân trường đến
giờ, nó không có thấy cái bản mặt tên kia đâu. Có khi lại đi kiếm chỗ nào ngủ
nướng rồi!
- Có lẽ con biết, bác cứ ngồi ở ghế đá đằng kia, con sẽ giúp bác.