Hàng Xóm Của Tôi Là Cô Giáo

Chương 27: Chương 27




Nữ sinh ôm theo đống tài liệu bước vào, người đó thành thục đặt tài liệu lên bàn:

“Đây là tài liệu và bài tập cô nhờ em photo”

“Ừm, mà chiều nay qua nhà dì chơi không?”

Nữ sinh mím môi suy nghĩ một chút rồi đáp:“Dạ cũng được ạ”

“Nhớ dắt Tâm Ngọc theo, lâu rồi dì còn chưa gặp nó” nữ sinh gật đầu rồi rời đi mất. Đây là Tâm Châu cháu họ của Khánh Ân, nàng chỉ có duy nhất Tâm Châu và Tâm Ngọc là cháu nên hai đứa bé được nàng thương yêu, nuông chiều từ nhỏ. Về sau nàng mới hạn chế chiều chuộng lại, vì bị chị họ nhắc nhở và hăm dọa.

Buổi chiều nay Khánh Ân về sớm nên ghé chợ mua vài thứ về nấu mấy món cho Tâm Châu và Tâm Ngọc, người giúp việc nhà nàng đã xin nghỉ luôn vì nhà có việc. Vì vậy Khánh Ân cũng tập nấu vài món, càng nấu nàng càng lên tay vì thế cũng khiến nàng thích vào bếp hơn.

Nàng đang loay hoay ở bếp thì Tâm Châu cũng đã tới, lúc trước Khánh Ân có làm thêm một chìa khóa nhà cho Tâm Châu. Nên bây giờ Tâm Châu có thể tự vào, thấy hai đứa cháu nhỏ của mình Khánh Ân bỏ hết những việc đang làm mà đẩy hai đứa nhóc ra phòng khách ngồi nói chuyện.

Khánh Ân vừa ôm Tâm Ngọc ngồi trên đùi mình vừa đùa giỡn:“Bắp Cải dạo này lớn quá, chắc tui già đi rồi” vừa nói nàng vừa nhéo hai cái má mềm mềm bự bự của Tâm Ngọc. Ở nhà Tâm Ngọc tên là Bắp Cải, còn Tâm Châu tên là Bí Ngô. Tâm Ngọc chỉ mới có bốn tuổi thôi.

“Dì của con ơi, mới có mấy tháng mà dì già đi là sao? Dì luôn trẻ đẹp mà”

“Con đó chỉ biết nịnh, thôi em và con ngồi chơi với “Chó” đi. Dì đi nấu cho xong rồi chúng ta ăn” vừa nói nàng vừa ẵm Bắp Cải ngồi lên sofa, đứng dậy xoay vào bếp.

Tâm Châu cũng đứng dậy theo:“Để con phụ dì”

“Chơi luôn, để coi tay nghề của cháu tui ra sao rồi hì hì” Bên cạnh hai đứa cháu nàng cứ như bị dở hơi, khác với vẻ mặt bất cần mỗi ngày. Khánh Ân bây giờ chỉ có gương mặt nũng nịu thôi.

Có thêm Tâm Châu phụ giúp nên rất nhanh cả hai đã nấu xong một bữa cơm đúng nghĩa. Từ nhỏ Tâm Châu đã được ba mẹ cho làm việc nhà, nên mấy việc nấu ăn này nọ nàng có thể làm rất tốt. Khánh Ân ăn miếng nào cũng đều khen tới tấp. Mắt nàng sáng rực nếm hết món này đến món khác, vừa ăn nàng cũng vừa đút cho Tâm Ngọc. Lâu rồi không gặp dì nên Tâm Ngọc có vẻ không quen, nên cứ ngại ngùng nhìn Khánh Ân mãi và cũng thêm một lí do là...:

“Dì!!!”

“Sao sao?” nàng vẫn đang miệt mài đút cho Tâm Ngọc ăn, chả buồn nhìn đến Tâm Châu kêu gì.

“Em con nó bốn tuổi rồi, nó tự ăn được dì đừng đút nó nữa. Dì đút mà nó chưa kịp nuốt hết đã tới thêm một muỗng khác kìa”

Khánh Ân bất động nhìn Tâm Châu, ừ nhỉ cháu nàng nó biết cầm muỗng mà nãy giờ nàng đút nó làm gì? Nàng gượng cười nói:

“Dì giỡn á, giỡn thôi nãy giờ giả bộ đút cho nó nhớ về tuổi thơ thôi. Hihi”

“Dì!!!” Tâm Châu lại kêu lớn thêm lần nữa.

Khánh Ân giật mình nên nói lắp bắp:“ Hả...hả???“.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Trời Sinh Thích Em

2. Mấy Mẩu Truyện Nhỏ Nhặt Được Khi Đi Dạo Một Vòng

3. Điền Viên Xuân

4. Khi Nam Thần Biến Thành Dưa Chuột

=====================================

“Mẹ con nói chiều nay mẹ con cũng ghé qua đây chơi”

“À...à mày làm dì hết hồn hà, mốt đừng kêu lớn quá dì đau tim nghe chưa?”

Tâm Châu cười nhếch mép, khinh bỉ Khánh Ân. Từ nhỏ ba mẹ nàng hay bận nên gửi nàng qua nhà Khánh Ân chơi, nàng còn nhớ lúc đó nàng thích gì Khánh Ân cũng cho. Sau này khi lớn lên, vì nàng bận học Khánh Ân bận việc của nàng nên không còn gặp nhau thường xuyên. Sau đó lại đủ thứ chuyện ập đến, mãi đến khi Khánh Ân về đây dạy học thì cả hai dì cháu mới có cơ hội gặp mặt nhiều hơn.

Lúc này cả ba đang ngồi ở sofa xem tivi thì có tiếng chuông cửa, nghĩ rằng mẹ mình đến nên Tâm Châu vui mừng chạy ra mở cửa. Rồi lại chưa kịp xem rõ là ai, nàng đã bay vào ôm chặt lấy, lúc này Tâm Châu cảm thấy sai sai mẹ nàng nay sao cao quá, còn nữa mùi hương này đau phải mùi nước hoa mà mẹ hay dùng? Bỗng nhiên cơ thể nàng bị đẩy ra, lúc này nàng mới giật mình mà la toáng lên làm Ngọc Dương giật mình vội bịt miệng nàng lại:

“Gì vậy? Cậu là ai tự nhiên ôm tôi rồi hét lên làm gì?” Ngọc Dương hơi khó chịu khi thấy người này ôm mình, còn lại ở nhà Khánh Ân.

“Ứm...ưm...ơm” Tâm Châu ú ớ chỉ vào tay Ngọc Dương, thấy vậy Ngọc Dương bỏ tay khỏi miệng nàng.

“Tôi xin lỗi” Tâm Châu ngượng đỏ mặt nó xin lỗi Ngọc Dương.

Ngọc Dương cũng chẳng mấy quan tâm chỉ lịch sự nói: “Ừm, có thể cho tôi gặp cô Khánh Ân không?” vừa dứt lời đã có giọng khác vang lên:

“Tui đây, kiếm tui à nhóc?” Khánh Ân lon ton chạy ra

“Đây cho cô, em về đây tạm biệt” nàng đưa xong túi bánh nàng vừa làm xong liền lập tức đi thật nhanh về nhà. Chẳng thèm nhìn lấy Khánh Ân thêm giây nào.

Trong lòng Khánh Ân khó hiểu, nhưng mà vì Tâm Châu kêu nên nàng cũng vội vào nhà. Cùng Tâm Châu vào nhà, cả hai ai cũng bắt đầu tự nghĩ về chuyện riêng của mình. Khánh Ân bận phiền lòng vì tự nhiên nay trợ lí của nàng lạ quá, còn Tâm Châu thì ngại đỏ mặt khi nhớ về cái ôm lúc nãy. Điều mà nàng ước ao từ lâu, Tâm Châu không thể tin rằng nay lại có thể làm được.

Tầm bảy giờ tối, mẹ Tâm Châu cũng tới...

- ---------------------------------

Lâu rồi mình mới trở lại, mình là Dừa đây. Cảm ơn vì đã luôn ủng hộ mình ạ!

Xin lỗi vì đã không giữ lời hứa với bạn kia ạ!!! Có nhiều chuyện ập tới quá khiến mình không thể nhanh chóng ra chương. Thành thật xin lỗi các bạn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.