Đêm nay, là một đêm trời mưa tầm tã...
Có những giọt mưa nặng trĩu rơi xuống mặt đường, cũng có những giọt mưa xuyên qua từng tán cây, làm ướt đẫm bờ vai của đôi nam nữ đứng bên dưới tán cây cổ thụ. Làn mưa trở nên mờ ảo hơn bởi có ánh sáng nhàn nhạt của đèn đường chiếu rọi.
Trong thứ ánh sáng yếu ớt đó, Chanyeol dường như thấy Misa đang khóc. Giọt nước mắt trong suốt màu pha lê lăn dài trên gò má tái nhợt của cô rồi từ từ chảy vào miệng anh, mằn mặn, cay đắng. Chanyeol như nếm được nỗi lòng, sự đau đớn đến thấu tâm can của người con gái anh yêu.
Bao nhiêu tình cảm đè nén trong lòng bấy lâu bùng nổ, bàn tay gân guốc mạnh mẽ gì chặt lấy đầu cô về phía sau, Chanyeol ra cuồng bạo áp sát cánh môi lạnh lẽo, kiêu ngạo của mình lên đôi môi anh đào run rẩy, mềm yếu của Misa, chỉ hận không thể cùng với cô hoà làm một.
Bất chấp sự vùng vẫy, cự tuyệt từ Misa, anh vẫn khuấy đảo nơi khoang miệng cô, tiếp tục làm sâu sắc nụ hôn này...
Không biết đã bao lâu, cô gái trong vòng tay Chanyeol đã hoàn toàn tuyệt vọng, không khí trong phổi dần dần cạn kiệt, Misa bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, mềm nhũn tựa hẳn toàn bộ cơ thể mình vào khuôn ngực cường tráng nơi anh.
Khi Chanyeol đưa chiếc lưỡi ẩm ướt, mềm mại di chuyển sâu vào trong cô, xương hàm của cả hai va vào nhau đau điếng. Misa không thể chịu nổi nữa, liền bất chấp tất cả cắn mạnh lên môi Chanyeol...giống như cách mà trước đây anh đã từng làm với cô.
Chanyeol bất ngờ bị Misa tấn công không kìm được bèn khẽ rên lên một tiếng rồi sững sờ buông cô gái trong lòng mình ra. Ánh mắt lấp lánh ngấn lệ của cô đầy căm phẫn hướng thẳng đến chàng trai phía đối diện.
Dưới làn mưa mịt mù sương khói, anh vẫn đứng bất động mà chân thật, đáy mắt âm u thả vào khoảng không vô tận không một chút cảm xúc, trên khoé môi băng giá nơi anh, chảy xuống dòng máu đỏ tươi đến nhức mắt.
Misa lập tức chạy lên đằng trước, tay vung thành nắm đấm, dùng hết sức lực bình sinh đánh thật mạnh lên ngực anh, khóc nức nở.
Đồ đáng ghét! Đồ chết tiệt! Đồ chết bầm Park Chanyeol! Tại sao anh đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại chửi mắng tôi thậm tệ rồi lại hôn tôi? Anh lấy quyền gì chứ? Rốt cuộc anh coi tôi là cái gì? Trong mắt anh tôi chỉ là một đứa con gái lẳng lơ, dễ dãi thôi đúng không? Tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh! Cả đời này, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.
Misa vừa dứt lời liền nhanh chóng bỏ chạy thục mạng, khuôn mặt cô giàn giụa lệ đắng, những giọt mưa vô tình, tàn nhẫn liên tục hất vào người cô. Mưa và nước mắt cùng hoà lẫn với nhau, thấm đẫm sự đau đớn, bi thương trong lòng cô gái nhỏ.
Cô cứ nhằm về phía trước mà chạy...Chạy mãi...Chạy mãi... Cũng chẳng biết con đường phía trước sẽ đưa mình đến nơi đâu.
Chanyeol đờ đẫn đứng bất động dưới tán cây cổ thụ, đôi mắt phượng đẹp đẽ thoáng lên một tia u buồn nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của người con gái anh yêu từ từ mờ dần, rồi mất hút trong làn mưa.
Anh thẫn thờ, đầu gối đột nhiên khuỵ xuống mặt đường đầy nước. Khoé mắt lúc này đã cảm thấy cay cay, thì ra anh đang khóc.
Giơ tay ôm lấy ngực mình, cảm giác ê ẩm khi cô đấm lên người anh vẫn còn đó. Nhưng đau đớn này có là bao, nó làm sao so sánh được với nỗi đau trong sâu tận trái tim anh.
Chanyeol vò mái tóc ướt đẫm của mình thầm trách than.
Tại sao? Tại sao vậy?
Vừa nãy anh đã làm cái gì? Tại sao anh không đủ dũng khí để nói với cô rằng anh yêu cô, rất yêu cô.
Chính vì yêu cô đến phát điên lên nên anh mới ghen tức khi thấy cô gần gũi với người đàn ông khác. Chính vì anh không cho phép trên người cô có mùi của kẻ khác giới nào ngoài anh nên anh mới hôn cô.
Nhưng mà anh đã không có nói cho cô biết. Bởi vì anh sợ cô cười nhạo anh, anh sợ cô chê anh là một kẻ điên, chỉ biết đơn phương và đeo bám người khác. Anh sợ kết quả nhận lấy chỉ là câu từ chối thẳng thừng từ cô, anh sợ bản thân sẽ không chịu nỗi khi nghe mấy chữ Nhưng tôi không yêu anh mà cô có thể sẽ nói ra.
Anh sợ tất cả, anh sợ...anh sợ nhiều lắm...
Bởi vì anh hiểu rõ...
...trái tim cô vốn không có chỗ trống dành cho anh...
..........
Misa cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp, cả người run lên cầm cập. Nhiệt độ dễ chịu bởi có điều hoà nơi phòng ngủ vẫn không khỏi giúp bàn tay lạnh đến nỗi trắng bệch của Misa giảm bớt cảm giác tê cứng, cổ họng đau rát, cô bắt đầu ho sùng sụt.
Có lẽ cô đã bị cảm mất rồi, dầm mưa gần hai tiếng đồng hồ để đi bộ về nhà, không đổ bệnh mới lạ.
Ngón tay thon dài run run vươn đến chiếc tủ đầu giường cầm lấy cốc cốc nước ấm uống vội, thứ chất lỏng vô vị kia vừa chảy vào miệng cô, cảm giác ê ẩm lập tức xông đến lan toả rõ rệt trên khoé môi.
Misa khẽ nhíu mày đau đớn bỏ cuốc nước xuống, cô bất giác giơ tấm gương tay lên ngang tầm nhìn. Khuôn mặt diễm lệ của cô nay đã trở nên tiều tụy, hiện ra trong gương nhợt nhạt, thảm hại chưa từng có. Đôi mắt đỏ hoe lướt thêm xuống dưới nữa rồi chợt dừng lại ở đôi môi anh đào đáng thương đang sưng phồng vì bị người ta cưỡng hôn. Những hình ảnh dưới tán cây trong cơn mưa lúc nãy như ùa về trong tâm trí Misa.
Nghĩ đến nụ hôn cuồng nhiệt ấy, cô lại không thể kìm nén sự tức giận, trong tâm trí bất chợt dấy lên một cảm xúc khó tả.
Hàng xóm đáng ghét, anh cố ý bắt nạt cô. Sao anh lại đối xử như vậy với cô chứ? Anh thật ra có ý gì?
Misa tựa đầu lên chiếc gối mềm kê cao nơi thành giường, đưa đôi mắt to tròn đen láy chớp nhẹ nhìn về phía cửa sổ, màn đêm mông lung như mịt mù hơn trong làn mưa. Cô bỗng vô thức nghĩ đến chàng trai bên dưới tán cây cổ thụ.
Mưa lớn thế này, không biết anh đã về nhà chưa, hay vẫn còn đứng ở đấy. Cảm giác xót xa như có như không khẽ lướt qua trái tim mềm yếu.
..........
Tiếng cốc cốc gõ cửa vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có giữa căn hộ kiểu châu Âu hiện đại, sang trọng, chàng trai tuấn tú mái tóc hơi ướt đang ngồi ủ rủ trong phòng nhanh chóng đứng dậy, cố che giấu tâm trạng ão não vội bước từng bước nặng nề ra mở cửa.
( Có bạn nào tinh ý phát hiện ra tại sao Bún là ngồi ủ rủ như thế không? Đơn giản lắm, bởi vì đó chính là tâm trạng của một chàng trai nhìn thấy người mình yêu hôn người khác đó! Vâng! Chàng trai ở chap 51 dưới cơn mưa rơi nước mắt ấy chính là Bún của chúng ta. )
Cánh cửa vừa được mở, Baekhyun lập tức không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy bộ dạng của chàng trai cao lớn đang đứng trước hành lang. Cả người anh ướt sũng, khuôn mặt trắng bệch cắt không còn một giọt máu.
Hai giờ sáng, anh dầm mưa giữa cái nhiệt độ ba độ C từ cổng chính S.M. Entertainment đến tận nhà Baekhyun.
Quần áo nhem nhuốc toàn những vết bùn bẩn do lúc nãy không cẩn thận trượt chân té ngã ở luống hoa bên vệ đường, trông anh như người mới trở về từ cõi chết.
Cặp mắt cún con chẳng kìm được hoảng hốt, Baekhyun liền há hốc mồm thốt lên.
Channie, cậu chưa về nhà sao? Cậu đã đi đâu thế? Sao lại ra nông nổi này? Mau vào nhà đi, lạnh như vậy bị cảm bây giờ.
Lời nói còn chưa dứt, Baekhyun đã vội vã kéo đôi bàn tay lạnh ngắt của cậu bạn mình vào trong rồi cẩn thận đóng cửa.
Baekhyun giục Chanyeol đi tắm gội, còn anh thì nhanh chóng vào bếp nấu một bát cháo hầm hạt sen nóng hổi mang lên.
Lúc này, Chanyeol đã tắm xong. Anh đang mặc trên người bộ quần áo ngủ của Baekhyun từ từ bước ra phòng khách.
Chiếc áo size bé và quần dài bị ngắn lên tận mắt cá, khiến Baekhyun mới thoáng nhìn thấy đã bật cười, anh nghịch ngợm cất tiếng trêu chọc cậu bạn.
Cậu mặc bộ này trông hợp ghê đấy. Vào soi gương thử không?
Trước câu nói vui đùa của Baekhyun, vẻ mặt Chanyeol vẫn không chút biểu cảm, anh như người vô hồn đi đến bộ ghế sô pha ngoại nhập đối diện nhoài người ra đầy mệt mỏi.
Baekhyun thấy tâm trạng của Chanyeol không được tốt, bèn mang bát cháo đặt xuống bàn kính gần đó rồi lo lắng hỏi.
Cậu...hôm nay xảy ra chuyện gì sao?
Baekhyun nói đến đây bỗng dừng lại, trong lòng dấy lên cảm giác đau như cắt, anh đang nhớ về những hình ảnh chính mắt nhìn thấy trong cơn mưa lạnh giá khi nãy.
Baekhyun vốn cứ tưởng, Chanyeol và cô ấy, hai người đang yêu nhau chìm đắm trong men say hạnh phúc, nhưng mà xem ra sự thật không phải vậy, hình như giữa Chanyeol và cô đã xảy ra hiểu lầm gì đó.
Tâm trí Baekhyun mơ hồ rối loạn hơn cả tơ vò, anh thật không biết bây giờ mình nên vui hay nên buồn. Cõ lẽ anh nên vui vì anh vẫn còn cơ hội theo đuổi người con gái mà anh yêu thầm bất lâu. Nhưng còn người bạn thân nhất của anh thì sao? Làm sao anh có thể nhẫn tâm nhìn thấy Chanyeol vì tình yêu mà đau khổ.
Chanyeol ngồi ngay bên cạnh không có trả lời câu hỏi của Baekhyun. Đáy mắt phượng trầm ngâ u ám giống hệt bầu trời sắp có giông tố. Anh khẽ siết chặt bàn tay thành nắm đấm, không ngừng đấu tranh tâm lý tự trấn tĩnh bản thân, kiềm nén nỗi đau khi tình yêu không được đáp trả. Đến tận bây giờ anh mới hiểu được, thì ra cam tâm tình nguyện đứng ở phía sau một người là như thế. Quả nhiên vô cùng đắng chát.
Chanyeol đưa tay ôm ngực trái của mình, ngổn ngang giữa dòng suy nghĩ nặng nề đến khó thở. Trên vai anh lại có thêm một bàn tay nữa đặt lên.
Là bàn tay của Baekhyun.
Chanyeol ngạc nhiên quay sang nhìn cậu bạn thân nhất ngay trước mặt, ánh mắt Baekhyun cũng đang hướng về anh, trầm lắng cất giọng chậm rãi.
Là cô gái thú vị phải không?
Chanyeol lựa chọn cách im lặng, anh nhẹ xoay người khẽ thở dài rầu rĩ. Nhưng con ngươi dần trở nên đục mờ vì bao phủ màn sương trắng xoá của Chanyeol đã cho Baekhyun đáp án, anh tất nhiên có thể đoán được, anh cũng là đàn ông, biểu cảm khác lạ của Chanyeol hiện lên rõ ràng khi có người nhắc về Misa, làm sao anh không phát giác.
Baekhyun mím môi cười cười gượng gạo, bàn tay đập đập vai cậu bạn tốt của mình như một lời an ủi, anh hiểu cảm nhận đau đớn của Chanyeol lúc này, bởi vì vài phút trước, anh đã từng trải qua. Dù thế nào, đối với Baekhyun, Chanyeol mãi là người bạn tốt nhất của anh. Anh luôn hi vọng bạn mình có thể mạnh mẽ suy nghĩ theo hướng tích cực vượt qua thời gian khó khăn lần này.
Bất kể có chuyện gì xảy ra, cũng phải mạnh mẽ mỉm cười thật tươi, cậu đã từng nói thế mà.
Baekhyun quay sang nhìn Chanyeol, khoé môi mỏng hơi nhếch lên nhắc lại lời nói của cậu bạn tinh nghịch.
Tay Baekhyun ngay sau đó bỗng đập mạnh vào vai Chanyeol một cái bốp, anh trở lại là chàng thanh niên quậy phá, vui vẻ mà cất giọng sang sảng.
Phải trả lại cho tớ một Park Chanyeol lạc quan, yêu đời như ngày trước đấy.
Âm thanh huyên náo, ầm ĩ đặc trưng muốn bung cả nóc nhà của Baekhyun khiến Chanyeol không khỏi nhịn cười được, anh lắc đầu chào thua cậu bạn, nụ cười hiếm hoi bất giác nở trên đôi môi lạnh lùng, trong lòng cũng dễ chịu hơn phần nào. Bàn tay to lớn vươn ra đập tay với Baekhyun, giọng nói trầm khàn khẳng định.
Được! Nhưng tạm thời cậu phải đồng ý để tớ ở lại đây một thời gian đã.
Ánh mắt Chanyeol bỗng dưng xìu xuống, anh nhớ lại những lời Misa đã nói, cô nhẫn tâm buông một câu cả đời này cũng không muốn nhìn thấy anh. Anh còn có thể trở về UN Village sao.
Baekhyun vừa nghe thấy Chanyeol dự định muốn ở lại nhà mình tất nhiên đồng ý vô điều kiện. Có thêm Chanyeol dọn đến, không khí trong căn hộ chắc hẳn sẽ đông vui, ấm cúng hơn. Nhưng quan trọng nhất vẫn là nếu làm vậy có thể giúp cậu bạn tốt cảm thấy dễ chịu, thì muốn ở lì ăn vạ ở nhà anh luôn cũng được.
Chanyeol vô cùng cảm kích vội quay sang đối diện với Baekhyun nói.
Cảm ơn cậu, Baekkie! Không có cậu giúp, tớ thực sự chẳng biết phải làm sao nữa.
Cảm ơn cái gì? Chúng ta là bạn tốt mà.
Baekhyun cau đôi mày đen rậm của mình đáp lời, sực nhớ ra điều gì đó, anh lập tức đưa tay bưng bát cháo trên bàn lên thổi thổi, chuyển đến trước mặt Chanyeol, cằn nhằn thúc giụt.
Ăn đi cho nóng! Nhanh lên còn chơi game với tớ. Vì một thế giới chỉ có hai người đàn ông thất tình như chúng ta. Chanyeol đuôi mắt phì cười, đỡ lấy bát cháo hạt sen từ trong tay Baekhyun.
Ngoài trời mưa vẫn chưa dứt, một tia chớp loé lên, ngang nhiên rạch ngang đám mây đen khổng lồ phủ kín khoảng không vô tận.
Cách đó một con phố, trong toà nhà chung cư cao chọc trời, căn phòng ngủ lấp lánh mấy ngôi sao nhũ bạc treo phía trên tối mịt không bật đèn, có cô gái dáng người nhỏ nhắn, mái tóc dài đến tận eo lặng lẽ ngồi bên khung cửa sổ thức trắng đêm, ánh mắt buồn sâu thẳm như màn đêm huyền bí nhìn theo từng giọt mưa lạnh giá rơi rơi.
Trái tim cô...hiện hữu hình bóng của một người.
Mà người con trai cô đang nghĩ đến, đêm nay cũng trằn trọc không ngủ được. Anh thao thức, nhớ đến người con gái trong lòng.
Anh làm như vậy là đúng phải không?
Đã sớm biết mối tình này không có kết quả, nên anh chọn cách chôn chặt nó trong tim, lùi bước về phía sau, nhìn cô hạnh phúc bên cạnh một người đàn ông khác... không phải anh.
Thì ra trong lòng em, anh chẳng khác gì một thứ đồ chơi...
Chỉ là một thứ, người ta dùng để trút giận mà thôi...
Anh thừa nhận mình không thể mang lại tình yêu em hằng mong muốn...
Hai người với hai nỗi ưu tư của riêng mình...
Tình cảm ngọt ngào ấy nhạt dần theo thời gian...
...Chỉ còn lại những ký ức thầm lặng.
Anh vẫn rất tỉnh táo...
Tình yêu em dành cho anh có lẽ đã hết hạn rồi...
Thì ra tình yêu cũng có lúc hết hạn, tại ai không biết trân trọng...
Thì ra không phải anh cố ý từ bỏ em...
Mà là trong mắt em, anh từ lâu đã quá xa xôi...
Anh đã từng là điều duy nhất trong lòng em chưa?
Thì ra tình yêu nào cũng có lúc rời xa, chỉ còn lại kỷ niệm...
Khiến em quên mất anh đã từng yêu em...
Nhưng em mãi mãi vẫn ở trong trái tim anh...