Tỉ mỉ miêu tả từng đường cong trên cơ thể mềm mại, đôi môi đầy đặn của Chanyeol giống như chiếc cọ viết thư pháp, lướt nhẹ dọc theo sống mũi thanh thoát, đôi mắt người con gái nằm dưới thân anh mơ màng nửa nhắm nửa mở, bờ mi run rẩy chớp động, vô cùng lo lắng cũng vô cùng mong chờ.
Thu gọn biểu cảm khát khao ngập tràn gợn sóng, anh xấu xa dừng lại thật lâu ở vành tai nhuộm sắc đỏ, dùng chiếc lưỡi gợi cảm nếm lấy hương vị mật ngọt thuộc về riêng cô, bàn tay không nhàn rỗi từ từ miết nhẹ một đường hướng xuống dưới. Không thể chịu nổi kích thích mạnh mẽ như vậy, khuôn miệng anh đào hé mở rên rỉ khe khẽ y hệt con mèo nhỏ, hoà lẫn trong âm thanh của cúc áo bị mở.
Vạt áo bởi vì hành động cuồng dã gấp gáp mà kéo lệch đến tận eo, luồn khí lạnh lập tức tràn đến xâm nhập vào da thịt trắng hồng, Misa uốn cong người, gai óc chưa kịp nổi lên đã hoàn toàn khoả lấp bằng sự ấm áp mang tới từ đôi bàn tay nam giới to dày, nơi nữ tính ngạo nghễ bao bọc trong lớp áo con bị nhào nặng thành muôn hình vạn trạng, động tác quá mãnh liệt cuốn lên sự bứt rứt, khô hạn như thiêu đốt, Misa thấy chính mình đang lạc bước giữa sa mạc cằn cỗi, nóng bức đến xé da xé thịt, hai chân vô thức khép chặt lại, chà sát vào nhau, giây phút cơ thể cô muốn nổ tung, một cỗ hoả khí đặc quánh ngưng tụ từ bụng dưới trào ra, ướt đẫm.
Hơi thở mỗi lúc một trầm đục, Chanyeol thích thú quan sát cơ thể đẹp đẽ nửa kín nửa hở bao phủ tầng ánh sáng hư ảo, khoé môi ẩn hiện vẽ nên đường cong tà mị, nụ hôn say đắm rơi rớt trên khuôn ngực trắng ngần.
Sức nặng cơ thể anh đổ dồn toàn bộ lên người cô, áp lực quá lớn khiến cô không thể chống chọi, theo phản xạ vươn cánh tay nhỏ bé choàng qua cổ anh, ôm chặt. Đôi mắt cả hai ngập tràn vẻ nhu tình trôi nổi, ánh trăng sóng sánh đắm chìm trong mê loạn. Thân thể của anh, trái tim rộn rã của anh, mùi hương của riêng anh, cô đều cảm nhận rõ rệt, khao khát chiếm lấy bùng cháy cùng những nụ hôn gấp gáp đầy nóng bỏng. Môi mềm lướt trên lớp lớp da thịt trắng hồng, chưa từng bỏ xót chỗ nào. Ngón tay cô xuyên qua tóc anh, bấu chặt, đường cong quyến rũ đỡ lấy vòm ngực cường tráng, vạm vỡ màu đồng lộ ra sau vải áo.
Chiếc ghế bành cơ bản không có khả năng chống chịu tư thế quá đỗi cuồng nhiệt từ hai thân thể đang quấn lấy nhau, cho nên bắt đầu phát ra tiếng kêu bài xích. Mặt bàn dao động khiến ly rượu đế cao bên trên rơi xuống, âm thanh thuỷ tinh vỡ thanh thoát rót vào tai, dịch lỏng chảy tràn quanh mặt sàn, bởi có trăng sáng chiếu rọi mà lấp lánh. Huyền bí và đẹp đẽ, cũng giống như thứ mật ngọt chảy dọc theo phần đùi lộ ra dưới tà váy bị vén lên.
Chanyeol cố kìm nén khao khát nguyên thủy khoả lấp trí óc, nhẹ nhàng đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn, tay anh hơi dùng lực kéo về phía mình, cặp đồng tử hổ phách thoáng qua tia yêu thương nồng đượm. Đột nhiên, anh đứng dậy ôm gọn lấy cô gái mỏng manh như sương mai ép sát vào lòng, bờ môi quyến rũ chết người tiếc nuối dán chặt lên đôi môi màu dâu tây bị anh hôn đến đỏ lựng, Misa hé môi gọi tên Chanyeol trong mê luyến, từng câu chữ cô thốt ra lại bị anh nuốt gọn.
Bàn chân mạnh mẽ bước từng bước kiên định về phía phòng ngủ, đèn chùm pha lê treo trên trần phủ thứ ánh sáng trắng xanh nhẹ dịu lên thân thể nam tính rắn chắc bao bọc lấy mỹ nhân trần trụi mảnh mai, quần áo của hai người, từng thứ, từng thứ rơi như nốt nhạc chạm xuống nền gạch tinh xảo, tiếng rên rỉ hoà lẫn với hơi thở gấp gáp, tràn ngập mùi vị hoan ái, hương Blanche quyến rũ đầu đó dần dần lan toả, vô cùng ngọt ngào.
Đêm nay là một đêm thật dài, bầu trời thanh tĩnh, có ngôi sao băng vội vã bay ngang để lại vệt sáng dài chói mắt.
...Ah... uh...
Mồ hôi thấm ướt sau lưng áo, cảm giác nhếch nhác cộng thêm ánh nắng ngoài ô cửa chiếu vào nhãn cầu triệt để góp phần phá tan giấc mơ đẹp của cô nàng thỏ ngốc nằm trên giường. À mà không! Không thể gọi đây là giấc mơ đẹp được. Nói chính xác toàn bộ đều là ngoài ý muốn. Thực sự là ngoài ý muốn!
Cô gái nhỏ lồm cồm nâng người dậy, mệt mỏi dựa lưng vào chiếc gối mềm mại phía sau, ngón tay khảnh mảnh đưa lên vuốt nhẹ mấy giọt nước đọng trước trán, mi tâm vì nghĩ đến điều muộn phiền mà nhíu chặt.
Chẳng hiểu lý do tại sao gần đây cô cứ thường xuyên gặp mộng xuân cùng với Chanyeol. Giấc mơ vốn là sản phẩm tổng hợp suy nghĩ ban ngày từ não bộ. Nhưng điều đáng nói Misa thật tình chưa bao giờ có tà niệm đen tối với hàng xóm khắc tinh. Vậy mà nội dung giấc mơ của cô nàng nếu không phải nhìn thấy tên hàng xóm đáng ghét ôm hôn cô, thì cũng có mấy hành động ân ái đỏ mặt cấm trẻ em dưới mười tám tuổi.
Quan trọng hơn hết, chính là Misa trong mơ không những không bài xích mà còn hưởng ứng hôn trả nhiệt tình.
Kết quả sau mỗi lần tỉnh giấc, mặt mày cô liền đỏ bừng như quả gấc, còn thần trí cứ rối loạn thất thường, lúc hân hoan, vui mừng, lúc thì suy tư, thất thần trong vô cớ.
Ngoài ô cửa nhỏ ánh nắng vẫn phấn khích nhảy múa như trêu đùa cô thỏ ngốc. Trong phòng ngủ, góc chăn cứ bị Misa kéo lên trùm kín đầu, rồi lại mở xuống, cô nàng ngây người một lần nữa kéo góc chăn trùm kín đầu rồi tiếp tục mở xuống, động tác đều đặn lặp đi lặp lại hơn mười lần, gương mặt cô mới sáng đã ỉu xìu, bờ môi anh đào dẫu ra đầy bất lực.
Cũng là con người mà, cho dù ngốc nghếch đến mấy nhưng Misa tất nhiên đã lờ mờ nhận ra mọi triệu chứng thất thường đeo bám cô đều đồng loạt xuất hiện từ sau cái đêm chiến tranh Vodka và ngủ ở nhà hàng xóm.
Đáng lý cô đâu có phải bồn chồn, hoang mang tới mức ăn ngủ không yên thế này, nếu bản thân nhớ được chút gì đó vào hôm đối ẩm. Chỉ là bình sinh cô đã mắc phải chứng uống say liền quên hết mọi chuyện. Từ trước tới giờ vẫn y như thế. Cho nên khi thắc mắc canh cánh trong lòng ngày càng lớn, cô bèn quyết định bỏ qua kiêu hãnh cùng tự tôn, lấy hết dũng khí liều mình đi hỏi người trong cuộc đêm đó một phen.
Cánh cửa nhà hàng xóm rõ ràng không khoá, hàng loạt dấu chấm hỏi dày đặt bay lơ lửng xung quanh Misa. Không phải chứ! Thường ngày, Park đại boss có bao giờ quên khoá cửa đâu, lần này, chẳng lẽ là cố tình để hở chờ cô sao?
Tôi đến rồi! Cuối cùng sau một hồi đấu tranh tâm lý quyết liệt, bạch thỏ đã dũng cảm đẩy cửa rón rén bước vào.
Ánh sáng xuyên qua bức rèm kem nhạt tinh tế rọi lên một thân mỹ nam tuấn tú, Chanyeol tiêu sái ngồi trên ghế sofa, khí chất ưu nhã toát ra theo cử chỉ nâng tách café nóng chậm rãi thưởng thức. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng phối cùng quần Âu, chân dài thong thả vắt lên, cuốn hút mà vô cùng mị hoặc, như thể hoàng tử bước ra từ truyện tranh.
Cặp đồng tử hổ phách không nhanh không chậm đảo nhẹ về nơi phát ra tiếng nói, động tác bình thản chẳng hề tỏ chút ngạc nhiên, cơ hồ đã sớm biết rõ hành động lẫn suy nghĩ của đối phương.
Em lại đến trễ giờ rồi. Hờ hững buông tách café nghi ngút hơi nóng xuống bàn, điệu bộ anh thư thái, bình tĩnh như vậy có phải muốn cô đau tim đúng không? Còn cả giọng nói trầm ấm, quyến rũ này nữa, chú hươu nhỏ ở lòng ngực trái sắp nhảy ra ngoài mất rồi.
Bỗng dưng mồ hôi tay Misa tiết ra nhiều một cách bất thường, móng tay cô bấu chặt vào quyển sách Minna no Nihongo ôm trong người, hai gò má chuyển sang sắc hồng luốn cuốn đáp lời.
Tôi... tôi... tối qua mất ngủ... sáng nay thức dậy muộn... Cánh môi anh đào bị chủ nhân của nó cắn lại, Misa cố tình quay đi nơi khác, ánh mắt dò xét từ Chanyeol đáng ghét làm cô bối rối rồi.
Tầm nhìn lệnh hướng chả tránh cô không có thấy bước chân mạnh mẽ đang dần tiến đến gần mình, thời điểm mà Misa phát giác ra điều ấy thì thân thể cao lớn, cường tráng đã hiên ngang xuất hiện trước mặt cô. Thỏ ngốc chỉ còn cách run run ngước mắt nhìn anh, quyển sách che trước ngực tưởng chừng sắp bị nhào nát ra.
Em đừng ngược đãi quyển sách tội nghiệp đó nữa... Chanyeol xấu xa cúi người, chăm chú vào cô gái nhỏ bé lọt thỏm trong lồng ngực, con người tinh quái quét nhẹ từ quyển Minna no Nihongo đang chịu đựng hành động giày vò, bóp nát, nhích lên một chút đối diện với đôi mắt long lanh tròn xoe, ...Muốn học tiếng Nhật tốt phải xuất phát ở những điều đơn giản như biết trân trọng, bảo quản tài liệu kỹ lưỡng.
Ah... Tôi không có... Gì thế chứ! Giờ là lúc nào rồi anh còn tâm trạng bắt bẻ cô.
Misa bắt đầu buồn bực, nghiêng đầu né tránh đi chỗ khác, kêu gọi bản thân không được để khuôn mặt đẹp trai kia làm náo động. Dù sao cô cũng biết rõ mục đích mình đến đây để làm gì. Không những đơn giản muốn giải quyết thắc mắc nhạy cảm hôm nào, cô còn muốn học tiếng Nhật, học tiếng Nhật, học tiếng Nhật. Phải nên nhấn mạnh đúng ba lần.
Park Chanyeol chính là thầy giáo dạy tiếng Nhật tốt nhất, tiện lợi nhất, lại không tính học phí như bên ngoài. Vì lý do đó, nhằm phục vụ cho chiến lược tiến Nhật, hoạt động nghệ thuật song song giữa hai nước Hàn - Nhật sau khi debut, Misa cần gấp rút bổ túc vốn ngoại ngữ của mình. Mọi cảm xúc riêng tư triệt để bài xích, dẹp qua một bên, cô sẽ tập trung cho việc học.
Nói bằng miệng đương nhiên dễ, làm được hay không mới là chuyện khó. Nhất là khi suốt cả buổi học, học sinh thỏ trắng cứ mặt đối mặt với thầy giáo nguy hiểm Chanyeol, mỗi lần cô viết sai, người nào đó liền mất kiên nhẫn đứng dậy, tay anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng ngọc hướng dẫn từng nét một, hoặc giả dụ cô phát âm chưa chuẩn, anh lập tức chồm người, véo môi cô một cái xem như hình phạt. Mà ánh nhìn mị hoặc toát ra bởi cặp đồng tử sắc lạnh kia đã thừa sức sát thương trái tim cô học trò kiêm con sen của đại boss.
Chẳng biết trong lòng hàng xóm lúc này đang nghĩ gì, nhưng đối với Misa, hình ảnh trùng lặp giữa giấc mơ với hiện thực đảo lộn khiến cô điên lên mất.
Bàn tay Chanyeol gân guốc, chuyển động ngòi bút trên trang giấy, bàn tay to dày ấy cũng từng lướt qua khắp cơ thể cô, mang theo luồn điện tê dại lớp lớp da thịt nơi nó đi qua. Cả người vừa mới nhớ đến giấc mộng ngoài ý muốn đã nóng rang tựa hồ đang ở trong lò lửa. Tình hình này kéo dài, bảo đảm tiếng Nhật của cô tới năm sau vẫn mãi giậm chân tại chỗ mất thôi.
Jin Misa, em đang áp dụng suy nghĩ đen tối lên người tôi? Đâu có để thỏ trắng đợi lâu, một giây kế tiếp, biểu cảm thất thần, ngẩn ngơ cộng thêm sắc tố đỏ trên da mặt dần dần tăng cao tất cả đều thuận lợi thu gọn vào đáy mắt phượng. Giọng nói quá đỗi trầm ấm đang tố giác cô mà, nhưng sao lại chậm rãi cất lên đều đều như thể cảm thán một câu: Chà! Hôm nay trời đẹp nhỉ! vậy.
Lén lút ngẩng đầu nhìn về phía ấy, Chanyeol đáng ghét vẫn thủy chung chăm chú vào quyển giáo trình Nhật ngữ, gương mắt góc cạnh không để lộ chút biểu cảm nào, duy mỗi viền môi hồng nhạt hơi cong lên tự tiếu phi tiếu. Misa cau mày hắng giọng, đem toàn bộ sự thật phủ nhận.
Nói bậy cái gì đó, tôi đang tập trung vào bài học cơ mà. Trả lời xong thỏ trắng liền có chút chột dạ, thú thật thì nãy giờ tâm hồn cô theo gió phiêu lãng với mây trôi, hôm nay học về chủ đề gì, cô thậm chí đã quên mất.
Tốt! Chanyeol phúc hắc nâng hàng lông mày đen rậm, chuyển hẳn tầm nhìn sang học sinh chăm ngoan trước mặt, Vậy em thử dịch sang tiếng Hàn cho tôi câu này xem 'Arigatou zutto daisuki watashi wa hoshi anata wo mimamori tsudzukeru'
*Nguyên bản: ありがとう ずっと大好き 私は星 あなたを見守り続ける
Đề bài của thầy giáo Park còn chưa đọc hết, đã có người run rẩy tay chân, sống lưng lạnh toát như ngồi trong tủ đông. Đây gọi là gián tiếp bắt nạt học sinh phải không, vốn tiếng Nhật của cô vô cùng hạn hẹp, có thể dịch hết cái câu dài ngoằn Chanyeol đưa ra sao?
Uhm... uh...
Nhanh lên nào! Đều là từ vựng cũ thôi. Nếu hôm nay em không dịch được, tôi liền phạt em làm việc nhà cả đêm.
Hàng xóm biến thái thật là muôn đời vẫn biến thái, dù rơi vào hoàn cảnh nào cũng xấu xa như nhau. Xem ra anh muốn mượn cớ áp bức con sen, cô cần phải mạnh mẽ giương cao cờ chiến đấu rồi.
Động não, phải cố gắng động não, vắt hết trí óc để nhớ lại mấy con chữ phức tạp uốn lượn ngoằn nghèo nhảy múa trên trang giấy, rốt cuộc cô cũng hít một hơi, lợi dụng không khí xua tan căng thẳng trong lòng, nét mặt co cứng chẳng chút tự tin, cất giọng lí nhí.
Cảm ơn nhé... em... sẽ mãi yêu anh... em... Chỗ này dịch thế nào nhỉ? Uhm... nguyện là vì sao dõi theo anh từng bước.
Thầy giáo ngồi bên kia góc bàn chăm chú nghe học trò trả bài, vén môi cười tà, bất quá trạng thái đó duy trì không lâu. Bắt gặp cái nhìn dò xét của đối phương, anh thích thú đảo mắt, ưu nhã vắt chân lên, cúi thấp đầu, hỏi lại.
Em vừa nói gì cơ, lúc nãy tôi không nghe rõ. Chanyeol giảo hoạt nắm gọn biến động trên khuôn mặt xinh xắn, chất giọng khàn khàn đột nhiên nâng cao.
Một bên tai yoda vểnh vểnh kề sát, bộ dạng chuyên tâm lắng nghe. Ban đầu Misa cứ chần chừ ngần ngại, nhưng so với cả đêm lưu lại nhà anh làm việc thà cô chịu khó nhượng bộ lần này còn tốt hơn, vậy nên cô ghé môi vào tai Chanyeol nhắc lại lần nữa.
Cảm ơn nhé! Em sẽ mãi yêu anh. Em nguyện là vì sao dõi theo anh từng bước.
Nói nhỏ quá, chưa nghe thấy. Chưa đánh giá khả năng được. Chanyeol nhíu mày, nhích ghế ngồi đến gần thỏ trắng, cố tình đưa tai ra ý muốn cô nói thêm lần nữa.
Misa ngốc vốn nghĩ thầm trong bụng cái tên này đúng là đồ bị nặng tai bẩm sinh. Khuôn mặt, dáng người sinh ra nhìn chung hoàn hảo thật đấy. Chỉ tiếc tính tình hỉ nộ thất thường cộng thêm thính giác có vấn đề đôi chút, nếu không anh chàng họ Park đã được chuyên gia ngắm trai đẹp kinh nghiệm nhiều năm là Jin Misa cô đây xếp vào loại mỹ nam hoàn hảo rồi.
Quả nhiên trên đời không có gì toàn mỹ. Nhưng vào lúc này nó không còn quan trọng nữa, việc cấp bách của cô bấy giờ là phải kìm nén mệt mỏi nói thật lớn cho ai đó hiểu ý nghĩ câu tiếng Nhật kia. Cô nàng thở dài não nề, thôi kệ vậy, dù sao hàng xóm khắc tinh cũng tốt bụng giảng dạy miễn phí cho cô, nhượng bộ anh một tí cũng đâu có mất mát gì.
Chanyeol nheo nheo mắt mong chờ, bụng dạ không tránh khỏi hồi hộp, xốn xang. Sau khi trải qua ba vạn sáu trăm năm, rốt cuộc bên tai cũng dội tới âm thanh lảnh lót với sức công phá cực lớn.
Anh nghe cho kỹ đây! Cô dừng lại lấy hơi, ra sức hét thật to, Cảm ơn nhééé!!! Em sẽ mãi yêu anhhh... Em nguyện là vì sao dõi theo anh từng bướccc.
Đầu Heo ngốc của Chanyeol biến thành cái loa phóng thanh, hậu quả màng nhĩ anh bị tàn phá nặng nề, đầu óc quay cuồng long trời lở đất. Thế mà khoé môi mị hoặc chẳng hiểu sao vẫn hiện hữu ý cười cho được, cơ mặt Chanyeol giãn ra thoải mái, biểu lộ vô cùng hài lòng. Misa quan sát nửa ngày cũng không biết nổi, cuối cùng mục đích của anh đã đạt được rồi.
Cho đến khi âm điệu trầm ấm truyền từ tính xuống đỉnh đầu nhỏ, cô nàng mới chính thức bừng tỉnh.
Đây gọi là tỏ tình gián tiếp sao? Em nói em yêu tôi?
Hai mắt tròn xoe nổi bật tựa hạt lưu ly lấp lánh, hàng mi đen nhánh ngưng động không chớp, gò má nóng ran có một dòng điện chạy qua. Mà không, nói đúng hơn thì giây phút kẻ đầu têu của mọi chuyện nhấc môi cười tà, dùng ánh mắt xuyên thấu tâm can chiếu trực diện vào bạch thỏ, thân thể cô đã rần rật máu nóng.
Phần vì ngượng, phần thì cảm xúc tức giận sôi sục chiếm ưu thế hơn hẳn. Vậy nên ngay lúc Chanyeol đang đạt đến đỉnh cao của sự đắt ý, cong môi đem nụ cười tà mị ban tặng cho Đầu Heo, anh chợt giật thót người khi xuất hiện vật thể lạ đỏ đỏ trắng trắng đột ngột hạ cánh trực diện xuống khuôn mặt ưu tú.
Phản xạ nhanh nhạy giúp anh dễ dàng nghiêng người tránh đi, chẳng những thế còn thuận lợi bắt được cái vật thể lạ đỏ đỏ trắng trắng kia. Không nói cũng biết, biểu cảm cô nàng thỏ đen tới thế nào, hắc tuyến ngập tràn cả một vùng trời mà vẫn chừa chỗ cho quyển tài liệu nhăn nhún bị kẹp bởi ngón trỏ và ngón giữa dài nhoằn của ai đó.
Vâng! Sự thật là chỉ có hai ngón tay thôi.
Trố mắt chứng kiến đòn tấn công thất bại dưới Park khắc tinh, Misa chưa kịp chấp nhận hiện thực liền thêm bị anh tố cáo ngược lại.
Jin Misa, lần đầu tiên tôi thấy có người bày tỏ vừa dứt miệng đã hành hung tình nhân đấy. Giọng nói anh chậm rãi, ngón trỏ thản nhiên chạm vào chóp mũi, Em... rốt cuộc là phụ nữ kiểu gì đây?
Park Chanyeol, anh cố tình bày trò bắt nạt tôi! Thật đáng ghét, nếu anh không nghiêm túc giảng dạy, tôi cũng chẳng ngại đi tìm người khác hướng dẫn.
Xem ra lần này anh làm cô nổi đoá thật rồi. Bằng chứng là câu tuyên bố vừa dứt khỏi miệng, cô vội đứng dậy không chút chần chừ, vươn tay vơ lấy đống tài liệu trên bàn, dứt khoát quay gót bỏ đi.
Nhưng có một điều Misa chưa hề ngờ đến, vào thời điểm mũi dép con thỏ chạm vào ngưỡng cửa, thanh âm đầy từ tính vang lên từ đằng sau đã biến thành thỏi nam châm hút bước chân cô trở lại.
Chàng trai dáng vẻ lười biến tuỳ tiện xoăn áo sơ mi ở khuỷu tay, hết sức thông thả dựa người vào lưng ghế.
Đừng hối hận nhé! Hôm nay em rời khỏi nhà tôi, sau này chúng ta sẽ tuyệt giao, tôi hứa không giải đáp thắc mắc gì của em nữa.
Cô gái ngoài cửa sững sờ, dường nhưng có hơi chột dạ, đấu tranh tâm lý trong giây lát rồi xoay người nhíu mày. Lời nói của Chanyeol đánh động cô rồi.
Đem biểu lộ rối bời kia nhốt vào đáy mắt, cặp con ngươi sắc lạnh màu hổ phách sáng rực y hệt pha lê.
Được lắm! Cái tên đáng ghét này xem như quá mức tinh quái, dám lợi dụng điểm yếu đặt điều kiện với cô. Mà vì lý do oái ăm nên Misa thỏ trắng mới ngậm đắng nuốt cay chịu yếu thế. Thôi thì đằng nào cũng chết, chết trước một chút sẽ đỡ vật vã chống chọi với khúc mắt hư hư thực dày vò cô hàng đêm hơn.
Dù sao chuyện giữa bản thân và hàng xóm đáng ghét, cô nhất quyết phải làm rõ, trước khi tuyệt giao cũng nên hỏi đề phòng không còn cơ hội.
Vậy là, một thân mảnh mai, mặt mày đỏ ửng như ánh hoàng hôn hùng hổ tiến tới chiếc ghế đối diện, phồng má hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm tay lên tiếng.
Park Chanyeol, tôi muốn hỏi anh điều này, hai chúng ta... đã... cùng với nhau rồi sao?
Chanyeol: !!!
Vào cái đêm tôi ngủ lại nhà anh! Đã cùng anh... làm chuyện đó rồi phải không? Tôi đang nói... chuyện mà cô dâu chú rể thường làm với nhau.