Chanyeol mang nồi chè đặt lên bàn, anh không khỏi thắc mắc rằng tại sao Jin Misa hôm nay lại ngoan ngoãn nghe lời anh như vậy. Lẽ nào là do cô ta sợ anh đăng đoạn video đó thật. Nếu thật sự là thế thì việc anh giữ nó trong tay đúng là có tác dụng thật, xem ra nó chính là công cụ tốt nhất để điều khiển đầu heo làm theo ý muốn của anh rồi. Khoé môi anh bất chợt cong lên vẽ một đường vòng cung hoàn mỹ.
Tưởng cô hay ho lắm chứ! Cuối cùng cũng chỉ được có thế thôi chứ gì! Rồi cũng phải phục tùng tôi thôi!
Chanyeol đang lúc thoải mái ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, thì có tin nhắn của Baekhyun gửi đến.
[ Channie à! Cậu có ở nhà không đấy? Tớ đang đứng ở bãi đỗ xe chung cư đây! Tối nay tớ ngủ lại nhà cậu nhé! Ký túc xá mọi người về hết rồi, ở lại một mình buồn lắm! ]
Anh đọc xong lập tức nhắn lại.
[ Ừ! Tớ đang ở nhà đây! Cậu lên đi! ]
Chanyeol tắt màn hình điện thoại rồi đứng lên, vươn vai một cái thật thoải mái. Đêm nay anh chàng Baekhyun đến đây thì xác định là khỏi ngủ luôn. Thế nào hai người cũng chơi game, tán gẫu đến tận sáng.
Chanyeol đi lại tủ lạnh lấy cốc café uống cho tỉnh táo. Chợt mắt anh dừng lại ở nồi chè. Anh tiến đến mở nắp ra xem, quả nhiên đúng là chè đậu xanh thật.
Thật ra từ nhỏ anh đã rất thích ăn đậu xanh. Còn nhớ cứ mỗi lần đến mùa hạ, trời nóng là mẹ lại nấu món chè này cho anh ăn. Bây giờ anh lớn rồi, vì công việc nên phải sống xa gia đình, đã lâu cũng chưa về thăm mẹ được. Nhìn nồi chè, anh lại nhớ đến mẹ rồi.
Chanyeol trong giây phút cảm động bèn lấy thìa múc chè ra bát để thử. Từng thìa chè đậu thơm lừng, sóng sánh màu xanh bắt mắt, vẫn còn nóng hổi được múc ra bát. Chanyeol múc thử một thìa đưa lên miệng.
Bỗng ngay lúc đó, anh lập tức đứng hình, sởn da gà, rồi ngay lập tức buông thìa, chạy như bay vào toilet nôn thốc nôn tháo.
Trời ơi! Anh vừa ăn phải cái gì vậy trời!
Đó đâu phải là chè đâu. Vừa nhớ đến cái cảm giác lúc nãy, cơn buồn nôn đã dội ngược lên cổ họng. Chanyeol cố kìm nén, lấy nước súc miệng nhổ ra. Nhìn bộ dạng mình trong gương, anh nắm chặt hai tay nghiến răng kèn kẹt.
Jin Misa! Cô giỏi lắm!
Dám mang thứ quái quỷ này cho tôi ăn! Để xem ngày mai, tôi xử cô thế nào!
Tiếng chuông cửa vang lên. Baekhyun đã đến, Chanyeol rửa mặt vội vàng rồi ra mở cửa.
Channie! Cậu bị gì mà mặt trông đen sì thế? Có ai chọc tức cậu à?
Anh chàng Baekkie người thì chưa vào nhà mà cái miệng đã vào trước.
Không có gì!
Hôm nay tớ không được vui. Cậu đừng hỏi nhiều nữa!
Mà cậu từ ký túc xá sang đây luôn à?
Ờ! Phải sang ngủ với cậu thôi. Ở ký túc xá thì tớ ngủ một mình à??
Ôi!! Khát nước quá! Lấy cho tớ cốc nước đi!
Okie! Đợi tớ một tí!!
Chanyeol vào trong bếp, mở tủ lạnh lấy nước. Baekhyun cũng vào theo, chợt anh thấy nồi chè đậu xanh trên bàn ăn, anh chàng liền tiến đến múc ăn.
Trời ơi! Ở đây có chè đậu ngon quá này! Tớ thử nhé!
Chanyeol đang lấy nước nghe thấy liền giật mình.
Ơ này! Cái đó...Không được ăn đâu!!!
Nhưng mà...đáng tiếc đã không kịp nữa.
Ôi! Không! Oẹ!!!! Ọt...oẹ!!!!
Oh My God!!! Cái gì thế này???
Channie à, cậu nấu chè kiểu gì thế!
...Ôi chết tôi rồi...nhà vệ sinh ở đâu vậy???
Đi thẳng...quẹo phải!!
Chanyeol chỉ biết thở dài nhìn cậu bạn của mình bị dính chưởng.
..........
Sáng hôm sau, vì nhà có việc gấp nên Baekhyun phải về sớm, không ở lại ăn sáng với Chanyeol được. Trong phòng ăn, chỉ còn một mình Chanyeol ngồi trước bàn điểm tâm.
Hôm nay, người nào đó lại đến đúng giờ một cách lạ thường. Đồng hồ vừa chỉ đến con số bảy, Misa cũng vừa vặn đến trước nhà của ông chủ hờ. Cô đẩy cửa bước vào, nhìn quanh không thấy tên biến thái đâu, cô bèn rón rén đi vào nhà bếp.
Hoá ra là hắn đang ăn sáng ở đó.
Tôi đến rồi!
Cái người đang dùng nĩa cắt trứng kia vừa nghe thấy thanh âm trong trẻo quen thuộc lập tức dừng hành động của mình lại.
Hmm!! Đến đúng giờ lắm!! Rất tốt!!
Không cần phải giả bộ khen ngợi tôi thế đâu! Mau giao công việc cho tôi đi! Làm xong sớm về sớm! Tôi thật không muốn ở cùng một chỗ với mấy người biến thái chút nào!
Misa chưa nói hết câu, Chanyeol đã đùng đùng nổi giận, anh dừng ăn mà đứng dậy, tiến về phía chủ nhân của câu nói kia.
Khá lắm!
Xem ra cô đã tiến bộ rất nhiều!
Hôm nay còn dám đối đáp với tôi! Dám mang chè hỏng cho tôi ăn! Cô đúng thật là đã to gan hơn rất nhiều!!!
Mỗi một lời nói buộc tội, Chanyeol lại bước thêm một bước về phía Misa. Anh cứ bước đến, cô lại lùi về sau, cho tới khi cô bị dồn vào sát tường, không còn đường lui nữa.
Cái đó là do anh trước!
Là anh ép tôi làm vậy! không thể trách tôi được!!
Còn dám cãi nữa à?
Xem tôi hôm nay xử cô thế nào đây!
Chanyeol từ từ cúi đầu xuống, ghé sát hơn tí nữa. Misa liền cảm thấy xương sống lạnh toát. Cô hét lên.
Tên biến thái này!!! Anh muốn làm gì?? Này!!! Tránh xa tôi ra chứ!!!
Cô muốn vùng lên bỏ chạy ngay bây giờ nhưng mà không còn được nữa. Phía sau đã là bước tường rồi, muốn thoát thân xem ra cũng chẳng xong.
Chanyeol nhìn bộ dạng khốn khổ lúc này của cô lại càng thích thú, anh cúi đầu thấp hơn nữa.
Misa tim đập chân rung đến sắp đứng không vững nữa rồi. Trời ạ! Hắn đang định làm gì thế không biết! Đúng là biến thái mà. Cô bắt đầu cảm thấy hối hận thực sự khi đã đối đầu với hắn. Rõ ràng là cô vốn yếu thế hơn. Đúng vậy! Nếu so về sức lực, cô không thể nào thắng hắn được. Cũng như lúc này đây, cô bị hắn ép sát tường, cả người bị khoá hẳn trong cánh tay mạnh mẽ của hắn mà đành bất lực, không thể thoát ra được. Chỉ biết rơi lệ lắp bắp.
Tôi đã sai rồi! Chuyện tối qua tôi đã sai rồi!
Xin anh tha cho tôi! Anh muốn tôi làm gì cũng được hết!!
Cô van xin, đã không còn mạnh miệng như trước nữa. Misa lúc này bỗng cảm thấy mình bị ức hiếp. Nước mắt cô đã bắt đầu rơi xuống gò má.
Là bởi vì...
...Bởi vì...
...Lúc này đây...
...khuôn mặt của hai người chỉ còn cách nhau bằng một tờ giấy mỏng. Misa có thể cảm nhận được hơi thở của Chanyeol đang phả vào mặt mình...
Trời ơi!!!
...Môi anh đã sắp sửa chạm đến tai cô mất rồi.
Trong giây phút cấp bách đó, Misa đột nhiên dùng hết sức hét thật lớn.
Bớ người ta!!! Cứu tôi với!!!